Chương 14
Đây thật đúng là khách hiếm thấy, tuy rằng Miên Miên từng có duyên gặp mặt cô ta, nhưng đều là sơ giao. Nay cô ta chủ động nói chuyện với mình, làm cho Miên Miên hơi có chút ngoài ý muốn.
“Linh thú rất đáng yêu” Vân Hinh Nhi nhìn tiểu phong sinh thú một cái, mỉm cười, “Thật sự chúc mừng cậu”
“Cám ơn” Miên Miên khách sáo đáp lại.
Đôi mắt đẹp của Vân Hinh Nhi lưu chuyển, dừng một chút, tiếp tục nói: “Khi đó Tiêu Dao nói với ta muốn đi đánh Boss, ta liền cảm thấy trứng của phong sinh thú Lạc Vân Tiêm Giác cũng tuyệt đối không kém, nay vừa thấy, quả thực như thế” Tầm mắt của cô ta từ linh thú chậm rãi chuyển tới trên mặt Miên Miên thì dừng lại, “Nói ra cậu đừng để ý, vốn dĩ tôi tính thu vào trong túi đó. Nhưng mà Tiêu Dao nói cậu sắp kết thành kim đan, đúng là lúc cần linh thú……”
Cô ta đến tột cùng muốn nói cái gì? Miên Miên nghi hoặc cau mày nghe tiếp.
“…… Trong lòng tôi cũng nghĩ, thân là tiền bối, xác thực nên biểu hiện ra tinh thần khiêm nhường cơ bản nhất, chiếu cố người mới trong môn phái một chút. Ha ha” Ý cười tràn đầy khuôn mặt xinh đẹp của Vân Hinh Nhi nhìn không ra tâm tư chân chính.
Miên Miên trầm mặc, cô không biết nói cái gì cho phải. Dựa theo như lời Vân Hinh Nhi nói, cô ta hình như phải nói tiếng “Cám ơn” mới đúng, nhưng cô lại cảm thấy lời nói Vân Hinh Nhi mang theo châm chọc, làm cho người ta sinh ra cảm giác có mũi tiêm đâm vào lưng. Nếu cô đem lời nói này của cô ta lý giải thì “Nếu không phải cậu, linh thú đã sớm là vật trong bàn tay tôi”, có phải mình lại có lòng tiểu nhân hay không?
Thấy Miên Miên không lên tiếng, Vân Hinh Nhi chuyển đề tài: “Cậu có vẻ cùng bọn Lạp Lạp, Đại Thúc cảm tình tốt lắm, ta thường xuyên thấy các cậu cùng tổ đội một chỗ. Thực làm cho người ta hâm mộ…… Làm cho tôi cũng rất muốn gia nhập với các cậu, ha ha!”
“Ha ha” Miên Miên không được tự nhiên cười gượng vài tiếng. Gia nhập bọn họ sao…… Hiện tại là đội ngũ bốn người lấy kinh nghiệm, sau khi hơn một người gọi là gì? Năm đóa kim hoa sao? Miên Miên xấu hổ không thôi.
Vân Hinh Nhi tiếp tục nói tiếp, lại thay đổi ngữ điệu: “Không giống tôi, luôn cô đơn lẻ bóng, Tiêu Dao luôn vội vàng thăng cấp, vì bảo trì vị trí thứ nhất của anh ấy, để lại cho tôi thời gian vừa thiếu lại vừa ít, aizz……” Mỹ nhân nói xong cúi đầu khẽ thở dài, mắt đẹp toát ra ưu thương động lòng người.
Tiểu mỹ nhân ở trước mắt ảm đạm thương tâm, đàn ông bình thường hẳn là sẽ sinh ra lòng trắc ẩn, tiến lên thương hương tiếc ngọc. Nhưng đáng tiếc Miên Miên không phải đàn ông, cho nên chỉ ngây ngốc an ủi vài câu: “Không cần nói như vậy, tôi có thể thấy được Tiêu Dao là thực thích chị. Hoặc là chị có thể chủ động nói với anh ta cảm thụ trong lòng, tôi nghĩ anh ta sẽ hiểu chị” Ngay cả Miên Miên cũng hiểu được đây là câu an ủi theo khuôn sao cũ.
Vân Hinh Nhi khẽ ngẩng đầu lên, loại tình cảm đau thương hơi nhạt đi, xuất ra một khuôn mặt tươi cười thê lương: “Không nói đến huynh ấy, loại chuyện này, bản thân tôi còn không rõ ràng sao” Con ngươi của mỹ nhân lại bắt đầu lưu chuyển, “Đúng rồi, Tiểu Ngư…… Tôi có thể mượn phong sinh thú của cậu nhìn không?”
Miên Miên nghe vậy ngây ngẩn cả người, cảm thấy yêu cầu này của cô ta thật là có chút quá đáng, hai người xưa nay không có giao tình gì, dựa vào cái gì phải đưa linh thú của mình cho cô ta “Nhìn”? Đây không phải rõ ràng làm cho cô khó xử sao.
“Vân Hinh Nhi, Tiêu Dao đang tìm cô”
Ngay khi Miên Miên lâm vào tình thế khó khăn, một giọng nam hợp thời tới cứu cô, người tới —— Thượng Quan Ám Ảnh đứng ở chỗ cách hai người không xa, thân thể cao ngất kiêu ngạo ở thu hút tầm nhìn của dòng người. Chính là có một loại người như vậy, cho dù đứng ở trong đám người không nói lời nào, cũng có thể tản mát ra khí tức mạnh mẽ.
