Chương 88-2: Anh nhớ em, chưa từng ngừng nghỉ (2)
An Noãn xoa xoa huyệt Thái Dương, không biết có phải gần đây làm việc với cường độ cao hay không nên đầu cô thấy đau.
“Thật có lỗi, tôi đi muốn toilet.”
An Noãn nói với mọi người đánh xong lập tức đi ra khỏi phòng. Không khí bên ngoài thoải mái hơn trong phòng rất nhiều.
“Tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
Đối diện truyền đến một giọng nói, An Noãn nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, liền nhớ hôm đó ăn cơm với Mạc Trọng Huy đã gặp người đàn ông này.
An Noãn lịch sự chào hỏi: “Xin chào.”
Người đàn ông thẳng thắn hỏi cô: “Cô là bạn gái của Huy tử?”
“Không phải, tôi nói rồi chúng tôi chỉ là đối tác.”
“Vậy cô có bạn trai chưa?”
Đối mặt với loại đàn ông nguy hiểm này, An Noãn theo bản năng trả lời: “Có.”
“Có cũng không sao, chỉ cần không phải Huy tử là được. Bắc Kinh thành rất lớn nhưng chúng ta lại đúng lúc gặp nhau đến hai lần, tôi cảm thấy đây là một loại duyên phận. Tôi là Thẩm Thần Phong, cô tên là gì?”
An Noãn cau mày, lạnh lùng trả lời: “Thật có lỗi, tôi không quen anh.”
An Noãn nói xong, lập tức tránh ra.
Người đàn ông nhìn cô trốn tránh, khóe miệng không tự giác câu lên.
Không quen cũng có thể từ từ làm quen, anh Thẩm đại công tử còn có chuyện gì muốn mà khọng được. Vốn còn kiêng kị cô là phụ nữ của Mạc Trọng Huy, anh tuy hoa tâm, nhưng vẫn có điểm mấu chốt, phụ nữ của anh em anh tuyệt đối sẽ không đụng đến.
An Noãn ở toilet rửa mặt, dùng nước lạnh vỗ hai cái, cảm thấy đầu cũng bớt đau rất nhiều. Lúc trở lại phòng, mọi người vẫn còn đang ăn uống.
An Noãn ngồi xuống chỗ của mình, Khương Lâm nhìn cô nhỏ giọng hỏi: “An tiểu thư, cô không sao chứ? Khí sắc không tốt lắm.”
An Noãn lắc đầu: “Không có việc gì, có lẻ gần nhất quá mệt mỏi.”
Sau đó bọn họ nói gì, An Noãn cũng không nghe. Bữa ăn chấm dứt, Trương Húc đi đến bên cạnh cô, thập phần lễ phép nói: “An tiểu thư, chúng tôi đưa cô về.”
“Không cần, tôi có lái xe, đã ở bên ngoài chờ.”
Đoàn người đi ra khỏi nhà hàng, làm cho An Noãn cảm thấy ngoài ý muốn là, tài xế của lại thay đổi người. Lâm Dịch Xuyên từ trên xe đi xuống, từng bước một đi tới trước mặt An Noãn, trong đám đông anh luôn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô. Giờ phút này, ở trong mặt An Noãn, Lâm Dịch Xuyên thật giống vương tử, thân hình cao lớn, diện mạo hiên ngang.
Anh lập tức đi đến bên cạnh An Noãn, cánh tay dài rất tự nhiên kéo cô vào trong lòng.
Người đi ra đều có chút say, có người bắt đầu ồn ào: “An tiểu thư vừa mới nói cô còn độc thân, như thế nào bạch mã vương tử liền xuất hiện, cũng không giới thiệu.”
Lâm Dịch Xuyên nhíu mày: “Độc thân?”
An Noãn ngượng ngùng, giờ phút này nếu không thừa nhận thật đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Cô cười cười, thẳng thắn thành khẩn giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn trai tôi Lâm Dịch Xuyên.”
An Noãn không dám giới thiệu tên tiếng Anh của anh, quá mức rêu rao.
Nhưng Khương Lâm vẫn nhận ra được, đứng trong gió lạnh, hai đùi anh run run. Tổng giám đốc, thật thật chính chính BOSS.
Những người khác cũng chưa nhận ra anh, cười trêu chọc: “Lâm tiên sinh và An tiểu thư thật xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc.”
