Chương 99-1: Yêu như thế nào, bốn năm cũng không thể quên được

Thẩm Thần Phong lái xe đưa An Noãn đến một quán ăn, gọi cho cô vài món điểm tâm ngọt, An Noãn nhìn nhưng cô thật sự không có khẩu vị.
“Nghe nói em rất thích ăn điểm tâm ngọt, ở đây làm điểm tâm rất ngon, nếm thử xem.”


Thẩm Thần Phong đặt một khối bánh ngọt trước mặt An Noãn. An Noãn không chút để ý ăn hai miếng, thực chi vô vị (ăn nhưng không cảm giác).
“Có phải tâm tình không tốt nên ăn không ngon?”
An Noãn bĩu môi.


“Noãn Noãn, anh nói thật, anh có thể lý giải tâm tình của lão gia tử, ông rất thương em, sao có thể gả em đến Anh quốc xa xôi. Đứng trên lập trường của anh, anh cũng hy vọng em ở Bắc Kinh, lúc nào cũng có thể gặp nhau.”


An Noãn hiểu, cô thật sự hiểu những lời anh nói, lão gia tử tức giận như vậy, hoàn toàn là vì để ý cô, luyến tiếc cô.
“Nhưng em không thể vứt bỏ Lâm Dịch Xuyên.”


“Anh nhìn người rất chuẩn, dù sao cũng ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm, em đối Lâm Dịch Xuyên phần nhiều là cảm động? Em đến với anh ta nhưng cho tới bây giờ vốn không quên được Huy tử, em ở bên cạnh anh ta sẽ làm tổn thương anh ta rất lớn. Trong tim em không có anh ta, chỉ có cảm động, ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Đến lúc đó kết hôn rồi ly hôn, đến lúc đó lại mất giá.”


An Noãn trừng mắt nhìn anh liếc tức giận hừ nói: “Thẩm Thần Phong, anh đừng tự cho là đúng, loại này công tử phóng đãng như anh, làm sao hiểu được cái gọi là chân ái.”
Thẩm Thần Phong nhún vai, từ chối cho ý kiến.


available on google playdownload on app store


“Em thực sự lo lắng, ăn một bữa cơm với anh có thể lại đưa tới họa sát thân hay không?”
Thẩm Thần Phong xấu hổ cười cười: “Sẽ không, Lưu Vy chỉ là ngoài ý muốn, phụ nữ bên cạnh anh bình thường rất nghe lời.”
“Thẩm Thần Phong, anh có nhiều bạn gái như vậy là có ý gì? Anh muốn tìm cái gì?”


Thẩm Thần Phong bĩ bĩ nói: “Đương nhiên là có ý, họ đến với anh chỉ vì trang sức châu báo, túi xách hàng hiệu, anh đến với họ vì xinh đẹp, thân hình nóng bỏng.”
“Đừng nói nữa, em cảm thấy buồn nôn.”


Thẩm Thần Phong gõ lên trán cô một cái: “Là em hỏi anh trước, anh nói thật với em thì em lại không thích nghe. Nói thật, Noãn, giúp anh cầu tình với Huy tử, để anh ta buông tha Lưu Vy, đừng làm lớn chuyện này, dù sao đối phương cũng là thị trưởng, cấp trên cũng là có người.”


Ăn sáng xong, Thẩm Thần Phong còn nói muốn đưa cô đi mua sắm, tặng quà coi như đền tội với cô, An Noãn lại nhận được điện thoại của Lý Hân Như.


Giọng Lý Hân Như thanh thúy trước sau như một, nhưng bớt đi sự trong trẻo lại thêm chút lạnh lùng: “An Noãn, bây giờ chị có rảnh không? Em có chút chuyện muốn gặp chị.”
An Noãn nhìn người bên cạnh thản nhiên trả lời: “Có rảnh.”


