Quyển 7 - Chương 4: Hung thủ đến
Tham Lang thấy bên cửa sổ không hề có bất cứ thứ gì thì hơi sửng sốt.
Cũng trong lúc này, người đàn ông kia như bừng tỉnh, nhanh chóng leo lên bệ cửa sổ, vung dao qua định đâm xuống.
Tham Lang nhanh chân tránh thoát, cũng không để ý đến hắn, quay đầu ngửi ngửi trong không khí, chạy thẳng về phía một lùm cây, còn người đàn ông kia thì đuổi sát ở đằng sau.
Tôi thầm bảo anh ta cẩn thận.
“Không sao.” Tham Lang lại tỏ vẻ chẳng hề để ý “Con người kia chẳng có gì ghê gớm. Không phải cô bảo cái thứ vừa cười kia là điểm mấu chốt à? Tôi cứ tìm ra nó rồi giải quyết là xong ngay.”
Thế nhưng khi đi đến phía sau lùm cây, lại không hề có bất cứ thứ gì.
“Nó là gì, động tác nhanh thật.” Anh ta nhíu mày.
Người đàn ông thấy anh ta như thế, cảm thấy cơ hội đã tới, lập tức giơ dao lên, xông đến gần.
Tham Lang “chậc” một tiếng, đã không nhịn được nữa, xoay người dùng móng tay cứa mạnh lên cổ tay của người đàn ông kia, hắn ta lập tức thét lên, sau đó quỳ phịch trên đất, dao cũng rơi xuống đất.
Tham Lang lại khụt khịt mũi, chậm rãi chạy về phía hắn ta, cất cao giọng nói: “Ra đây đi, đừng có trốn nữa, mùi hôi thối trên người mày rất nặng, chỉ cần mày còn ở đây, tao nhất định có thể tìm ra mày.”
“Ha ha…” Tiếng cười bỗng dưng vang lên, chúng tôi trở lại trong sân, chỉ là lần này lại không còn thấy tung tích của thứ kia nữa.
“Thanh Loan, xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Huy nghe có tiếng động, vẫn còn mặc đồ ngủ, vội vã chạy đến, theo sau còn có Huyền Kỳ chưa tỉnh ngủ và Diệu Diệu.
“Tên kia là ai? Trộm à? Báo cảnh sát chưa?” Huyền Kỳ thấy người đàn ông quỳ trên đất, sợ hết hồn.
“Trong sân có thứ gì đó.” Tham Lang đá đá tên kia một cái, khiến hắn ta tạm thời không thể đứng dậy “Cẩn thận chút đi, đừng có lộn xộn khiến tao thêm phiền.”
Huyền Kỳ nghe thấy thế liền ngẩn ra, nhìn chằm chằm mặt tôi, một lúc lâu sau mới cẩn thận nói: “Ai vậy? Có phải Thanh Loan không?”
“Không phải.” Tham Lang liếc cậu một cái, tức giận đáp: “Tôi là Tham Lang, đừng nói nhảm nữa, cái thứ kia tốc độ rất nhanh, coi chừng nó còn ở đâu đây.”
Vừa dứt lời, từ một góc trong sân, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, phóng về phía Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ cảm thấy có thứ gì đang xông đến, theo bản năng giơ tay trái lên, Phật châu ngọc liền phát ra một luồng ánh sáng vàng chói mắt, bóng đen kia không cách nào đến gần cậu được, liền chuyển hướng rồi biến mất trong đêm.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, Huyền Kỳ thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, giơ tay, ngơ ngác hỏi: “Cái…cái gì vậy?”
“Ở đó kìa!” Tham Lang khụt khịt mũi, đưa tay chỉ về một phía, vừa dứt lời đã dẫn đầu chạy sang đó.
Thẩm Thiên Huy cũng vội vàng đuổi theo, đồng thời cũng không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy màu vàng, đôt lên, ném về hướng Tham Lang vừa chỉ: “Oanh oanh liệt liệt, Tam Muội Chân Hỏa!”
Một tiếng “bùm” vang lên, nơi đó như vừa bị ném vào một quả bom nhỏ, lập tức bùng cháy, khiến trong sân như được thắp sáng.
Tham Lang “ối” một tiếng, hắt xì mấy cái, gấp đến mức dậm chân: “Anh đốt bùa làm mùi khét bay khắp nơi, tôi hết ngửi được gì rồi!”
Thẩm Thiên Huy không ngờ lòng tốt của mình lại gây trở ngại như thế, tay nắm mấy tờ giấy vàng, không biết phải làm sao.
Người đàn ông nằm trên đất kia, lúc này có lẽ đã bớt đau, lại cầm dao xông đến.
Tham Lang phản ứng rất nhanh, né qua một bên, đồng thời đẩy Thẩm Thiên Huy qua chỗ khác.
