Chương 28
Chiêu Dương điện.
Ánh trời chiều chiếu vào một góc mái cong, ngoài hành lang, khí trời đạm đạm, cánh hoa sột soạt rơi lên nền đất.
“Nương nương tìm vi thần?” Khuất Bình đứng dưới hành lang.
Hoàng Phủ Khâm đứng ở trên điện.
“Nghe nói Hoàng Thượng cho ngươi ở lại trong nội cung?” Trong lời nói của nàng mang theo châm chọc.
“Tạm thời đúng vậy.” Khuất Bình trả lời.
“Ngươi đã đi, tại sao phải trở về?”
Khi nói chuyện, Khâm quý phi lấn người lên trước, một thanh kiếm sáng loáng để ngang bên gáy Khuất Bình, mũi kiếm sắc bén nhẹ nhàng vẽ một cái, một vết máu liền hiển hiện.
Khuất Bình cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Khâm quý phi biết võ, từ khi nàng lẻn qua thủ vệ âm thầm xâm nhập vào Đông cung hai năm trước thì hắn đã nghĩ đến.
Nàng muốn giết hắn, là vì nàng hận hắn.
“Ta trở về, là vì Hoàng Thượng.” Khuất Bình bình tĩnh trả lời.
“Hừ, nói thật tốt nghe.” Khâm quý phi cười nhạo, “Ai có thể dự đoán được nguyên lai thiên hạ nổi tiếng, đường đường Tả thừa tướng đại nhân lại cùng Hoàng Thượng có mối quan hệ không minh bạch.”
Khuất Bình chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không nói chuyện.
“Ngươi không sợ ta hiện tại một kiếm giết ngươi?” Ánh mắt Khâm quý phi tràn đầy hận ý, cùng năm đó không suy giảm.
“Ta sợ.” Khuất Bình nhàn nhạt nói, “Trên đời không ai là không sợ ch.ết.”
Hoàng Phủ Khâm nhìn vào mắt hắn, cặp mắt tĩnh lặng vô ba, ở đâu giống như đang sợ?
Nàng thật không rõ vì sao Hoàng Thượng trong mắt chỉ có người này, chỉ yêu người này.
— Hắn rõ ràng là nam nam nhân, vì cái gì?
— Thật muốn giết hắn!
“Ngươi đã nợ ta một nhân tình*?” Khâm quý phi đột nhiên nở nụ cười, vô cùng xinh đẹp nhưng có chút lãnh. (* Nợ tình nghĩa, vì lý do này khác, do mình làm việc có lỗi với người ta, hoặc người ta từng giúp đỡ mình, nhân nhượng mình…)
Khuất Bình gật đầu.
“Nếu như ta muốn ngươi trả, ngươi chịu sao?” Nàng lại nói.
“Nương nương mời nói.” Khuất Bình nhìn nàng.
“Ta muốn cùng ngươi đánh cuộc một lần.” Khâm quý phi đột nhiên nói.
“Đánh cuộc chuyện gì?” Khuất Bình vẫn bất động.
Hoàng Phủ Khâm ra hiệu, một người thị nữ bưng hai chén rượu đi tới.
“Ngươi hẳn là đoán được mà.”
Khuất Bình hé miệng nhưng không nói.
“Kỳ thực cho dù ngươi không đáp ứng, ta cũng buộc ngươi đáp ứng, ngươi không có lựa chọn khác.” Khâm quý phi nói, tay thoáng dụng lực, vết máu trên gáy Khuất Bình càng sâu vài phần.
“Nương nương không cần nhiều lời, hai chén rượu mặc kệ có độc hay không độc, ta đều uống.” Khuất Bình đột nhiên nói.
Tiếu dung trên mặt Khâm trở nên có chút quái dị, nàng lạnh như băng, “Ta không cần ngươi thương cảm.”
“Vậy thỉnh nương nương chọn trước a.” Khuất Bình mỉm cười hữu lễ nói.
Hoàng Phủ Khâm không khỏi giật mình, định thần lại liền cầm một ly.
Khuất Bình cầm lấy một chén khác.
— Ta không thể lại mất đi ngươi…… Ngươi hiểu?
