Chương 46
CHƯƠNG 46
Mùa hạ ngày dài, nam nữ trên Thanh Tùng Lĩnh đều yêu thích sau bữa cơm tối sẽ tụ họp ở phía thôn tây của sơn cốc hóng gió, thẳng cho đến khi trời hoàn toàn tối đen mới chịu trở về nhà, đây là thời điểm trong ngày mà nhóm thổ phỉ cảm thấy thư thái nhẹ nhõm nhất.
Thạch Trụ cũng thích vào lúc này mang Đinh Linh Nhi đến ngồi dưới một gốc cây ở cạnh sơn cốc, lắng nghe các huynh đệ tùy ý cười đùa, còn có một số vị mê cờ bạc không sợ nóng nực, tụ quanh lại nhóm lửa lên, hưng phấn lập sòng bài, đây là một nhóm người mà ngay cả thiên vương lão tử cũng không hề có chút cố kỵ gì, nói thật, càng cùng bọn họ sống cùng nhau, Thạch Trụ lại càng không kìm được ngày càng hâm mộ cuộc sống tiêu sái tự tại của họ.
Mà Thạch Trụ và Đinh Linh Nhi không có ngồi lâu, không đợi tất cả tan ra, đã trở về nhà trước, nhà của họ nằm tại thôn bắc, là một căn phòng bằng đất gạch mộc thấp bé có hai gian, với một khoảng vườn nhỏ, đây vốn là thuộc về một ông lão góa vợ trước kia. Đây là một căn nhà có chút đổ nát cũ kỹ, bởi vì Thạch Trụ thành thân mà đã có sửa sang tu bổ lại một lần, tuy rằng cũng không ra cái dạng gì cả, nhưng cũng đủ để khiến cho Thạch Trụ hiện nay cảm thấy ấm cúng.
Dù sao, đây là ngôi “nhà” chân chính đúng nghĩa của y hơn hai mươi năm nay, tại nơi đây, có nữ nhân mà y yêu mến, mà y còn là chủ của một gia đình, là nam nhân được nữ nhân của mình hoàn toàn tín nhiệm thương yêu. Thạch Trụ ngàn vạn lần không ngờ được bản thân còn có thể có ngày này, y sớm đã không dám mơ tưởng đến tất cả, y thậm chí ngay cả nằm mộng cũng không dám mơ thấy.
Tất cả đột nhiên đến này khiến cho Thạch Trụ trong một khoảng thời gian khá dài luôn không thể tin tưởng, bó tay bó chân, trong những ngày này, y cùng Đinh Linh Nhi chỉ là ngủ chung giường chứ từ đầu đến cuối đều không có chạm vào nàng. Thạch Trụ không phải không muốn, y cũng là một nam nhân bình thường hơn hai mươi tuổi thôi, mỗi đêm khi Đinh Linh Nhi dùng ánh mắt dịu dàng xấu hổ nhìn y, có trời biết y đã muốn đến phát điên rồi, nhưng lại không biết tại sao, y vẫn là cảm giác không nên không thể, y không làm được.
Có lẽ bởi vì tiếc thương Đinh Linh Nhi đã si ngốc, có lẽ, là bởi vì quá nhiều chuyện xảy ra, Đinh Linh Nhi đã phát điên có thể quên, nhưng y sao lại quên được chứ? Thạch Trụ thậm chí đã từng bi ai mà nghĩ sẽ trôi qua cả đời như thế này. Thẳng đến vào một đêm nửa tháng trước, Đinh Linh Nhi trong bóng đêm nhẹ nhàng dán thân thể nàng vào người y, hơi thở dịu dàng ấm áp trong thoáng chốc bao vây lấy y, nàng vùi đầu vào lòng ngực y, mái tóc hơi nhẹ run rẩy lướt qua mặt y, lòng Thạch Trụ mãnh liệt chấn động.