Gác điện thoại, Thẩm Thần Phong lại gõ lên đầu cô một cái, tức giận nói: “Anh cự tuyệt bao nhiêu mỹ nữ, ở bên em một ngày, nha đầu kia em thật đúng là càng ngày càng không biết tốt xấu, vậy anh với em không phải là có hẹn sao?”
--


Thẩm Thần Phong lái xe đưa cô đến quán cà phê ngày hôm qua. Có lẽ quán cà phê đó là của Mạc Trọng Huy mở, Lý Hân Như đối với nó rất cảm tình, mặc dù ngày hôm qua ở đây xảy ra chuyện không thoải mái, cô vẫn hẹn ở đây.


Lúc Thẩm Thần Phong rời đi ngàn đinh vạn dặn bảo: “Hôm nay nếu có người dám khi dễ em nữa, nhất định phải gọi điện thoại cho anh, không được im hơi lặng tiếng.”
An Noãn gật gật đầu, kêu anh rời đi.


Cô ở quán cà phê ngồi chờ nửa giờ, Lý Hân Như mới khoan thai đi đến chậm. Trên mặt đeo một cái kiếng thật lớn, che hơn nửa khuôn mặt, nhìn qua có vài phần xa lạ. Cô ta lập tức đi đến ngồi đối diện An Noãn, tháo kiếng xuống là một đôi mắt lạnh lùng. An Noãn giật giật môi, không biết nên mở miệng như thế nào. Lý Hân Như cũng không nói nói, kêu một ly cà phê đen.


Im lặng khoảng mười phút, cô ta mới khẽ mở miệng lạnh nhạt nói: “Ngày hôm qua, anh ấy đã nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện, về quá khứ của hai người.”
Hai tay An Noãn cầm chặt ly cà phê.
“Tôi thực hâm mộ chị, nhưng tôi vạn vạn không nghĩ tới, người anh ấy giấu ở trong lòng chính là chị.”


“Thực xin lỗi!” An Noãn cúi đầu không dám đối diện với Lý Hân Như.
Lý Hân Như cười lạnh: “Xin lỗi tôi chuyện gì? Xin lỗi chị lừa gạt tôi giấu diếm tôi? Hay xin lỗi chị giữ lấy trái tim của anh ấy?”
An Noãn cắn cắn môi, muốn giải thích nhưng lại nói không nên lời.


“Ngày hôm qua, lúc anh ấy nói cho tôi biết, tôi hoàn toàn không tin, tôi không tin hai người từng đến với nhau. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, thật đúng là không thể không tin. Anh ấy đối với tất cả mọi người đều rất lạnh đạm, duy nhất đối với chị, mỗi lần nhìn thấy chị, đều mang theo tình yêu nồng đậm.”


Lý Hân Như dừng một chút, uống hớp cà phê tiếp tục nói: “Ngày hôm qua, anh ấy nói với tôi muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng anh ấy rất ngây thơ, Mạc gia của anh ấy, Lý gia của tôi, không phải là bình thường, lễ đính hôn tuy rằng không lớn, nhưng truyền thông cũng đưa tin rất nhiều về chúng tôi, một khi hủy bỏ hôn ước, đối với Mạc thị hay công ty của Lý gia đều có ảnh hưởng. Hơn nữa, gia gia của anh ấy rất thích tôi, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.”


An Noãn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt của Lý Hân Như lúc này rất lạnh lùng.


“Ngày hôm qua khi tôi biết mọi chuyện, tôi thật sự rất hận chị, ở trước mặt chị, tôi như một con ngốc, ngây ngốc cùng bạn gái cũ của vị hôn phu mình đi dạo phố làm bạn bè. Chị nhất định là cười thầm sau lưng tôi, anh ấy làm đổ tô mì mà tôi chính tay nấu cho anh ấy, lại cứng rắn ép buộc mình ăn hết tô mì mà chị nấu, An Noãn, chị không phải cảm thấy tôi đặc ngốc đặc xuẩn?”


