Quyển 8 - Chương 6: Vào Dao Trì lúc trăng tròn
Tôi và Huyền Kỳ cũng biết câu sau cậu ta muốn nói gì, thấy cậu ta không nói tiếng nào, chúng tôi cũng xem như không nghe thấy, cũng không lên tiếng nữa.
Yên lặng một lúc lâu, Huyền Kỳ đột nhiên nhớ đến điều gì, vô cùng “bà tám” hỏi tôi: “Đúng rồi, hai người quả thật…”
Tôi biết rõ cậu định hỏi gì, dứt khoát không thèm đáp lời, cũng chả thèm nhìn cậu nữa.
“Cái gì?” Tần Long lại không hiểu, hỏi lại.
Huyền Kỳ cười hắc hắc: “Kiss đó, nụ hôn đầu của hai người đó.”
Tần Long hơi xấu hổ, quay đầu không nói tiếng nào.
“Có thật không? Có thật không?” Huyền Kỳ nhìn dáng vẻ của cậu ta lại càng hăng say, tỏ vẻ nếu cậu ta không nói thì không chịu bỏ qua.
“Câm miệng!” Tôi hạ giọng nói.
Huyền Kỳ cười cười nhìn tôi, liếc liếc mắt rồi lại nói với Tần Long: “Tôi đã nói với cậu rồi, thật ra á, theo tôi được biết á, đó cũng là nụ hôn đầu của Thanh Loan.”
Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng “phụt” cười, hình như là Thẩm Thiên Huy đang ẩn thân lại không nhịn được cười; mặt của tôi bỗng trở nên nóng bừng, thật hận không thể bóp ch.ết Huyền Kỳ.
Mà sau khi Tần Long nghe xong mấy lời này thì lại mang vẻ mặt kì quái, sững sờ nhìn Huyền Kỳ rồi lại nhìn nhìn tôi, không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Lúc này, Thẩm Thiên Huy mới hạ giọng, phá vỡ không khí lúng túng này: “Có người đến, đừng lên tiếng.”
Vừa nói xong, từ bậc thang đã truyền đến tiếng người, chúng tôi nhìn từ khe hở của lùm cây ra, người đến chính là nhân viên vừa bảo chúng tôi xuống núi kia, ngoài ra còn có một người đang vừa đi vừa nói chuyện với anh ta, hai người vừa đi vừa nói vô cùng hăng hái.
“Đúng là đám sinh viên có tiền, cho thuốc tốt như thế.” Nói rồi anh ta dừng lại ở chỗ Dao Trì, lấy bao thuốc mà ban nãy Thẩm Thiên Huy cho anh ta ra, móc ra hút một cây rồi lại đưa cho người đi cùng một cây.
Đồng nghiệp của anh ta nhận lấy, nhìn một chút rồi lấy bật lửa ra châm. Hai người tiếp tục đứng đó trò chuyện.
Chúng tôi ngồi trong bụi cỏ, thần kinh đều như căng ra, không dám động đậy.
Bầu trời cũng chưa hoàn toàn tối đen, một chút ánh sáng còn le lói. Gió dần nổi lên, một lúc sau, mấy ngón tay bị hở ra ngoài gió của tôi đã lạnh đến không còn cảm giác gì nữa.
Lúc này dường như Huyền Kỳ đã lạnh đến không chịu được nữa, không nhịn được hít mũi một cái, âm thanh dù không lớn nhưng trong vùng núi yên tĩnh này lại tương đối rõ ràng.
“Ai?” Người kia cảnh giác, nhìn về phía chúng tôi.
Đồng nghiệp của anh ta sửng sốt: “Sao vậy?”
“Suỵt.” Anh ta ý bảo đồng nghiệp im lặng “Hình như có người.”
Nói rồi, anh ta lại nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe.
Chúng tôi càng căng thẳng, thậm chí còn không dám thở.
Người nọ lắng nghe một lúc thấy không có thêm động tĩnh gì, khuôn mặt tỏ vẻ nghi ngờ, từng bước từng bước, cẩn thận đi đến.
Làm, làm thế nào bây giờ?
Đang lúc lòng tôi nóng như lửa đốt, bỗng nhiên có thứ gì đó nhảy vụt qua khỏi đỉnh đầu tôi, nhảy ra ngoài lùm cây.
“Meo meo…” Đó chính là Diệu Diệu lúc này đã biến thành mèo.
Người đồng nghiệp kia vừa nhìn thấy Diệu Diệu thì hứ khẽ một cái, cười nói: “Chỉ một con mèo hoang cũng hù anh sợ đến vậy rồi à?”
Người kia ngượng ngùng, lại hơi thẹn quá hóa giận, nhấc chân định đá tới: “Con mèo ch.ết tiệt!”
Diệu Diệu nhanh nhẹn né qua một bên, xoay người chạy về phía chân núi, nhảy hai ba cái đã biến mất ở ngã rẽ.
“Đi thôi đi thôi, cũng đến giờ rồi.” Người đồng nghiệp kia ngồi xổm xuống, vùi đầu thuốc xuống đầm nước, sau đó ném mẩu thuốc còn dư về phía lùm cây mà chúng tôi đang núp.