Y lúc này mới nghĩ được là y lại sai nữa rồi, Đinh Linh Nhi không thể nào hiểu rõ được những suy nghĩ đó của y, Đinh Linh Nhi trước đây kiên cường bây giờ đã yếu ớt như trẻ mới sinh, ngay cả y đi ra ngoài một chút đều tâm thần không yên, hiện tại nàng chỉ biết y cũng chỉ yêu thương y, cứ như hiện tại chỉ có là phu thê trên danh nghĩa chứ không phải phu thê thật sự, chỉ khiến cho nàng cảm tháy lo lắng không yên mà thôi.
Đêm đó, Thạch Trụ không phải khắc chế mình nữa, đã lớn thế này rồi, y vẫn chưa từng thể nghiệm qua tư vị rung động lòng người mất hồn thực cốt như vậy, đây chính là tư vị làm nam nhân sao? Thạch Trụ nhất thời gần như đã muốn rơi lệ.
Trong nháy mắt xong chuyện, Thạch Trụ không chịu được nhỏ nhẹ gọi một tiếng, “Linh Nhi……..”
Sau đó y chặt chẽ ôm lấy, đưa Đinh Linh Nhi vùi vào trong ***g ngực.
Thiết tử và Cường tử rất nhanh liền phát hiện nhị sư ca rõ ràng đã thay đổi, nói thật, từ năm đó đến Bắc Bình rồi bọn họ không còn nhớ được nhị sư ca có khi nào từng cười qua, đến hiện tại, y cuối cùng đã hồi phục lại là một người luôn bao dung tất cả cho bọn họ, luôn là bộ dáng trung hậu dịu dàng cười. Đối với những kẻ như họ mà nói, đây là một thời khắc thỏa mãn khoái lạc nhất mà đã lâu lắm rồi không có được.
Nhưng những ngày tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh, hôm đó, Thạch Trụ không có nhìn thấy Hạ Thiên Thành, sau khi trở về vẫn cùng Đinh Linh Nhi đến thổ điền mà họ mới khai phá làm việc đến trời tối, y không biết cái người mà y sợ hãi nhất lúc này đang chạy vội trở về Bắc Bình, cũng không biết một biến cố to lớn cấp thiết trước mắt đang âm thầm được tựu mưu tính kế chặt chẽ sắp sửa ập đến.
Nháy mắt hai tháng nữa trôi qua, thời tiết sau khi vào thu mát mẻ mê người, nhưng không khí trong núi mấy ngày nay lại có chút dị thường, theo lời Thiết tử hiện đã trở thành tâm phúc của Quan Sơn Bá nói, hai ngày nay có người vào trong núi chiêu hàng.
Vốn dĩ thì, chuyện chiêu hàng và thậm chí là bao vây tiêu diệt đối với Thanh Phong Lĩnh mà nói thì không phải là chuyện hiếm hoi gì, nhưng lần này nghe nói là lai giả bất thiện(người đã đến thì không có ý tốt). Trên thư của Trịnh lữ trưởng của huyện lị đã viết rất rõ ràng, lần này là do lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, Tế Nam phủ Trương Kính Bình đại soái chỉ rõ ràng là phải triệt để tiêu diệt sạch.
Đã nói thế thì cũng không còn gì thương lượng, nhưng may ở chỗ là họ vẫn cho một con đường để bàn bạc, đó chính là trước hết phải tiến hành chiêu hàng, còn đưa ra điều kiện tương đối thích đáng. Các huynh đệ đều biết cái người Trương Kính Bình này, là một nhân vật đã nói ra nhất định làm được, vì thế cũng đặc biệt dụng tâm suy xét, còn phái người xuống núi dọ thám cũng không dưới mười lần.
Các huynh đệ này trở lại đều chỉ nói một lời, binh lính của Huyện lị Trịnh lữ trưởng đã bắt đầu thập hợp lại thao luyện rồi, hơn nữa còn có bộ đội lục đục kéo đến, các anh tài trang bị mà tên Trương Kính Bình đó phái đi tăng thêm một đội, nhìn trận thế này, xem ra là thật sự ra tay.