Lâm Dịch Xuyên cười cười, rất lễ phép nói với mọi người: “Cám ơn mọi người chiếu cố bạn gái tôi, bữa khác tôi mời mọi người ăn cơm.”
Trong giọng nói tràn đầy sủng nịch An Noãn. Từ đầu đến cuối, Mạc Trọng Huy đều nhíu mày, cho đến khi Lâm Dịch Xuyên ôm An Noãn đi tới trước mặt anh, anh mới hồi phục tinh thần.
“Xin chào, Mạc tiên sinh.”
Lâm Dịch Xuyên thế nhưng nhận ra Mạc Trọng Huy, còn vươn tay về phía anh.
Mạc Trọng Huy cũng nắm lấy tay anh ta: “Xin chào, Lâm tiên sinh.”
An Noãn ở trong lòng Lâm Dịch Xuyên, tim đập rất nhanh.
Lúc này, Khương Lâm đột nhiên chạy đến trước mặt Lâm Dịch Xuyên, rất kích động hỏi: “Xin hỏi anh là Aaron Johnson? Tôi là Khương Lâm quản lý của JM ở Bắc Kinh.”
Nghe được Aaron Johnson, mọi người đều thở hốc vì kinh ngạc, cái tên này rất nổi tiếng, những lãnh đạo cấp cao ở đây có ai không biết.
Ngay cả vị hôn thê của Mạc Trọng Huy cũng hưng phấn nói: “Anh thật là Aaron? CEo của JM, trời ạ, anh lại đến Trung Quốc.”
Lâm Dịch Xuyên bất đắc dĩ cười cười, một lần nữa tự giới thiệu: “Mọi người khỏe, tôi là Aaron, tên tiếng Trung Lâm Dịch Xuyên. Bạn gái tôi ở Trung Quốc, sao tôi có thể không đến Trung Quốc?”
“Tôi đã nói An tiểu thư rất tài giỏi, bạn trai của cô ấy khẳng định lợi hại hơn, không nghĩ tới là Aaron tiên sinh. Khó trách An tiểu thư rất năng lực, xem ra tất cả đều là công lao của Aaron tiên sinh.”
Lâm Dịch Xuyên xoa xoa đầu An Noãn, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương, nói với mọi người: “Cám ơn mọi đã khẳng định năng lực của An Noãn, cô ấy là người rất cố gắng, cũng rất ngây thơ, hy vọng về sau mọi người tiếp tục chiếu cố cô ấy.”
“Đương nhiên đương nhiên, phải.”
Thời gian tán gẫu thật dài, An Noãn chỉ để ý tránh ở trong lòng Lâm Dịch Xuyên, nghe anh thổi phồng mình.
Lâm Dịch Xuyên không dễ khích lệ người, ở San Francisco là lần đầu tiên, hôm nay là lần thứ hai.
Trong lúc An Noãn thấy lâng lâng, nghe Lâm Dịch Xuyên nói với Mạc Trọng Huy: “Mạc tiên sinh, An Noãn làm phiền anh rồi, nếu cô ấy có chỗ nào làm không tốt anh có thể trực tiếp mắng cô ấy, da mặt cô ấy rất dày.”
An Noãn bĩu môi, nhéo vào hông Lâm Dịch Xuyên một cái thật mạnh.
Mặt Mạc Trọng Huy không chút thay đổi thản nhiên trả lời: “An tiểu thư cũng rất tài giỏi, chúng tôi hợp tác đến giờ cũng rất thoải mái.”
--
Lên xe, An Noãn bắt đầu chất vấn: “Lâm Dịch Xuyên, sao anh lại tới đây? Cũng không bào trước cho em một tiếng.”
Sắc mặt Lâm Dịch Xuyên không tốt, đen mặt lái xe, không quan tâm cô.
“Này, anh làm sao vậy? Vừa mới không phải còn khen em rất cố gắng sao? Em thật không biết, trong lòng anh thì ra em tài giỏi như vậy. Đàn ông thật đúng là dối trá, bình thường mắng em đến không giống cái gì.”
Lâm Dịch Xuyên vẫn không nói lời nào.
An Noãn tiếp tục ồn ào: “À, anh có giấy phép lái xe của Trung Quốc sao? Sao anh lại lái xe?”
Lâm Dịch Xuyên như cũ bảo trì trầm mặc.
An Noãn nghiêng người ôm cánh tay anh, bắt đầu làm nũng: “Vừa rồi anh nói da mặt em dày em còn chưa tức giận, anh lại đang giận dỗi chuyện gì nha.”