— Ta…… hiểu.
Hạo nhi……
Khuất Bình nhắm mắt lại, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Khâm quý phi buông kiếm, cũng ngẩng đầu đem rượu uống cạn.
“Như vậy ta liền không nợ ngươi?” Khuất Bình nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống.
“Ngươi không nợ ta, bất quá –” Hoàng Phủ Khâm tiếu dung lại hiển hiện, chỉ là ánh mắt lại vẫn lạnh như băng, “Ngươi phải thiếu nợ hắn.”
“Là ý gì?” Khuất Bình khẽ nhíu mày.
“Ta không ngốc đến nỗi quang minh chính đại hại ch.ết ngươi, ngươi thực cho rằng rượu này là rượu độc sao?” Nụ cười của Khâm quý phi đột nhiên trong trở nên méo mó, nàng bật cười thành tiếng.
Khuất Bình không nói gì, hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể có gì đó không đúng, đây là —
“Đúng vậy, đây là “Ngũ Thạch tán” Hoàng Phủ Khâm nói.
Khuất Bình không khỏi cười khổ, trong cung nhiều năm như vậy, hắn đa đa thiểu thiểu nghe nói qua –“Ngũ Thạch tán” là cung đình bí chế xuân dược, chỉ có tác dụng đối với nam, không có tác dụng với nữ, cũng không có thuốc giải.
“Ngũ Thạch tán” mặc dù không lấy tính mạng, nhưng dược hiệu có thể duy trì mười hai canh giờ, hơn nữa thuốc này chỉ có cùng người da thịt thân cận, hưởng thụ giường đệ chi hoan mới có thể giải trừ, xin hỏi Khuất đại nhân muốn đi tìm ai?” Thanh âm của Hoàng Phủ Khâm đột nhiên trở nên dị thường nhu hòa. (Đê tiện! TMD! Thế mà muốn Hạo Hạo yêu? Làm mẫu nghi thiên hạ? Ta phi!)
Khuất Bình nhắm mắt, không nói gì.
“Ngươi có thể tìm ta…… Cũng có thể đi tìm Hoàng Thượng, hoặc là……” Con mắt Hoàng Phủ Khâm miết lên thân thể người cung nữa bưng rượu. (Zombie mới thèm đụng tới ả! Ô uế!)
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đi tìm người nào đó?” Khuất Bình đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười, “Ta đã không nợ nương nương, xin thứ cho Khuất Bình cáo lui trước.”
Khâm quý phi ngây ngẩn cả người, nàng sững sờ nhìn Khuất Bình cầm lấy một cái ly uống rượu, xoay người ly khai Chiêu Dương điện.
………
“Tiểu Lục tử.”
Tiểu Lục tử đang nghỉ ngơi tại phòng thái giám quản sự, đột nhiên nghe thấy một tiếng âm trầm gọi hắn, hắn ngẩng đầu.
“Khuất đại nhân?”
“Ngươi…… ngươi giúp ta chuẩn bị một chậu nước lạnh, lại thay ta tìm một sợi xích để vào trong phòng ta.” Khuất Bình phân phó, thanh âm của hắn tràn ngập miễn cưỡng.
“Dạ, đại nhân.” Lúc đứng lên, ánh mắt Tiểu Lục tử miết qua một vòng đỏ thẫm tiên diễm.
“Đại nhân, tay của ngài đổ máu?” Đang nói, Tiểu Lục tử lại trông thấy trên cổ hắn có kiếm thương.
“Ta không sao, ngươi nhanh đi.” Khuất Bình lại siết chặt tay một ít, làm cho mảnh vỡ của chén rượu cắt vào lòng bàn tay mình càng sâu, dùng cái đau đớn của thân thể để cưỡng lại cảm giác khô nóng choáng váng muốn đoạt đi thần trí.
Tiểu Lục tử đương nhiên không dám lại trì hoãn, hắn vội vã bước ra khỏi quản sự phòng, đi làm chuyện Khuất Bình yêu cầu.
Chỉ là —
Khuất đại nhân như thế này, liệu có nên nói cho Hoàng Thượng?
Hắn không có quên lúc trước Khuất đại nhân bị thương, Hoàng Thượng tức giận như thế nào.