Quan Sơn Bá không thể không tỉ mỉ suy tính chuyện này, hắn nhìn tên Lưu phó quan người vào núi chiêu hàng kia mấy lần, rồi đem điều kiện chiêu hàng này nói lại cho phu nhân của mình, trong lòng của hắn, phu nhân của hắn Chu Phụng Nhi là một nữ trung hào kiệt lăn lộn phong trần, trong núi có rất nhiều chuyện, nhờ có sự tham mưu của nàng mà đều giải quyết rất tốt đẹp, lần này, hắn cũng muốn nghe thử cách nghĩ của nàng.
Chu Phụng Nhi chủ trương xuất núi, nàng nói: “Chuyện lần này, xem ra là không thể tốt được, điều kiện bọn họ đưa ra không tồi, thái độ cũng xem như thành khẩn, còn nếu không, dựa vào lực lượng của bọn họ hiện tại, thì không cần phải tốn nhiều thời gian như thế để đến đàm phán đâu.”
Quan Sơn Bá cũng đều đã nghĩ qua những điều này, hắn không phải là một người hay lo sợ, chỉ là lần này lực lượng hai bên cách biệt quá lớn, điều kiện đối phương đưa ra lại rất mê người, vì suy nghĩ cho các huynh đệ trong núi, hắn cũng không thể không tìm con đường tốt nhất.
Hắn đã thương lượng qua với sáu vị đại đầu mục chủ sự của mình, trừ hai người không nguyện ý đi ra, thì hơn phân nửa đã nguyện ý mạo hiểm một lần, đương nhiên trong số đó cũng không ít người cần suy nghĩ thêm, nhưng biểu thị ra rằng nhất định đi theo đại ca.
Hiện nay, ý tứ của Chu Phụng Nhi cũng là muốn ra ngoài, Quang Sơn Bá thế là liền hạ quyết tâm, nhưng đối với tính an toàn của chuyện này, hắn thật sự vẫn không thể an tâm, dù sao thì hắn từng là một quan chức bởi vì sớm hận đến nghiến răng độ dục cầu của bọn họ mà bị loại trừ, sau đó trở thành thủ lĩnh thổ phỉ, cho dù tình thế không thể không theo, hắn cũng phải giữ lại hậu lộ.
Hôm nay, Quan Sơn Bá tập trung tất cả các đầu mục tâm phúc đến, nói với hai người không nguyện ý xuất sơn, một người là Bạch Hoa Sinh, là một kẻ có bộ dáng nho nhã như thư sinh, một người là Chu Đắc Lực. là một kẻ mặt thẹo đã từng phạm qua vô số án mạng, nói. “Các ngươi nếu không đi cũng tốt, chúng ta đi chuyến này cũng chưa biết ra sao, cho nên, ai muốn lưu lại đều có thể, hơn nữa không ít huynh đệ còn có gia đình, già trẻ lớn bé cũng cần có người chiếu cố, các người vừa lúc lưu lại thì chiếu cố bọn họ, đỡ phải khiến cho các huynh đệ bên ngoài lo lắng.”
Bạch Hoa Sinh gật đầu, nói: “Cũng nên như thế vậy, chúng ta lưu lại cũng có thể lưu cho mọi người một hậu lộ, nếu như ở bên ngoài không sống nổi, thì nhớ trở về.”
Quan Sơn Bá lại càng cảm thấy như thế rất tốt.
Kế tiếp mấy người liền đem những chuyện trọng yếu an bài thương lượng với nhau, thương lượng xong thì trời đã gần sáng. Thiết tử và Cường tử đều nguyện ý đi theo Quan Sơn Bá rời núi.
