Chương 25

Edit: El
Beta: Linh211 + Miêu Nhi
Ngay lập tức có rất nhiều người trong nhóm mắng chửi Hoa Âm, không trách bọn họ tức giận như thế, mỗi ngày đều bị người khác cho xem ảnh mỹ thực nhưng lại không thể ăn, ai mà chẳng tức giận.


Hoa Âm khoe xong mới giải quyết nốt nửa con gà của Văn Khanh, vừa lòng vì đã được ăn no, hắn lại nhìn thay đổi bên trong nhóm.
【 Tiêu Dao Tử 】: Các ngươi nhìn kỹ ảnh chụp đi, phía trên góc bên trái có vài bông hoa già lam, toàn bộ Thương Lan đại lục chỉ có một nơi duy nhất có loại hoa này!


【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Già Lam sơn!
【 Hợp Hoan lão tổ 】: Không sai! Chính là Già Lam sơn, đi đến đó tìm bọn họ!
Hoa Âm biến sắc, kéo Văn Khanh bỏ chạy: "Chạy mau, bọn họ mà bắt được thì chúng ta toi đời!"


Tuy hắn chạy rất nhanh nhưng vẫn cẩn thận khởi động một cái khiên bằng linh khí, bảo hộ Văn Khanh ở bên trong.


Sớm biết có ngày hôm nay hà tất gì phải làm như thế, Hà Văn Khanh thở dài, Hoa Âm vô cùng hộ thực, đồ ăn nàng làm ra đều bị hắn ăn hết, căn bản không chia cho người khác một miếng nào. Hơn nữa hắn còn không biết khiêm tốn là gì, khoe khoang trong nhóm, làm mọi người hận đến thấu xương!


"Chúng ta về Thái Nhất Tông đi! " Văn Khanh đề nghị, bọn họ ở bên ngoài lâu như vậy, hiện tại nàng cũng nên trở về. Tính thời gian một chút, công pháp của nàng cũng nên xuất hiện rồi.


available on google playdownload on app store


"Ta cũng có ý này. " Hoa Âm vừa bay vừa nói, bị sáu người đồng thời đuổi giết, hắn có chín cái mạng cũng không đủ dùng! Trở về tông môn, mở ra hộ sơn đại trận, trốn trước một thời gian rồi lại nói tiếp.


Bầu trời xoẹt qua một đạo lưu quang, phía sau có sáu cái đuôi đuổi theo, hình cảnh này làm cho tu sĩ trên mặt đất phải ngước nhìn.
"Tốc độ này, chẳng lẽ là Nguyên Anh tu sĩ?"
"Theo ta thấy, hằn là hóa thần tu sĩ!"
"Trời ơi! Bảy người đều là hóa thần tu sĩ, đã xảy ra chuyện gì sao?"


"Sao ta lại nhìn thấy có cả một ma tu?"
"Ta cũng thấy!"
......
Mặc kệ phía dưới bàn luận sôi nổi thế nào, Hoa Âm vẫn giống như sao băng mà vọt vào Thái Nhất Tông, sau đó truyền âm: "Mở ra hộ sơn đại trận!"


Chưởng môn Ninh Tú Lâm, vừa nghe thấy giọng của lão tổ lập tức mở hộ sơn đại trận ra. Sau đó thành công ngăn cản sáu cái đuôi của Hoa Âm ở ngoài tông môn, làm cho mấy người Thanh Nguyên đạo quân giương mắt nhìn, không có cách nào bắt hắn, thật sự không thể xông vào.


Mấy người này đều là những người đứng đầu tu chân giới, tùy tiện xuất hiện cũng có thể tạo ra sóng to gió lớn, nếu thật sự xông vào hộ sơn đại trận của Thái Nhất Tông, không nói được sẽ gây ra khủng hoảng cỡ nào.


Huống hồ bọn họ cũng không phải thật sự muốn bắt Hoa Âm, chỉ nói giỡn mà thôi, chủ yếu là muốn mượn cơ hội này để tự mình cảm tạ Văn Khanh. Bọn họ nhận nhiều đại lễ như vậy từ nàng: Tiên kiếm, long cốt, đan phương.... Tất cả đều là đồ vật trong truyền thuyết! Không gặp mặt nói cảm tạ có chút không yên lòng.


Ai ngờ tiểu tử Hoa Âm này không hiểu tâm ý của bọn họ một chút nào, một năm nay trốn không thấy bóng dáng, làm cho bọn họ vẫn chưa tìm được cơ hội.
Mấy người Thanh Nguyên biết Hoa Âm sẽ không đi ra trong thời gian ngắn. Nếu nói không đánh hắn, hắn cũng không tin, vì thế đành bất đắc dĩ rời đi.


Hoa Âm nhìn thấy bọn họ đều đi hết rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, mặt mày hớn hở khoe Văn Khanh: "Ta là người nhanh nhất trong nhóm đấy! Muốn đuổi theo đánh ta không dễ dàng như vậy đâu!"
Ha? Nhanh nhất......


Không để ý đến hắn, ngược lại Văn Khanh đi đánh giá phong cảnh ở Thái Nhất Tông. Thái Nhất Tông có tổng cộng 18 toà chủ phong, vô số phó phong. Toàn bộ tông môn được mây mù bao phủ, như ẩn như hiện, giống tiên khí đang lượn lờ. Hoa Âm làm lão tổ tông của Thái Nhất Tông, bối phận hay tu vi đều là cao nhất, mình hắn độc chiếm một toà chủ phong tên là tiểu Phổ Đà.


Tiểu Phổ Đà là nơi hẻo lánh nhất trong mười tám tòa chủ phong. So với các chủ phong ồn ào náo nhiệt khác, Tiểu Phổ Đà có thể xứng với hai chữ tịch liêu. Nhưng cũng may nơi này linh khí nồng đậm, thanh tịnh hợp lòng người, rất thích hợp làm nơi thanh tu.


Văn Khanh đang đánh giá, chưởng môn Ninh Tú Lâm đã vội vàng chạy tới, thần sắc khẩn trương: " Lão tổ, đã xảy ra chuyện gì? Ai dám xông vào Thái Nhất Tông? " Hoa Âm bị người truy kích, buộc phải mở ra hộ sơn đại trận, doạ Ninh Tú Lâm tới mức hắn cứ cho rằng đã xảy ra chuyện gì. Đến lão tổ cũng không thể địch lại, quả thực nghe rợn cả người.


"Khụ!" Hoa Âm xấu hổ ho một tiếng, ngay sau đó khôi phục khí chất thanh lãnh, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, chưởng môn không cần lo lắng, mấy lão bằng hữu nói giỡn thôi."
Lúc này Ninh Tú Lâm mới yên lòng, ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Văn Khanh ở bên cạnh, kinh ngạc nói: "Sư tổ, vị này là......"


Toàn bộ Thái Nhất Tông đều biết sư tổ hỉ nộ vô thường, tiểu Phổ Đà trừ lúc quét tước tạp dịch, còn lại không ai có thể đặt chân vào. Thế nhưng bây giờ ở chỗ này lại nhìn thấy một tiểu cô nương, làm Ninh Tú Lâm có chút giật mình.
Hay là sư tổ mới vừa nhận đệ tử?


Thật không thể tin được, sư tổ chưa bao giờ thu nhận đệ tử. Có thể làm hắn phá lệ, tư chất tất nhiên không giống người thường, nói không chừng còn có thể tiếp nhận tổ nghiệp của sư tổ Thái Nhất Tông trong tương lai.


"Đây là đệ tử đại sư phụ ta thu nhận. Là sư muội của ta, tên Văn Khanh." Hoa Âm vẫn luôn cảm thấy Văn Khanh không phải người bình thường, không có kế hoạch muốn làm sư phụ nàng, vậy nên mới nói đại sư phụ thu nhận nàng làm đệ tử, cũng chính là sư muội của hắn. Dù sao hai người vẫn luôn ở chung với nhau như bằng hữu, dùng cách cư xử ngang hàng rất phù hợp. Văn Khanh đương nhiên cũng sẽ không phản đối.