……..
Khi Khâm quý phi đang muốn đi tìm Đông Phương Hạo thì đã thấy y mặt không biểu tình từ trong linh đường đi tới, sau lưng là Tiểu Lục tử cùng hai thái giám khác.
“Hoàng Thượng.” Nàng tiến lên gọi y lại, “Hoàng Thượng vội vàng muốn đi đâu?” (Hoàng đế đi đâu còn phải đợi quý phi cho phép!?)
Đông Phương Hạo thấy là nàng, cước bộ không khỏi cứng lại, “Trẫm…… Đi tìm thừa tướng.”
“Nô tì cùng Hoàng Thượng cùng đi.” (Mặt dầy!)
Đông Phương Hạo không nói chuyện, chỉ nhẹ gật đầu.
Đi đến bên ngoài cửa phòng của Khuất Bình, Đông Phương Hạo kêu, “Thái phó, ngươi đang ở bên trong sao?”
Trong phòng một điểm động tĩnh cũng không có.
Đông Phương Hạo đưa tay gõ cửa.
Vẫn còn không động tĩnh.
“Ngươi xác định Thái phó ở bên trong?” Đông Phương Hạo nhìn về phía Tiểu Lục tử hỏi.
Tiểu Lục tử gật đầu, “Thiên chân vạn xác, Khuất đại nhân tựa hồ còn nghĩ dùng xích khóa cửa phòng.”
Đông Phương Hạo sững sờ, “Chuyện gì xảy ra…… nhanh đi tìm người đến đem khóa sắt mở…”
“…… Hoàng Thượng, dừng tay……” Đông Phương Hạo nói chưa dứt lời, trong phòng liền truyền đến một thanh âm rất thấp rất thấp, thanh âm tuy thấp, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe ra là người ỷ tại cạnh cửa nói.
Thanh âm kia quả thực không đúng, làm cho Đông Phương Hạo kinh hãi.
“Thái phó, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Hắn bước nhanh đến hỏi, trong giọng nói có lo lắng rõ ràng.
Ngừng trong chốc lát, bên trong mới lại truyền đến thanh âm Khuất Bình, “…… Hoàng Thượng, thần nghĩ một mình…… cùng ngươi…… nói……”
Đông Phương Hạo quay đầu lại, phất tay làm cho mọi người lui xuống.
“Khuất Bình.”
“Ta…… trúng chính là……“Ngũ Thạch tán”…… ngươi…… ngàn vạn…… không nên vào…… biết không?” Khuất Bình nói đứt quãng, dường như đang nhẫn nại thật lớn thống khổ.
Đông Phương Hạo cả người ngơ ngẩn.
“…… Như thế nào lại……” Ánh mắt sắc của y trầm xuống, hỏi, “Là ai?”
“…… Ngươi…… không nên trách…… nàng…… Chờ mười hai…… canh giờ*…… sau, ta sẽ…… đi ra……” (*24 tiếng)
“Thế nhưng –” Đông Phương Hạo nắm chặt tay, đột nhiên y trông thấy trên khuông cửa có một vết máy chưa khô.
“Ngũ Thạch tán”, Khuất Bình chẳng phải là —
Đông Phương Hạo biết lúc này chỉ cần mình xông vào là có thể giải nỗi thống khổ của hắn, chính là —
Hắn biết rõ Khuất Bình cố kỵ điều gì, cũng biết hắn một mảnh khổ tâm.
“Khuất Bình…… Ta tìm nữ nhân tiến đến…… được không?” Không biết tại sao, lời nói này theo Đông Phương Hạo trong miệng nói ra cũng có vẻ cố hết sức.
“Không…… được……”
“Khuất Bình, ngươi không cần vì ta……”
“…… Hạo nhi…… dù cho…… không là…… ngươi, ta…… chính mình…… cũng không…… nguyện ý…… Ngươi…… không cần phải…… để cho ta…… khó xử…… Được chứ?” Khuất Bình tựa hồ cắn chặt hàm răng mới có thể nói ra mấy lời này.
Đông Phương Hạo đưa tay xoa vết máu, y cảm thấy mình đau lòng đến như dùng đao cắt.
