Chương 28
CHƯƠNG 28
Ngay đêm Đinh Linh Nhi trở về, Đinh Đại Chung trút hơi thở cuối cùng, ông đi rất không cam lòng, khổ sở, không yên tâm, nhưng mà cũng không thể không như vậy. Trước mặt của Thôi phó quan, ông không dám nói cái gì, hơn nữa cũng đã nói không ra cái gì, Đinh Linh Nhi quỳ bên cạnh ông một mực khóc.
Thạch Trụ lặng lẽ đứng bên giường, ngay thời khắc Đinh Đại Chung nhắm mắt lại, y chỉ cảm thấy trời đất ầm ầm sụp đổ, y chậm rãi vô lực trượt quỳ xuống đất, y nấc nghẹn thảm thương đập đầu lạy, “Sư phụ…….”
Đinh Linh Nhi thất thanh gào khóc, nàng đột nhiên đứng lên toàn thân phục lên trên người ông, liều mạng lay lắt, “Cha……..cha a! !”
Đinh Linh Nhi kiên cường bướng bỉnh, từ lúc nàng bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì chưa từng khóc bao giờ, nàng cũng không biết bản thân tại sao lại tuyệt vọng như vậy, bi thống như vậy, trong đầu óc nàng chỉ còn lại một mảng trống rỗng. Đợi đến khi Thạch Trụ và Cường tử kéo nàng dậy, nàng gần như đã lịm đi, “Người bỏ lại nữ nhi của mình như vậy sao……..?” Đây là câu nói cuối cùng của nàng, sau đó nàng liền thật sự hôn mê.
“Linh…….ngũ tiểu thiếp! !” Thạch Trụ kinh hoàng lại gần, Đinh Linh Nhi liền ngã lên người y, y lại không dám chặt chẽ ôm lấy nàng, Thôi phó quan đương nhiên cũng không cho phép, ông tiến lên đỡ Đinh Linh Nhi dậy, không kiên nhẫn nhíu mày nói: “Đây……thật sự a, lần này trở về ta biết phải giao phó thế nào?”
Thạch Trụ không dám tiếp lời, Thôi phó quan chán ghét nhìn y một cái, “Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, đợi đến ngày đưa tiễn linh cữu lại nói tiếp, ngươi đi kêu lão Lưu đến đây cho ta.” Lão Lưu là tài xế lái xe.
Thạch Trụ đờ người ra, mở to miệng, y muốn hỏi đến ngày đưa linh cữu Đinh Linh Nhi có thể trở về không, nhưng mà nhìn thấy biểu tình của Thôi phó quan, hơn phân nửa là không có khả năng. Nói thật nếu hôm nay không phải là Hạ Thiên Thành can thiệp vào, thì ngay cả lần gặp mặt cuối cùng này khẳng định là cũng không thể có.
Nhìn theo chiếc xe hơi rời đi, Đinh Linh Nhi đang hôn mê cũng đi rồi, Thạch Trụ cô độc một mình đứng ở đầu đường băng lạnh khắc cốt một lúc, rất nhanh liền lạnh thấu óc, y run rẩy xoay người, thì thấy Tiểu Bất Đinh mặt đầy lệ chạy qua viện tử lại đây, “ Nhị sư huynh, nhanh trở về thôi, tam sư huynh và tứ sư huynh đang đợi.”
“Ừ……” Thạch Trụ thấp giọng đáp ứng.
Tang sự của Đinh Đại Chung quả nhiên Đinh Linh Nhi không thể trở về, hơn nữa Hoàng Hổ cũng không có trở lại, đây là bởi vì hôm đó hắn nghe được biến cố này liền quay về ban xem thử, nhưng ngoài ý muốn lại được biết Thạch Trụ đã chân chính trở thành chủ của ban, nhất thời phẫn nộ chạy đi, trước khi đi còn để lại một câu muốn cùng Đinh gia ban đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn không trở về.
Xem ra là hắn nói thật rồi, Thạch Trụ rất khổ sở, y từng nhờ người đến giảng hòa, nói là mình không thích hợp làm chủ ban, đại sư huynh thông minh hơn y rất nhiều, muốn mời hắn quay lại, nhưng lại bị Hoàng Hổ mắng chửi một trận, nói cái gì mà cùng y thề không đội trời chung, đến ch.ết cũng không muốn có dính líu gì đến y, còn nguyền rủa Đinh gia ban bị cái tên ngu xuẩn như y dẫn dắt, sớm muộn cũng toàn bộ ch.ết đói, lời hắn nói cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý.
Chỉ trong nháy mắt đã sắp đến cuối năm, Đinh gia ban lại liên tiếp rất nhiều ngày không có đi kiếm tiền, đây cũng là liên quan đến thời tiết gần đây rét lạnh kỳ lạ, vậy thì năm này phải làm sao qua đây? Thạch Trụ âu lo đến mỗi đêm đều không ngủ được.
Hôm nay y gọi hai người sư đệ đến, thương lượng xem có thể nào dựa vào việc kéo xe đẩy, kéo đỡ mấy ngày, kiếm chút tiền mua một số đồ dùng năm mới rồi nói sau. Đợi qua cái tết này rồi lại làm lại nghề cũ, tuyệt đối không thể để cho sư phụ phải ôm hận nơi cửu tuyền, hai sư đệ đều rất tán đồng.
Thế là ba sư huynh đệ đều đến quảng trường có trăm loại xe đẩy, mỗi người thuê một chiếc xe còn mới hơn phân nửa, nửa ngày đầu, bọn họ phân ra đến từng khu riêng biệt, nhưng bọn họ không có kinh nghiệm, không có bằng hữu, trong lúc đồng hành không gặp được vận may nào, nửa ngày sau, đều không có được mấy lần có khách. Đến ngày thứ hai bọn họ lại đi chung với nhau, nhiều người sẽ không sợ bị ức hϊế͙p͙, nhờ vậy mới có thể giành được một vài khách, cứ thế cũng dần dần thuận lợi hơn.
Nhưng kéo xe lại không thể nào lúc nào cũng ở cùng nhau, đều sẽ có lúc đơn độc, mà Thạch Trụ là một người cực kỳ không biết mặc cả, y luôn nói: “Lên ngồi đi, đến nơi trả tiền.”* Hơn nữa chạy đến những chỗ tương đối hoang vu, y cũng không nhận rõ đường mấy, cho nên thường bị người ta trả thiếu tiền, những điều này y đều biết, nhưng cũng không có biện pháp.
Hơn nữa Thạch Trụ có một điều không suy nghĩ đến, kéo xe thì có thêm thu nhập, nhưng lượng cơm cũng tăng bạo lên, có lúc y kéo được một chút tiền cũng không đủ cho y ăn, hai sư đệ cũng vậy, thế là vì dành dụm tiền, y lại bắt đầu bó bụng chịu đói.
Cứ vậy mang đến hậu quả trực tiếp chính là, y thường xuyên trong lúc đang kéo xe mà tinh thần hoảng hốt, dưới chân như đang bay, thậm chí tới lúc vừa mệt vừa đói đến cực điểm, y sẽ một trận choáng váng, trong khoảnh khắc mất đi ý thức, thời khắc ấy y cái gì cũng đều không biết.
(* Nguyên văn câu này có nghĩa là: cứ lên xe ngồi, đến nơi rồi thì thấy là nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu. Coi như để cho khách hàng quyết định giá cả.)
Xe kéo: