Chương 112
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngóng nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này, ý thức mơ hồ, môi cũng không tự giác nở rộ ra một nụ cười hồn nhiên, trong mắt hoàn toàn là sự tin cậy không hề phòng bị. Lại hồn nhiên không biết, tư thái mỏng manh tín nhiệm giao phó toàn bộ bản thân này, đối một người đàn ông mà nói mới là dụ hoặc trí mạng.
Ngón tay người đàn ông hai bên má Miên Miên chậm rãi lướt qua trán cô, vì cô mà vén lấy vài sợi tóc hỗn độn. Hỏa Nhạ buông mắt xuống chuyên chú ngưng nhìn cô, đôi mắt đen láy dần biến sang thâm sâu, khẽ mở môi mỏng: “Ngu ngốc, biết rõ mình uống rượu thì say”
Nghe câu quở trách như thế, mũi Miên Miên đau xót, đột nhiên bi thương đến, hơi nước dần dần tràn ngập trong đôi con ngươi, ngưng tụ, cuối cùng một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống hai gò má phiếm hồng, nhìn thấy mà đau lòng. Cô mở to hai mắt đẫm lệ, ai oán vạn phần nhìn anh: “Ngay cả anh cũng mắng em, ô ô……”
Đối mặt với cảm xúc bất ngờ xảy ra này của cô, Hỏa Nhạ bị đau đầu nhăn mặt. Anh vươn cánh tay ôm cô vào trong lòng, lau nước mắt trên mặt cô: “Được rồi, đừng khóc” Nghe giọng điệu của cô, hình như thời gian biến mất khỏi bàn cơm kia, đã xảy ra chuyện gì.
Miên Miên cúi đầu, lấy tay lau nước mắt không ngừng chảy xuống, tiếng bi thương nức nở vờn quanh bên trong xe, nghe làm cho người ta lo lắng: “Không, không phải như vậy……”
Cô bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Cô có được, còn không biết quý trọng, một khi mất hứng thì ném xuống khỏi tay……
“Mới không phải như vậy!” Cô ra sức ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng do men rượu vô cùng nghiêm túc nhìn anh. Chính là…… Cả mũi đỏ ửng, vì vậy sự nghiêm túc của cô thêm vài phần buồn cười.
Hai mắt đẫm lệ trong suốt yên lặng đối diện với con ngươi đen trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cô ngây ngố nhìn anh, cánh môi run run, sau đó, giọng nữ run rẩy ở quanh quẩn trong xe:
“Tất cả mọi người đều chân tình mà yêu đương……” Một giọt nước mắt, chảy xuống dọc theo má.
Cô là nhát gan.
Cô là nhỏ bé.
Hào quang và độ cao của Hỏa Nhạ, cũng từng làm cho cô oán trách mà dừng lại.
Nhưng mà nước đổ khó hốt. Tình cảm của cô không phải trò chơi, không phải là khoản nợ chỉ cần cắt bỏ là xong, mọi thứ đều có thể rất quan trọng.
Cho dù vẫn có chút khoảng cách, nhưng cô luôn luôn cố gắng chạy nhanh, vì một mục tiêu, mà ra sức đi tới.
Cô ngốc, là sự thật.
Phong Vũ Tử Yên, tất cả mọi người đều đang nỗ lực.
Cho nên, xin đừng phủ nhận sự chân tình của cô.
Cô lại nghĩ tới chuyện gì thương tâm, nước mắt tiếp tục nhỏ tí tách xuống: “Anh vừa rồi thấy ch.ết mà không cứu, ực, anh là cố ý…… ực” Cô nhờ rượu nấc cụt lên án sự tuyệt tình của anh.
Anh nghe vậy khẽ cười, ngón tay lau nước mắt của cô, thái độ thuận theo: “Ừ, là lỗi của anh” Anh chăm chú nhìn khuôn mặt lê hoa đái vũ của cô, ngũ quan thanh tú mà xinh đẹp, hồn nhiên tựa như trẻ mới sinh. Thân hình mềm mại thơm hương trong lòng, lại gầy gầy nho nhỏ, cánh tay anh không dám dùng lực, sợ sẽ làm đau thân thể mềm mại của cô.
Anh ngưng mắt nhìn cô, con ngươi đen hiện lên một mảnh thâm thúy sâu thẳm.
Nên bắt em làm thế nào mới tốt đây, con cừu nhỏ.
Xin em hãy mau chóng kiên cường lên đi.
Chỉ có như vậy, ở những chỗ đôi cánh của anh không chạm đến được, mới có thể khiến em không chịu tổn thương.
Dần dần, cô khóc mệt mỏi, nghiêng người tiến sát vào trong lòng anh, đầu nhỏ nhắn gối lên hõm vai anh, phả ra hơi thở rất nhỏ. Hơi thở nam tính ấm áp như nước cuồn cuộn không ngừng nhấn chìm cô, từng chút từng chút một, cô lại cảm giác rất ấm, rất ấm.
“Hỏa Nhạ……”
“Hử?”
“Em đã nói với anh chưa……”
“Cái gì?”
“Em rất thích anh……”
Động tác vỗ về sau lưng cô, bỗng nhiên dừng lại.