“Tôi không có.” An Noãn kích động trả lời: “Ở trong mắt tôi, cô là một cô gái rất tốt, tôi và Mạc Trọng Huy từng đến với nhau, nhưng đã chuyện của bốn năm trước, hiện tại chúng tôi đã có cuộc sống của chính mình, có người mình yêu.”


Lý Hân Như trào phúng cười ra tiếng: “Bốn năm, chị muốn nói bốn năm trôi qua, anh ấy cũng không quên được chị sao? Rốt cuộc là một tình yêu như thế nào, bốn năm cũng không thể quên được.”


Lý Hân Như nói xong lau nước mắt rống lớn: “Tôi theo đuổi anh ấy đã hai năm, hai năm này tôi trả giá bao nhiêu, nhưng vì sao anh ấy vẫn quên không được chị? An Noãn, tôi thật sự rất muốn hận chị, nhưng tôi làm không được, tôi chưa từng có bạn bè, từ đầu tôi đã xem chị như người bạn duy nhất của tôi. Tôi có thể không để ý đến quá khứ của hai người, nhưng vì sao chị muốn giấu diếm tôi, lừa gạt tôi, làm tôi như một con ngốc trước mặt chị.”


An Noãn nhịn không được cầm tay Lý Hân Như ôn nhu an ủi: “Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới sự tình sẽ trở thành như vậy, tôi không nói với cô vì không muốn cô suy nghĩ nhiều.”


“Không, nếu chuyện này do chị nói ra, tôi nhất định sẽ không tức giận, mỗi người đều có quá khứ, chỉ là đúng lúc, anh ấy là quá khứ của chị, tôi có thể hiểu. Nhưng chuyện này là từ trong miệng của anh ấy nói ra, anh ấy còn muốn hủy bỏ hôn ước với tôi, tôi chịu không nổi, tôi thật sự chịu không nổi, tôi không thể không có anh ấy, thật sự không thể mất đi anh ấy.”


Lý Hân Như nói xong gục đầu lên bàn khóc, là một thiên kim tiểu thư nhưng cô không để ý đến hình tượng khóc lớn trước mặt mọi người. An Noãn ngồi ở đối diện, giống như người đầu sỏ gây nên chuyện.


“Lý Hân Như, cô đừng như vậy, Mạc Trọng Huy có lẽ chỉ nói mà thôi, giống như cô nói, người nhà của hai người sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Cô có thể đi tìm gia gia của anh ấy, có lẽ Mạc lão gia tử có thể giúp cô.”


Lý Hân Như ngẩng đầu, hung tợn nhìn An Noãn: “Chị đừng khuyên tôi làm chuyện đó, anh ấy ghét nhất bị tôi lấy gia gia anh ấy ra nói.”
An Noãn nhíu nhíu mày.
“Chuyện hôm nay tôi tới tìm chị hy vọng chị không nói cho anh ấy biết, nếu không lại giận tôi.”
Lý Hân Như nói xong cầm ly cà phê uống hết.


“Hôm nay tới tìm chị muốn nói với chị, tôi sẽ không buông tay, cho dù đối thủ là chị, tôi cũng sẽ không mềm lòng.”
An Noãn bất đắc dĩ cười cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không trở thành đối thủ của cô.”


“Bởi vì chị có Aaron đúng không? An Noãn, tôi muốn hỏi chị, chị yêu Aaron hay vẫn yêu Huy của tôi?”
An Noãn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Tôi không nói tôi yêu ai, tôi chỉ muốn nói với cô, tôi sẽ kết hôn với Aaron, rất nhanh.”


Lý Hân Như tựa hồ nhẹ nhàng thở ra thản nhiên nói: “Tôi rất muốn ngày đó nhanh đến, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến chúc mừng, chuẩn bị một phần đại lễ cho hai người.”


