Chương 1
Buổi chiều, 5 giờ 50 phút, Nguyễn Miên Miên nằm gục xuống, mắt nhìn giờ dưới góc máy tính, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại bất an.
Loại bất an này cũng không phải là do mí mắt nháy nháy liên tục, càng đổi lại na ná giống như loại cảm giác của loại động vật nhỏ hoang dã đối mặt với những biến động nhỏ kinh người của kẻ thù. Kinh nghiệm nói cho Miên Miên, loại dự cảm như vậy có độ chuẩn xác cực kỳ cao.
Quả nhiên, đồng nghiệp Tiểu Niểu bên cạnh ở cách đó không xa nháy mắt ra hiệu với cô, dùng khẩu hình nói với cô: Chị Vân tìm cậu.
Miên Miên rùng mình. Mí mắt phải nhảy lên không ngừng.
Miên Miên làm trong “Dịch Du” là một công ty game nổi danh trong nước hoạt động chính là khai phá và phát triển trò chơi, có rất nhiều sản phẩm, đội ngũ nhân viên khổng lồ, riêng phòng trang trí của Miên Miên đã có hơn mười người. Miên Miên là người mở hạng mục mới [Họa hồn] nguyên họa sĩ trong “Dịch Du” —— điều kiện tiên quyết là ba tháng thử việc có thể vô kinh vô hiểm [1] mà vượt qua.
Các công ty sức mạnh tiền nhiều, thích dùng tiền tạo ra một đoàn đội đứng đầu. “Dịch Du” cũng không ngoại lệ. Nguyên tắc của công ty rất rõ ràng: Chỉ cần anh có năng lực, tôi sẽ cho anh càng nhiều tiền. Loại vật chất này lại dụ hoặc khiến cho một đám phàm phu tục tử vì công danh tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, hoặc là luôn thận trọng làm việc như thường, e sợ ba lần hơi có chút sai lầm chấn động đã bị knock out.
Tâm nguyện của Miên Miên rất đơn giản, cô một không cầu thăng chức nhanh, hai không cầu câu được rùa vàng, chỉ cầu thời gian một tháng lẻ năm ngày thử việc này cô có thể bình yên vượt qua. Đến lúc đó cô nhất định trai giới tắm rửa, giết gà cúng thần linh, cảm tạ Phật tổ từ bi.
Theo thói quen cắn cắn môi dưới, Miên Miên khe khẽ gõ cửa gỗ trước mặt.
“Mời vào” Trong văn phòng truyền đến một giọng nói của nữ trung niên trầm thấp mạnh mẽ.
Miên Miên đẩy cửa ra, ánh mắt đối diện với khuôn mặt như bức tranh tinh xảo, sóng lớn không sợ hãi. Miên Miên đoán không ra nội tình thâm sâu, đành phải kiên trì hỏi: “Chị Vân, chị tìm em có việc gì?”
Chị Vân là cấp cao điều hành việc quy hoạch, đồng thời cũng là người đứng đầu bộ phận, chị luôn luôn có đầu tóc ngắn gọn, gọn gàng, quần áo vĩnh viễn thanh nhã sạch sẽ, tuy rằng năm tới là ba mươi, nhưng từng cử chỉ giơ tay nhấc chân tràn đầy ý vị nữ tính nồng đậm.
Mà người với tư cách xã hội luôn mới mẻ như Nguyễn Miên Miên, đối lập với sự rực rỡ kia. Tóc nâu sẫm trời sinh đã có chút xoăn tự nhiên, bộ dạng ngũ quan xem như không làm đảng và nhân dân thất vọng, nhưng chưa nói tới xuất sắc. Gương mặt tròn trĩnh khiến cô vô cùng khổ não, bởi vì mỗi lần đều phải lấy chứng minh thư ra mới có thể chứng minh mình đã 23 tuổi. Cô đành phải an ủi chính mình, không sao hết, do còn trẻ nên tròn trịa, về sau sẽ biến mất.
Tuy nói ngũ quan bình thản không có kỳ tích, nhưng may mắn thay, trời xanh rất công bằng. Da dẻ của cô rất tốt, giống như Bạch tiên sinh nói “Da mỡ đông kỳ tắm ao hoa” [2], hơn nữa còn thuộc kiểu trắng hồng. Nói chung cũng không có nhục tên —— “Nguyễn Miên Miên”.
“Miên Miên, ngồi đi” Chị Vân gật gật đầu về phía Miên Miên vẫn đang ngơ ngác đứng, sau khi đợi người thấp thỏm bất an không yên ngồi xuống, mới từ từ nói: “Miên Miên, em vào công ty cũng đã hai tháng rồi nhỉ?”
Trong lòng Miên Miên máy động, lập tức biểu hiện ra vẻ mặt vừa khiêm tốn lại thành kính: “Đúng vậy. Trong hai tháng này, em mỗi ngày đều tiếp thu được rất nhiều kiến thức mới, trình độ cũng được nâng cao rõ rệt, bầu không khí đoàn kết thân ái của công ty khiến em cảm nhận được ấm áp như ở nhà…”
Chị Vân ôn hòa cắt ngang diễn thuyết của Miên Miên: “Miên Miên, em lúc mới vào, chị ấn tượng với em, không sai, cảm thấy người mới này làm việc chăm chỉ, ý thức hợp tác với đoàn thể cao, thích nghi tốt”
Nói ngắn ngủn mấy câu khiến Miên Miên nghe được mà lâng lâng, khóe miệng đích xác lộ ra độ cong của nụ cười ngây ngô.
