Quyển 3 - Chương 6: Thôn dân bị mất khống chế
Ánh mắt ông cố đảo qua đảo lại trên người chúng tôi, cười hơi mờ ám: “Hai đứa…”
“Không phải!” Tôi vội vàng phủ nhận “Mục đích của anh ta là viên ngọc bên trong mắt cháu, việc bảo vệ cháu chu toàn chỉ là không để người khác lấy nó đi mà thôi.”
“À…” Ông cố khẽ gật đầu, thoạt nhìn hơi thất vọng.
“Hóa ra mấy đứa ở đây.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của bác, bác cung kính cúi chào ông cố, nói: “Trưởng lão Mễ, mấy đứa nhóc này đã quấy rầy Người rồi.”
“Không sao không sao.” Ông cố vỗ nhẹ trên vai tôi một cái “Đi với bác các cháu đi.”
Lúc chúng tôi đi ra khỏi nhà đã hơn mười một giờ rồi, đám người bên ngoài cũng đang tản dần ra. Mấy người lớn ôm hoặc dẫn mấy đứa trẻ đang ngáp dài lục tục trở về nhà mình. Mấy chiếc đèn màu cũng được tháo xuống.
Thẩm Thiên Huy cố ý đi ở cuối, kéo tôi, khẽ nói cứ về trước đi, đợi muộn một chút mới xuất phát.
Lúc về đến nhà, Huyền Kỳ mở tivi, chuyển kênh lung tung.
Bấm được mấy cái, cậu bỗng nhiên thở dài nói: “Từ nhỏ bác đã bị bỏ lại ở nông thôn, bà ngoại không thương, cậu cũng không yêu, quả thật rất đáng thương.”
Nghĩ lại thì quả là như vậy thật. Có lẽ đây chính là số mệnh. Là gia tộc có một đôi mắt không bình thường, cho dù không được di truyền thì cũng không thể nào không đếm xỉa đến được. Tôi mơ hồ cảm thấy, có lẽ chuyện mà ông nội làm lúc còn sống cũng chính là sứ mệnh của Người.
Bác gõ cửa, nói đã muộn rồi ngủ sớm một chút đi.
Tôi dạ một tiếng, đứng dậy tắt đèn rồi lại nhìn điện thoại di động. Đã mười một giờ rưỡi, không biết Thẩm Thiên Huy nói muộn một chút là lúc nào.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt, trong không khí xen lẫn hương vị của lá trúc và bùn đất, vừa trong lành lại vừa ẩm thấp. Bên tai tôi chỉ toàn là tiếng ếch kêu, thỉnh thoảng cũng nghe được vài tiếng gọi của mấy người phụ nữ trong thôn, chắc là đang gọi con hoặc chồng về nhà, mà mỗi tiếng gọi vang lên đều kéo theo tiếng chó nhà ai đó sủa vài tiếng “gâu gâu” tham gia náo nhiệt.
Diệu Diệu cuộn mình nằm ở cuối giường đã ngủ rồi. Chúng tôi không ai nói gì, cứ ngồi lẳng lặng như thế. Âm thanh ngoài cửa sổ thưa thớt dần, ánh trăng cũng trở nên sáng ngời. Bỗng nhiên, có một tiếng gầm vang lên, dài nhưng rất nhẹ. Chúng tôi đều đồng loạt đứng lên, Huyền Kỳ nghiêng đầu, cẩn thận nghe.
Một lúc sau, cậu mở cửa bước ra ngoài.
Có một người đang đứng ngoài cửa, là bác. Bác cứ như đã sớm biết chúng tôi sẽ ra ngoài, mặt không có chút biểu cảm nói: “Đừng ra ngoài, càng không được lên núi.”
Huyền Kỳ không muốn lắm nhưng vẫn lùi ra sau một bước, biết rõ vẫn cố hỏi: “Sao vậy ạ? Bọn cháu chỉ là muốn đi xem cảnh đêm một lúc thôi.”
“Các cháu nghe được âm thanh kia nên mới muốn đi xem à?” Bác hỏi.
Nghe thấy thế, trong lòng tôi hơi hoảng, vốn nghĩ rằng chỉ chúng tôi có thể nghe thấy, không ngờ bác cũng nghe.
Huyền Kỳ không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: “Âm thanh gì ạ?”
“Thứ được gọi là Sơn Thần.” Bác quay đầu nhìn về phía ngọn núi kia nói “Từ nhỏ, bác đã nghe thấy rồi, người trong thôn cũng có mấy người nghe được, nhưng trưởng lão Mễ lại nói bọn bác đã nghe lầm rồi, nói đó chỉ là âm thanh gió thổi qua rừng trúc mà thôi.”
Xem ra, dù mắt bác bình thường nhưng di truyền của gia tộc dù nhiều hay ít cũng thể hiện ra ngoài.