Người còn lại cũng dập tắt lửa bằng cách tương tự, hai người đi về phía chân núi.
Cho đến khi bọn họ đi xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất.
“Trời ạ, em chảy hết cả mồ hôi.” Huyền Kỳ lau lau trán.
Tôi cũng khẩn trương đến chảy hết cả mồ hôi, không ngờ tôi lại được trải nghiệm tình huống vốn chỉ xảy ra trên phim truyền hình như thế này.
“Em đã nói em sẽ bảo vệ mọi người mà.” Động tác của Diệu Diệu thật nhanh chóng, ban nãy vừa thấy cô ấy chạy xuống núi, chỉ một lúc sau đã nghe thấy giọng nói của cô ấy cách chúng tôi không xa lắm.
“Lần này làm phiền cô rồi.” Thoạt nhìn Huyền Kỳ vẫn còn hơi sợ hãi.
“Sau sáu giờ tối bọn họ đều đã tan ca, sẽ không có ai đến nữa.” Thẩm Thiên Huy nói.
Huyền Kỳ nhìn xung quanh, tìm hướng âm thanh phát ra, nhưng ngoài vách núi ra, cậu lại không thấy bất cứ thứ gì khác, không khỏi tò mò hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Đừng quan tâm tôi đang ở đâu.” Thẩm Thiên Huy nói “Còn mấy tiếng nữa, thừa lúc này mọi người nghỉ ngơi một chút đi, sau mười một giờ chắc sẽ không có cơ hội ngủ đâu.”
Lúc này, đã là năm giờ năm mươi phút.
Sau đó, tôi chợt nhớ đến, từ nãy đến giờ không hề nghe thấy giọng của Vu Dương, không biết bây giờ anh thế nào rồi, muốn hỏi thăm lại cảm thấy quá đột ngột. Tôi há miệng hồi lâu, cuối cùng lại không lên tiếng.
“Tôi không sao.” Khi tôi đang tự bảo mình không nên nghĩ quá nhiều thì giọng nói của anh đột nhiên xuất hiện trong đầu, “Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.”
Anh nói rất đột ngột, tôi hơi hoảng hốt, cảm giác đầu tiên chính là sự lúng túng khi tâm sự của mình bị vạch trần. Trên mặt nóng hổi như bị thiêu cháy, tôi không dám suy nghĩ lung tung nữa.
Tần Long lại lấy tấm khăn trải trong túi ra, trải thẳng trên đất. Tôi nằm xuống, kéo cái mũ đằng sau áo lên làm thành cái gối.
“Ngủ như thế sẽ bị cảm đấy.” Huyền Kỳ cũng học tôi nằm xuống, lạnh run cầm cập.
Cậu vừa dứt lời, một “tấm màn” màu xám tro đã lập tức bao trùm chúng tôi, ngăn chặn mọi luồng gió lạnh — Chúng tôi biết đây là kết giới do Vu Dương tạo ra.
“Một cái lều không tồi.” Huyền Kỳ nói đùa, nhắm mắt lại.
“Đến giờ tôi sẽ gọi mấy người dậy.” Thẩm Thiên Huy nói xong thì im lặng.
Một mặt là vì tối qua tôi ngủ không ngon, mặt khác là vì ban nãy quá căng thẳng nên khi xung quanh trở nên yên tĩnh, cơn buồn ngủ lập tức ập đến như thủy triều. Huyền Kỳ bên cạnh tôi đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy khe khẽ, mắt tôi càng lúc càng nặng, tôi chớp chớp mắt mấy cái sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Một khoảng thời gian sau thì tôi bị đánh thức, tôi mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một vầng trăng tròn như ẩn như hiện giữa những nhánh cây.
Bởi vì tư thế ngủ không tốt, lúc tôi đứng dậy, cả người đều cứng ngắc, xương sống và thắt lưng đều đau. Bên ngoài lùm cây, Thẩm Thiên Huy, Vu Dương và Diệu Diệu đều đã hiện thân, đứng chờ chúng tôi cạnh đầm nước.
“Mấy giờ rồi?” Huyền Kỳ duỗi lưng, hỏi.
“Mười một giờ hơn.” Thẩm Thiên Huy nhìn bên ngoài “Hay là mấy người ở lại trên bờ đi, tôi đến thác nước xem thử một chút.”
“Tôi.” Tần Long xung phong nói “Tôi bơi tốt lắm.”
Thẩm Thiên Huy nhìn cậu ta, lại nhìn Vu Dương.
Vu Dương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Tần Long cởi áo ra, lại định cởi quần, tôi cúi đầu không dám nhìn, lại bị Huyền Kỳ dùng khuỷu tay đụng nhẹ một cái: “Không sao đâu, người ta vốn có chuẩn bị, đã mặc quần bơi ở trong rồi”
Khi chúng tôi nói chuyện, “Ừm” một tiếng, Tần Long đã nhảy vào nước.
Tốc độ của cậu ta rất nhanh, chỉ ngoi lên mấy lần, sau khi đến gần thác nước thì hít sâu rồi lặn xuống.
