Chương 12: Tương phản cực lớn
Kế hoạch của Sở Lâm Phong bị Sở Lâm Nguyệt nhìn thấu, khóe miệng hắn hơi cười cợt, tiện tay lật thư tịch trên giá sách lên xem.
Sở Lâm Nguyệt nhìn cơ quan lực lượng kia một chút, tự nhủ:
- Trước đây Sở Lâm Phong ngươi là người thứ nhất đột phá đến Huyền vũ cảnh, ngày hôm nay Sở Lâm Nguyệt ta muốn là người thứ nhất tiến vào tầng thứ hai này!
Hít một hơi thật sâu, Tinh Thần chi lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển. Chỉ có thi triển công kích cường đại nhất thì mới có thể có thu hoạch, lúc này Sở Lâm Nguyệt không hề giữ Tinh Thần chi lực trong cơ thể lại mà đưa toàn bộ lên trên cánh tay.
Cánh tay vốn nhẵn nhụi trắng trẻo trở nên đỏ chót, có thể nhìn thấy rõ ràng gân mạch trên cánh tay:
- Khai sơn quyền!
Theo một tiếng quát lớn của Sở Lâm Nguyệt, một quyền của nàng giống như lưu tinh đánh vào trên cơ quan lực lượng.
Tinh Thần chi lực của Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên đã không còn yếu, tuy rằng không đến nỗi cát bay đá chạy nhưng cũng khiến cho không khí nhanh chóng lưu chuyển, tạo thành một luồng kình phong lan tràn ở bên trong.
Lúc này Sở Lâm Phong đang xem giới thiệu bên trên một quyển thư tịch. Thứ này giới thiệu một ít kỳ trân việc vặt trên lục địa, hắn chỉ cảm thấy có một trận kình phong thổi qua bên người, đồng thời thư tịch trước mặt cũng bị thổi đi không ít trang.
- Đây là thực lực mà nàng bạo phát ra sao? Quá trâu á!
Sở Lâm Phong có cảm giác mình không thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy, cho nên cũng có chút bất an với việc tiến vào tầng thứ hai, chỉ là nghĩ đến kiếm linh, dường như đối phương có nắm chắc rất lớn.
Sở Lâm Phong nhìn về phía phương hướng cửa lên tầng hai một chút, có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy, có lẽ Sở Lâm Nguyệt đã đi vào bên trong rồi. Thế nhưng hắn vừa nhìn qua lại giật nảy cả mình.
Sở Lâm Nguyệt đang quỳ một chân lên trên đất, một cánh tay vô lực buông xuống mà cánh cửa tiến vào tầng thứ hai lại không có một chút động tĩnh muốn mở ra nào.
- Không mở? Làm sao có khả năng chứ, công kích mạnh mẽ như vậy sao lại không có động tĩnh. Con mẹ nó!
Sở Lâm Phong vội vàng đi lên phía trước, nhìn thấy sắc mặt của Sở Lâm Nguyệt giờ phút này trắng xám, khóe miệng nàng còn có một tia máu chảy ra.
- Ngươi bị thương sao?
- Không ch.ết là may rồi!
Sở Lâm Nguyệt tức giận đáp lại, không phải vừa nhìn đã biết rõ hay sao mà tiểu tử này còn hỏi?
- Làm sao có khả năng bị thương cơ chứ? Không có cách nào thông qua sao?
Sở Lâm Phong không có suy nghĩ tới việc Sở Lâm Nguyệt bị thương.
- Sở Lâm Phong, có phải ngươi muốn ch.ết hay không hả? Ta thông qua thì còn ở lại đây làm gì!
Lúc này Sở Lâm Nguyệt gầm lên một tiếng.
- Đừng, đừng có tức giận, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Ngươi bị thương thế nào rồi? Ta quan tâm ngươi, không có ý gì khác nha.
Sở Lâm Phong vội vàng giải thích, bởi vì hắn đã nhìn thấy lửa giận ở trong mắt của Sở Lâm Nguyệt.
Nhìn thấy Sở Lâm Phong không giống như đang đùa giỡn mình, lửa giận của Sở Lâm Nguyệt mới chậm rãi bình ổn trở lại.
- Lực phản chấn của cơ quan lực lượng này quá mạnh mẽ, ngươi công kích bao nhiêu lực lượng thì nó sẽ phản lại ngần ấy lực lượng. Vừa rồi chẳng khác nào ta phải chịu một lần công kích lợi hại nhất của chính mình, cũng còn may ta đã có chuẩn bị. Nếu không, không ch.ết thì cũng bị trọng thương.
