Chương 29: Trừng phạt mạnh mẽ (3)
Tiến vào phòng, anh không kịp chờ đợi cởi áo sơ mi của Hoắc Nhĩ Phi xuống, sau đó đặt cô từ trên người mình xuống, bắt đầu cởi chướng ngại vật trên người mình.
Hoắc Nhĩ Phi bị buông xuống chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có chút hơi sức, lập tức ngồi phịch xuống đất... (Bởi vì vấn đề mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bớt một số chữ...)
Thư Yến Tả nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại vật trên người, một phát ôm lấy Hoắc Nhĩ Phi ngồi trên đất, để cho cô tiếp tục dạng chân trên người mình... (Lần nữa vì vấn đề kiểm duyệt mạng, lược bớt một số chữ...)
Tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông xen lẫn vào tiếng rên rỉ đè nén thật nhỏ của người phụ nữ, ở trong phòng hát lên hai khúc ca nặng nề, thật sự làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn lên.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân cũng bị mất, hai chân đang kẹo hông Thư Yến Tả cũng buông xuống, buông lỏng hai chân dán lên người anh, hoàn toàn dựa vào anh nâng mông mình mới không té xuống.
Sau khi xong chuyện, Thư Yến Tả chỉ cảm thấy thoải mái không nói ra được... Lại nhìn thấy cô ngước cổ, cánh môi khẽ nhếch dáng vẻ gợi cảm, không khỏi cổ họng căng thẳng, thứ gì đó vừa mới được buông thả mà mềm đi lại cứng rắn, anh gầm lên một tiếng, ôm Hoắc Nhĩ Phi lên ném lên giường, theo đè lên.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vừa rồi phần lưng ma sát cửa, đau quá... Cuối cùng chạm đến giường chiếu mềm mại. Trong đầu cô còn hơi mơ hồ, sao ác ma này còn không buông tha cô, “Gặp quỷ! Thể lực tốt như vậy! Tại sao không đi chạy marathon! Hả hả!” Cô buồn bã mắng trong lòng.
“A...” Cô đè nén kêu một tiếng, bị đẩy cả người lên, không nắm chặt ga giường, thừa nhận hết đợt này đến đợt khác va chạm trầm trọng của người đàn ông ác ma kia.
Cho đến khi sắp sáng, Thư Yến Tả die nda nle equ ydo n mới cảm thấy thỏa mãn, nhìn người phụ nữ phía dưới đã sớm ngất đi, chỉ cảm thấy rất sảng khoái.
Hoắc Nhĩ Phi đáng thương chỉ có cảm giác xương cốt toàn thân mình cũng sắp rã rời, trong mơ mơ màng màng nhớ đến không phải ác ma kia nói ngày mai đi châu Âu sao? Sao không nghỉ một chút! Muốn ch.ết! Không chơi giày vò như vậy!
Trong hỗn loạn cô cảm giác người đàn ông ác ma kia ôm cô đi toilet, giúp cô tắm rửa đơn giản, cô đã không cảm thấy xấu hổ, da mắt đã sớm đánh nhau, buồn ngủ, toàn thân mềm nhũn không một chút sức lực.
Khi ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên giường. Hoắc Nhĩ Phi vẫn ôm ga giường ngủ đến trời đất mù mịt, cô lật người, chép miệng, đói quá! Mơ mơ màng màng mở mắt, đây là đâu!
Đang định bò dậy, lại phát hiện chân cũng sắp gãy, đau quá! Nghĩ tới, tối hôm qua... Tên ác ma ch.ết tiệt kia, giằng co cô một đêm, nhất định chính là đầu lợn giống! Nguyền rủa anh ch.ết không yên lành!
Cô phát hiện mình không mặc cái gì, vội bọc cái mền từ từ đi vào toilet bên cạnh, soi vào gương phát hiện toàn thân mình từ cổ đến ngực tất cả đều là vết hôn đỏ tím, a a a !!! Thế nào làm sao ra ngoài gặp người! Cô mở nước thật nóng, ngồi dưới đất, mặc cho nước nóng xối lên người mình, không biết bao lần tắm dơ bẩn trên người, chỉ cảm thấy bây giờ mình đã tàn phá không chịu nổi.
Thư Yến Tả ngồi trên máy bay, nhắm mắt dưỡng thần, nhớ tới tối hôm qua dáng vẻ mèo nhỏ yếu ớt mặc co anh đòi hỏi, bụng không khỏi căng thẳng, nếu không phải hôm nay có việc gấp phải đi châu Âu, anh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Chỉ có điều rốt cuộc Lang đã dùng cách gì, khiến cho mèo nhỏ có răng sói lập tức trở nên hiền dịu! Có cơ hội phải hỏi kỹ Lang, không để cảm giác lo lắng trong lòng anh.