"Sư, sư muội?!" Ninh Tú Lâm trừng to mắt, khí chất bình tĩnh ổn trọng của một chưởng tông môn nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.


"Đúng." Hoa Âm gật đầu: "Đúng lúc, ngươi xử lý một chút thủ tục nhập tông giúp nàng, ngọc bài chỉ thân phận trực tiếp phái người đưa tới, tất cả đồ dùng sinh hoạt cũng phải đặt mua cho thỏa đáng, đi đi. "


"Được ạ." Ninh Tú Lâm mơ mơ hồ hồ lĩnh mệnh mà đi, đi đến sườn núi mới đột nhiên phản ứng lại. A? Không đúng nha! Sao có thể là sư muội? Vậy chẳng phải hắn sẽ có thêm một tiểu sư tổ? Một cái...... Đậu đinh tiểu sư tổ?
⊙▽⊙|||


Hiệu suất làm việc của Ninh Tú Lâm rất cao, chỉ trong nửa ngày đã đưa ngọc bài thân phận cho Văn Khanh, còn sai người dọn dẹp một tòa trúc lâu ở tiểu Phổ Đà cho nàng ở, bố trí tinh xảo lịch sự tao nhã, tất cả đồ dùng sinh hoạt cũng nhanh chóng đem đến đầy đủ. Theo yêu cầu của Văn Khanh, còn có một trúc lâu bên cạnh làm thành phòng bếp.


Sau khi an bài mọi thứ thỏa đáng, Văn Khanh nhàn nhã đi dạo trong Thái Nhất Tông mấy ngày, đến khi quen thuộc liền lôi kéo Hoa Âm đi phố buôn bán ở bên ngoài tông môn. Công pháp của nàng cũng nên xuất hiện rồi.


Khu phố của Thái Nhất Tông không phải lớn nhất ở Thương Lan giới, nhưng tuyệt đối là nơi náo nhiệt nhất! Ai mà không biết ở Thái Nhất Tông có rất nhiều mỹ nhân? Cho dù trên bảng xếp hạng mười đại mỹ nhân hay trên bảng xếp hạng mười đại mỹ nam của toàn bộ Thương Lan giới, Thái Nhất Tông đều đứng thứ nhất. Cái gọi là thực sắc tính dã, địa phương có nhiều mỹ nhân rất dễ dàng hấp dẫn người đến.


Văn Khanh đi trên đường. Nàng trong bộ dáng hài tử chín tuổi, trên mặt là thần sắc lãnh đạm, trầm ổn giống tiểu đại nhân làm người ta có chút bật cười, nhưng không ai dám cười, đơn giản vì người đi bên cạnh nàng.


Không ai có thể nhìn thấu tu vi của người nọ. Dung mạo ẩn ở sương trắng, cả người tản ra hơi thở cường đại, làm cho người khác không dám tới gần.


Hoa Âm có tu vi cao hơn người ở nơi này người quá nhiều. Mặc dù hắn không phóng ra hơi thở cường đại nhưng cũng có thể khiến người khác cảm thấy khó thở.
"Thích cái gì thì cứ mua! Ta có rất nhiều linh thạch!"


Văn Khanh không nhịn được đỡ trán, rõ ràng tiên khí mười phần, vừa nói chuyện liền hỏng luôn hình tượng. Cả người tản ra hơi thở thổ hào nồng đậm, có thể tự hào đến vậy sao?


Văn Khanh cũng không rõ cụ thể 《 âm dương quyết 》 ở đâu, chỉ biết Hà Văn Khanh mua từ một nam tử trẻ tuổi có sắc mặt tái nhợt, một thân mặc đồ đen, biểu tình có chút cao ngạo. Công pháp 《 âm dương quyết 》 chính là một mộc bài không có dấu hiệu nhận biết rõ ràng.


Phạm vi này thật sự quá lớn. Nam tử ở mãn đường đều mặc đồ đen, mộc bài ở nơi nào cũng có! Biểu tình cao ngạo? Thật ra nàng cảm thấy bình thường khi tu sĩ đối mặt với một phàm nhân như nàng thì người nào cũng đều sẽ có biểu tình cao ngạo!