“Thượng Quan” Thấy thế, Vân Hinh Nhi thay biểu tình đau thương trên mặt, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào dịu dàng. Vốn dĩ khuôn mặt đã xinh đẹp động lòng người giờ phút này càng thêm xinh đẹp không thể không nhìn ngắm.
Thượng Quan Ám Ảnh không nhìn cô ta phô trương ra ngàn vạn phong tình, lãnh đạm lặp lại: “Lưu ý tin tức nội môn, chồng của cô một mực gọi cô”
Vân Hinh Nhi sợ run một lát, lục qua khung nói chuyện phiếm của nội môn, sau đó trên mặt hiện ra ý cười dịu dàng: “Xem đó, tán gẫu với Tiểu Ngư rất mê mẩn, đều đã quên nhìn tin tức nói chuyện phiếm rồi, ha ha. Đúng rồi” Cô ta đột nhiên bình tĩnh nhìn Thượng Quan Ám Ảnh, “Thí tiên đại tái huynh tham gia không? Thượng Quan”
Thượng Quan Ám Ảnh không có lập tức trả lời, một đôi con ngươi sắc bén dừng trên khuôn mặt diễm lệ của cô ta, một lát sau môi mỏng nói ra hai chữ: “Đương nhiên”
Sau khi đạt được câu trả lời thuyết phục Vân Hinh Nhi thản nhiên cười, vẫy tay nói lời từ biệt: “Được rồi, tôi đi trước. Tạm biệt, Thượng Quan, tạm biệt, Tiểu Ngư”
Đợi Vân Hinh Nhi rời đi, tại chỗ đó chỉ còn lại hai người Miên Miên, Thượng Quan Ám Ảnh.
“Vân Hinh Nhi này, cậu về sau vẫn nên ít tiếp xúc một chút” Thật lâu sau, Thượng Quan Ám Ảnh vừa nói vừa bắt tay vào trêu đùa hỏa điểu, giọng điệu không chút để ý giống như căn bản không phải đang đối thoại với Miên Miên, “Người phụ nữ này, cậu khống chế không được”
Giọng của Vân Hinh Nhi quá ngọt ngào và cử chỉ làm ra vẻ dịu dàng khiến Miên Miên quả thật khó hiểu, nhưng đối với lời nói này của Thượng Quan Ám Ảnh, vẫn là không thể hoàn toàn lý giải.
Nhìn ra vẻ mặt mê hoặc của Miên Miên, giọng điệu của Thượng Quan Ám Ảnh trầm xuống: “—— Huống chi, cô ta là người phụ nữ của huynh đệ, cậu tốt nhất không nên có lòng mơ tưởng” Tuy rằng anh không nói rõ, nhưng Miên Miên dùng đầu gối nghĩ cũng biết nếu như không ngoan ngoãn nghe lời, kết cục sẽ thảm vô cùng.
Miên Miên nghe đến đó hơi buồn bực chút. Không nói đến cô là phụ nữ, căn bản không có khả năng có ý nghĩ không an phận với Vân Hinh Nhi, cho dù là có, anh ta cũng không uy hϊế͙p͙ như vậy đi. Là người phụ nữ của Tiêu Dao cũng không phải người phụ nữ của anh ta, khẩn trương như vậy làm gì, thật sự không hiểu được tình bạn của đàn ông!
Chậm đã! Anh ta sẽ không là…… Cũng thích Vân Hinh Nhi đi? Cho nên mới……? Miên Miên liên tưởng đến có loại khả năng kinh người này có thể tồn tại, trong đầu cũng đã rất nhanh thảo ra “Trời cao hỡi! Hai người anh em cùng yêu một người phụ nữ thì tính thế nào?” Kịch tính quằn quại, đau khổ. Ai nha nha, vậy anh ta bình thường biểu hiện ra ngoài lạnh lùng với Vân Hinh Nhi là có thể hiểu được, trên thực tế trong lòng sớm vỡ nát, vết thương tích sẹo?
Hỏi thế gian tình là gì, khiến người ta sống ch.ết vì nhau. Miên Miên cảm khái lắc đầu thở dài, nhìn phía anh ánh mắt tràn ngập tình thương trìu mến của người mẹ.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta” Sắc mặt của Thượng Quan Ám Ảnh âm trầm, chán ghét không cần nói nên lời.
Miên Miên cười dịu dàng, loại tình cảm thương tiếc phát ra nồng đậm: “Ta đều hiểu được” Aizz, lại một người đau khổ vì tình.
Nhìn khuôn mặt nhu mì của “Người đàn ông” trước mắt này, Thượng Quan Ám Ảnh không có nói thêm cái gì nữa, vẻ mặt hung ác nham hiểm xoay người rời đi.
Ngay khi anh ra sức rời đi, phía sau Miên Miên đột nhiên phát ra ba tiếng nổ “Ầm ầm ầm”, cô hoảng sợ xoay người xem xét, phát hiện ba cây đại thụ chọc trời phía sau lại đổ hết xuống đất, bị lửa cháy hừng hực thiêu đốt.
Nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của Thượng Quan Ám Ảnh, Miên Miên nghẹn họng nhìn trân trối.
Người đàn ông này…… Quả nhiên rất ác liệt!!!