— Y hận không thể cùng hắn chịu khổ……
“Ngươi…… đi…… cùng…… Thái hậu…… Ta biết rõ…… ngươi…… cũng khó chịu……”
Đông Phương Hạo nhắm chặt hai mắt, thật lâu, y nói, “Qua đêm nay ta lại đến.”
Nghe hắn nói như vậy, trong phòng liền không hề có tiếng đáp nữa.
Đông Phương Hạo lẳng lặng đứng trong chốc lát rồi xoay người rời đi.
Ra hành lang, trông thấy Khâm quý phi, Đông Phương Hạo không có gì biểu lộ, chỉ là lạnh lùng hỏi,“Ngươi rất thất vọng?”
Khâm quý phi đột nhiên có một loại kinh hoảng, nàng không nghĩ đến Khuất Bình sẽ chọn lấy phương thức gian nan nhất, nàng vốn cũng không có ưu thế, bởi như vậy, nàng liền không có mặt mũi nào gặp Đông Phương Hạo.
Nàng càng thêm không mặt mũi nào đối mặt với Khuất Bình.
Nàng kéo kéo khóe miệng, không nói chuyện.
“Nếu trẫm đi vào, chính hợp ý ngươi.” Đông Phương Hạo chắp hai tay sau lưng, ngữ khí bình thản,“Kỳ thật trẫm cũng không quan tâm, thế nhưng hắn lại rất để tâm, hắn lo lắng cho trẫm, cho nên trẫm sẽ không cô phụ hắn, ngươi hiểu sao?”
Khâm quý phi ngẩng đầu, nàng nhìn y thật sâu, trong mắt có sầu bi, “Nếu là cho ngài, nô tì dù ch.ết cũng nguyện ý.”
“Thế nhưng trẫm cũng không cần ngươi vi trẫm mà ch.ết.” Đông Phương Hạo thanh âm sâm lãnh, rồi bỗng nhiên lại trở nên nhu hòa, chỉ nghe hắn lẩm bẩm nói, “Hắn muốn trẫm không trách ngươi, trẫm nghe hắn ……”
Khâm quý phi chỉ thấy tâm lạnh, nàng xác thực đã không để lại cho mình một chút đường lui nào.
“Ngươi lưu lại, trước khi hắn đi ra, ngươi liền ở chỗ này, đâu cũng không thể đi.” Đông Phương Hạo ra lệnh, “Các ngươi canh chừng nàng cho ta.”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Đêm cuối thu……
…… Rất yên tĩnh.
……
Cũng rất lạnh.
……
Đêm nay gió không có một chút nhiệt độ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Khuất Bình, hắn chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Hoàng Thượng.
Mặc dù không lên tiếng, nhưng người ta cũng không thể xem nhẹ hắn.
Ánh mắt của hắn có vẻ lạnh nhạt, nhìn Hoàng Thượng lại toát ra một loại tiếu dung yêu thương.
Nàng biết rõ, hắn chính là Thái phó của Hoàng Thượng.
Trong bóng tối, lá cây phát ra từng đợt tiếng vang thầm thì, nàng nhìn về phía phòng của Khuất Bình, không ánh sáng.
Tựa hồ…… Chợt có một tiếng nước rơi.
Xa xăm, thanh tịnh, trong suốt ……
Ngày ấy nàng đánh đàn bại bởi Hoàng Thượng, nàng tâm phục khẩu phục, mà khi nàng yêu cầu hắn đàn thì, lại bị Hoàng Thượng cự tuyệt.
Vì sao?
Khi đó nàng không hiểu.
Hoàng Thượng chỉ cong lên khóe môi, đáy mắt vui vẻ ý vị thâm trường, phảng phất đang cùng thế nhân tuyên cáo chuyện gì.
Đúng rồi, đêm tân hôn của nàng tựa hồ cũng là một người trong bóng đêm vượt qua.
Chỉ vì ngày ấy, Hoàng Thượng phát hiện hắn bị thương.
Rốt cục, nàng minh bạch.
Đêm đó cái gì cũng đều đã minh bạch, nàng vẫn bị vây trong bóng đêm.