Không có biện pháp nào, chỉ có thể tìm nam tử có sắc mặt tái nhợt.
Đi bộ ở phố cả một ngày cũng không thu hoạch được gì, nàng đành phải đi về trước. Nàng không biết Hà Văn Khanh mua 《 âm dương quyết 》 vào ngày nào, chỉ có thể đi đến phố nhiều lần.


Cũng may vận khí của nàng không tệ, ngày thứ ba đã tìm ra được cửa hàng của nam tử trẻ tuổi mặt tái nhợt mặc đồ đen, liếc mắt liền nhìn thấy một cái mộc bài ở trên sạp của hắn.
Cuối cùng cũng tìm được! Văn Khanh nhẹ nhàng thở ra, không để ý ngồi xổm xuống trước sạp để đồ vật.


Đồ vật ở nơi này của hắn giống như từ đất mới ra, còn mang theo mùi tanh của bùn, Văn Khanh lật cái này xem cái kia, đột nhiên sửng sốt, cái này là......


Văn Khanh vội vàng cầm lấy một chiếc vòng tay bằng gỗ có vân đen trên sạp, cẩn thận lật xem. Vòng tay này nàng từng nhìn thấy, chính là lúc lúc xem cuộc đời của Hà Văn Khanh ở chỗ vãng sinh thạch, vòng tay mà Khúc Thiên Ca mang từ nhỏ đến lớn, sau khi trọng sinh mở ra không gian Thần Khí, cùng với cái vòng tay này giống nhau như đúc. Nhưng mà Văn Khanh có thể khẳng định, cái này không phải vòng tay của Khúc Thiên Ca!


Hay cái này cũng là một cái vòng tay không gian? Mặc kệ có phải hay không, mang về trước rồi nghiên cứu sau.


"Lão bản, mộc bài này cùng với vòng tay này, ta mua." Đối với nhân vật chính ở trong tiểu thuyết, khi phát hiện ra bảo vật, tất nhiên sẽ mua một đống đồ vô dụng khác để che dấu tai mắt, sợ người khác phát hiện mình nhặt được bảo bối sẽ giết người đoạt bảo. Nhưng Văn Khanh lại không cần làm như vậy, nàng trực tiếp chỉ ra nàng muốn hai cái này. Bởi vì, trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu đều vô ích.


Hơn nữa, thứ này không có linh khí dao động, ngoại trừ nàng phỏng chừng cũng không có ai mua. Không thấy người khác đều dùng ánh mắt dành cho kẻ ngốc nhìn nàng hay sao?


Đến khi những người xung quanh phát hiện trên người nàng không hề có linh khí dao động, mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được lại mua loại đồ vô dụng như vậy, thì ra là người thường không thể tu luyện! Vì thế một đám lắc đầu rời đi.


Văn Khanh cũng không thèm để ý, thanh toán bằng linh thạch xong rồi cùng Hoa Âm trở về.


Khi về Tiểu Phổ Đà, Văn Khanh gấp không chờ nổi đi vào trúc lâu của mình. Nói cho Hoa Âm biết nàng đã tìm được công pháp phù hợp, chuẩn bị dẫn khí nhập thể, không có việc gì đừng đến quấy rầy nàng, sau đó liền bắt đầu tu luyện.


Hoa Âm kinh ngạc, bởi vì nàng quả thực tìm ra được công pháp, trong lòng càng thêm xác định Văn Khanh không phải người bình thường. Sau đó lại lắc đầu bật cười, nàng cũng quá tin tưởng mình đi? Tu luyện cũng không cần canh gác?


Tu sĩ khi tu luyện kiêng kị nhất là bị người khác quấy rầy, lỡ như ở lúc vận công bị quấy rầy, nhẹ thì khí lưu chuyển hỗn loạn, nặng thì nổ tan xác mà ch.ết, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Hoa Âm vô cùng cảm khái khi Văn Khanh tín nhiệm hắn tuyệt đối, cũng cảm thấy nàng có chút lỗ mãng, hắn thiết lập vài đạo cấm chế cho nàng, xong lại canh gác cho nàng tu luyện.


