Chương 34
Miên Miên muốn thoát khỏi Hỏa Nhạ giống như muốn thoát khỏi tầm mắt giết người, cũng không thèm nhìn tới anh một cái, lách qua anh đi về phía trước “Còn chưa đủ”
Anh lại chậm rãi đi theo, hơi thở mị hoặc mà lãnh liệt nam tính làm cho lòng Miên Miên chấn động, cúi đầu làm bộ còn thật sự chọn lựa hàng hóa. Ưm, đúng, cô thật sự chưa chọn xong, cực kỳ chăm chú mua những thứ kia, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng vì nam sắc của anh.
“…… Tôi còn tưởng rằng cô và vị tiên sinh kia, đã chia tay rồi” Tiếng nói thuần hậu nhưng pha lẫn sự chế nhạo truyền đến từ phía sau cô. Hỏa Nhạ cười như không cười nhìn Miên Miên trong gương. Anh bắt đầu cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt này có chút ý nghĩa.
Anh ta đang có ý gì? Thật sự là khó hiểu.
Miên Miên biết anh ngay tại phía sau mình, sau khi trừng mắt nhìn sàn nhà vô nghĩa một chút, cô mới bắt đầu nghiêm túc xem xét cái hộp nhỏ trong tay, phút chốc, cô kinh hô một tiếng, giống đụng phải khoai lang phỏng tay cuống quít thả cái hộp nhỏ lại gian hàng.
Cô hoảng sợ vô cùng ngẩng đầu nhìn, lúc này mới ý thức được mặt trên vật trước mặt…… Tất cả đều là “Áo mưa” màu sắc sặc sỡ.
Được rồi, cô lại bối rối thêm một lần.
Sắc mặt đỏ tươi như sắp xuất huyết, Miên Miên xấu hổ và giận dữ bước đến quầy thu ngân, không nói được một lời.
Không có người nào xếp hàng, rất nhanh liền đến phiên Miên Miên tính tiền, tay nhân viên thu ngân lưu loát đem đồ cô mua qua máy quét, sau đó nói: “Tất cả 48 tệ”
“Thêm cái này nữa”Taydài của Hỏa Nhạ lướt qua Miên Miên, đặt tạp chí tới trước mặt nhân viên thu ngân.
Nữ nhân viên thu ngân nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ của Hỏa Nhạ, hai gò má đỏ lên, ngón tay gần như là run run cầm lấy tạp chí, sau đó thần sắc ngượng ngùng, dùng giọng nói rất ngọt ngào động lòng người, rất thanh thúy dễ nghe nói với Hỏa Nhạ: “Tiên sinh, thêm cái này, tổng cộng là 63 tệ. Anh còn muốn cái gì nữa không?” Anh có thể mua cả tôi về nhà được không?
Miên Miên đang lấy tiền cứng họng nhìn nhân viên thu ngân, cảm thấy đời người thật sự là lúc nào cũng có tình ý ra, khắp nơi còn có kinh hỉ.
Hỏa Nhạ giành thanh toán trước, cầm lấy túi plastic lại đi đến đối diện Miên Miên nói: “Đi thôi”
Miên Miên phục hồi tinh thần lại trong tầm mắt sắc bén của nữ nhân viên thu ngân, vội vàng lấy ra lấy ra tờ 50 tệ đuổi theo: “Giám, giám đốc! Cám ơn anh giúp tôi đài thọ, 50 tệ này xin cầm lấy” Nếu như có thể, phiền toái trả lại tôi 2 tệ.
Hỏa Nhạ không thèm quan tâm đến cô, trực tiếp mang theo túi plastic trở lại trên xe, bỏ cô lại phía sau.
Quên đi, người ta ngại tiền nhiều, vài chục đồng tiền này không để ở trong mắt, loại người nghèo khổ như cô sẽ không “So đo” với anh ta.
Miên Miên cất tiền vào ví, vội vàng ngồi lên xe.
Ở trên xe, Miên Miên ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư: Về sau, cô nên dùng phương thức nào, thái độ gì, đi đối mặt với “Thượng Quan Ám Ảnh” kia đây? Là coi anh ta như giám đốc đại nhân của mình, hay là một người chơi bình thường trong game?
…… Cô khi đó, còn không biết “Ngư Hương Gia Tử” và “Thượng Quan Ám Ảnh”, về sau, sẽ có một phương thức sống chung hoàn toàn mới.
Hơn nữa là nam nữ, phương thức thân mật nhất.
~~***~~
Sau đó lại qua vài ngày, Miên Miên sau khi đăng nhập vào trò chơi, gần như là thói quen kéo danh sách thành viên môn phái, hình ảnh của Thượng Quan Ám Ảnh vẫn u ám.
Cô hơi nhẹ nhàng thở ra. Đổi lại là ngày xưa, cô mới lười quản anh ta có lên mạng hay không, nhưng hiện tại sau khi đã biết thân phận thật sự của anh, ngược lại để ý hơn.
Lúc này, cô nhận được một khung tán gẫu riêng kỳ quái.
[Tán gẫu riêng] Nhất Kiếm Thiên Hạ: Có đó không?
[Tán gẫu riêng] Nhất Kiếm Thiên Hạ: Ở nơi nào, ta tới tìm ngươi. Có việc.
Nhất Kiếm Thiên Hạ? ID quen thuộc như vậy? Miên Miên chớp chớp mắt, vẫn trả lời lại:
[Tán gẫu riêng] Ngư Hương Gia Tử: Ta ở tiệm vũ khí Thiên Nam.