“Nhưng —— trải qua khoảng thời gian quan sát này, chị cảm thấy em khiếm khuyết nhiều thứ” Chị Vân nói tiếp, cũng tăng mạnh ngữ khí, “Thứ giống như nếu dấn thân vào làm nghề này thì ắt không thể thiếu”
Miên Miên giật mình, nghi hoặc mở lớn hai mắt. Trong lòng không khỏi nói thầm: Em trừ bỏ thiếu nhân dân tệ ảnh hưởng đến nhân sinh ra, còn thiếu cái gì chứ?
Ánh mắt chị Vân sáng ngời, toát ra sự nhạy bén và thong dong của người quản lý: “Tuy rằng nhân viên nghiên cứu và phát triển trò chơi như chúng ta, không cần trực tiếp đối mặt với khách hàng, nhưng tất cả tôn chỉ chúng ta làm, đơn giản là vì đáp ứng nhu cầu của người chơi, phục vụ khiến người ta hài lòng thỏa mãn. Giống như chị viết ra một phần giới thiệu, chỉ bằng cá nhân chị như ngựa thần lướt gió cũng không thể thực hiện được, còn phải hiểu biết và phân tích xu thế lưu hành trước mắt là cái gì, người chơi đến tột cùng cần là cái gì. Nói đến ngọn nguồn, chính là đón ý của người chơi, từ đó tạo ra lợi ích kinh tế lớn nhất”
Chị Vân dừng một chút, ngữ khí hơi mềm nhẹ, tiếp tục nói: “Cho nên Miên Miên, em có biết em thiếu cái gì không? Là thể nghiệm và hiểu biết với trò chơi.. Đây là điều bi thương và tối kỵ của nhân viên làm ra trò chơi đó. Đúng vậy, em xuất thân từ trường chuyên ngành, kỹ xảo vẽ không tầm thường, nhưng họa sĩ vốn là linh hồn nhân vật của trò chơi, chỉ dựa vào kỹ xảo vẽ cũng không đủ để đảm nhiệm. Trừ điều này ra, còn phải dựa vào trí tưởng tượng phong phú và xúc cảm linh mẫn với trò chơi, một loại cảm giác chỉ có tiếp xúc với trò chơi mới có thể sinh ra”
Lời nói này cũng giống như một lưỡi dao sắc bén, chuẩn xác mà chen vào uy hϊế͙p͙ Miên Miên. Miên Miên hổ thẹn cúi thấp đầu, khóc không ra nước mắt. Quả thật, cô, Nguyễn Miên Miên, là người ngu ngốc về máy tính không hơn không kém, ở thế kỷ khoa học kỹ thuật tiến triển cực nhanh này, đây không khác gì là một bi kịch tàn khốc. Thông thường thủ nghệ về máy tính của cô, không ch.ết tức là bị thương, vô cùng thê thảm. Công tích vĩ đại này, chính cô cũng xấu hổ không lấy ra khoe khoang nữa
Nói đến game, cũng chỉ mới là chơi đấu địa chủ, ngay cả game nhỏ già trẻ cũng thích nghi được. Về phần hệ thống, thao tác rườm rà, game có địa đồ rộng lớn phức tạp, Miên Miên thật sự là lực bất tòng tâm, bất lực.
Nhưng Miên Miên cũng biết rõ, chị Vân nói có lý. Tri thức về game thiếu thốn, ảnh hưởng rất lớn trình đến việc bày ra năng lực của bản thân, cũng thường thường khiến cô sinh ra cảm giác tắc nghẽn. Đây thực sự là thiếu sót.
Nhìn ra Miên Miên suy sụp, chị Vân đúng lúc đưa ra một cái USB, đặt ở trước mặt cô, giọng nói tràn đầy sự cổ vũ: “Đây là một tuyến sản phẩm của công ty chúng ta 《Phi Thăng truyền thuyết》, rảnh rỗi thì lên gọt giũa một chút đi. Tin rằng nó sẽ giúp em rất nhiều”
《Phi Thăng truyền thuyết》tiếng tăm lớn, thế nhưng Miên Miên thân là nhân viên công ty lại chưa từng tiếp xúc qua trò chơi này, lẽ ra nên chịu cho vạn người khinh bỉ. Thành tích là game tu chân tiên hiệp hạng nhất trong nước, có thể nói là “Dịch Du” chi ra số tiền lớn cho đoàn thể các nhân viên ưu tú trong công ty phát triển ra, bất kể là lập kế hoạch, người thiết kế, cảnh tượng, hệ thống đến máy phục vụ, động cơ đều sử dụng nguồn phần mềm tốt nhất. Kinh phí đầu tư cao cũng mang đến thu nhập cao, hiện tại giá trị khoản tiền của trò chơi mỗi tháng người chơi nạp vào, đã mang đến lợi nhuận không thua kém cho công ty.
Miên Miên nhìn USB nho nhỏ trong tay, trong lòng lại nặng trịch. Đột nhiên, cô nhớ tới cái gì, thật cẩn thận hỏi: “Chị Vân, như vậy mấy bức họa NPC [3] em vẽ ngày hôm qua…?”
Chị Vân vươn ngón cái.
Lòng Miên Miên như hoa nở rộ.
Chị Vân lại chậm rãi vươn ngón trỏ.
Trong nháy mắt Miên Miên tan nát cõi lòng.
_________________
Chú thích:
Vô kinh vô hiểm [1]: Không gây kinh động, không gây điều gì nguy hiểm.
Da mỡ đông kỳ tắm ao hoa [2]: Nguyên văn là câu Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi. Đây là một câu trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị – Dịch nghĩa ra là suối ấm nước trơn, dội trên da trắng mịn như mỡ đông.
NPC [3]: Non-player character