Chương 14

CHƯƠNG 13
Hạ Thiên Thành toàn thân rịn đầy mồ hôi, hắn đòi hỏi liên tục vô độ, nam nhân dưới thân lúc bắt đầu còn mấy lần có ý đồ muốn phản kháng cự tuyệt, nhưng mỗi lần đều đổi lại sự áp chế càng mạnh và sự xỏ xuyên càng sâu, cuối cùng y cũng không động nữa.


Không có hơi sức đâu để quan tâm đến sự thuận tùng và yên tĩnh dị thường của người đó, Hạ Thiên Thành đang trong lúc mê loạn, thân thể sau mấy lần phát tiết, nhưng dục vọng lại không hề có dấu hiệu giảm bớt mà ngược lại càng có xu thế nóng bỏng và mạnh mẽ thêm.


Hạ Thiên Thành một mặt cũng âm thầm kinh ngạc, một mặt lại tiếp tục công chiếm thân thể đó, toàn bộ tinh thần của hắn đều dành để cảm nhận tư vị mất hồn mỹ miều tuyệt diệu này. 


Thạch Trụ đã không động đậy được nữa, chỉ cần hơi dùng lực một chút, hai chân y liền chua xót run rẩy, trong đáy lòng y một mảng bi ai, y bất luận thế nào cũng không thể nghĩ ra được lý do bản thân bị đối xử như vậy. Hạ Thiên Thành, cái người có quyền có thế đó, muốn nam nhân nào mà không được, vậy thì tại sao lại làm loại chuyện này với y những hai lần, nếu như nói lần đầu tiên đơn thuần là ngoài ý muốn, vậy thì lần thứ hai lại là vì cái gì đây?


Hạ Thiên Thành quay lưng về phía Thạch Trụ đứng dậy mặc lại quần áo, hắn tuy mặc cũng không nhanh, nhưng cũng không hề quay đầu, phía sau vô cùng yên ắng, Hạ Thiên Thành từ từ đeo lại dây lưng, trên mặt hắn không nhìn ra được bất cứ biểu tình gì. 


Lúc sắp ra khỏi cửa, Hạ Thiên Thành mới quay đầu lại nhìn Thạch Trụ một lần, dưới ánh sáng yếu ớt của hừng đông, nam nhân đó nằm ở nơi đấy không động đậy, tựa như đã ch.ết. Hạ Thiên Thành khựng lại một chút, cảnh tượng này thật sự là có phần thê thảm ngoài ý muốn, trong lòng hắn liền có một chút nỗi co rút không tên.


available on google playdownload on app store


Mang theo chút tình tự xa lạ đột nhiên dấy lên đó, Hạ Thiên Thành chậm rãi khóa lại cửa lao, nhưng mấy ngày kế tiếp, Hạ Thiên Thành giống như là trúng phải loại trùng độc gì, hắn có chút thấp thỏm không yên, làm gì cũng không xong. Hắn cảm thấy được mấy điều này tất cả đều là vì nam nhân ngu xuẩn kia, đây hoàn toàn đã nằm ngoài dự liệu của hắn.


Hạ Thiên Thành chỉ là muốn vui chơi một chút, nên loại tình huống này khiến hắn rất phiền lòng, thân thể của nam nhân đó không tồi, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, chơi đùa mấy thứ đồ vật như thế từ trước đến nay hắn chưa từng cảm thấy có gì là không thỏa đáng. Nhưng hiện tại, hắn lại có một chút cảm giác hối hận đang lan dần trong lòng, hắn nhớ lại lần đầu tiên của bọn họ, hắn đã đem y đuổi ra khỏi Hạ phủ, thế nhưng lần này, hắn hận không thể đuổi y ra khỏi Bắc Bình.


Tâm tình phiền não bất an hết mấy ngày, Hạ Thiên Thành vốn đã không nhịn được kêu Triệu phó quan đến.
“Ngươi đến thạch lao số ba, nhìn xem người đó ra sao rồi.”
“Thạch lao số ba?” Triệu phó quan có chút mờ mịt.


Hạ Thiên Thành trừng mắt nhìn ông, Triệu phó quan bị dọa một phát, vội vàng đứng nghiêm. “Vâng.” 
Ra khỏi cửa, Triệu phó quan thở một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc là sao vậy, hai ngày nay ai chọc giận vị tổ tông này vậy? !


Rất nhanh, Hạ Thiên Thành liền nghe được tin tức của người đó, Triệu phó quan mang theo nghi hoặc tỉ mỉ hồi báo hoàn tất liền trộm quan sát, chỉ thấy sắc mặt của Hạ Thiên Thành càng lúc càng mây đen mù mịt. Khi ông đang thấp thỏm, Hạ Thiên Thành đột nhiên vỗ mạnh một quyền lên bàn, “Triệu phó quan!”


“Vâng.” Triệu phó quan âm thầm kêu khổ.
“Ngươi làm việc như thế nào vậy? Bảo ngươi bắt người nhốt lại cũng không bảo ngươi cho đói ch.ết đâu!” Hạ Thiên Thành nhíu mày chặt nói.


Triệu phó quan chỉ có thể nghe, lúc này mà biện giải với Hạ Thiên Thành, đó mới thật sự là đi tìm đường ch.ết. 
Hạ Thiên Thành âm ngoan nhìn ông, hết nửa ngày, hắn đột nhiên không nói một lời đứng lên đi ra ngoài cửa, Triệu phó quan vội vàng theo sau.


Trên đường, Hạ Thiên Thành không nói rõ được tâm tình của hắn, hắn có thể đoán được là mấy ngày nay nam nhân đó sẽ sống không tốt, nhưng không ngờ được là y lại một lòng tuyệt thực cầu ch.ết.


Điều này khiến hắn một hồi thì phẫn nộ, một hồi lại nghĩ không thông, một hồi lại khẩn trương, một hồi lại vì mình khẩn trương mà nổi giận, đợi đến lúc nhìn thấy cánh cửa lao đó, còn không đợi Triệu phó quan mở xong cửa, hắn liền giơ chân đạp một phát, “phanh” một tiếng thật lớn, liền đem một Thạch Trụ đã ngây ngây ngơ ngơ dọa cho hồi thần.


Y cố sức mở to mắt ngóng nhìn, trong đường nhìn mơ hồ, y lại nhìn thấy con ác quỷ đó.
“…………”
Trong con mắt của ác quỷ dâng đầy hỏa nộ.


Hoàng loạn trong lòng Thạch Trụ chỉ thoáng qua mà thôi, rồi y lại tiếp tục bảo giữ bình tĩnh, đúng vậy, y sợ nam nhân này, y yếu đuối đến mức không tránh được sợ hãi nam nhân đã chà đạp y, nhưng vậy thì sao chứ? Y đã quyết tâm ra đi rồi, bản thân như thế này cũng không còn cần phải sợ hãi ai nữa rồi. 


Từ từ, Thạch Trụ quay đầu về nhắm lại hai mắt.






Truyện liên quan