“Được rồi, em thừa nhận, em không nên giấu diếm anh chuyện Hứa Vĩ Thần không hợp khí hậu, sinh bệnh đã lâu, nên em mới thay thế anh ấy. Em không phải cố ý muốn giấu anh, chỉ sợ anh lo lắng, lại nói trong nhất thời không kịp tìm người đến thay thế. Lâm Dịch Xuyên, anh không phải cảm thấy năng lực em không đủ, sợ em phá hỏng chiêu bài của JM?”
“Câm miệng.”
Cuối cùng anh mở miệng, giọng điệu thực không tốt. An Noãn ngoan ngoãn ngậm miệng. Đôi khi cô không hiểu đàn ông, không có gì cũng có thể nổi giận, so với phụ nữ còn thay đổi nhanh hơn.
Xe đến khách sạn, cho đến khi hai người vào thang máy, Lâm Dịch Xuyên vẫn không quan tâm cô. An Noãn lại thử cầm tay anh, lần này anh không nổi giận, ngược lại cầm thật chặt, mười ngón đan xen.
“Phòng ở chỗ này. Đi nhầm.”
Lâm Dịch Xuyên tức giận liếc cô: “Anh mở một phòng khác.”
“Anh điên rồi, thuê nhiều phòng để làm chi?”
Đáp an Lâm Dịch Xuyên đưa ra làm cho An Noãn khiếp sợ: “Anh chán ghét Ethan.”
Lấy thẻ mở cửa phòng, An Noãn mới vừa đi vào, liền bị Lâm Dịch Xuyên đè lên cửa. Không hề phòng bị, anh nâng cằm cô cúi xuống hôn lên môi cô.
An Noãn giật mình, cô và Lâm Dịch Xuyên tuy rằng rất thân cận, nhưng lại rất ít có loại hành vi thân mật này. Hồi phục tinh thần lại, cô bắt đầu giãy dụa, nhưng Lâm Dịch Xuyên hoàn toàn không cho cô cơ hội, lưỡi dài cạy mở hàm răng cô, lúc bắt đầu hôn rất vội vàng, dần dần trở nên ôn nhu, triền miên.
An Noãn nhắm mắt lại, hai tay đặt lên vai anh. Có lẽ cô không nên tránh né nữa, không nên nhốt mình trong thế giới của bản thân nữa. Hứa Vĩ Thần nói rất đúng, cô có cái gì sợ hãi, Lâm Dịch Xuyên đối với cô rất tốt.
Đang lúc hai người hôn đến khó thở, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Lâm Dịch Xuyên làm như không nghe thấy, bàn tay to đang cởi nút áo khoác của cô.
“Đừng náo loạn, có người gõ cửa.”
An Noãn đẩy anh ra.
Lâm Dịch Xuyên không để ý, nụ hôn nóng bỏng dời xuống cổ cô, dùng sức cắn cắn. Bên ngoài tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.
Lớn đến anh không thể bỏ qua, anh kéo An Noãn vào lòng, mở cửa hướng về phía người bên ngoài rống giận: “Ethan, cậu tốt nhất có đủ lý do làm cho tôi không giết cậu.”
Hứa Vĩ Thần giật mình, tiếp theo anh ha ha cười không ngừng, trêu chọc: “Tôi thật không biết hai người lại gấp gáp như vậy, mời tiếp tục, tôi đi chỗ khác.”
An Noãn đã ở anh trong lòng sửa sang lại quần áo, xoay người tức giận hừ nói: “Không phải như anh nghĩ.”
“Ý là tôi có thể đi vào?”
Anh không để ý vẻ mặt âm trầm của Lâm Dịch Xuyên, trực tiếp đi vào trong.
Nghênh ngang ngồi xuống sô pha Hứa Vĩ Thần hỏi An Noãn: “Hôm nay đi Mạc thị họp thế nào? Thuận lợi không.”
An Noãn đơn giản ‘Ừ’ một tiếng, kéo Lâm Dịch Xuyên ngồi xuống sô pha.