《 âm dương quyết 》 là công pháp thích hợp nhất đối với linh căn của Văn Khanh, nàng có giác ngộ không kém, nửa canh giờ đã cảm nhận được linh khí, một lần liền thành công dẫn khí nhập thể. Kế tiếp tu luyện càng đơn giản giống như nước chảy thành sông.


Tuy rằng Văn Khanh tu luyện nhanh, nhưng nàng cũng không cảm thấy 《 âm dương quyết 》 kém hơn 《 cửu chuyển huyền thiên kinh 》 của Khúc Thiên Ca. Âm dương, thủy chuyển đến âm, hỏa chuyển đến dương, một âm một dương đi cùng một đường, âm dương cùng vạn vật đến.


Âm dương có thể phát triển mọi thứ sẽ đơn giản sao?
Tu tiên quan trọng nhất không phải linh căn, ngộ tính cùng nghị lực quan trọng hơn nhiều, mà hai phẩm chất này, Văn Khanh cũng không thiếu. Bởi vậy chỉ trong một năm, Văn Khanh đã thành công đến Trúc Cơ, còn sớm hơn một năm so với nguyên chủ Hà Văn Khanh.


Mà lúc này, Khúc Thiên Ca còn chưa xuất quan.


Tuy nhiên tốc độ tu luyện của nàng quá nhanh, làm cho Hoa Âm hoảng sợ, sợ cảnh giới của nàng không ổn định, căn cơ không vững chắc, bởi vậy dặn dò nàng: "Một năm đạt Trúc Cơ cũng không phải không có, nhưng vì ổn thỏa nền tảng, muội vẫn nên đem tốc độ tu luyện thả chậm một chút. Trúc Cơ, Trúc Cơ, nhất định phải đem chữ " cơ " đánh bay, mới có thể đi xa hơn."


Trên con đường tu luyện này, Văn Khanh vẫn là người mới, đương nhiên sẽ nghe dặn dò của hắn.


Linh căn của Văn Khanh thuộc loại đặc thù, đã không luyện được đan, lại không luyện được khí, đến chế phù cũng không ổn định, bởi vậy không cần tu luyện mỗi ngày, nàng hoàn toàn nhàn rỗi hẳn đi. À, cũng không tính rảnh rỗi, nàng vội vàng nghiên cứu trù nghệ, làm mỹ thực cho mấy người kia.


Cùng lúc đó, linh thú ở tiểu Phổ Đà dùng mắt thường cũng thấy được số lượng đang dần giảm đi rõ rệt.


Văn Khanh đi bộ trên núi Tiểu Phổ Đà, tự hỏi hôm nay ăn cái gì. Ngày hôm qua ăn thịt xào chua ngọt, hôm trước thì ăn xương sườn, hôm kia ăn cá tuyết kho tàu...... Ồ, hôm nay ăn thanh đạm một chút đi.
Đang nghĩ ngợi lung tung, một bóng trắng bay qua trước mặt nàng, mắt Văn Khanh sáng lên, có rồi, gà hầm nấm!


Văn Khanh giơ tay ném ra một tấm lưới kim sắc, tóm lấy con đại bạch gà vào trong, bạch gà nháy mắt bị lưới chế trụ, giãy giụa kêu không ngừng. Chỉ là nó càng giãy giụa, võng thu càng chặt, chỉ trong chốc lát, nó đã ngất đi rồi.


Văn Khanh vừa lòng thu hồi lưới kim sắc, pháp khí này dùng rất thuận tiện! Pháp khí ở Thương Lan giới từ cấp thấp đến cấp cao chia làm Pháp khí, Linh Khí, Bảo khí. Phía lên trên còn có Tiên Khí, Thần Khí, nhưng mà những vật đó chỉ có trong truyền thuyết. Mỗi loại pháp khí lại căn cứ phẩm chất chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng cực phẩm. Cái trong tay của Văn Khanh là cực phẩm Bảo khí.


Nguyên Anh tu sĩ cũng không chắc có được một món cực phẩm Bảo khí nào, đây là thứ Hoa Âm làm để nàng bắt linh thú.


