Chương 100-2: Mềm lòng (2)

“Kiến trúc sư nổi tiếng nhất, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông thành đạt, Noãn Noãn thật biết nhìn người.”


Sau đó, Nghê Tuệ kiên trì giữ họ lại ăn cơm, kêu Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu trở về, thuận tiện mua thêm thức ăn về. Thật ra, An Noãn không muốn gặp mặt bọn họ, nhưng cũng không biện pháp.


Để Lâm Dịch Xuyên chơi với hai đứa bé, An Noãn kéo Thường Bách sang một bên hỏi ông: “Chú Thường, có phải chú vẫn thường xuyên đến thăm cha cháu, cháu thất trước mộ cha mẹ có hai bó hoa bách hợp đã héo. Cám ơn chú vẫn nhớ đến cha cháu, giúp cháu chăm sóc bọn họ.”


Vẻ mặt Thường Bách có chút ngưng trọng, sau đó thản nhiên nói: “Chú xác thực vẫn thường xuyên đến thăm An thị trưởng, nhưng hoa bách hợp đó không phải của chú, vả lại dạo này trong nhà xảy ra nhiều chuyện, đã một thời gian chú không đến uống rượu với An thị trưởng.”
An Noãn nhíu mày.


“Noãn Noãn, hiện tại chú Thường nói những lời này không biết có thích hợp không, Mạc Trọng Huy vẫn an bài người chiếu cố cha mẹ cháu, chú đã gặp người đó rất nhiều lần, hầu như mỗi ngày người đó đều thay một bó hoa bách hợp mới trước mộ cha mẹ cháu. Ban đầu, chú không biết ai có tâm như vậy, còn tưởng rằng là Tử Phi nhà chú, sau đó chú gặp người đó mới biết là người của Mạc Trọng Huy nhân.”


Nhịp tim của An Noãn đột nhiên đập nhanh hơn.


available on google playdownload on app store


“Noãn Noãn, cháu đã có bạn trai, đứa nhỏ cũng đã lớn, chuyện này cũng đừng nên suy nghĩ nữa. Có lẻ Mạc Trọng Huy bởi vì áy náy, muốn chuộc tội của mình, dù sao cũng là anh ta hại ch.ết An thị trưởng. Noãn Noãn, quá khứ đã qua hãy để nó qua đi, chú thật cao hứng khi thấy cháu có một cuộc sống tốt như hiện tại, tâm nguyện cuối cùng của chú cũng đã đạt được.”


--
Ở Thường gia ăn cơm trưa, An Noãn ở trong bếp giúp bà Nghê rửa chén, Lâm Dịch Xuyên ở phòng khách uống trà với Thường Bách, Thường Bách kể cho Lâm Dịch Xuyên nghe rất nhiều chuyện về An Noãn trước đây, người đàn ông này nghe rất chuyên tâm, rất hăng hái.


Trong bếp, Nghê Tuệ vừa rửa chén vừa nói chuyện với An Noãn.
“Noãn, thấy cháu và tiểu Lâm tốt như vậy, dì cũng thấy mừng cho cháu, cháu cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma của quá khứ.”


An Noãn cười cười nói: “Đúng vậy, bốn năm nay may mắn có anh ấy ở bên cạnh chăm sóc cháu, bằng không hiện tại cháu không biết mình sẽ ra sao nữa.”
“Đứa nhỏ bé đó không phải của cháu? Nhìn không giống.” Nghê Tuệ thử hỏi.


An Noãn đơn giản ‘Ừ’ một tiếng, cũng không muốn giải thích nhiều về chuyện này.
“Gần đây, Tử Phi và Thiến Nhu cũng đang căng thẳng, dì thật lo lắng bọn họ sẽ ly hôn.”
An Noãn kinh ngạc nhìn bà: “Sao lại có thể, đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy.”