Sau khi nói xong Lý Hân Như mang theo chút tức giận rời đi, An Noãn ngồi thêm một lát. Bất tri bất giác, cô ngồi từ buổi sáng cho đến trời tối, phục vụ ở đây rất tốt, thỉnh thoảng mang trà cho cô.


Đến tối, có lẻ phục vụ nhịn không được đi tới cười hỏi cô: “Tiểu thư, cô đã ngồi ở đây một ngày? Có muốn ăn chút gì hay không? Uống cà phê như vậy không tốt cho sức khỏe.”
“Ông chủ của các người có thường xuyên quán đến không?”


Phục vụ giật mình, tiếp theo hiểu rõ cười cười nói: “Thì ra cô gặp ông chủ của chúng tôi, thật có lỗi, hiện tại ông chủ rất bận, rất ít khi đến đây, hơn nữa bình thường ông ấy đều đợi đến khi quán đóng cửa, một mình ở bên trong uống cà phê, ông chủ không thích nhiều người.”


Phục vụ đi tiếp đón một vòng, thấy An Noãn còn chưa đi, cô ta lại đến ngồi cười nói với cô: “Tiểu thư, nói thật với cô, ông chủ của chúng tôi đã có vị hôn thê, đối phương là con gái của phú hào, môn đương hộ đối với ông ấy, cô sẽ không có cơ hội. Cô đừng nhìn ông chủ chúng tôi giàu có như vậy, sẽ giống những người khác ăn chơi trác táng, ông ấy đối với chuyện cảm tình rất chuyên nhất, sẽ không bởi vì phụ nữ xinh đẹp mà động tâm. Nghe nói trước kia ông chủ yêu một cô gái người Giang thành, quán cà phê này giống với một quán ở Giang thành, lúc trước ông ấy vì người phụ nữ mình thích mở một quán cà phê, về phần nguyên nhân họ chia tay không ai biết, hiện tại quán cà phê giống như vậy được mở ở rất nhiều thành phố lớn trong cả nước, người ta đồn rằng, ông chủ muốn kỷ niệm đoạn cảm tình đã mất. Bởi vậy, cô trăm ngàn đừng cảm thấy mình xinh đẹp, muốn tạo ra cuộc gặp gỡ bất ngờ làm quen với ông ấy, ông chủ không phải người như thế.”


Từ quán cà phê đi ra, đã trễ sắc trời đã đen, nhưng trên đường vẫn còn rất náo nhiệt. An Noãn đi trong đám đông, giờ này khắc này cô không muốn về Thẩm gia, cũng không biết có thể đi đâu. Tiếng chuông di động vang lên, là dãy số quen thuộc, Mạc Trọng Huy gọi tới. Cô không lập tức nghe máy. Tiếng chuông liền vẫn vang lên, vang đến làm cô phiền não, cô mới nghe máy.


“Đang ở đâu?” Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra: “Nghe nói em và ngoại công em cãi nhau?”
“Đúng vậy, tôi muốn kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, ngoại công không đồng ý.”
Mạc Trọng Huy không nói gì lặp lại hỏi: “Đang ở đâu?”
“Mạc Trọng Huy, về sau anh đừng tìm tôi nữa được không?”


Bên kia đầu bắt đầu trầm mặc.
“Cũng đừng mở quán cà phê gì nữa, chúng ta đã sớm chấm dứt, không thể quay lại như lúc trước, anh tỉnh lại được không?”
An Noãn cơ hồ tê rống ra tiếng, trên đường đã có người nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.


“Mạc Trọng Huy, anh bức tôi sắp điên rồi, chẳng lẽ anh còn muốn bi kịch trong quá khứ tái diễn sao? Tôi cầu xin anh, đừng dây dưa liên hệ với tôi nữa được không?”
An Noãn rống xong gác điện thoại, tắt máy, bên tai rốt cục thanh tĩnh. Đã sớm không nên có gì dây dưa, bọn họ còn đang chờ mong cái gì?
--


An Noãn không về Thẩm gia mà đến khách sạn ở một đêm.
Vừa vặn Hứa Vĩ Thần đang ở đó, anh trêu chọc cô: “Nghe nói cô tìm được người nhà, chậc chậc, người có gia đình người thân có khác. Hôm nay sao lại tâm huyết dâng trào mà đến đây?”


