Chương 62
Miên Miên chạy đến trước cái cột cửa hàng châu báu thì dừng lại, sau khi bình ổn hô hấp, cô nhìn chăm chú vào bên trong, quả nhiên là đúng là chị ấy…… Ông trời ơi, vở kịch này được diễn rất kích động rồi.
Cơ Mẫn theo ánh mắt của cô nhìn xung quanh, rốt cục cũng nhìn đến người gần bức tường kia, nhưng cô vẫn không hiểu là chuyện gì, khiêm nhường hỏi: “Cậu biết bọn họ?”
Sắc mặt Miên Miên tái nhợt, đôi môi hồng hơi run run, muốn nói lại thôi, đúng là vẫn không biết trả lời như nào.
Hai cô gái cứ như vậy đứng ở sau cái cột mười phút đồng hồ, mãi đến khi thấy người gần bức tường kia vui vẻ và ra ngoài cửa, cơ thể hai người đều có phản xạ mà rụt lui, thế nhưng hai mắt vẫn đang nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của bọn họ.
“Là bắt kẻ thông ɖâʍ sao?” Cơ Mẫn hưng phấn kéo tay áo cô.
Miên Miên không trả lời, vẻ mặt cô ngưng trọng, thật cẩn thận lợi dụng dòng người qua lại để che lấp, lặng lẽ đuổi kịp đôi tuấn nam mỹ nữ kia.
Nhìn thấy hai người phía trước thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, vành tai và tóc mái chạm vào nhau, tâm tình của cô càng ngày càng trầm trọng.
Xem ra, bọn họ hình như đang bàn về chuyện kết hôn.
Làm sao có thể như vậy chứ…… Chị ấy rõ ràng đã……
Không nên là dạng này……
Cho đến khi bọn họ cùng ngồi trên một chiếc xe màu đen cao cấp nghênh ngang mà đi, Miên Miên vẫn đang ngơ ngác chăm chú nhìn phương hướng bọn họ rời đi, tim đập mạnh và loạn nhịp thất thần.
~~***~~
Buổi tối khi Miên Miên đăng nhập trò chơi, Thượng Quan Ám Ảnh – phu quân trên danh nghĩa của cô theo lệ ôm cô đến đầm lầy U Hồn thăng cấp. Nhưng mà đêm nay, cô có vẻ đặc biệt trầm mặc.
Cô nhìn thân ảnh màu đen quen thuộc trên màn hình, nghĩ đến một màn vào ban ngày kia, trong lòng nhất thời tràn đầy cảm xúc phức tạp kỳ dị.
Phải nói với anh ta sao? Bạn gái anh ta hồng hạnh xuất tường, thân mật với một người đàn ông sau lưng anh ta…… Ưm, đả kích này có thể rất tàn khốc hay không? Anh ta có thể chấp nhận được sao? Chẳng qua, “Ngư Hương Nhục Ti” sẽ không biết loại chuyện này……
Nhưng mà nếu không nói, đối với anh ta vẫn chẳng hay biết gì mà nói, tựa hồ rất không công bằng.
Aizzz, nên xử lý chuyện này như thế nào đây? Nói cũng không được, không nói cũng không được, buồn ch.ết người.
Miên Miên buồn rầu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, suy nghĩ thượng sách. Đột nhiên nghĩ ra cái gì, cảm thấy vẫn là quanh co lòng vòng thử phản ứng của anh ta một chút là được.
“Khụ khụ” Cô phá vỡ trầm mặc, hơi chần chờ nói, “Muội muốn hỏi một vấn đề”
“Nói” Anh không ngừng động tác trong tay, vẫn chém giết quái vật chu toàn như trước.
Do dự một lát, cô cân nhắc dùng từ: “Nếu nói, người huynh thích…… có một ngày đột nhiên thích người khác, huynh sẽ như thế nào?” Giọng nói rất nhẹ, rất nhỏ.
Ầm! Rầm rầm! Bùm ~~!
Trong rương đột nhiên truyền ra tiếng động thật lớn, vang tận mây xanh, đinh tai nhức óc. Cẩn thận phân biệt, đó là tiếng công hiệu thi triển kỹ năng và tiếng kêu thảm thiết thê lương của quái vật. Miên Miên kìm nén hoảng sợ, an ủi trái tim bị chấn kinh, hoảng sợ nhìn trung tâm màn hình. Xảy ra chuyện gì?
Phía sau những đám mây bụi và thi thể, Thượng Quan Ám Ảnh bình tĩnh đứng thẳng, có lẽ là vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, cả người anh tản mát ra hỏa khí mãnh liệt, ánh sáng đỏ tươi đẹp, khí thế bức người. Một đôi mắt hẹp dài sắc bén ánh thêm những tia sáng màu đỏ, khiến cho người ta lòng sinh sợ hãi, không dám tùy tiện nhìn thẳng.
Cứ như thế, anh nói ra lời nói vừa nhẹ nhàng lại chậm chạp, vô hại: “Nàng vừa rồi nói cái gì? Bị tin tức hệ thống quét đi mất”
Này, này, có chuyện gì thì từ từ nói, làm sao lại thế.
Mồ hôi lạnh của Miên Miên chảy đầm đìa nhìn anh, lá gan run rẩy chất vấn: Lại quét nhanh như vậy sao? Lời nói mới vừa phát ra…… Nhưng loại lời nói đại nghịch bất đạo kia, cho cô vài lá gan cô cũng không dám nói ra vào lúc này.