“Cũng không còn cách nào.” Nghê Tuệ thở dài nói: “Nhà chúng ta muốn Thiến Nhu sinh thêm một đứa bé nữa, dù sao đứa đầu cũng là con gái, dì và chú Thường của cháu đều muốn có một đứa cháu nội, ban đầu Thiến Nhu như thế nào cũng không đồng ý, không chịu sinh. Sau đó từ từ được chúng ta khuyên nhủ, Thiến Nhu đột nhiên nói, cái thai thứ hai bất luận nam hay nữ, cũng sẽ mang họ Giang. Đây là chuyện gì, rõ ràng khinh thường Thường gia, cảm thấy Giang gia có địa vị hơn chúng ta. Chúng ta cũng không đồng ý, Thiến Nhu sẽ không chịu sinh. Mấy ngày nay luôn giận dỗi, không về nhà ăn cơm, ngay cả con gái cũng không cần.”


Trong lòng An Noãn không tiếng động thở dài.


“Noãn Noãn, hiện tại cuối cùng dì cũng hiểu được, con gái nhà giàu thật đúng là không thể cưới, cháu không biết Tử Phi dường như là ở rể, tuy rằng tiếp nhận công ty của Giang gia, cũng làm rất tốt, nhưng trong đầu Giang Thiến Nhu luôn khi dễ Tử Phi, nhất là khi cãi nhau đã nói Tử Phi ăn bám Giang gia, cháu nói đi có bao nhiêu người đàn ông có thể chịu được nhục nhã như vậy. Dì thật sự rất lo lắng, nếu tiếp tục như vậy, sớm hay muộn họ cũng ly hôn.”


“Sẽ không, Giang Thiến Nhu rất yêu Tử Phi.”


Nghê Tuệ lắc đầu: “Sau một thời gian dài, làm gì còn có chuyện yêu hay không yêu, hai người chỉ là sống chung dưới một mái nhà, nếu không phải có con gái, hai người bọn họ đã sớm ồn ào đòi chia tay. Hiện tại, dì muốn hối hận bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nếu lúc trước không có kiên trì tác hợp bọn họ, Tử Phi cũng sẽ không bị Giang gia ức hϊế͙p͙, dì tin rằng dựa vào năng lực và sự cố gắng của Tử Phi, nhất định có thể có sự nghiệp của chính mình. Hiện tại tiếp nhận Giang gia, có thể bớt đi mười năm phấn đầu, nhưng mọi người bên ngoài đều nói, Tử Phi giống như chuột sa hủ nếp, dựa vào đàn bà để làm giàu.”


An Noãn thản nhiên an ủi: “Dì Nghê, đó là người ta ganh tỵ với Tử Phi, mới nói như vậy.”
Nghê Tuệ thở dài: “Không, không trách được người khác, con người là như thế, nếu là dì, đứng ở trên lập trường của một người ngoài, dì cũng sẽ cho rằng như vậy.”
--


Sau khi ăn xong cơm trưa, hai lão nhân lại muốn giữ bọn họ ăn bữa tối, Sớm và Tiếu Tiếu cũng chơi rất vui vẻ, không chịu về.
“Ăn xong cơm tối rồi về, mấy khi được về đây, coi như bồi hai người chúng tôi, lần sau cũng không biết là lúc nào mới có thể gặp cháu.”


Thường Bách cũng nói như vậy, An Noãn đành phải đồng ý. Nói chuyện với Nghê Tuệ, An Noãn cũng biết thêm rất nhiều chuyện.


Năm đó khi Lương Trạch Minh bị kéo xuống, sự nghiện của Thường Tử Hinh cũng bị gián đoạn. Sau đó, thị trưởng mới, lại rất thưởng thức cô ta, mấy năm nay, cô ta đã được đề bạt làm thư ký riêng của thị trưởng. Chức vị nghe có vẻ không được tốt lắm, nhưng quyền lợi địa vị cũng rất lớn. Làm một người phụ nữ mạnh mẽ, cô ta không chỉ có thành công trên sự nghiệp, trên phương diện gia đình cũng rất thành công. Có một người chồng làm nghề buôn bán, còn có một đứa con đáng yêu.


Khi Nghê Tuệ nói về Thường Tử Hinh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, giống như Thường Tử Hinh chính là của sự kiêu ngạo của bà.
“Noãn Noãn, trước kia Tử Hinh đã làm rất nhiều chuyện với cháu, dì hy vọng cháu có thể tha thứ cho Tử Hinh, đứa nhỏ kia lúc ấy tuổi trẻ nong nỗi.”