Thấy An Noãn tâm tình không tốt, anh ra vẻ hiểu biết hỏi: “Sẽ không nhanh như vậy đã bị cái gọi là người nhà của cô đuổi ra ngoài chứ?”
An Noãn lười quan tâm anh, xoay người về phòng. Tắm rửa xong đang nằm trên giường, Hứa Vĩ Thần đến gõ cửa của cô.
“Có việc gì sao?” Cô phiền não hỏi.


Hứa Vĩ Thần cầm di động đưa cô: “Rừng già của cô gọi điện thoại, nói là di động của cô tắt máy.”
An Noãn nhận di động,‘Phanh --’ đóng cửa lại, ngheHứa Vĩ Thần bên ngoài oán thầm: “Nha đầu kia, tính tình càng ngày càng tệ, cũng không biết ai làm cho như vậy.”


“Sao hôm nay lại về khách sạn?” Lâm Dịch Xuyên trầm giọng bình tĩnh hỏi.
An Noãn cúi đầu trả lời: “Em và ngoại công cãi nhau.”
Anh thở dài lo lắng hỏi: “Có phải vì anh? Ngoại công em vẫn không đồng ý chúng ta ở bên nhau?”


An Noãn “Ừ” một tiếng: “Ông không muốn gả em đến Anh quốc. Nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ thuyết phục ông.”
Lâm Dịch Xuyên gằn từng tiếng nói: “Ngày mai anh qua Bắc Kinh, anh với em cùng nhau thuyết phục ông, cho ông biết anh rất yêu em.”


Vốn nghĩ đêm nay sẽ mất ngủ, nhưng nói chuyện với Lâm Dịch Xuyên một hồi cô lại bất tri bất giác đi vào giấc ngủ, giọng nói của người đàn ông này giống như thôi miên.
Ngày hôm sau tỉnh lại, theo bản năng cô nhìn di động, may mắn anh đã gác điện thoại không như lần trước.
--


Lâm Dịch Xuyên mang Sớm tới Bắc Kinh vào tối hôm sau, Hứa Vĩ Thần lái xe đưa An Noãn đến sân bay đón họ.


Trên đường đi, Hứa Vĩ Thần nói: “Một nhà ba người như vậy các người không thấy vất vả sao? Hoặc là cô phải bay qua Anh quốc, hoặc là bọn họ đến Trung Quốc, tôi cũng thấy sốt ruột thay các người, người một nhà nên ở chung với nhau, giống như trước vậy, rất hạnh phúc. Cô luôn thích ép buộc, sớm muộn gì hạnh phúc cũng bị hủy trong tay cô.”


Máy bay một giờ sẽ hạ cánh, bọn họ ở sân bay chờ.
An Noãn nghĩ đến cái gì, quan tâm hỏi: “Anh tìm được người tình trong mộng của anh chưa?”
Vẻ mặt Hứa Vĩ Thần u buồn, kêu rên: “Đừng nói nữa, người ta đã có chồng, đời này tôi cũng chỉ có thể yêu đơn phương.”


“Thật đáng thương, còn chưa kịp yêu đương đã bị bóp ch.ết khi còn trong nôi.”
Hứa Vĩ Thần chọc tức: “Cô bớt nói mấy lời vô nghĩa đi, cẩn thận tôi nói xấu cô trước mặt Rừng già.”


An Noãn bĩu môi thản nhiên nói: “Hứa Vĩ Thần, chờ thời hạn một năm hết, chúng ta cùng nhau về Anh quốc, đến lúc đó anh tìm cho mình một cô gái tốt, yêu đương rồi kết hôn đi.”


