Chương 42
CHƯƠNG 42
Hạ Thiên Thành an tĩnh ăn cơm tối, Dung Tú Anh ngồi phía dưới gần hắn, vừa ăn vừa đưa mắt nhìn Liễu Nhất Mi và Lý Khả Nhi căn bản không để tâm vào chén cơm trước mặt kia, hai vị tiểu thiếp này không được bao lâu thì lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, Liễu Nhất Mi nói: “Lão gia, hôm nay Nhất Mi có mua mấy chậu hoa mới, bạo gan muốn mời lão gia và phu nhân cùng đến thưởng thức.”
Hạ Thiên Thành chầm chậm câu lên khóe môi, có chút không để tâm nói: “…….Hôm nay có hơi mệt, các nàng cứ tự mình thưởng thức đi.”
“A, vậy thì có thể để Khả Nhi xoa xoa cho ngài mà, lão gia không phải là rất thích công phu xoa bóp của Khả Nhi sao?” Lý Khả Nhi lập tức tiếp lời, Hạ Thiên Thành có hơi kinh ngạc.
Dung Tú Anh thấy thế hơi nhạt mỉm cười, “Đúng a, lão gia, hiếm có hôm nào chúng ta thế này thì nên xum vầy lại a, không bằng nhân cơ hội này đến chỗ của Nhất Mi chơi một lát, rồi để Khả Nhi xoa bóp cho ngài.”
Liễu Nhất Mi và Lý Khả Nhi không ngờ được Dung Tú Anh sẽ nói đỡ cho các nàng, có chút được sủng mà lo sợ, càng thêm mắt long lanh kỳ vọng nhìn Hạ Thiên Thành.
Hạ Thiên Thành đột nhiên ý thức được là bản thân đã để các nàng lạnh lẽo quá lâu rồi.
“…….Ngô, vậy cứ như thế đi.”
Dung Tú Anh và Lâm Thục Bình bất động thanh sắc nhìn nhau.
Đêm này, khi Hạ Thiên Thành đến phòng của Thạch Trụ là đã rất trễ rồi, hắn vốn dĩ định ngủ lại ở phòng của Nhất Mi nhưng lại nghĩ đến ở đó còn ba người kia nên đành bỏ ý định, lại nói, hắn cũng không phải muốn ngủ ở đó lắm.
Nhưng ngay lúc hắn đang suy nghĩ Thạch Trụ có phải là đã đi ngủ trước rồi không, thế mà lúc đẩy cửa vào lại phát hiện trong phòng trống không. Hạ Thiên Thành kinh ngạc một lúc, mục quang lại chuyển hướng qua phòng bên trái của Đinh Linh Nhi.
Thạch Trụ lúc này đang ở trong phòng của Đinh Linh Nhi, không biết vì sao, Thanh Thanh luôn ở bên cạnh giám sát bọn họ hôm nay sau bữa cơm tối thì không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, Thạch Trụ không thể yên tâm để Đinh Linh Nhi một mình trong phòng, tối nay lúc ăn cơm nàng đã không mấy dễ chịu, nhưng mà y cũng vẫn lo lắng việc Hạ Thiên Thành không biết lúc nào sẽ đến, thế là vẫn tranh thủ lúc rảnh sẽ chạy về phòng mình xem một chút.
Thạch Trụ mới vừa trở về phòng mình xem qua một khắc trước, vẫn không thấy bóng dáng Hạ Thiên Thành, Thạch Trụ thấp thỏm bất an lại như trút được gánh nặng, có lẽ đêm nay hắn sẽ không đến đi? Đinh Linh Nhi càng lúc càng khó chịu lăn qua lộn lại trên giường, mấy lần đã xém ói ra, Thạch Trụ rất hoảng loạn, “Linh nhi……..khó chịu sao?”
Thanh Thanh tại sao còn chưa trở về nữa? Thạch Trụ cũng không biết đã trễ thế này rồi, còn có thể chạy đi đến đâu chuyện phiếm được nữa.