An Noãn không sao cả lắc đầu: “Cháu không có trách Tử Hinh.”
Nghê Tuệ cầm tay cô: “Đứa nhỏ này, tâm tính thiện lương, cũng may mạng cháu rất tốt, gặp được quý nhân tương trợ. Lão thiên gia đối với cháu vẫn công bằng.”
An Noãn mím môi, không nói gì. Tối đến, Thường Tử Phi về nhà.


Nghê Tuệ thấy anh lẻ loi một mình, nhịn không được thở dài: “Thiến Nhu ? Vẫn còn tức giận?”
Thường Tử Phi thản nhiên trả lời: “Cô ấy có chút việc, cũng chưa về.”


“Giận dỗi thì nói, còn giúp cô ta tìm cớ, cô ta là bị con làm cho hư hỏng, hiện tại ở nhà, chỉ cần một chuyện nhỏ không nghe cô ta, liền bắt đầu tức giận, liên tục làm loạn.”
Thường Tử Phi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mẹ, cô ấy thật sự có việc, không thể trở về.”


“Quên đi quên đi, Noãn Noãn đưa bạn trai đến thăm chúng ta, các người từ từ nói chuyện đi.”
Thường Tử Phi lập tức đi đến trước mặt Lâm Dịch Xuyên, lịch sự vươn tay: “Xin chào, nghe danh đã lâu hôm nay mới gặp.”


Lâm Dịch Xuyên cũng bặt tay anh, khách khí nói: “Xin chào Thường tiên sinh, tôi thường xuyên nghe Noãn Noãn nhà tôi nhắc tới anh.”
An Noãn đứng bên cạnh xấu hổ, người đàn ông này thật đúng là biết ăn nói.


“Tôi và An Noãn cùng nhau lớn lên, quan hệ của chúng tôi giống như anh em, cô ấy có thể tìm được bạn trai tài giỏi như anh, tôi thật mừng cho cô ấy, hy vọng sau này anh chiếu cố nhiều cho cô ấy.”
Thường Tử Phi nói chuyện giống như một người anh cả.


Lâm Dịch Xuyên kéo An Noãn vào lòng, lời thề son sắt cam đoan: “Yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt thương yêu cô ấy, chỉ hy vọng nha đầu kia không khi dễ tôi thì tốt rồi.”
An Noãn cho anh một quyền, thối nói: “Ai khi dễ ai nha!”


Lâm Dịch Xuyên nghiêm trang nói tiếp: “Em khi dễanh, mỗi lần đều là em khi dễ anh.”


Nhìn hai người ngay cả cãi nhau cũng rất ấm áp, ánh mắt Thường Tử Phi hơi ảm đạm. Trước đây, anh cũng từng được như vậy, nhưng do anh không biết quý trọng, cũng không có năng lực nắm giữ. Chỉ có người đàn ông như Lâm Dịch Xuyên, mới đủ để chống lại Mạc Trọng Huy.


Bữa tối rất ấm áp, nhìn Sớm và Tiếu Tiếu chơi với nhau rất vui vẻ, Nghê Tuệ nhịn không được nói giỡn: “Nếu không chúng ta định ước cho hai đứa nhỏ đi.”


Lâm Dịch Xuyên vui tươi hớn hở nói: “Tôi không có ý kiến, tự nhiên lại được một đứa con dâu mang về nhà, không biết Thường tiên sinh có bỏ được hay không?”
Thường Tử Phi đạm cười nói: “Có thể cùng Lâm tiên sinh đặt thân thích, nào có ý không vui.”


“Nếu các người đều không có ý kiến, vậy đính ước. Chờ hai đứa nhỏ trưởng thành, chúng ta kết làm thân gia.”
Nghê Tuệ vừa dứt lời, An Noãn hừ nói: “Em có ý kiến, hai người đàn ông các người lên bàn rượu liền đính thân cho hai đứa bé, nhưng em là mẹ không đồng ý.”


Nghê Tuệ nhíu mày: “Noãn Noãn, không lẽ cháu ghét bỏ Tiếu Tiếu nhà dì?”
An Noãn thối nói: “Dì nói cái gì đâu, cháu luôn chống đối đính ước từ bé, quan niệm của cháu là tự do yêu đương.”
Chuyện này đến đây chấm dứt, mọi người cũng không ai nhắc lại.
--


Cơm nước xong, Thường Tử Phi đột nhiên đến trước mặt An Noãn, thấp giọng nói: “Noãn Noãn, chúng ta ra ngoài một chút đi, đã lâu không nói chuyện với em.”