- Còn có chuyện như vậy sao? Muội muội, như vậy nếu như là công kích Huyền vũ cảnh lục trọng thiên phản lại thì cũng là lực công kích của lục trọng thiên hay sao?
- Sở Lâm Phong, ta phát hiện ra ngươi càng ngày càng ngốc. Nếu như là công kích của Huyền vũ cảnh lục trọng thiên, chỉ cần đạt đến lực lượng khiến cho cơ quan lực lượng mở ra thì sẽ không bị phản chấn lại mà. Chỉ có không đạt đến lực lượng kia thì mới bị phản lại, ta đang nghi ngờ có phải gần đây ngươi ăn não heo nhiều nên mới trở nên giống như heo như thế hay không.
Sở Lâm Nguyệt có chút không vui nói.
Từ trong lời nói của Sở Lâm Nguyệt, Sở Lâm Phong đã cảm nhận được rõ ràng, tuy rằng lực công kích của nàng mạnh mẽ nhưng vẫn không có đạt đến lực lượng yêu cầu của cơ quan lực lượng.
- Quả thực gần đây ta ăn rất nhiều não heo, ngươi đừng cười ta. Chỉ là mùi vị rất là khá, ngươi có muốn nếm thử hay không? Hôm nào ta sẽ dẫn ngươi đi Túy Tiên lâu ăn một bữa.
- Ngươi, ngươi đi chết đi, ta sẽ không ăn đồ vật ghê tởm như vậy.
Lửa giận của Sở Lâm Nguyệt lại suýt chút nữa bị Sở Lâm Phong nhen nhóm lên.
Sở Lâm Phong nhìn cơ quan lực lượng bị Sở Lâm Nguyệt công kích một chút rồi lại nói:
- Ngươi lui về phía sau một chút, để ta đến thử xem, nhìn xem lực phản chấn của nó mạnh như thế nào!
- Ngươi đừng thử, ngay cả ta cũng không được, ngươi thì lại không cần phải nói. Lực phản chấn kia không phải nói đùa, hiện giờ ở trong cơ thể ta vẫn đang khí huyết cuồn cuộn đó!
Tuy rằng lời nói của Sở Lâm Nguyệt có chút khó nghe nhưng xuất phát điểm vẫn là thật tâm, điểm ấy trong lòng Sở Lâm Phong rất rõ ràng.
- Không có chuyện gì, ta sẽ thử xem một chút, không có việc gì!
Sở Lâm Phong nói xong cũng mặc kệ Sở Lâm Nguyệt nghĩ ra sao, hắn đã đi tới vị trí cách cơ quan lực lượng chừng một thước, sau đó mới ngừng lại.
- Kiếm linh, ta có thể thành công hay không?
Trong lòng Sở Lâm Phong rất lo lắng hỏi, dù sao ngay cả Sở Lâm Nguyệt cũng không làm được, nói trong lòng hắn không lo lắng mới là lạ.
- Ngươi cứ lớn mật mà làm là được rồi. Dùng Huyễn Ảnh Chỉ mà ngươi học được, nhất định là có thể mở ra tầng này.
Âm thanh của kiếm linh giống như tiếng trời vang lên ở trong đầu của Sở Lâm Phong.
Tinh Thần chi lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, Sở Lâm Phong nhớ tới lời kiếm linh đã nói, tới tầng thứ hai nhất định phải giữ lại một phần Tinh Thần chi lực, nếu không sẽ không có cách nào xem những võ kỹ kia.
Dựa theo phương pháp thi triển Huyễn Ảnh Chỉ, Sở Lâm Phong tụ tập một nửa Tinh Thần chi lực trong cơ thể ở trên tay phải, sau đó nhanh chóng điểm ra ngoài.
Sở Lâm Nguyệt ở bên cạnh có chút nghi hoặc nhìn nhất cử nhất động của Sở Lâm Phong. Nàng chỉ nhìn thấy trên ngón tay của Sở Lâm Phong bắn ra một đạo ánh sáng màu lam nhàn nhạt giống như là ánh sao vậy, bắn về phía cơ quan lực lượng kia.
Vốn nàng cho rằng hắn sẽ phải chịu lực phản chấn, thế nhưng sau khi Sở Lâm Phong điểm ra một chỉ lại bình yên vô sự đứng ở nơi đó, còn cố ý mỉm cười một cái với nàng.
- Ngươi không phải chịu lực phản chấn hay sao?
Sở Lâm Nguyệt giật mình hỏi.
- Không có, ngươi không thấy kỳ quái sao?
Sở Lâm Phong hỏi ngược lại.