“An Noãn, tôi đến đây là muốn làm sáng tỏ với cô một việc, tôi không có nói gì với anh ta, là anh ta tự mình đột nhiên đến đây, còn mắng tôi. Tôi rất oan uổng nha, hai người cãi nhau, lại liên lụy đến tôi, một cái lệnh liền điều tôi đến Trung Quốc, hại ta khí hậu không hợp đã nằm nhiều ngày trên giường. Anh ta thì trách tôi, trách tôi đem toàn bộ hạng mục giao cho cô. Rừng già của cô càng ngày càng quá đáng, tôi mệt ch.ết mệt sống cho dù bệnh đến ch.ết thì An Noãn cô cũng không nên chịu một chút khổ sở gì.”
Hứa Vĩ Thần như đang rất chân thật, vẻ mặt khó chịu.
An Noãn chỉ giải thích: “Anh ấy không phải ý này, anh ấy chê tôi làm không tốt, phá hỏng chiêu bài của anh ấy.”
“Tôi mặc kệ anh ta có ý gì, tóm lại triệu tôi về.”
An Noãn còn muốn nói gì đó, Lâm Dịch Xuyên nổi giận, lạnh lùng mở miệng: “Hiện tại cậu có hai con đường, thứ nhất cút khỏi nơi này, thứ hai ra khỏi JM.”
“An Noãn, quản lý anh ta cho tốt đi.”
Hứa Vĩ Thần bỏ lại một câu, rất không cốt khí bỏ đi.
An Noãn bĩu môi mắng: “Anh phát điên cái gì, anh ấy sẽ nghĩ hai chúng ta như thế nào?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Lâm Dịch Xuyên đột nhiên đè cô lên sô pha, An Noãn rõ ràng nhìn thấy lửa dục trong mắt anh.
Có lẽ thuận theo ý anh, tất cả đều mỹ mãn. Nhưng Lâm Dịch Xuyên cũng không có tiếp tục, cứ lẳng lặng nhìn cô.
“Dịch Xuyên.” An Noãn nhẹ nhàng gọi tên anh.
Anh mím môi thản nhiên nói: “Đừng dùng giọng điệu này gọi tên anh, cũng đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh sợ anh sẽ khống chế không được muốn em, đến lúc đó em có kêu anh dừng anh cũng dừng không được.”
Khẽ thở dài, anh bất đắc dĩ nói: “Đi nấu chút gì cho anh ăn, đói bụng.”
An Noãn cầm lấy gối trên sô pha hung hăng đập lên đầu anh: “Lâm Dịch Xuyên, anh đi ch.ết đi.”
--
An Noãn phát hiện Lâm Dịch Xuyên ở bên cạnh rất hữu dụng, mấy ngày nay An Noãn làm thêm, anh vẫn mang cơm đến cho cô, cũng không lộ diện ở công ty, không tạo áp lực cho cô. Trong công ty vài người biết quan hệ của bọn họ, cũng không dám trước mặt người ngoài nói, lén ân cần với An Noãn.
Mỗi ngày nhìn An Noãn đem tài liệu về nhà làm việc, Lâm Dịch Xuyên thấy đau lòng, luôn kêu cô đi nghỉ ngơi, để anh giúp. Năng lực làm việc của Lâm Dịch Xuyên luôn đứng đầu. Làm cho An Noãn thoải mái không ít. Rất nhanh, An Noãn dẫn dắt đoàn kiến trúc sư hoàn thành bản vẽ.
Khi mang bản thảo đến Mạc thị, lãnh đạo của Mạc thị đều tự mình xem, An Noãn nghĩ họ xem có thể hiểu sao. Cuối cùng bọn họ kêu An Noãn đem bản vẽ giao cho Mạc Trọng Huy xem qua, An Noãn không vui, loại này Mạc Trọng Huy cũng phải xem?
Nhưng cô không có biện pháp, vẫn đến văn phòng của tổng giám đốc. Có lẻ đến Mạc thị nhiều lần, nên hiện tại cũng không cần kiểm tr.a đăng ký, trực tiếp có thể đi gặp Mạc Trọng Huy.
An Noãn gõ cửa, bên trong âm thanh quen thuộc vang lên ‘Mời vào’.
An Noãn đẩy cửa đi vào, Mạc Trọng Huy đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô.
“Mạc tiên sinh, tôi đến giao bản vẽ, bọn họ kêu tôi giao cho anh.”
Mạc Trọng Huy quay đầu, ánh mắt mê mang nhìn cô, ánh mắt này làm tim An Noãn đập mạnh liên tục.
“Bản vẽ để ở đâu?”
Mạc Trọng Huy vẫn không nói lời nào, cứ lẳng lặng nhìn cô.