Người đàn ông kia đâm một nhát bị hụt, liền đâm tiếp nhát thứ hai.
Tham Lang cắn răng, móng tay dài sắc bén như lưỡi dao định vạch một phát vào cổ tên đàn ông kia.
“Đừng giết người!” Thẩm Thiên Huy kêu to, định chen vào cản lại.
Nếu Tham Lang chém trúng thì thứ đầu tiên bị anh ta cắt vào chính là cổ của Thẩm Thiên Huy.
Huyền Kỳ ở bên cạnh thấy vậy gấp đến mức ngừng cả thở.
Tham Lang thấy thế cũng hoảng hồn, lập tức thu tay lại, sau đó nhảy ra xa một bước, gầm lên: “Anh điên rồi à!”
Thẩm Thiên Huy bắt lấy tay người đàn ông kia, giải thích: “Chưa biết rõ lai lịch của hắn ta, đừng giết nhanh như thế.”
Sức lực của tên đàn ông kia vốn không hề nhỏ, lúc này lại dùng hết sức lực, Thẩm Thiên Huy yếu thế hơn, lập tức bị đẩy lùi một khoảng dài, mũi dao cách chóp mũi anh ta chỉ chừng mấy centimét.
“Tự nhiên lại nổi máu anh hùng.” Tham Lang hừ khẽ, nhìn dáng vẻ của anh ta, có vẻ không định giúp đỡ.
Anh ta vừa dứt lời, bóng đen vốn trốn trong đêm tối kia đột nhiên xông ra, mà hướng nó xông đến lại chính là chỗ của Thẩm Thiên Huy.
Muốn chạy đến cứu anh ta cũng không còn kịp nữa, lòng tôi như lửa đốt, lại không làm gì được.
Trong lúc tôi đang không biết làm gì, ngay lúc đó, lại có một luồng ánh sáng vàng bắn ra, vừa khéo nện trúng vào bóng đen kia, ánh sáng vàng lập tức trở nên chói mắt, một tiếng rên khẽ vang lên, bóng đen kia lại biến mất.
Thứ cứu Thẩm Thiên Huy, chính là Phật châu ngọc trên tay Huyền Kỳ, lúc này, cậu vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ sau khi ném đồ ra,vẻ mặt vẫn còn nét sợ hãi.
Tham Lang không do dự nữa, sải bước đến bên cạnh Thẩm Thiên Huy, đập một phát lên gáy tên đàn ông kia, hắn ta liền mềm nhũn ngã phịch xuống, không nhúc nhích.
Thẩm Thiên Huy thở dài, đứng thẳng người, lau mồ hôi trên trán.
“Thứ kia còn đang ở đây, cẩn thận.” Tham Lang vẫn chưa dám thả lỏng, đề phòng nhìn xung quanh.
Lập tức, trong sân trở nên vô cùng yên ắng, không ai lên tiếng, thậm chí, không ai dám động đậy.
Không khí căng thẳng như thế lại không kéo dài được bao lâu, chỉ một lát sau, Tham Lang như phát hiện ra điều gì, nghiêng đầu về một phía, anh ta hơi nhúc nhích, trong sân lại dâng lên một làng khói cay màu trắng.
Mọi người bị xông đến chảy cả nước mắt, ho khan liên tục. Trong mông lung, tôi có thể thấy bóng đen kia nhấc người đàn ông trên mặt đất kia lên, sau đó nhảy ra khỏi sân, biến mất trong bóng đêm.
Tham Lang muốn đuổi theo, tiếc rằng lại bị sặc khói, mắt cũng trở nên mơ hồ, chạy theo hai bước nhưng cuối cùng cũng chỉ đành bỏ qua.
Sau đó, tôi chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, cảm giác đau nhức bủn rủn lập tức truyền đến như sóng trào.
“Mau vào nhà.” Huyền Kỳ lao ra khỏi làn khói, một tay che mũi miệng mình, một tay kéo tôi chạy vào nhà.
Vừa vào đến nhà, cậu lập tức đóng kín các cửa, sau đó mới thở phào.
Tham Lang thấy không còn việc gì, hơi giũ lông bảo mệt mỏi quá, sau đó chui vào trong chủy thủ.
“Anh ta có thể nhập vào người chị à?” Sau khi đã thả lỏng, Huyền Kỳ lại trở nên tò mò.
“Có thể. Còn lí do tại sao thì chị cũng không biết, có lẽ là một trong các năng lực của linh sủng.” Tôi gật gật đầu, trả lời mọi câu hỏi “tại sao” mà cậu chắc chắc sẽ hỏi.
Nói xong, tôi bỗng nhận ra, ban nãy tiếng động bên ngoài vô cùng lớn, Vu Dương lại không hề hiện thân.
“Chắc là ra ngoài rồi, cũng không biết đi đâu nữa.” Thẩm Thiên Huy nhún nhún vai, trả lời với tôi như thế.