An Noãn theo bản năng nhìn về phía Lâm Dịch Xuyên, người này thấy tín hiệu của An Noãn nói: “Đi đi, thất thần làm gì, nói chuyện với anh của em, anh chờ em.”


Lâm Dịch Xuyên đột nhiên hào phóng làm cho An Noãn không được tự nhiên. Tản bộ với Thường Tử Phi ở bên ngoài biệt thự, nãy giờ anh vẫn không nói gì, An Noãn cũng không biết nên mở miệng như thế nào.


Nhưng sự trầm mặc này làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, An Noãn nghĩ nghĩ, chủ động hỏi: “Em nghe dì Nghê nói, anh và Thiến Nhu......”
“Chúng tôi cãi nhau, gần đây luôn luôn ồn ào.” Anh thấp giọng ngắt lời cô.


“Em cũng nghe nói, hai người cãi nhau vì chuyện mang thai lần thứ hai, kỳ thật em cảm thấy, chỉ cần là con của hai người, mang họ của ai cũng giống nhau thôi, tên gọi chẳng qua cũng chỉ bề ngoài, cần gì phải để ý như vậy.”


Thường Tử Phi nhún nhún vai: “Anh không sao cả, nhưng cha mẹ anh để ý, anh cảm thấy mình không phải là đứa con hiếu thuận, luôn làm cho bọn họ lo lắng không nói, còn làm cho bọn họ gánh dùm anh rất nhiều chuyện. Bên ngoài mọi người đều nói anh nhờ vợ mới được như hôm nay, thật ra anh không cần, nhưng anh không muốn người khác ở sau lưng chỉ trỏ cha mẹ anh.”


“Miệng là của người ta, có biện pháp nào đâu, chỉ cần anh và Giang Thiến Nhu ở bên nhau hạnh phúc, người khác nói gì đều không có ý nghĩa.”


Thường Tử Phi im lặng không trả lời, qua một lúc lâu, trầm giọng ý vị thâm trường nói một câu: “Hôn nhân, có lẻ vẫn cần có tình yêu mới có thể duy trì.”
“Hai người ở bên cạnh nhau đâu nhất thiết cần phải có tình yêu, sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc cũng đủ rồi.”


“Không, hôn nhân không có tình yêu, hai người đều phải cẩn thận cẩn thận, một chút chuyện nhỏ cũng có thể trở thành một mâu thuẫn lớn, bởi vì không yêu, cho nên ít khi đứng trên lập trường của đối phương mà suy nghĩ, luôn xem nhẹ rất nhiều.”
“Nhưng Giang Thiến Nhu cô ta rất yêu anh.”


“Một người khi đã bỏ ra quá nhiều, nhưng không được đáp lại, sẽ thay đổi. Hôn nhân của anh và Giang Thiến Nhu phải dựa vào đứa nhỏ đến gắn bó, chúng tôi đều rất thương Tiếu Tiếu, sợ làm tổn thương con bé, bởi vậy, chúng tôi có lẻ vẫn sẽ tiếp tục duy trì như hiện tại.”


Lần trước trở về, An Noãn cảm thấy Thường Tử Phi và người nhà anh có một cuộc sống rất hạnh phúc, thì ra có khi tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng không phải là sự thật.
--
Sau đó, Thường Tử Phi đưa bọn họ về khách sạn.


Đến khách sạn, đồng chí Rừng già bắt đầu ăn giấm chua: “Em và Thường Tử Phi kia, có phải là thanh mai trúc mã như trong truyền thuyết nói là bạn từ nhỏ tới lớn?”
An Noãn cố ý nói: “Đúng vậy, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, từng mặc chung quần áo, ngủ trên một chiếc giường.”


Lâm Dịch Xuyên híp mắt, hơi thở nguy hiểm tản ra. Ngồi trên sô pha, giống như đại gia ra lệnh: “Lại đây!”
An Noãn không chút sợ hãi tiêu sái đi qua, Lâm Dịch Xuyên nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng dùng sức, An Noãn ngã ngồi trên đùi anh.