- Không kỳ quái, dùng lực công kích của ngươi đương nhiên không có cách nào xuất hiện lực phản chấn quá lợi hại. Có lẽ là căn bản không có cách nào xuất hiện được cho nên đương nhiên sẽ không có cách nào làm ảnh hưởng tới ngươi.
Sở Lâm Nguyệt vừa mới dứt lời thì một màn trước mắt làm cho nàng kinh ngạc đến mức không nói ra lời.
Chỉ thấy cánh cửa trước mắt Sở Lâm Phong đang chậm rãi mở ra, mà Sở Lâm Phong lại ngây ngốc cười cười, dường như cũng không kinh sợ vì cánh cửa này được mở ra vậy.
- Làm sao có khả năng, sao ngươi lại có khả năng mở ra cánh cửa tầng thứ hai này chứ? Lẽ nào lực công kích bình thản không có gì lạ kia của ngươi có thể so với lực công kích của Huyền vũ cảnh tầng thứ sáu hay sao?
Sở Lâm Nguyệt dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Sở Lâm Phong, lại nói.
- Có muốn cùng đi vào với ta hay không?
Sở Lâm Phong không phản đối, hắn rất là hài lòng đối với hiệu quả làm cho Sở Lâm Nguyệt giật mình như vậy, để xem sau này nàng ta còn dám coi thường hắn hay không.
Dường như Sở Lâm Nguyệt còn đang ở trong mơ vậy, coi như không nghe thấy lời của Sở Lâm Phong:
- Sở Lâm Phong, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, hiện tại ngươi là Huyền vũ cảnh mấy trọng?
Ở trong lòng của nàng, nhiều nhất Sở Lâm Phong cũng chỉ là Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên mà thôi. Chỉ là hiện tượng trước mắt đã khiến cho nàng không thể không có nghi hoặc.
- Huyền vũ cảnh nhất trọng, chỉ là rất nhanh sẽ có thể đột phá tới nhị trọng thiên, còn cái cửa này vì sao lại mở ra thì ta cũng không biết. Có thể là bởi vì trước đó ngươi đã công kích, mà chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể mở ra nên mới làm cho ta chiếm tiện nghi như vậy. Chỉ đơn giản như vậy mà thôi, hoặc là nói vận may của ta quá tốt á!
Sở Lâm Phong khiến cho Sở Lâm Nguyệt tức giận đến mức suýt chút nữa phun máu. Nếu như đúng là như vậy thì thật sự nàng cũng quá oan mà. Nàng vô duyên vô cớ may áo cho người khác lại còn khiến cho bản thân bị thương, không có một chút chỗ tốt nào cả.
Huyền vũ cảnh nhất trọng đã có thể tiến vào tầng thứ hai Tàng thư các, đây là chuyện bao năm qua chưa từng xuất hiện ở trong Sở gia. Có thể nói là trong lòng Sở Lâm Nguyệt vô cùng ước ao ghen tị.
- Ngươi còn không đi vào hay sao? Thời gian cánh cửa mở ra có hạn, coi như ngươi số may, hi vọng ngươi có thể tìm được một quyển thư tịch tốt.
Sở Lâm Nguyệt không thể không tiếp nhận hiện thực mà nói một câu.
- Còn có hạn chế thời gian sao, sao ngươi không nói sớm?
Sở Lâm Phong nói xong chuẩn bị tiến vào, vừa mới tới cửa thân thể dừng lại, sau đó xoay người lại hỏi:
- Ngươi có muốn cùng đi vào với ta không?
- Ta cũng muốn đi vào mà, nhưng đáng tiếc cái cửa này chỉ có thể để cho một người đi vào. Nếu như ta đi vào theo ngươi thì sẽ bị một kết giới ngăn cản. Nếu không, nếu như một người có tu vi Huyền vũ cảnh lục trọng thiên đến công kích rồi những người khác đều tiến vào theo, như vậy còn thiết lập cơ quan lực lượng này làm cái gì nữa chứ?
Sở Lâm Nguyệt có chút im lặng nhìn về phía Sở Lâm Phong,. Đạo lý đơn giản như vậy mà hắn cũng không biết. Q, quả thật không biết vì sao trước đây hắn lại được gọi là thiên tài.
Sau khi Sở Lâm Phong nghe xong trực tiếp tiến vào trong cánh cửa, đi lên tầng thứ hai, để lại một mình Sở Lâm Nguyệt một ngơ ngác đứng ở chỗ đó.
- Lẽ nào hắn ta thật sự có lực công kích Huyền vũ cảnh lục trọng thiên hay sao? Cái gì mà chiếm tiện nghi? Hoàn toàn là lừa người ta, sao lúc đó ta lại không nghĩ tới chứ? Xem ra ta đã quá coi thường hắn rồi.