Nếu như tiếp tục lưu lại trong núi thì về sau chỉ có thể làm ruộng, bọn họ vẫn muốn nhân lúc còn trẻ tung hoành một chút.
Nhưng mà, bọn họ không đồng ý Thạch Trụ cũng đi theo, nhìn thấy bộ dáng của Thạch Trụ âu lo không nỡ, Cường tử cố ý làm động tác buông nhẹ cười nói: “Chúng ta chỉ là ra ngoài bôn ba vài năm trước, đợi đến khi có chỗ đứng vững chắc rồi, thì sẽ đến đón hai người.”
Thiết tử cũng nói. “Huynh và đại sư tỷ cứ ở đây an ổn mà sống đi, đến lúc đó, chúng ta cũng muốn nhìn thấy một đứa cháu đó.”
Thạch Trụ lại không cười nổi, từ xưa đến nay, những người bị chiêu hàng đều không có cái gì tốt đẹp, những huynh đệ này đa phần trên tay đã có bao nhiêu án mạng rồi, càng huống hồ, bọn họ đã quen với cuộc sống nhàn nhả tùy hứng, liệu có thể chịu nổi sự gò bó của chuyện đi lính không? Nếu gây ra chuyện thì làm sao?
“Các đệ, không thể không đi sao?” Thạch Trụ thật sự không muốn bọn họ đi mạo hiểm chuyến này, y luôn cảm thấy bất an.
“Chúng ta sẽ không có chuyện gì.” Thiết tử và Cường tử nhìn nhau một cái, Cường tử cười nói, “Lại nói, ta và tam sư ca đều chưa có vợ a, nếu cứ lưu lại trong này, ta thấy là không có hy vọng rồi. Nhị sư ca, huynh cũng không muốn nhìn thấy em dâu sao?”
Đã nói đến độ này thì Thạch Trụ còn có thể nói gì thêm nữa, y trầm mặc nửa ngày, cuối cùng khàn giọng nói: “Các đệ……sống không tốt thì liền trở về….”
“Ai.” Thiết tử và Cường tử hai miệng đồng thanh lớn tiếng đáp ứng.
Năm ngày sau, Quan Sơn Bá mang đội ngũ năm trăm người xuất sơn.
Đợi khi đến được một tiểu thôn chỉ có hơn mười hộ gia đình dưới núi, từng là nơi nhiều năm thông tặc đi ngang, Quan Sơn Bá để lại một đầu mục tên là Độc Nhãn Long và hơn mười huynh đệ thủ hạ của hắn, thật ra, Độc Nhãn Long này nhập bọn chưa được bao lâu, chỉ vì khi hắn đến có mang theo người, còn đem đến một cây súng đại liên, cho nên Quan Sơn Bá mới đặc biệt để cho hắn làm đầu mục.
Lần này là do Độc Nhãn Long chủ động muốn lưu lại, hắn nói, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (ý chung là sợ bất trắc), vạn nhất nếu có biến, bọn họ vài huynh đệ thủ ở đây cũng có thể vào núi bảo toàn cho hai bên.
Quan Sơn Bá cảm thấy có lý, liền đồng ý, còn cho bọn hắn mỗi người giữ một cây súng, rồi mang những người khác tiếp tục lên đường.
Quan Sơn Bá luôn trước giờ đã nghi người thì không dùng, mà dùng người thì không nghi, nên hắn không suy nghĩ nhiều, nhưng mà, bên cạnh hắn lại có một người nảy sinh ngờ vực, người đó là Chu Phụng Nhi.
Chu Phụng Nhi không yên tâm được tên Độc Nhãn Long này, nàng nói với Quan Sơn Bá: “Người này thật sự có thể tin tưởng sao? Nếu như hắn hai lòng, để hắn lưu lại đây, không phải là tự cắt đứt đường lui rồi sao?”
Quan Sơn Bá cười nàng đa nghi, nói: “Độc Nhãn Long ở trên núi cũng đã nhiều ngày rồi, có từng làm qua chuyện gì không đẹp đẽ đâu? Nàng cũng đừng lo lắng vớ vẩn nữa.”