Anh lạnh lùng chất vấn: “Trước đây ngủ chung giường, trưởng thành cũng ngủ chung giường?”
An Noãn nghĩ nghĩ, cực kỳ còn thật sự trả lời: “Cho tới khi lớn lên cũng đã từng ngủ chung.”
Lâm Dịch Xuyên bóp cổ cô, nhưng lại không dùng sức, nguy hiểm hừ nói: “Em dám lặp lại một lần nữa!”


“Anh nghĩ rằng em không dám nói sao, Lâm Dịch Xuyên, anh thực dối trá, lúc ở Thường gia, không phải còn rất đại lượng kêu em đi tản bộ với anh ấy, bây giờ lại như vậy.”


“Đúng vậy, hối hận, cho dù em chỉ liếc mặt nhìn người đàn ông khác một cái, trong lòng anh cũng cảm thấy khó chịu. Con mẹ nó còn không tự lượng sức muốn kết thân gia với anh, thật muốn giết ch.ết anh ta.”
“Lâm Dịch Xuyên, anh thực ghê tởm!”


“Anh làm gì ghê tởm, anh nói cho em biết, về sau không được đến Thường gia nữa. Em có biết hôm nay chú Thường của em nói với anh cái gì không, ông ấy nói với anh, vốn em và con trai của ông ấy đã trở thành một đôi, là con của ông ấy không biết quý trọng, cho nên đánh mất em.”


An Noãn giật mình, tức giận hừ nói: “Vậy sao anh còn đồng ý ở lại ăn cơm chiều.”
“Anh muốn gặp con trai của ông ấy, là người đàn ông như thế nào, mà dám tranh giành phụ nữ với anh.”
An Noãn bĩu môi đứng dậy kêu rên: “Rừng già, anh càng ngày càng biến thái.”


Lâm Dịch Xuyên thấy cô đứng lên lại kéo cô ngồi xuống so pha, cúi người hôn lên môi cô, giận dỗi nói: “Còn không phải bị em làm cho trở thành như vậy sao, anh cảm thấy nếu còn nhịn nữa anh thật sự không còn là đàn ông, cho anh.”


An Noãn đã muốn mềm lòng, cánh tay mảnh khảnh cũng đặt lên vai anh, nhưng thật đúng lúc, trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng khóc của Sớm.
An Noãn nhướng mày, thấp giọng nói: “Con anh khóc.”


Lâm Dịch Xuyên mắng một tiếng, bước chân nặng nề đi vào phòng ngủ. Tiểu tử kia đang ngồi ở trên giường, làm càn khóc lớn.
Lâm Dịch Xuyên phiền não quát: “Khóc cái gì?”


Bị Lâm Dịch Xuyên rống lớn, Sớm khóc càng lợi hại hơn. An Noãn đi đến cho Lâm Dịch Xuyên một quyền, chạy tới đau lòng ôm lấy Sớm, hiện tại thằng bé càng ngày càng nặng, An Noãn ôm Sớm phải cố hết sức.
“Nói với mẹ, làm sao vậy?”


“Con gặp ác mộng, con mơ thấy quái thú, quái thú kia muốn ăn thịt mẹ, con không muốn mất đi mẹ.”
An Noãn sủng nịch xoa đầu Sớm an ủi: “Làm gì có quái thú, mẹ không phải khỏe mạnh ngồi đây với con sao?”


Tiểu tử kia xoa xoa hai mắt, sợ hãi nhìn Lâm Dịch Xuyên rung rẩy nói: “Con còn mơ thấy mặt của quái thú kia, hơn nữa là mặt của Rừng già.”


Lâm Dịch Xuyên tức giận đến hộc máu, An Noãn lại cười ha ha, không kiêng nể gì trêu chọc: “Rừng già xác thực có điểm giống quái thú, chúng ta cách xa cha con một chút, kêu cha con đến phòng khác ngủ được không?”
Sớm dùng sức gật đầu: “Con không dám ngủ với Rừng già, cha đến phòng khác đi.”