Đông cung đèn tắt lại sáng, nàng thấy Hoàng Thượng vào gian phòng của hắn, sau đó liền lại là dài dòng buồn chán một đêm.
Sáng sớm, khi tia nắng ban mai hé lộ, hắn một mình xuất hiện ở đình viện, dựa vào hành lang một mình đứng thật lâu, sau đó hắn chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt khế tức*. (* chợp mắt, không ngủ sâu.)
Cảm giác có loại bi thương bao phủ lấy hắn, rất sâu chìm, rất…… tuyệt vọng.
Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy hắn.
Sau một khắc, Hoàng Thượng xuất hiện.
Nàng tinh tường trông thấy, Hoàng Thượng giơ tay lên xoa mặt hắn, sau đó cúi người hôn lên trán hắn.
Hết thảy đều là yên tĩnh an tường, thời gian cũng giống như dừng lại, cảnh tượng ấy tựa hồ như bức tranh, in đậm lại, như thế tự nhiên, như thế thân mật, cũng trút xuống vô hạn …… tình cảm.
Nàng biết rõ, đây là yêu.
Là nàng một mực khát vọng ngóng nhìn lại vĩnh viễn không gặp được, không chạm được — Hoàng Thượng yêu.
Nhắm mắt lại nhẹ lay động đầu, nàng không muốn tiếp tục chờ mong nữa, bởi vì nó vốn không thuộc về nàng.
Vì vậy nàng ôm gối ngồi xuống trong góc, tựa đầu chôn ở giữa gối.
Sắc trời vi sáng, Đông Phương Hạo liền tới.
Hoàng Phủ Khâm đứng dậy nhìn y.
Sắc mặt của y chỉ còn lại có một sắc tái nhợt.
“Ngươi hẳn là cám ơn ta.” Hoàng Phủ Khâm đột nhiên mở miệng.
Đông Phương Hạo không để ý tới nàng.
“Ngươi hẳn phải thấy may mắn là ta chỉ hạ xuân dược.” Hoàng Phủ Khâm lại nói. (ch.ết không hối cải!)
Đông Phương Hạo dừng bước lại.
Thật lâu sau, từ trong miệng y thoát ra một câu, “Ngươi tốt nhất cầu nguyện hắn không sao.”
Hoàng Phủ Khâm nhìn y, không hề lên tiếng.
Đông Phương Hạo lướt qua nàng, đi thẳng về phía phòng của Khuất Bình.
Hôm nay y không muốn để ý tới bất cứ chuyện gì, thầm nghĩ lẳng lặng canh giữ ở ngoài cửa.
Đến lúc này, mười hai canh giờ mới qua một nửa.
Hoàng Phủ Khâm xoay người, nàng si ngốc nhìn bóng lưng Đông Phương Hạo, cũng không cử động nữa.
Chưa bao giờ cảm giác thời gian chậm chạp đến như thế, chờ đợi nó trôi qua lại có cảm giác trái tâm bị cắn nuốt mất, không cách nào không nghĩ đến Khuất Bình giờ phút này đang chịu đựng hết thảy đau đớn dằn vặt, Đông Phương Hạo nhắm chặt mắt lại.
Tia nắng cuối cùng trên bầu trời biến mất, Đông Phương Hạo rốt cục thật dài thở ra một hơi — mười hai canh giờ đã mãn.
Hắn quay đầu hướng Tiểu Lục tử nói, “Ngươi đi truyền thái y tới chờ lệnh.”
“Dạ.” Tiểu Lục tử lên tiếng liền xoay người đi xuống.
— Khuất Bình, ngươi nhất định phải bình yên.
Đông Phương Hạo cắn chặt răng.
Canh giờ đã đến, trong phòng vẫn không có động tĩnh.
Đông Phương Hạo nhìn chằm chằm cửa phòng cắn răng không nói.
Khâm quý phi cũng bất động, chỉ từ xa xa nhìn qua.
Vào lúc Đông Phương Hạo chuẩn bị làm cho thị vệ phá cửa, trong phòng rốt cục có một tia động tĩnh.
Đó là xiềng xích va chạm.
Một lúc thật lâu sau, xiềng xích rơi xuống trên mặt đất.