“Bác khuyên các cháu tốt nhất không nên đi ra ngoài, nhất là khoảng sau mười hai giờ.” Bác nói tiếp “Mấy năm trước, một trong mấy người nghe thấy âm thanh đó giống bác, đã từng muốn lên núi nhìn thử nhưng khi người đó vừa ra khỏi cửa nhà liền giống như đã phát điên, liều mạng chạy lên núi. Bọn bác nhìn ra từ cửa sổ thấy hơi khác thường nhưng không ai dám đi ra kéo người đó về. Cho nên, người đó cứ thế mất tích, tới nay vẫn chưa tìm được.”
“Đã bị thú dữ ăn mất hoặc là rơi xuống vách núi ạ?” Huyền Kỳ hỏi.
Bác lắc đầu nói: “Nếu như thế, ít nhất cũng sẽ còn lại hài cốt. Thế nhưng người đó lại thật sự mất tích, cứ như đã bốc hơi. Người trong thôn ra ngoài tìm rất nhiều lần nhưng không thể tìm được gì. Cho nên, các cháu tuyệt đối không thể đi ra ngoài lúc này, bác sẽ canh ở đây.”
Chúng tôi bất đắc dĩ trở lại phòng.
Đóng kín cửa, Huyền Kỳ rầu rĩ ngồi trên giường lầm bầm: “Hay thật, giờ làm sao đây?”
Dây cót của chiếc đồng hồ cũ kĩ trên tường phát ra âm thanh “cạch cạch”, sau đó gõ mười hai tiếng.
Cửa sổ bỗng vang lên tiếng đóng “ầm” một phát, sau đó, cả gian phòng đều bị sự yên lặng ch.ết chóc bao trùm. Vừa nãy bên ngoài cửa sổ có đủ loại âm thanh, lúc này cứ như nguồn điện bị đứt dây, tất cả đều đột nhiên biến mất.
Diệu Diệu giật mình tỉnh dậy, trợn tròn đôi mắt to, nhìn chằm chằm cửa sổ.
Lần này là thứ gì đây? Tôi lo lắng nghĩ.
Huyền Kỳ lắng tai nghe, mãi một lúc lâu mới nói: “Hình như có người đang đi về phía này.”
Hình như ngoài cửa sổ có chút ánh sáng nhưng vẫn yên tĩnh như cũ.
Một lúc sau, ánh sáng càng lúc càng nhiều hơn, Huyền Kỳ cẩn thận núp sau cửa sổ, nhìn qua khe cửa, sau đó quay đầu lại khẽ nói: “Gần như người cả thôn đều đã ra ngoài, đi về phía này, đi rất chậm, không biết định làm gì.”
Nghe vậy, tôi cũng nhìn qua khe cửa sổ, chỉ thấy có rất nhiều người cầm đèn pin trong tay, chậm rãi đi về phía chúng tôi, rất khẽ, cứ như không hề nghe được tiếng bước chân.
“Cẩn thận!” Một tiếng kêu chợt vang lên, là tiếng cánh cửa bị va vào tường, tôi cảm thấy sau lưng có thứ gì đó đang vụt tới, rụt đầu lại theo bản năng, một luồng gió lạnh chợt xẹt qua đỉnh đầu.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ quái dị đang cầm lấy lưỡi hái của bác.
“Sao lại đột nhiên xông vào.” Huyền Kỳ luống cuống chân tay nhìn tôi.
Mà phía sau cậu, tôi lại thấy một người đang cầm trong tay một cây dao phay sáng loáng.
“Cẩn thận đằng sau em kìa!” Tôi không kiềm được kêu to, Huyền Kỳ vội nhảy sang bên cạnh, dao phay cũng vừa lúc xoẹt qua người cậu, cắm lên bàn gỗ nhỏ trước giường.
Người cầm dao phay chính là bác gái. Bà dùng sức không nhỏ, dao phay cắm trên bàn rất sâu. Bác gái cúi đầu, cố sức rút nó ra, tóc che trên mặt bà thành một bóng mờ, tôi không thể nhìn thấy ánh mắt bà.
Sau khi bác chém tôi không trúng, lại cầm lưỡi hái xông đến. Tôi nhìn thấy mặt bác, phát hiện đôi mắt của bác đang nhắm, cứ như đang mộng du liền không khỏi sửng sốt. Muốn trốn nhưng đã không kịp, lưỡi hái chém xuống tạo ra âm thanh vù vù, chuẩn bị chém xuống đầu tôi.
Bên hông bỗng nhiên bị một cánh tay siết lấy, lôi về phía sau. Sau đó, tôi liền rơi vào lồng ngực một ai đó, lưỡi hái chỉ kịp kề sát chóp mũi tôi, ngay lập tức tôi cảm thấy cả người lạnh lẽo, chảy đầy mồ hôi lạnh.
Sau đó, sau lưng không còn điểm tựa, trước mắt lại tối sầm, tôi mới phát hiện người đó đã chắn trước mặt tôi, bay lên rồi xoay người thật xinh đẹp đá bay lưỡi hái lại đang chuẩn bị giơ lên kia. Lưỡi hái còn chưa kịp rơi xuống đất, bác đã bị tay người kia đánh vào sau ót, bác cứng người, rồi mềm nhũn ngã xuống đất.
“Anh bên đó sao rồi?” Vu Dương lưu loát làm xong mọi chuyện, quay đầu hỏi.