Lâm Dịch Xuyên thật muốn đem tiểu gia hỏa từ trong lòng An Noãn ra hung hăng dạy dỗ. Nhưng An Noãn giống như gà mẹ bảo vệ con gà con, khiêu khích nhìn anh.
“Hai người nhớ kĩ cho tôi, về sau có việc đừng tìm tôi.”
Lâm Dịch Xuyên xám xịt ra khỏi phòng.
--


Bọn họ ở Giang thành chơi ba ngày, Sớm rất thích thành thị này, nói ở đây đồ ăn rất ngon, công viên trò chơi cũng ít người, không cần người trông coi. Chơi vài ngày, đứa nhỏ còn luyến tiếc phải quay về.


Nhưng Thẩm gia lại gọi điện nhiều lần, Thẩm Diệc Minh gọi cho cô hai lần, đại bá cũng gọi khuyên nhủ cô, ngay cả Thẩm Thần Phong cũng gọi điện cho cô mỗi ngày.


Tính ra cô cũng đã hơn một tuần không gặp lão gia tử, trong lòng An Noãn rất nhớ ông, còn có chút lo lắng cho ông, hiện tại lão nhân gia giống như một đứa bé, ngay cả ăn cơm cũng phải xem tâm tình, cần người dụ dỗ.


Trên máy bay về Bắc Kinh, Sớm đột nhiên thần thần bí bí đối An Noãn nói: “Mẹ, con không thích Tiếu Tiếu.”
An Noãn ngây người một lúc, lập tức phản ứng lại hỏi: “Vì sao nha? Cha con còn muốn cưới Tiếu Tiếu cho con.”


“Con mới không cần Tiếu Tiếu làm vợ.” Cái miệng nhỏ của Sớm chu cao: “Tiếu Tiếu nói mẹ của Tiếu Tiếu đẹp hơn mẹ của con, còn nói con không có ngoại công, ngoại công của Tiếu Tiếu rất giàu.”


Lâm Dịch Xuyên ở một bên bĩu môi: “Là người lớn dạy hư con bé, ở trước mặt anh lại muốn nói tới tiền.”
An Noãn thối anh một ngụm hừ nó: “Lâm Dịch Xuyên, anh rất giàu sao?”
Anh thản nhiên trả lời: “Không tính rất giàu có, nhưng tài sản của anh nếu là ở Giang thành, được cho thủ phủ đi.”


“Anh thôi đi, Giang thành còn có nhiều người có tiền hơn anh, Mạc Trọng Huy vẫn là từ Giang thành đi ra.”
An Noãn nói xong lập tức hối hận. Chính cô cũng không ý thức được, cái tên kia lại tự nhiên từ miệng cô nói ra.


Cho đến xuống máy bay, Lâm Dịch Xuyên vẫn đen mặt, âm trầm thật sự. An Noãn cũng không dám chọc anh.
--
Bọn họ xuống máy bay, Hứa Vĩ Thần sẽ đón, tài xế lái xe của Thẩm gia cũng đến, An Noãn nhận ra là tài xế của Thẩm Diệc Minh.
“Tiểu thư, thủ trưởng đã chờ cô hai giờ.”


An Noãn nhìn nhìn Lâm Dịch Xuyên. Người đàn ông này còn đang tức giận, mặt không chút thay đổi.
An Noãn đành phải trước thỏa hiệp, kéo cánh tay anh nói: “Nhị cữu tới đón em, em đi với cữu đến bệnh viện trước, nhìn xem lão gia tử. Qua vài ngày hai chúng ta cùng đến thăm ông.”


Lâm Dịch Xuyên chua nói: “Em thích đi với ai thì đi với người đó.”
“Anh xác định? Vậy em đưa Mạc Trọng Huy đi?”
Lâm Dịch Xuyên đen mặt lập tức trầm xuống, gầm nhẹ: “Em có giỏi lặp lại một lần nữa.”
An Noãn ôm anh làm nũng: “Em không dám, em là một người phụ nữ nhu nhược.”


Lâm Dịch Xuyên xem thường nhìn cô, vỗ vỗ đầu cô thản nhiên nói: “Mau đi đi, đừng để cữu em chờ lâu.”
An Noãn kiễng mũi chân, ôm cổ anh chủ động hôn lên môi anh.
Trong xe Thẩm Diệc Minh nhìn thấy một màn này, rất là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nha đầu kia làm cho ai xem đâu.






Truyện liên quan