Chương 37: Truy tìm nguồn gốc – tìm người

Thư Phiến Hữu rất kỳ quái với khẳng định của ông ta, “Ông xác định không nhớ lầm?”
“Ngày 10 tháng 8, ba tháng trước, thật sự không có đoàn du lịch tới đây.” Thư Phiến Hữu rất nghi vấn.
“Thư tổng, tôi xác định không có.” Trần tiên sinh rất nôn nóng.


Thư Phiến Hữu tựa lên ghế ngồi bằng da thật màu đen, vắt chân, rất nghiêm túc nói: “Nhưng tôi điều tr.a được danh sách khách mời trên du thuyền hào hoa ở cảng Victoria, quả thật có đoàn du lịch của ông.”


“Danh sách khách mời trên du thuyền hào hoa...” Trần tiên sinh ngẫm nghĩ thật lâu, “Ồ! À! Thư tổng, tôi nhớ ra rồi, tháng 8 công ty du lịch chúng tôi có hợp tác làm một hoạt động du lịch với siêu thị thương mại ở thành phố L, ngày 7 tháng 8 có một nhóm khách hàng trúng giải tới Hongkong du lịch, buổi tối ngày 10 đúng là đi cảng Victoria. Không biết Thư tổng hỏi cái này có việc gì không?”


“Có người mất tích không?” Thư Phiến Hữu hỏi rất trực tiếp.
Trần tiên sinh lập tức bối rối, anh vốn tưởng rằng người mất tích chỉ là một sinh viên tầm thường ở trong nước, không nghĩ tới ngay cả Thư đại công tử cũng quan tâm, chỉ bị sợ đến trán đổ mồ hôi liên tục.


“Có... Nghe nói có một nữ sinh đại học mất tích.” Trần tiên sinh lắp bắp.
“Mất tích thế nào?”


“Chúng tôi cũng không biết, chỉ biết đêm đó cô ta đi cùng đoàn lên du thuyền, sau đó lúc trở lại đã không thấy tăm hơi, tiếp đó chúng tôi cũng đi tìm, còn tìm người hỏi thăm, nhưng không có bất cứ tin tức gì, giống như đột nhiên biến mất.” Trần tiên sinh sợ mình phải gánh trách nhiệm, vội vàng giải thích.


available on google playdownload on app store


“Đột nhiên biến mất? Vậy hành lý và giấy tờ của cô ấy?”
“Hành lý đã gửi đến nhà cô ta, giấy tờ cô ta mang theo trên người, chúng tôi không thấy.”
“Không có dữ liệu gì khác? Hoặc là không có người nghe nói cô ấy đã đi đâu sao? Hoặc có bạn bè gì đó ở đây...”


“Cái này, cũng không biết, có thể nữ sinh ở chung phòng với cô ta biết, nhưng đã lâu như vậy, chúng tôi cũng không liên lạc được với người.”
Thư Phiến Hữu quan sát ông ta một lúc, cảm thấy không giống nói láo, cứ như vậy xem ra, khả năng bị người bắt đi tương đối lớn, sẽ là ai chứ!


Lúc Trần tiên sinh đi ra anh vẫn còn nhíu mày ngẫm nghĩ, George đi vào, đưa cho anh một ly cà phê, “Supremo, anh thích nhất.”
“Cám ơn.” Anh bưng cà phê lên uống một ngụm, “Chẳng lẽ thật sự bị người xã hội đen bắt đi?”


“Không phải nhà anh là hắc bang die nda nle equ ydo n sao, để nhị thiếu điều tr.a giúp anh một chút không được sao.” George nói giống như rất vô ý.


Thư Phiến Hữu gấp văn kiện lại, “Ừ, cậu đúng là nhắc nhở tôi. Đúng rồi, nghệ sỹ Coral mới ký tháng trước không phải hôm nay chuẩn bị vào phòng thu thử giọng sao, nghe nói giọng cô ta không tồi.”


“Ừ, tôi cảm thấy cô ta rất có tiềm chất, mặc dù dáng dấp không phải rất đẹp, nhưng thoạt nhìn rất thoải mái, tôi nghĩ để nhà trang điểm qua, tuyệt đối sẽ cho anh một ngạc nhiên.” George rất đắc ý nói, phải biết Coral (Tạp Lạc Nhi) này do anh phát hiện trong lúc vô tình.


“Tôi tin tưởng ánh mắt của cậu.” Thư Phiến Hữu vẫn cực kỳ tán thành với ánh mắt của George, mặc dù cậu ta là người hơi diêm dúa lẳng lơ, nhưng năng lực rất mạnh, hơn nữa giỏi về khám phá nhân tài, do anh lương cao thuê tới, mặc dù chức vụ của cậu ta là thư ký cao cấp, cũng kiêm luôn cố vấn nghệ thuật cho công ty.


Hai người sóng vai đi về phía phòng thu âm, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy người dáng dấp thanh tú đứng bên trong, nữ sinh tuổi chừng hai mươi, rất tập trung tinh thần đeo tai nghe ca hát ở đây.


Giọng hát của cô trong sạch sẽ trong suốt lộ ra nỗi cô đơn sâu thẳm, làm cho người ta không tự chủ được bị giọng hát của cô hấp dẫn, quả nhiên là một nhân tài!
Thư Phiến Hữu ôm cánh tay chống cằm ngẫm nghĩ, xoay người đi ra giữa ghế sa lon bên ngoài, George vội vàng đi theo, “Cũng không tệ lắm phải không?”


“Ừ, rất có tiềm lực, cần bồi dưỡng cho tốt.” Thư Phiến Hữu nghiêng chân, để tay dọc theo ghế sa lon, dáng vẻ rất thả lỏng.
“Đó là đương nhiên.” George rất tự tin nói.






Truyện liên quan