Chu Phụng Nhi không có đáp lời.
Ngày hôm sau, đội ngũ đi đến thôn Bạch Hổ, Quan Sơn Bá dừng lại, tại nơi này, tham mưu của Trương Kính Bình sẽ đến điểm người.
Ăn xong cơm trưa, vị tham mưu đó liền đến, trong tay cầm một cuộn giấy, sau khi thăm hỏi qua loa xong, hắn mở tờ giấy ra, “Quan đội trưởng, đây là thư nhận lệnh của ngài.”
Quan Sơn Bá tiếp lấy, vị tham mưu kia có hơi ngừng lại một lát, sau đó lại từ trong ngực lấy ra một bức tranh, trên mặt vẽ nhân diện một người, “Không dấu gì Quan đội trưởng, huynh đệ lần này còn có một nhiệm vụ quan trọng………Ngài trước tiên xem thử xem có nhận ra người này?”
Quan Sơn Bá tràn đầy hoài nghi nhìn vào bức tranh trên tay hắn, người trong tranh có chút quen mắt.
“Người này tên là Thạch Trụ, nghe nói y ở trên núi của ngài.”
Quan Sơn Bá lập tức nhận ra, “Ân……Ngươi tìm hắn có chuyện?”
“Ha, không phải ta, là đại soái của ta, người này ngài ấy chỉ đích danh là phải tìm ra, y có xuống núi hay chưa?”
“……Hình như là không có.” Quan Sơn Bá nghĩ một lát, “Y vừa thành thân không bao lâu, vợ lại ngây ngốc, không xuống cũng không ai miễn cưỡng.”
Vị tham mưu ngây ra một lát, nửa ngày không nói gì, rất lâu sau mới nói, “Đây thật…… không tốt lắm.”
Quan Sơn Bá không hiểu nhìn ông.
“Đại soái của chúng ta nói, người này và một vị bằng hữu của ngài có chút vướng mắc, đã nhiều năm không gặp, lần này cuối cùng cũng tìm được y, hy vọng có thể mang đến tụ hội.”
Quan Sơn Bá híp mắt lại nhìn chăm chăm hắn, đột nhiên, Quan Sơn Bá hình như đã hiểu rõ được cái gì, “……..Đại soái của các ngươi, cũng thật là dụng tâm gian khổ a, ha ha, đây mới là mục đích cuối cùng của lần chiêu hàng này của các ngươi phải không?”
Vị tham mưu đó biết hắn đã có lòng nghi ngờ, dứt khoát gật đầu nói: “Cũng có thể nói như vậy, Quan đội trưởng, người này là đại soái của chúng tôi hạ lệnh nhất định phải bắt được, cho nên chỉ có thể nhờ người nể mặt một chút, đắc tội xin đừng trách.”
“…….Chuyện nhỏ này, sớm nói không phải được rồi sao.” Quan Sơn Bá ánh mắt nhấp nháy bất định.
“Ai lại không biết Quan đội trưởng đây đối với huynh đệ cực kỳ bảo hộ, huynh đệ nếu như nói không nguyện ý, chỉ sợ cũng sẽ không miễn cưỡng, nếu như không cẩn thận lại để y chạy mất, chúng ta lại có thể đi đến đâu tìm được y đây?”
“……Kiểu này xem ra, ta lần này cũng là xuất sơn thì dễ hồi sơn thì khó đúng không?”
Vị tham mưu đó cười không nói.
Quan Sơn Bá biết tự mình đã vướng vào thòng lọng, nhưng hắn chỉ trong nháy mắt hoảng loạn một chút, lại lập tức nhướng mày lên, trầm thanh nói: “Người này với các ngươi có tham cừu đại hận gì, mà đáng để phải khổ tâm phí sức như thế. Hâng hâng, trách không được các ngươi cũng biết y lần này không xuống núi, nếu như rơi vào trong tay của các ngươi, chỉ sợ y có mười cái mạng cũng không đủ…….. Cho dù lừa được ta xuống núi, các ngươi cho rằng nhất định có thể uy hϊế͙p͙ được sao?