Sau đó, chúng tôi đợi suốt năm phút cũng không thấy mặt nước có động tĩnh gì, Diệu Diệu là người đầu tiên mất hết kiên nhẫn, quay sang hỏi Thẩm Thiên Huy: “Cậu ta không sao chứ?”
Thẩm Thiên Huy không nói, cau mày nhìn chằm chằm thác nước.
“Xem ra phía sau thác nước này quả thật có điều kì lạ, cậu ta đi vào sau đó không thèm ra nữa rồi.” Huyền Kỳ cũng bắt đầu xen mồm.
“Nếu quả thật có đá Phong Cố, cậu ta không vào được đâu.” Diệu Diệu vừa nói vừa nghĩ “Không đúng, nói không chừng cậu ta có chìa khóa gì đó nhưng lại gạt chúng ta, bảo rằng không có.”
Huyền Kỳ cũng bắt đầu say sưa nói, hai người một người xướng một người đàn, cứ như đang hát tuồng,
“Đừng cãi nữa!” Vu Dương rốt cuộc chịu hết nổi, khẽ quát một tiếng ngăn hai người họ lại.
Cùng lúc đó, mặt nước gần bờ đột nhiên nổi lên mấy cái bọt nước, càng lúc càng nhiều, một lúc sau, đầu Tần Long bỗng nhô lên, cậu thở mấy hơi, lau nước trên mặt rồi nói: “Đằng sau chả có gì cả.”
“Không có gì cả ư?” Mọi người gần như đồng thanh hỏi.
Tần Long gật đầu nói: “Tôi nhìn bên dưới, nhìn trước nhìn sau, nhưng đằng sau thác nước cũng chỉ là vách núi, ngay cả một vết nứt cũng chả có.”
“Không biết nữa.” Thẩm Thiên Huy cũng hơi khó hiểu “Nguyệt thượng trung thiên đoàn viên thì, Tịch Chiếu sơn tây nhập Dao Trì, mấy câu này rất dễ hiểu mà, thời gian, địa điểm đều đúng cả, sao lại thế? Lẽ nào dưới nước còn có cơ quan nào khác?”
Tần Long vừa nghe thì thấy cũng có lý: “Tôi sẽ xuống xem lại lần nữa.”
Vừa dứt lời cậu lại nhảy vào trong nước.
Lần này thời gian càng lâu hơn, ngay cả Thẩm Thiên Huy cũng không còn nhẫn nại nữa, bắt đầu nôn nóng đi qua đi lại trên bờ.
“Chắc là trốn mất rồi.” Diệu Diệu và Huyền Kỳ đứng gần nhau, thì thầm bàn luận.
Vu Dương cũng lười nói bọn họ, ánh mắt vẫn nhìn mặt nước trong đầm, cứ như làm thế có thể thấy được tình trạng dưới mặt nước.
Mãi một lúc lâu Tần Long mới nổi lên mặt nước: “Không thấy gì cả.”
“Tìm kĩ rồi à?” Thẩm Thiên Huy không tin lắm.
Tần Long suy đoán ngắn gọn: “Bên dưới rất bằng phẳng, bên trên không có khe rãnh mấp mô, chỉ là, chỉ là, ở giữa có một khối gì đó nổi lên, nói thế nào nhỉ, cứ như… đúng, trông như một hình thang ấy.”
Nói đến đây, cậu lại dừng một chút, thấy chúng tôi đều đã hiểu mới quơ quơ tay tiếp tục nói: “Lớn cỡ vầy nè, mặt phẳng nghiêng đối diện với thác nước.”
Hai mắt Thẩm Thiên Huy tỏa sáng, vội hỏi: “Trên đó có gì không?”
Tần Long lắc đầu.
“Không có gì cả? Chỉ là một mặt phẳng nghiêng trơn nhẵn à?” Thẩm Thiên Huy lại xác nhận lại lần nữa.
Tần Long bị hỏi thế cũng không dám khẳng định: “Trên đó quả thật không có gắn thứ gì cả, còn về mặt phẳng đó có hình vẽ gì không… để tôi đi nhìn lại.”
Nói rồi cậu lại nhảy xuống, lập tức không thấy đâu nữa.
Chỉ lần này, một lúc sau cậu đã ngoi lên: “Trên mặt phẳng nghiêng bị đục một lỗ, hẳn là có thể để thứ gì đó, vừa rồi tôi không nhìn thấy là vì rêu xanh nhiều quá, lúc nãy tôi sờ kĩ thì mới phát hiện.”
“Cái lỗ bị đục hình gì?” Thẩm Thiên Huy lại hỏi.
“Hình tròn, là một nửa vòng tròn.” Tần Long nói.
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra, thở phào, lấy viên giao châu trong túi ra: “Gắn vào thử xem.”
Tần Long nhận lấy, lại lặn xuống nước, vài phút sau lại ngoi lên: “Đặt vào rồi, vừa y.”
Thẩm Thiên Huy “Ừm” một tiếng, không hề hoang mang nhìn ra ngoài: “Còn sáu phút nữa.”