Hứa Vĩ Thần hừ nhẹ: “Một năm này của tôi hoàn toàn do cô hại, nhưng An Noãn, tôi không trách cô, nếu không phải cô, tôi cũng không được rèn luyện như bây giờ, nói thật ra, tôi cảm thấy năng lực của mình tăng lên rất nhiều, hiện tại, tôi không chỉ có thể thiết kế bản vẽ, tôi còn học được quản lý,thật đúng là môn học cao thâm. Bản thân đứng ở vị trí này, mới phát hiện Rừng già của cô có bao nhiêu vất vả.”


Rốt cục cũng đón được họ, Sớm vừa thấy An Noãn liền hưng phấn nhào vào lòng cô.
“Mẹ, con muốn hôn mẹ, con rất nhớ mẹ.” Tiểu tử kia ôm đầu cô hôn thắm thiết.
Hứa Vĩ Thần ở bên cạnh thở dài: “Chỉ cần có An Noãn, tôi thật giống như vô hình.”


Lâm Dịch Xuyên cũng thở dài, cũng nói đùa: “Chỉ cần có Sớm, tôi cũng như một người vô hình.”
Hứa Vĩ Thần vỗ mạnh lên vai anh cười nói: “Cậu không nên đem tiểu gia hỏa này tới đây, có Jim làm bóng đèn, muốn làm chuyện gì cũng không tiện.”


Hứa Vĩ Thần giống như chạm đến điểm yếu của Lâm Dịch Xuyên, chỉ thấy anh nhướng mày nhìn về phía cô.
Trên đường về khách sạn, Sớm vẫn ở trong lòng An Noãn làm nũng, Lâm Dịch Xuyên hầu như không nói được câu nào.


“Mẹ, con nghe Rừng già nói, mẹ muốn dẫn con đi gặp Thái công, Thái công có bộ dáng như thế nào?”
An Noãn dừng một chút, lập tức cười nói: “Thái công tốt lắm, nhất định sẽ rất thích Sớm của chúng ta.”


Đến khách sạn, bọn họ cùng nhau ăn tối, Lâm Dịch Xuyên nói Sớm ở trên máy bay hưng phấn đến ngủ không được, trong lúc ăn cơm, mắt tiểu tử kia không mở ra được. Cơm nước xong, An Noãn vội vàng tắm rửa cho Sớm, ôm về giường.
“Con muốn ôm mẹ ngủ.”


Tiểu tử kia nằm ở trên giường làm nũng, ôm An Noãn, không cho cô rời đi.
An Noãn dụ dỗ: “Mẹ tắm xong sẽ ngủ với con.”
“Không, con sợ mẹ lại gạt con, thức giấc sẽ không còn gặp mẹ.”


An Noãn không có cách nào, đành phải nằm xuống, ôm Sớm vào lòng. Không lâu sau, Sớm nhắm mắt ngủ. Thấy Sớm đã ngủ An Noãn định đi tắm, nhưng đứa nhỏ này dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng cô.


Từ nhỏ Sớm đã thiếu cảm giác an toàn, có lẽ Lâm Dịch Xuyên không có thời gian chăm sóc Sớm, An Noãn cũng phải đi làm, cho nên Sớm luôn cảm thấy người bên cạnh Sớm luôn sẽ rời xa nó.
Quên đi, không tắm thì không tắm, An Noãn cũng ôm chặt Sớm, giờ này khắc này Sớm chính là tất cả của cô.


Lâm Dịch Xuyên đẩy cửa bước vào, lập tức đi đến bên giường, vỗ vỗ đầu An Noãn đầu, thấp giọng nói: “Đi.”
An Noãn nghi hoặc nhìn anh: “Đi đâu?”
“Em ở bên cạnh Sớm lâu như vậy, có phải nên bồi anh một lát?”


An Noãn thối anh một ngụm: “Lâm Dịch Xuyên, anh thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ, anh tranh cái gì.”
“Em không đi, anh chỉ còn cách gọi Sớm thức dậy.”