Bởi vì cửa sổ phòng tôi bị hư hỏng hoàn toàn, giờ có muốn sửa cũng không được, tôi chỉ đành xách mền gối ra ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Tôi chui vào chăn, da thịt và các đốt ngón tay đều đau nhức vô cùng, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng không suy nghĩ xem Vu Dương rốt cuộc đã đi đâu nữa. Tôi cảm giác mình ngủ ngon hơn bao giờ hết, không hề có chút mộng mị.
May là sáng hôm sau chỉ có một tiết học, tôi và Huyền Kỳ liền dứt khoát cúp học, tôi vùi đầu, chuẩn bị ngủ đến tận trưa mới tỉnh.
Ai ngờ, do ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, đến tám giờ sáng tôi không ngủ lại được nữa, mơ mơ màng màng một lúc, cuối cùng cũng giật mình tỉnh giấc.
Tôi mở mắt ra, hơi bất ngờ, bởi tôi thấy Vu Dương đang ngồi trên bệ cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, hình như đang ngẩn người.
“Hôm qua anh đi đâu vậy?” Tôi ngồi dậy hỏi.
Anh yên lặng một lúc, mới quay đầu lại nói: “Qua chỗ Lưu Hà.”
Tôi sửng sốt, không ngờ anh lại trả lời sảng khoái như thế, chỉ có thể nhìn anh, không biết nên nói gì.
Đang lúc tôi cảm thấy lúng túng, Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ một trước một sau ra khỏi phòng mình, thấy Vu Dương, hai người cũng hỏi câu hỏi tương tự tôi.
“Tôi đến chỗ của Lưu Hà.” Anh nói ” Cô ta nói có hạ thứ gì đó trên người Lang vương, bảo tôi men theo tung tích đó mà tìm.”
“Tìm không được à?” Thẩm Thiên Huy đã đoán được kết quả.
Vu Dương gật đầu: “Bị mất dấu giữa đường, tôi đuổi theo cũng không dễ dàng, vốn tưởng rằng lần này sẽ có thu hoạch, ai ngờ theo hắn ta cả đêm, cuối cùng mới phát hiện mình trúng kế.”
“Lẽ nào Lang vương đã biết Lưu Hà cố ý kéo dài thời gian?” Thẩm Thiên Huy hơi khẩn trương.
“Không rõ lắm.” Vu Dương nhíu mày “Nếu đã biết, Lưu Hà có thể sẽ gặp nguy hiểm, còn nếu chưa biết thì kẻ bày ra mưu kế kia, là người đứng sau Lang vương. Đúng rồi, tối qua có thứ gì vậy?”
“Có hai kẻ.” Huyền Kỳ nói “Một kẻ, tốc độ quá nhanh, không thấy rõ lắm, một kẻ khác, là một người đàn ông.”
“Đàn ông?” Vu Dương khó hiểu “Trông hắn ra sao?”
“Râu ria xồm xoàm, trên mũi có vết sẹo.” Nói tới đây, tôi bỗng nhiên nhớ ra điều gì, chợt hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy hắn ta, tôi lại cảm thấy hắn rất quen: “Hắn ta…hắn ta là tên hung thủ giết người kia!”
“Cái gì mà hung thủ?” Vu Dương càng khó hiểu, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy cũng mơ hồ nhìn tôi.
“Là vụ án mạng TV vừa chiếu ấy.” Tôi nói “Chính là cái tên đã giết một nhà ba mạng người kia.”
Thấy bọn họ vẫn không hiểu, tôi hơi gấp: “Chính là kẻ mà Tần Long đã nói, là một nhà ba người bị móc hết thận mà ch.ết ấy.”
“Ồ!” Huyền Kỳ là người đầu tiên phản ứng lại “Chị khẳng định à?”
Tôi gật đầu, chỉ chỉ vào trên sóng mũi mình, nói: “Ở chỗ này của tên đó có một vết sẹo rất sâu, cứ như phân mũi thành hai đoạn ấy, chị ấn tượng rất sâu với đặc điểm đó.”
Thẩm Thiên Huy yên lặng một lúc: “Báo cảnh sát à?”
“Khoan đã.” Huyền Kỳ nghe nói phải báo cảnh sát, lại sợ tôi nhìn nhầm: “Nếu không, hay đi tìm hình của tên đó, xác nhận lại cái đã?”
Tôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng tốt, dù sao hôm qua cũng đã khuya, rất có thể tôi nhìn lầm.
Mọi người đi vào phòng Huyền Kỳ, không tốn nhiều công sức đã tìm ra bảng thông báo của cảnh sát trên mạng.
“Đúng, chính là hắn ta.” Tôi nhìn hình kia thật tỉ mỉ, cuối cùng xác định, người hôm qua tôi gặp, chính là người này.
20) { content.eq(midLength).after(""); } ]]>