An Noãn bị anh nhìn đến không được tự nhiên, lại hỏi: “Mạc tiên sinh, bản vẽ để chỗ nào? Tôi còn có nhiều chuyện phải làm.”
Mạc Trọng Huy lúc này mới đi đến trước mặt cô, nhận bản vẽ nặng trịch trên tay cô, để lên bàn làm việc.
“Bản vẽ này tôi đã nói Lâm Dịch Xuyên kiểm tr.a toàn bộ một lần rồi, hẳn là không có vấn đề gì, nếu các người phát hiện vấn đề, hoặc trong quá trình thi công có gì không hiểu có thể sẽ tìm tôi.”
“Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.”
Không khí này có chút xấu hổ, An Noãn vội vàng trốn tránh.
Khi đi đến cạnh cửa, anh đột nhiên gọi: “An Noãn.”
Cô dừng bước quay đầu hỏi anh: “Còn có việc sao?”
“Em chấp nhận lời cầu hôn của Lâm Dịch Xuyên sao?”
An Noãn mím môi, đùa giỡn nói: “Anh ấy lại chưa cầu hôn tôi.”
“Nếu anh ta cầu hôn em, em sẽ đáp ứng anh ta?”
An Noãn nghĩ nghĩ, thành thật gật đầu.
“Em yêu anh ta?”
An Noãn gãi gãi đầu, Mạc Trọng Huy đột nhiên như vậy hỏi, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên trả lời như thế nào.
Mạc Trọng Huy từng bước một đi về phía cô, cho đến khi đến trước mặt cô, trầm giọng ói: “Em không yêu anh ta đúng không?”
An Noãn nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Yêu hay không yêu có quan trọng không? Tôi và anh ấy ở bên nhau rất vui vẻ, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, như vậy là đủ rồi.”
Cô nói xong lại xoay người, Mạc Trọng Huy đột nhiên nắm cổ tay cô.
An Noãn nhướng mày kêu rên: “Mạc tiên sinh, xin anh tôn trọng?”
Mạc Trọng Huy không buông tay, thâm tình hỏi cô: “Nếu anh kêu em trở lại bên cạnh anh, em sẽ như thế nào?”
An Noãn cười lạnh ra tiếng,“Mạc Trọng Huy, anh đang đùa giỡn với tôi sao. Anh quên anh đã có vị hôn thê, không lẽ lại muốn giống năm đó, trái ôm phải ấp, ngồi hưởng tề nhân chi phúc?”
“Anh đính hôn với Hân Như là bị gia gia bức, ông đã lớn tuổi, thân thể không tốt, ông hy vọng......”
“Đủ.” An Noãn ngắt lời anh: “Mạc Trọng Huy, vì sao anh đính hôn với người khác không cần nói với tôi, tôi hoàn toàn không có hứng thú. Hạng mục này chấm dứt, tôi sẽ về Anh quốc.”
Mạc Trọng Huy chậm rãi buông lỏng tay cô.
“Mạc tiên sinh, tôi đi trước, chúc anh hạnh phúc.”
An Noãn nói xong xoay người.
Mạc Trọng Huy đột nhiên nói: “An Noãn, anh nhớ em, bốn năm nay, chưa bao giờ ngừng nghỉ.”
“Đáng tiếc tôi không nhớ anh, một lần cũng không nhớ tới anh. Thời gian bốn năm thay đổi rất nhiều, bên cạnh chúng ta đều đã có người, Mạc Trọng Huy, cố gắng quý trọng đi, vị hôn thê của anh là người tốt, đừng làm cho hạnh phúc trôi qua theo thời gian nữa.”
Mở cửa đi ra ngoài, cô không dám nhìn biểu tình của Mạc Trọng Huy ở sau lưng.
Chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Bốn năm trước, tất cả đều đã chấm dứt. Có lẽ họ nên kết thúc sớm hơn.
Từ Mạc thị đi ra, xe của Lâm Dịch Xuyên vẫn còn chờ cô. Cô nhịn không được bước chân nhanh hơn, chạy về hướng anh.
Lâm Dịch Xuyên cau mày, xuống xe ôm thắt lưng cô: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Anh cũng sẽ không đi.”
An Noãn cũng dùng sức ôm lấy thắt lưng anh, mặt vùi thật sâu vào ngực anh.
“Làm sao vậy? Có phải người của Mạc thị khi dễ em?”
“Không phải, em chỉ cảm thấy anh rất ấm áp.”