“Ta khuyên ngài đừng thử.” Vị tham mưu đó bình thản nói, “Ai, Quan đội trưởng, ta là thật sự không muốn nói với ngài a, Trương đại soái lần này đã điều đến mười cỗ đại pháo, sớm đã ngắm trúng nơi này, còn có, thông đạo cho các ngươi vào núi cũng đã bị Độc Nhãn Long canh giữ rồi, chỉ sợ cũng không còn đường nào đi đâu.”
“…….Độc Nhãn Long? !” Quan Sơn Bá trong lòng chấn động.
“Tên gia hỏa đó sớm đã bị chúng ta mua chuộc rồi, ngài cũng quá dễ dàng tin người đi.”
Quan Sơn Bá sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ngay phút này, điều hắn suy nghĩ nhiều nhất đã không còn là Thạch Trụ, mà là hơn bốn trăm huynh đệ cứng cỏi cùng hắn xuất sơn này, hắn thật sâu nhận thức được, những người này phí nhiều công sức như thế để dụ bọn hắn ra, cho dù không có mục đích khác, sợ là cũng sẽ không dễ dàng gì mà thả cho bọn hắn trở về.
Các huynh đệ bởi vì sự nhẹ dạ và quyết định sai lầm của hắn mà rời vào trong âm mưu gian kế tỉ mỉ này, chỉ sợ cho dù có giao Thạch Trụ ra, cũng chưa chắc tránh được nguy hiểm bị nhân cơ hội này tuyệt diệt, hắn nghĩ đến đây liền cảm thấy tràn đầy hối hận.
“……Ngài yên tâm, người này và Trương đại soái không có thù, chỉ là có một chút vướng mắc cần phải cắt đứt mà thôi, sẽ không hại đến tính mạng của y.”
“…….Vậy còn những huynh đệ này của ta thì sao?” Quan Sơn Bá nói rất gian nan, con mắt của hắn đã đỏ lên.
Vị tham mưu kia trầm mặc một lát, người này đã triệt để nhìn rõ được rồi, “Chỉ cần ngài giao người ra, ta sẽ đi thương lượng với bọn họ.”
“Hâng, bọn họ có thể đồng ý sao?” Sự trầm mặc của tham mưu càng khiến cho Quan Sơn Bá nhìn rõ ràng hơn.
Vốn dĩ, không cần nghĩ cũng biết rồi, lần hành động này của bọn họ đã liên quan đến rất nhiều các thương gia quan phủ, lại có bao nhiêu chủ trương nhiệm vụ bắt buộc lần này phải nhân cơ hội để diệt sạch nạn thổ phỉ nơi này, đây cũng là một lực lượng không phải dễ dàng coi nhẹ được, thật không nghĩ đến Quan Sơn Bá cả đường phòng ngừa mọi mặt, lại vẫn đã quá tin tưởng bọn chúng rồi. Hắn căn bản là không nên xuất sơn, như vậy, hắn sẽ không thể bại đến uất ức thế này, cho dù bị diệt, cũng nhất định khiến cho đối phương thương gân động cốt (thương tổn nhiều).
“Trương đại soái sẽ khiến cho họ đồng ý.” Vị tham mưu kia đạm nhạt nói, thật ra có trời biết Trương đại soái đang nghĩ cái gì, “……Vậy cứ như thế đi, buổi trưa ngày mai, ta sẽ đến đây lĩnh người.”
Nghe xong câu nói cuối cùng, Quan Sơn Bá rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa gầm lên một tiếng, hắn nghiến chặt răng, mãnh liệt căm hận đánh một quyền lên bàn.