Ánh đèn đường ngoài của sổ xe, trong con ngươi của Hỏa Nhạ hiện lên một tia sáng chói lóa, rạng rỡ lung linh, sáng tỏ mà ôn nhuận. Ánh mắt lưu chuyển, khóe miệng đồng thời hiện ra đường cong xinh đẹp, anh lắng nghe tiếng ngáy từ bên vai, cơn sóng trong lòng luôn luôn yên ổn dần dần nổi lên một gợn sóng lớn, trong khoảng thời gian ngắn, lại khó có thể đè xuống.
Nếu muốn hỏi anh, rốt cuộc là động lòng từ khi nào?
Rất xin lỗi, anh trả lời không được.
Lần đầu gặp mặt, ấn tượng đầu tiên cô cho anh rất đơn giản, chỉ là một cấp dưới chân tay vụng về. Miễn cưỡng so sánh với phong hoa tuyết nguyệt, cảm thấy bộ dáng khuôn mặt phiếm hồng của cô rất thú vị.
Không hơn.
Lần thứ hai gặp mặt, tình cờ gặp mặt cô ở thang máy. Anh yên lặng đứng trong thang máy, quan sát cô rối beng phức tạp, sắc mặt không ngừng biến hóa, âm thầm bật cười rất nhiều, lặng yên nảy sinh ra ý niệm trêu đùa trong đầu. Mà cô quả nhiên không phụ trông mong, khuôn mặt nhỏ nhắn thay nhau hiện lên những biểu tình đặc sắc vô cùng, khiến cho anh nhìn mà vui vẻ.
Sau đó, anh biết cô trong trò chơi, một nam thầy thuốc chân tay vụng về. Một người thầy thuốc ngu ngốc sau khi bị mình cười nhạo nhiều lần, vẫn liều mình cứu người như cũ; một thầy thuốc ngây thơ tin tưởng vững chắc loại lý luận vĩ đại nhân tính bản thiện; một thầy thuốc ở trước mặt mọi người khí thế ngất trời thông báo với mình, sau khi đổi tài khoản nữ lại xấu hổ không được tự nhiên……
Một cỗ xúc động anh cũng không cách nào giải thích được, thúc đẩy anh đề nghị kết hôn với cô trong trò chơi. Có lẽ, sự kích động của cô, khiến cho hy vọng vẫn tiềm tàng trong lòng anh trong phút chốc được nhen nhúm, vì thế tại thời gian đó bùng nổ ra.
Nói cách khác, trước đó anh là tâm tồn ảo tưởng sao?
Có lẽ đúng. Cho nên mới đột nhiên có loại cảm giác mãnh liệt muốn biến người này làm của riêng. Cho dù là trên mạng hư ảo.
Sau đó, một lần cơ hội ngẫu nhiên để anh phát hiện “nương tử” trong trò chơi của mình, thế nhưng chính là nữ cấp dưới thú vị kia, sau khi kinh ngạc, anh không khỏi giật mình: Trách không được rõ ràng là chân thật và hư ảo có sự khác biệt rất lớn, lại khiến cho mình có cảm giác tương tự như vậy.
Trùng hợp như vậy, anh cũng không chán ghét.
Sau này ở chung, anh rất nhanh liền phát hiện, cô là một cô gái gọn gàng ngăn nắp, có hiểu biết, có một đôi mắt tinh thuần cùng với nụ cười ấm áp.
Cô thiên tính thiện lương, bất kể là trong trò chơi hay là hiện thực, cô cũng không nhẫn tâm thương tổn bất cứ ai.
Cá tính cô mơ hồ lại tài hoa bức người, khi làm việc còn nghiêm túc nghiêm túc hơn so với người khác.
Cô sẽ vì năm trăm tệ tiền cơm mà đau lòng rất lâu, tình nguyện chạy tới ăn những quán ăn ven đường chỉ có năm mươi tệ.
Cô đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình vào lòng bàn tay anh, tràn ngập tin cậy để anh dẫn dắt phương hướng……
Đừng hỏi anh vì sao lại hết lần này đến lần khác động lòng với cô.
Anh chính là tìm không thấy lý do không thể không động lòng.
…… Ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, Miên Miên mở đôi mắt sương mù.
Thần trí mơ hồ, cô mơ hồ ý thức được mình vẫn ngồi bên trong xe ấm áp, xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ không rõ, cô nhìn thấy sự biến ảo tan rã của đèn đường ngoài của sổ xe, vẽ ra vô số tia sáng lấp lánh như những dải băng, như ngân hà rực rỡ trong chốc lát.
Cô không cần quay đầu, đã biết anh ở bên cạnh mình. Gần trong gang tấc, vươn tay có thể chạm vào.
Cô nhắm hai mắt lại, bên miệng chậm rãi hiện lên ý cười thỏa mãn.
Cảm giác rất kỳ diệu, nhẹ nhàng bay bổng, tựa như chân trần bước chậm trên đám mây.
Giờ khắc này, mây khẽ lên cao, yên tĩnh ngân nga, thậm chí ngay cả hô hấp cũng khẽ khàng.
Như thế lại chính là cả cuộc đời.
~~Hoàn chính văn~~