Văn Khanh lưu loát xử lí sạch sẽ đại bạch gà, để vào trong nồi hầm, một con lớn như thế đủ cho bảy người ăn. Hương thơm lan tỏa khắp nơi, Hoa Âm ngửi được liền từ trong phủ đi ra: "Thơm quá đi, hôm nay làm món gì vậy?"
"Gà hầm nấm."
"A? Không phải vân quan gà cảnh trên núi bị chúng ta ăn sạch rồi à?"


"Không biết con đại bạch gà này từ nơi nào chạy tới, vừa to vừa mập, đủ bảy người ăn." Văn Khanh thuận miệng nói.


Hoa Âm hít sâu một hơi, phân tích rõ ràng: "Máu ra nhiều như thế chắc là thất cấp linh thú." Hắn lại nhìn lướt qua lông gà ở phía xa, trong lòng đã có suy đoán, "Khúc trưởng lão ở Đại Thanh Phong có một con sủng vật là tuyết vũ phượng trĩ, thất cấp, lông trắng, đặc biệt béo."


Văn Khanh sửng sốt, Khúc trưởng lão? Thái Nhất Tông chỉ có một Khúc trưởng lão, là cha của Khúc Thiên Ca. Văn Khanh nhướng mày, cái này gọi là cái gì? Không phải oan gia không gặp nhau. Chỉ là, một con gà thôi mà, ăn cũng đã ăn, còn có thể làm sao?


Nàng không để trong lòng, Hoa Âm càng không để trong lòng, đáng thương cho Khúc trưởng lão - chủ nhân của linh sủng bị ăn, thiếu chút đem cả Thái Nhất Tông lật lên nhưng vẫn không tìm thấy! Tức giận chửi ầm lên khắp nơi.


Hôm nay, Văn Khanh đang tu luyện, đột nhiên cảm thấy một trận linh khí quay cuồng, ngay sau đó tất cả linh khí đều hội tụ ở một nơi. Văn Khanh dừng tu luyện, đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa lúc đó Hoa Âm cũng đi ra xem xét.


Toàn bộ linh khí ở Thái Nhất Tông đều sôi trào, cùng tụ tập ở triều Đại Thanh sơn, hình thành một cái lốc xoáy bằng linh khí vô cùng lớn.


Chẳng được bao lâu, linh khí hình lốc xoáy dần dần tan đi, trên không trung xuất hiện dị tượng long phượng trình tường, lại có tiên nhạc tề minh, ráng màu đầy trời, quả nhiên là xuất sắc ngoạn mục.


Làm ra một trận dị tượng lớn như vậy, ngoại trừ Khúc Thiên Ca thì còn có thể là ai? Mới kết đan đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, trách không được lại có thể trở thành nữ chủ! Thời điểm nàng kết đan chẳng có gì xảy ra cả! Bình bình tĩnh tĩnh ngủ một giấc liền đạt Kim Đan.


Thái Nhất Tông bị làm cho chấn động, tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn kinh thiên động địa. Khúc trưởng lão ngửa mặt lên trời cười to:"Ha ha! Con ta là một đại thiên tài! Kết đan cũng có thể làm trời đất nổi lên dị tượng, về sau thành tựu tất nhiên không thể đoán được!"


"Chúc mừng Khúc sư đệ! Thiên Ca có thiên phú như thế này, cũng là may mắn của tông môn chúng ta!"
"Chúc mừng chúc mừng!"


Phía dưới toàn âm thanh chúc mừng, trên Tiểu Phổ Đà lại không có bất kì thanh âm nào. Văn Khanh không nói lời nào bởi vì nàng đã sớm biết điều đó, nhưng Hoa Âm không nói lời nào có chút kỳ quái. Hắn là lão tổ tông ở Thái Nhất Tông, tông môn có thiên tài như vậy hắn phải cao hứng mới đúng!


"Không đúng!"
"Cái gì không đúng?"
Hoa Âm thần sắc ngưng trọng: "Ta cảm thấy thiên cơ vừa rồi có chút quỷ dị, có cảm giác không thoải mái."
Văn Khanh nghĩ ngợi, quyết định nói cho hắn một số chuyện: "Thật ra cũng không có gì kỳ quái. Khúc Thiên Ca là một biến số giữa trời đất này."


"Cái gì gọi là biến số?"


"Vận mệnh là có định sẵn. Hoặc nhấp nhô, hoặc trôi chảy. Nhưng bất luận là tốt hay là xấu, đều có thể thay đổi. Ở cùng một thời điểm, dùng sự nỗ lực để thay đổi như thế nào thì thiên cơ đều sẽ không so đo, bởi vì đây là mệnh của ngươi. Nhưng đã ch.ết rồi mà không cam lòng, muốn nghịch thiên để sửa lại vận mệnh thì không tốt chút nào."


"Ngươi là nói......"
"Khúc Thiên Ca trọng sinh."
*
Khúc Thiên Ca đẩy cửa đi ra. Nữ hài mười tám tuổi, mặt mày như họa, làn da trắng hơn tuyết, minh diễm động lòng người. Một bộ trang phục đỏ như lửa cháy sáng quắc, càng làm cho nàng phong hoa tuyệt đại.


Khóe miệng nàng cười khẽ, hướng Khúc trưởng lão hành lễ: "Phụ thân, hài nhi mới lên được Kim Đan."
"Tốt tốt tốt!" Khúc trưởng lão vỗ tay cười to, liên tiếp nói ba tiếng tốt.


Chung quanh lại vang lên những tiếng chúc mừng, có người đề nghị: "Hiền chất nữ mười tuổi đạt Trúc Cơ, mười tám tuổi đã kết đan, thiên phú tu luyện như thế trước kia chưa từng thấy, ta kiến nghị làm đại điển kết đan cho Thiên Ca, thể hiện."
"Đúng đúng, nên làm như thế!"


Khúc Thiên Ca nghe những lời khen tặng ở xung quanh, rũ mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười châm biếm. Đời trước những người này không phải có thái độ như vậy, người bọn họ khen tặng là một người khác -- Hà Văn Khanh.


Hà Văn Khanh là song linh căn, mười một tuổi Trúc Cơ, mười bảy tuổi kết đan, thành thiên tài trẻ tuổi nhất ở Thương Lan giới. Mà nàng có linh căn hỏa cực phẩm, rõ ràng tư chất tốt như thế, nhưng trầm mê vào tình yêu, sau khi đạt Trúc Cơ năm mười tuổi, lãng phí hai mươi năm thời gian mới khó khăn kết đan. Người nàng ái mộ, lãnh tình như vậy, chưa bao giờ liếc nhìn nàng một cái, lại xem Hà Văn Khanh như trân bảo mà đối đãi.


Thời niên thiếu chẳng biết gì, nàng vì quá hận quá đau, cũng làm nhiều việc ngốc, hãm hại Hà Văn Khanh chỉ vì muốn được hắn chú ý, cuối cùng làm chính mình bị sư môn trục xuất. Nàng rơi vào kết cục như thế là vì nàng gieo gió gặt bão, chẳng thể trách người khác. Nhưng Hà Văn Khanh không nên đuổi tận giết tuyệt, hại ch.ết phụ thân, còn cho tà tu hút khô tu vi nàng.


Trong mắt Khúc Thiên Ca dâng lên hận ý mãnh liệt. Trời xanh rủ lòng thương, nay nàng trọng sinh, tất nhiên sẽ báo tất cả thù ở kiếp trước!


Đại Thanh sơn náo nhiệt nửa tháng cũng chưa giảm, chưởng môn tất nhiên đáp ứng Khúc trưởng lão, cho ái nữ của hắn làm một buổi lễ kết đan long trọng. Tông môn có một thiên tài, vẫn nên tuyên dương cho tốt.


Hoa Âm đối với điều này rất khinh thường: "Sư muội mười tuổi Trúc Cơ, mười hai tuổi kết đan, so với thiên tài Khúc Thiên Ca còn giỏi hơn gấp vạn lần, ta cũng chưa đem nàng đi khoe mẽ khắp nơi đâu!"