Cửa buông lỏng.
Trong nháy mắt, Đông Phương Hạo phát hiện mình không sao hô hấp nổi.
Cửa mở.
Đông Phương Hạo liền nhìn thấy Khuất Bình.
Hoàng Phủ Khâm cũng nhìn thấy.
Khuất Bình yên tĩnh đứng ở nơi đó, quần áo trên người hắn không thay đổi, chỉ là toàn thân ẩm ướt, một tay cầm chặt lấy khuông cửa, từ cổ tay xuống phía dưới là màu đỏ nhàn nhạt, chảy tới khuỷu tay, lại nhỏ đến mặt đất.
Lúc này sắc mặt hắn trắng đến gần như trong suốt, sợi tóc đen nhánh tán lạc trước ngực, nước tích tích theo sợi tóc chảy xuôi, cũng vài sợi dính trên gò má, uốn lượn xuống dưới cổ, hắc bạch phân minh.
Môi hắn sớm đã không có một chút huyết sắc, thế nhưng thần sắc như trước trầm tĩnh, một đôi mắt mặc dù lộ ra mỏi mệt, lại vẫn thanh tịnh, đen đến sáng ngời.
Suốt mười hai canh giờ, một ngày một đêm thời gian, một ngày một đêm tr.a tấn.
Khâm quý phi ngơ ngác nhìn hắn — nàng cũng không biết một người có thể nhẫn nại đến như thế, cũng mới biết được, nguyên lai giữa bọn họ căn bản không người có thể chen chân, mặc cho ai cũng không có khả năng thay thế vị trí độc hữu củ hắn trong cảm nhận của Hoàng Thượng.
— Một người như vậy, gọi Hoàng Thượng làm sao có thể không yêu?
“…… Khuất Bình.” Đông Phương Hạo lên tiếng, thanh âm của y khàn khàn.
Khuất Bình nhìn y, hắn đột nhiên bứt lên khóe môi, nhàn nhạt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, “Hoàng Thượng…… thần, có chút… mệt mỏi……”
Hắn nói rồi, liền hai mắt nhắm nghiền, người cũng có vẻ lung lay sắp đổ.
Đông Phương Hạo lòng đau xót, vội vã tiến lên đỡ hắn, chạm đến một cảm giác lạnh buốt.
“Gọi thái y tiến đến.” Đông Phương Hạo nói, muốn dìu hắn trở về phòng.
“Dạ.” Tiểu Lục tử đáp lời.
“Đừng…… đi vào……” Khuất Bình đột nhiên mở mắt ra, hắn giơ tay lên, che lấy mắt Đông Phương Hạo.
Đông Phương Hạo khẽ giật mình ngừng lại, rất tự nhiên kéo tay hắn, nhưng khi đụng chạm đến trên tay hắn hằng hà miệng vết thương thì lại vội vã nới lỏng ra, sợ làm đau hắn.
Giờ phút này lòng y ngoại trừ đau đớn vẫn là đau đớn, y chuyển hướng nhìn khuôn mặt Khuất Bình, khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm càng có vẻ thon gầy, càng nhìn càng khiến người xót xa cùng cảm phục.
Y biết rõ Khuất Bình nhất định là không đành lòng thấy mình khó chịu, vì vậy rủ mắt xuống, trầm giọng,“Hảo, ta không vào, ngươi nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt, đừng nói chuyện, ân?”
Khuất Bình chỉ nhíu mày, lại nhẹ nhàng gật đầu, tay chậm rãi buông.
“Thái y?” Đông Phương Hạo lập tức xoay người hỏi.
Thái y sớm đã đứng ở sau lưng Hoàng đế lúc nàyvội vã tiến lên, khom người nói, “Hoàng Thượng, xin cho thần bắt mạch cho Khuất đại nhân –”
Đông Phương Hạo nhẹ nhặt lên một bàn tay của Khuất Bình, cho thái y đáp mạch chẩn đoán bệnh.
“Thế nào?” Thấy thái y nhăn lại lông mày, lòng y cũng siết chặt thêm một phần.