Đinh Linh Nhi giống như không hề nghe thấy lời nói của y, đột nhiên, nàng lại một lần nữa ngồi dậy phục xuống mép giường.
Thạch Trụ vội vàng đỡ người nàng, bưng cái thau ói lên để cạnh miệng nàng.
Cứ thế, ai biết được trời xui quỷ khiến, lại ngay đúng vào giây phút đó, Hạ Thiên Thành đẩy cửa đi vào.
Trong thoáng chốc, tình cảnh bên trong khiến cho Hạ Thiên Thành vốn dĩ đang âm trầm sắc mặt nhất thời ngây ra……..Bọn họ, đang làm cái gì?
Giờ khắc này trầm tịch đến mức dường như ngay cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được, hai mắt Hạ Thiên Thành từ từ híp lại, “…..Hâng! Còn chưa có bái đường đã muốn động phòng rồi sao?”
Cái thứ xuẩn ngốc lúc nào cũng chỉ biết than thở đó, thật là con mẹ nó nhìn không ra là còn có được cái can đảm này.
Tay của Thạch Trụ lúc này là đang xoa trên lưng của Đinh Linh Nhi, y đã bị dọa ngốc rồi.
Hạ Thiên Thành không kìm được lại càng tức giận, đây là cái gọi là bắt giang tại giường sao? Cho dù bọn họ cũng không thật sự là đang ở trên giường, nhưng mà cũng đã đủ để kích thích hắn rồi.
“Ngươi con mẹ nó………”
“Ọe!” Đột nhiên, Đinh Linh Nhi nãy giờ vẫn đối với Hạ Thiên Thành hỗn loạn không chú ý thấy lớn tiếng nôn ọe, Hạ Thiên Thành bị dọa một phát, lời nói đang dâng lên đến miệng bất giác cũng đành nuốt trở về.
Thạch Trụ sau một chút kinh ngạc, hoảng loạn tay chân vụng về quay lại xem nàng, nhưng trong ý thức y lại không dám chạm vào Đinh Linh Nhi nữa.
Hạ Thiên Thành lặng lẽ đứng ở đó, chuyện này, đã khiến hắn dần dần bình tĩnh lại, hắn phát hiện được điều dị thường trong phòng. Đầu tiên, Đinh Linh Nhi xem ra không mấy dễ chịu, kế đó, Thanh Thanh con thúi nha đầu kia lại không có trong phòng, đây có phải là có thể giải thích được tại sao Thạch Trụ trễ như vậy rồi còn ở lại chỗ này? Nghĩ như thế làm cho sắc mặt của Hạ Thiên Thành dần chuyển biến tốt hơn một chút.
Hắn không tiếp tục nói nữa mà lạnh mặt đứng nhìn Thạch Trụ bận rộn.
Cuối cùng, Thạch Trụ sau khi giúp đỡ Đinh Linh Nhi nằm lại đàng hoàng liền đứng thẳng dậy vô thố lấy tay chùi chùi mồ hôi trên trán, y không dám nhìn Hạ Thiên Thành.
“……Đi thôi.” Sau nửa ngày không nói tiếng nào, Hạ Thiên Thành cử động tứ chi có hơi cương cứng một chút, rồi nói như thế.
Thạch Trụ ngạc nhiên,…….Đi thôi? ! Y có chút không thể phản ứng được.
Mà vẫn chậm trễ không thấy Thạch Trụ có ý muốn động đậy, Hạ Thiên Thành kiên nhẫn vô cùng đợi thêm một chút, chân mày nhịn không được lại lần nữa nhướng lên. “Ngươi đang làm gì?”
Thạch Trụ sợ run, y cứng họng líu lưỡi len lén ném một ánh mắt sang Hạ Thiên Thành.
“Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi đang làm gì?” Thanh âm của Hạ Thiên Thành nâng cao, hắn quả thật đã không còn có thể kiên nhẫn nữa, nam nhân này, y có thể nào đừng trưng ra bộ dáng ch.ết rồi này được không.