Văn Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái: "Đem tốc độ tu luyện của ta nói ra chẳng phải người khác sẽ cho rằng ta là yêu nghiệt sao? Nói không chừng lại bị mấy người tà tu coi trọng cướp đi, chẳng phải mất nhiều hơn được? Tiểu Phổ Đà của chúng ta rất thanh tịnh, đừng ra kia đoạt nổi bật!"


Lại nói tiếp, nàng cũng cảm thấy rất tà môn, nàng đã tận lực thả chậm tốc độ tu luyện, tu vi vẫn nhanh chóng phát triển đến tràn đầy, áp cũng không áp được, ngủ một giấc liền kết đan!


Hoa Âm nghĩ lại, cũng đúng, bọn họ lại không cần ra đoạt sự nổi bật. Cây to đón gió, thanh tịnh vẫn tốt hơn. Nếu không phải Văn Khanh ngăn cản, thời điểm biết Khúc Thiên Ca trọng sinh hắn liền tiêu diệt nàng, làm đảo loạn thiên cơ cũng không phải là chuyện tốt gì. Làm không khéo, sẽ ảnh hưởng tu sĩ ở Thương Lan giới phi thăng.


Văn Khanh không cho động thủ với nàng. Bởi vì sợ hắn bị phản phệ, Khúc Thiên Ca dù sao cũng là nữ chủ, dù thiên cơ không thừa nhận nàng, nhưng tác giả là mẹ ruột cũng đã thừa nhận! Cho người ta trang bị hào quang vai chính, căn cứ quy tắc bất tử của vai chính, Hoa Âm muốn giết nàng, không chừng phải trả một cái giá đại giới rất lớn. Cho nên vẫn để chính bản thân nàng làm đi, dù sao nàng không phải người của thế giới này, nếu ch.ết cũng không phải ch.ết thật sự.


Văn Khanh ở chỗ này tự hỏi giết ch.ết Khúc Thiên Ca như thế nào, ở bên kia Khúc Thiên Ca cũng có tính toán giống như thế. Hà Văn Khanh của đời trước đem đến cho nàng nhiều khuất nhục, khiến nó trở thành tâm ma của nàng. Không chấm dứt nó cuộc sống hằng ngày của nàng khó an ổn. Thời điểm kết đan bởi vì Hà Văn Khanh mà suýt chút nữa thất bại, may mắn nàng đã sống hai đời người, tâm thần cường đại, mới có thể đem tâm ma ép xuống. Nhưng thời điểm thành anh chưa chắc may mắn như thế. Cho nên trước lúc đó nàng nhất định phải diệt trừ Hà Văn Khanh.


Nàng cho người hỏi thăm khắp Toàn Cơ Phong xem Hà Văn Khanh hiện tại đạt tới cảnh giới gì. Nhưng kết quả lại làm nàng chấn động. Toàn Cơ Phong căn bản không có ai tên Hà Văn Khanh, không chỉ như thế, ba năm trước tông môn tuyển chọn đệ tử cũng không người nào tên Hà Văn Khanh!


Tại sao lại như vậy? Nhẽ ra ba năm trước Hà Văn Khanh đã tiến vào tông môn, sau đó được Liên sư thúc ở Toàn Cơ Phong thu làm đệ tử, sau lại càng là dẫn Liên sư thúc vì nàng khuynh tâm, cũng bởi vậy làm chính mình đi lên một cái bất quy lộ......


Nhưng bây giờ, Hà Văn Khanh không ở Toàn Cơ Phong, thậm chí cũng không ở Thái Nhất Tông! Chẳng lẽ bởi vì nàng trọng sinh nên có một số chuyện bị thay đổi? Khúc Thiên Ca tâm phiền ý loạn. Mặc kệ như thế nào đi nữa, nàng nhất định phải tìm được Hà Văn Khanh, sau đó tự tay giết ch.ết nàng!


Đúng rồi, còn có những cơ duyên của Hà Văn Khanh, nàng nhất định phải đoạt trước khi Hà Văn Khanh gặp được!






Truyện liên quan