Thẩm Thiên Huy bên kia đang ôm chặt bác gái từ phía sau đang giãy dụa liên tục, trên mặt có một vệt máu dài.
Vu Dương “Chậc” một tiếng, đi qua, làm y như ban nãy, bác gái cũng mềm nhũn ngã xuống.
“Bọn họ…” Huyền Kỳ hơi lo lắng nhìn hai người trên đất.
“Không sao.” Vu Dương nói rồi chạy đến cửa lớn nhìn xung quanh.
“Sao rồi?” Thẩm Thiên Huy hỏi.
Vu Dương lắc đầu: “Đến cả rồi, chạy thôi, lên núi đi.”
Vừa dứt lời, không nói tiếng nào túm tay tôi lao ra ngoài, Diệu Diệu theo sát phía sau, Thẩm Thiên Huy quay đầu bảo Huyền Kỳ “Đuổi theo” rồi cũng chạy nhanh đi.
Đám người kia cứ như chợt bừng tỉnh, đuổi theo sau chúng tôi.
Vu Dương chạy rất nhanh. Không bao lâu, tôi đã cảm thấy thở không ra hơi, chân cũng hơi nhũn ra, nhiều lần còn bị vấp phải đá suýt ngã, nhưng tôi cắn chặt răng không ngừng tự nói với mình, không thể ngã, không thể ngã, một khi ngã xuống, có lẽ sẽ không đứng dậy nổi nữa.
Ánh sáng của đèn pin chiếu trên đường thành nhiều đốm sáng khiến tôi như hoa cả mắt. Cả đám người chạy theo sau không hề tạo ra âm thanh nào, chỉ có tiếng bước chân hỗn độn. Tôi không nhịn được quay đầu nhìn lại, các thôn dân đều chạy theo rất sát, ai cũng cầm vũ khí — đòn gánh, lưỡi hái, dao phay, cốc, thận chí còn có cả cái chày cán bột. Phần lớn những người này đều là trai tráng, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng có lẽ cũng nhắm chặt mắt giống bác vậy. Trong không khí như tràn ngập sát khí.
Không bao lâu sau chúng tôi chạy đến chỗ tấm bia đá dưới chân núi, Vu Dương bỗng dừng lại, nhìn lên núi.
Lúc này, tôi cảm thấy tay ẩm ướt, rất nóng, cúi đầu nhìn mới biết, hóa ra suốt cả đường đi, anh không hề buông tay tôi. Trong lòng tôi hơi rung động, vốn là hơi thở không ổn định do chạy như điên và lúc này lại càng gấp gáp. Hơn nữa, không biết sao tôi lại thấy hơi choáng váng, bên tai như ù đi, chỉ nghe thấy tiếng tim đập như đánh trống vang “Thình thịch” bên tai. Tôi không dám nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế cứng ngắc đó. Có lúc, tôi cảm nhận được ngón tay dài mà tinh tế của anh, vết chai trong lòng bàn tay anh như khẽ đâm vào da tôi.
“Chạy mau, còn nhìn gì nữa.” Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ chợt chạy sát đến chỗ chúng tôi, khiến tôi giật mình suýt kêu to.
Quay đầu lại lần nữa, tôi phát hiện đám người kia cũng dừng lại, đứng đờ người ở chỗ cách chúng tôi khoảng năm thước, ánh trăng soi sáng gương mặt họ, quả thật mắt bọn họ vẫn đang nhắm, đôi môi hơi mấp mấy, như đang nói gì đó.
“Chẳng lẽ bọn họ không dám lên núi à?” Huyền Kỳ chạy một lúc lại thấy đám người không đuổi theo nữa, vừa chạy lại đây vừa hỏi.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không rõ.
Vu Dương vẫn còn đang nhìn lên núi, không hề có ý muốn di chuyển.
“Anh nhìn gì vậy?” Tôi khẽ lắc lắc tay anh rồi hỏi.
“Ông cố của hai người đã nói trận pháp kia hình như có chút là lạ.” Anh bị tôi lắc như thế thì mới ý thức được là từ nãy đến giờ vẫn còn nắm tay tôi, đầu hơi quay đi, kín đáo buông lỏng tay ra.
“Đi thôi, đi lên nhìn thử xem.” Thẩm Thiên Huy đã đứng ngay chỗ đường bậc thang đi lên núi, vẫy tay với chúng tôi.
Bậc thang này được tạo thành sát với đường núi, vừa hẹp lại đầy rêu xanh, rất trơn.
Đưa mắt nhìn sang, cả núi đều được đủ loại trúc bao phủ, ven đường còn có mấy cây hoa dại không biết tên, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Ánh trăng xuyên qua lá trúc, tạo thành mấy vệt sáng loang lổ trên đất. Trong rừng rất yên tĩnh, không có tiếng côn trùng hay chim chóc gì, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng bước chân của chúng tôi.
Đi mới được mấy bước, đột nhiên tiếng gầm kia lại vang lên tràn đầy tức giận cứ như đang cảnh cáo chúng tôi không được đến gần.