An Noãn nhướng mắt, thật cẩn thận gỡ tay Sớm ra khỏi trên lưng cô. Chân vừa chạm đấy đã bị Lâm Dịch Xuyên ôm cổ, vừa kéo vừa ôm mang ra phòng. Anh một cước đá văng cửa phòng ngủ, khẩn cấp áp cô lên tường.
“Lâm Dịch Xuyên, anh phát điên cái gì?”


Anh cọ cọ môi lên má cô, hơi thở nặng nề.
“Em không cho anh ăn, cũng phải cho anh ôm hôn một chút, anh đã nhân nhượng rất nhiều vì lợi ích toàn cục.”
Lâm Dịch Xuyên ôm cô hôn điên cuồng, hôn đến có chút không thể khống chế, anh mới dừng tay.


“Có nói chuyện với ngoại công em chưa? Khi nào sẽ đi gặp ông?”
An Noãn phiền não lắc đầu.
“Nếu không ngày mai đi, anh mang Sớm đi cầu ông, nếu ông không đồng ý chúng ta ở bên nhau, anh và Sớm quỳ trước mặt ông không đứng dậy, anh xem ổng có thể nhẫn tâm không.”


An Noãn hừ hừ: “Anh đừng làm vậy, ngoại công em chuyện gì cũng làm được, nếu không chuẩn bị thật tốt mà trực tiếp đi gặp ông, ông có thể đả thương anh.”
Lâm Dịch Xuyên nhíu nhíu mày, buồn bực hỏi: “Rốt cuộc là người nào? Lợi hại như vậy?”


“Anh nhìn thấy nhị cữu của em sẽ hiểu được.”
“Quên đi, không nói chuyện này nữa, ngoại công em cho dù không đồng ý, em cũng là người của anh. Anh mệt mỏi, đi ngủ với anh.”
An Noãn bĩu môi, tức giận nói: “Em muốn ngủ với Sớm, anh ngủ một mình đi.”


“Không được, em là vợ anh không phải vợ Sớm.”
“Lâm Dịch Xuyên, anh sao vậy đi phân cao thấp với con mình, Sớm còn nhỏ, anh để thằng bé ngủ mình ở hoàn cảnh lạ lẫm sao.”
“Tuy Sớm còn nhỏ, nhưng rất độc lập, không thành vấn đề.”


An Noãn không để ý tới anh, trực tiếp đi ra ngoài. Lâm Dịch Xuyên ôm thắt lưng cô lại, đặt cô lên giường.
“Tối nay em ngủ ở đây, không chó phép đi bất cứ nơi nào. Anh kêu Hứa Vĩ Thần ngủ với Sớm.”


An Noãn không giãy dụa nữa, tới phòng tắm đi tắm, ngoan ngoãn nằm cạnh Lâm Dịch Xuyên. Cô nợ anh rất nhiều, có khi cảm thấy cho dù giao cả bản thân mình cho anh, cũng không trả được.
“Noãn, anh đau đầu, giúp anh xoa.”
Lâm Dịch Xuyên nằm ở trên giường, cau mày, giống như thật sự rất đau.


An Noãn ôm đầu anh lên đùi mình, nhẹ nhàng giúp anh ấn thái dương huyệt: “Có phải gần đây rất nhiều việc?”
“Ừ, thu mua một công ty kiến trúc, đã vài ngày không ngủ, anh phải tăng ca làm thêm, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện qua đây với em. Anh rất sợ, anh không ở bên cạnh em, em sẽ bị người ta cướp đi.”


“Lâm Dịch Xuyên, tự tin của anh đâu hết rồi?”
“Anh nói rồi, anh đối bản thân mình rất tin tưởng, nhưng anh không tin tưởng em.”
An Noãn mím môi, cũng không có nói sạo. Lâm Dịch Xuyên rất nhanh đã ngủ, có thể rất mệt mỏi.






Truyện liên quan