Thái y trầm ngâm một lát mới hồi bẩm, “Hoàng Thượng, dược tính vốn thương thân hơn nữa quá cường, Khuất đại nhân vì chống đỡ nó đã tiêu hao hết thể lực, hơn nữa dựa vào thần xem thương tích trên tay Thừa tướng, trên người có lẽ còn có…… Những vết thương ấy vì thời gian dài tẩm trong nước chưa từng cầm máu, cho nên huyết khí không đủ…… Bất quá –”
“Bất quá cái gì?” Đông Phương Hạo cau chặt lông mày.
“Phiền toái nhất lại là Thừa tướng hàn khí quá nặng, nếu không xua tan, đợi đả thương vào tì phế sẽ lưu lại bệnh không tiện nói ra.” Thái y nói ngước mắt nhìn Hoàng Thượng, “Vốn chỉ có dùng nước nóng không ngừng ngâm gia tốc khí huyết vận hành để khôi phục nhiệt độ cơ thể, nhưng Thừa tướng thể lực không đủ, cho nên lần thứ nhất không nên ngâm quá lâu, tốt nhất nên chia làm mấy lần, mỗi lần khoảng cách nửa canh giờ, thẳng đến khi nhiệt độ cơ thể hồi phục mới thôi.”
“Ân, trẫm đã biết.” Đông Phương Hạo khẽ gật đầu, nhân tiện nói, “Thái y theo trẫm đi tẩm cung chờ đợi, Tiểu Lục tử chiếu thái y phân phó mà làm việc, mặt khác tìm người đem căn phòng này thu thập sạch sẽ, đừng lưu lại một tia dấu vết, hiểu không?”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Đông Phương Hạo không nói thêm nữa, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Khuất Bình rời đi.
Khâm quý phi vẫn kinh ngạc đứng tại chỗ, khi Đông Phương Hạo đi qua bên cạnh nàng, nàng nhìn rõ ràng khuôn mặt Khuất Bình, cũng thấy rõ nét mặt đau lòng cùng thương tiếc của Đông Phương Hạo, thấy rõ ràng, cũng đau đến rõ ràng.
Khi thân ảnh hai người biến mất, có mấy thái giám yên lặng đi tới thu thập gian phòng.
“Đợi một chút.” Nàng đột nhiên lên tiếng.
“Nương nương?” Những thái giám kia ngừng lại, khó hiểu nhìn nàng.
Hoàng Phủ Khâm không trả lời, chỉ xuyên qua đình viện đi tới gian phòng kia, đi tới nơi Đông Phương Hạo vừa đứng.
Vì vậy, nàng liếc mắt liền nhìn thấy trong phòng có một vài chậu nước màu đỏ nhạt, cước bộ của nàng không ngừng, nhưng lại có chút chần chờ, nàng cũng không biết chính mình vì sao phải tiến đến, là muốn dùng mắt mình chứng thật điều gì? Hay là muốn mượn chuyện này thấy rõ tình yêu của mình với Đông Phương Hạo tột cùng có bao nhiêu?
Nàng không biết, cũng không nghĩ tiếp, chỉ vì nàng cả người đã ngu ngơ một chỗ.
Không phải bởi vì vết máu trải dài trên mặt đất, cũng không phải vì máu và nước dính đầy trên ga giường và chăn mỏng, mà là nàng chợt phát hiện, lưu lại ở mãn giường lớn là mảnh sứ đủ mọi kích cỡ toái vỡ.
— Đừng vào……
Câu nói kia Khuất Bình nói được rất khẽ, thế nhưng Hoàng Phủ Khâm nghe thấy, cho nên lúc này nàng đã hiểu.
Nàng tiến lên vài bước, đi vào trước giường, đột nhiên nhặt lên một mảnh sứ hướng trên tay mình hung hăng vạch xuống, lập tức, máu liền hiện lên, đỏ đến chói mắt.
Nàng sợ run một lát, chậm rãi nở nụ cười, chậm rãi rủ tay xuống.
— Tâm…… cần phải ch.ết, cũng nên buông tay.
Vết thương trên tay ẩn ẩn làm đau, thế nhưng không lấn át được nỗi đau lòng của nàng giờ phút này.
Nàng cắn chặt môi, không để nước mắt rơi xuống.