Chương 7: Trở thành công cụ ấm giường cho ác ma

Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cuối cùng có người tới mở cửa rồi, người đến là một phu nhân chừng bốn mươi tuổi, thấy họ, ánh mắt rất khinh thường, “Ba người ra ngoài.”
Nhưng không ai động đậy, Hoắc Nhĩ Phi nhìn bốn cô gái bên cạnh, vì vậy mở miệng hỏi, “Đi ra ngoài làm gì? Thả chúng tôi đi sao?”


“Thả các cô đi! Đừng có nằm mộng, trừ phi nhị thiếu chơi chán rồi.” Giọng của người phụ nữ kia rất lạnh lùng.
“Chơi chán? Các người muốn làm gì? Chẳng lẽ ở Hongkong không có vương pháp sao?” Hoắc Nhĩ Phi kích động kêu lớn.


Người phụ nữ thấy cô om sòm như vậy, dặn bảo người kéo cô ra ngoài, “Mang cô ta tới phòng nhị thiếu trước, xem cô ta còn kêu không.”
Hoắc Nhĩ Phi thét chói tai một lúc, nhưng cô là một cô gái yếu đuối sao địch nổi hai người đàn ông to lớn kèm hai bên, xách cô đi giống như xách gà con.


Còn sót lại bốn nữ sinh càng thêm vô cùng sợ, chỉ có một người dung mạo rất xinh đẹp vóc người không tệ chủ động đứng dậy, bởi vì cô biết, phản kháng cũng không được, nếu bị bắt tới sưởi ấm giường, còn không bằng toàn lực lấy lòng nhị thiếu, nhìn trận thế này, chắc hẳn cũng không phải nhà bình thường, nếu lấy lòng nhị thiếu, ít nhất cuộc sống sau này vô lo, từ đó sống cuộc sống quý tộc, có gì không thể? Dù sao cũng tốt hơn cuộc sống nghèo rớt mồng tơi trước kia.


Người phụ nữ kia chính là ɖú Thư quản gia nhà họ Thư, từng hầu hạ ông và Thư lão gia cho tới bây giờ là nhị thiếu, cho nên ỷ vào thân phận của mình luôn hơi xem thường người khác. Thấy hiếm có người thức thời như vậy, không khỏi cười nói: “Coi như cô thức thời, nếu để cho nhị thiếu vui lòng, sau này vinh hoa phú quý sẽ hưởng không hết, tên là gì?”


“Tôi tên An Tinh Hủy.”
Vú Thư nhìn cô, rất hài lòng, để cho cô đi ra ngoài. Người cuối cùng rất dễ dàng, bà tùy tiện kéo một người như con chim nhỏ nép vào, rồi khép cửa phòng lại.


available on google playdownload on app store


Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hai cổ tay sắp bị hai người đàn ông dã man này bóp gẫy, không khỏi quát: “Buông tôi ra, tôi tự đi!”


Hai người kia thấy cô hợp tác lập tức buông cô ra, dù sao nhị thiếu thích trên người sạch sẽ không có vết sẹo, hai người bọn họ cũng không muốn bởi vì lực lớn của bọn họ mà tạo ra dấu đỏ trên cổ tay cô ta, điều này không tốt.


Dẫn cô đến một gian phòng lớn, hai người lập tức đi, cô ngồi dưới đất quan sát căn phòng này một lần, chỉ có ba màu đen trắng xám tro, nhìn một cái cũng biết chủ nhân căn phòng này có bao nhiêu biến thái, cô không khỏi nhếch khóe môi, lộ ra vẻ khinh bỉ, hoàn toàn quên mất giờ phút này mình sắp sửa lưu lạc thành công cụ ấm giường cho chủ nhân phòng ngủ này.


Chờ An Tình Hủy và một cô gái khác Lăng Nguyệt kiểu người như chim nhỏ nép vào người khác bị mang vào thì Hoắc Nhĩ Phi đã rất nhàn nhã tùy ý đi lại trong phòng.
“Không nhìn ra, cô thật nhàn nhã!” An Tình Hủy nói lời mỉa mai.


“À! Tôi đang tìm xem có chỗ nào có thể chạy đi.” Hoắc Nhĩ Phi hơi sửng sốt, nhanh chóng đáp lại.
Một cô gái khác lập tức chạy tới, hưng phấn hỏi, “Đã tìm được chưa?”


“Nếu cô ta tìm được, còn chờ ở đây, còn không sớm chạy.” Một câu của An Tình Hủy đâm trúng trọng điểm.
“Tôi phát hiện cô rất thông minh!” Hoắc Nhĩ Phi cười nịnh.
An Tình Hủy nhìn cô, khóe miệng hừ lạnh.


Đột nhiên, cửa mở ra, ba người đồng thời xoay người sang chỗ khác, ba người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ nữ giúp việc đi vào.
“Mời ba vị theo chúng tôi tới đây tắm rửa thay quần áo.”
Hoắc Nhĩ Phi nói thật to, “Tắm rửa thay quần áo? Các người cho rằng đây là phục vụ Hoàng thượng!”


Chân mày ba nữ giúp việc kia cũng không hề động, “Mời ba người đi theo chúng tôi.”
An Tình Hủy rất tự giác đi tới, ký lai chi tắc an chi *, dù sao cũng không trốn thoát được, xem như tình một đêm cũng không tồi.
(*) Ký lai chi tắc an chi: đã tới nơi này rồi thì cứ yên phận.






Truyện liên quan