“Thanh……..Thanh…….” Thạch Trụ càng căng thẳng, nhưng mà y nhìn Đinh Linh Nhi vẫn không thể an tĩnh kia, y không thể cứ như thế mà đi.
Hạ Thiên Thành lạnh lẽo trừng mắt nhìn Thạch Trụ, sau đó, hắn bực bội nắm chặt lại hai quyền, hắn có thể đoán ra y đang muốn nói cái gì, nhưng mà, hắn kiên quyết muốn nam nhân này phải tự mình nói ra.
Thạch Trụ lẩm bẩm, mục quang của y trốn tránh, Hạ Thiên Thành không nhớ được có lúc nào thì y nhìn thẳng vào hắn không, tuy là bọn họ đã ngủ với nhau vô số lần rồi, nhưng Hạ Thiên Thành tin rằng nam nhân này đại khái là ngay cả thân hình của hắn là cái dạng gì cũng đều chưa từng nhìn rõ, thật là con mẹ nó mà, bản thân hắn lại khiến cho nam nhân này sợ hãi chán ghét đến thế sao?
Cho tới bây giờ đối với sự phóng đãng bừa bãi của mình, Hạ Thiên Thành chưa bao giờ từng cảm thấy qua được những hành vi đó có gì quá phận, hắn chỉ là làm chuyện mà hắn muốn làm mà thôi, còn về chuyện Thạch Trụ có nguyện ý hay không……..Hạ Thiên Thành thật sự là chưa từng gặp phải một người nào như Thạch Trụ, trong những tình huống bình thường khác, người mà hắn nhìn trúng, cho dù lúc bắt đầu có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng cũng đều chạy theo hắn, nào có cái thứ thấy hắn như nhìn thấy quỷ thế này, mà còn đem chuyện phải lên giường với hắn xem là sự giày vò, khiến cho việc đó nếu không phải là một trận cường bạo thì chính là tựa như con cá ch.ết động cũng không động, nên chuyện này làm sao có thể không khiến cho Hạ Thiên Thành nổi giận phiền não và cảm thấy kỳ quái chứ?
Rõ ràng biết rõ nam nhân ngốc nghếch này chắc chắn sẽ không thể cũng không dám cùng sư muội của y có hành vi mờ ám nào, nhưng mà mỗi lần bọn họ ở bên nhau, cái loại cảm giác thân thuộc đó, cái loại vô tư thân thiết do bên nhau từ nhỏ không hề che đậy đó, nhìn thế nào cũng đều khiến cho Hạ Thiên Thành không vui.
Thạch Trụ rốt cuộc cũng không có nói ra lý do rõ ràng, khóe mắt Hạ Thiên Thành nhìn nữ nhân điên loạn đang cuộn mình trong chăn một lát, biểu tình của hắn nghiêm nghị, rồi lại đột nhiên lia miệng cười xéo, “Đúng a, sao ta lại quên đi, sư muội của ngươi là một kẻ ngốc a……. Ôi ôi, thật là thật là…..nếu đã như vậy, ngươi cũng không cần miễn cưỡng, không đi thì không đi vậy, chúng ta ngủ ở đây cũng giống nhau thôi.” Thanh âm của Hạ Thiên Thành trầm lắng nhàn tản đến thế.
Trong đầu Thạch Trụ một mảng trống rỗng, y ngây ngốc nhìn Hạ Thiên Thành, cái người phảng phất như đang cười đó nói xong rồi thì lúc này trên mặt không còn biểu tình gì, con ngươi của Thạch Trụ từ từ dâng len một sự sợ hãi cường liệt, y không thể khống chế được sự rét sợ mà thân thể bắt đầu run rẩy, chỉ cảm giác được trước mắt từng trận đen đi, trời đất quay cuồng, y xém chút nữa ch.ết ngất đi.