Chương 5

“Tôi đã từng nghe tương phùng cười xóa tan hận thù, nhưng chưa bao giờ tin hai người hận nhau có thể bắt đầu lần nữa.”
“Thế là không còn kết thúc bi đát rồi?”
“Đúng vậy, kết thúc thế không tốt ư?”
“Bình thường mọi người đều thích kết thúc hạnh phúc mà.”


“Tầm thường.”
Lâm Gia Duệ nửa nằm thoải mái trên ghế salon mềm mại, không chút nể tình phê bình.


Từ Viễn cười khổ, thật không hiểu sao lại chuyển sang đề tài này. Thân là một bác sĩ tâm lí, anh bình thường tiếp toàn những người có chút cổ quái, mà vị Lâm tiên sinh sau giờ trưa ngày 12 hàng tháng, không nghi ngờ gì là người đặc biệt nhất.
Lâm Gia Duệ thích kể về đủ loại chuyện xưa.


Cậu ta không phải là người giỏi hùng biện, tính cách thậm chí được cho là lạnh lùng, nhưng những huyễn ảo trong mơ từ miệng cậu ta nói ra đặc biệt lôi cuốn. Cậu ta hôm nay nhẹ nhàng kể lại màn kịch cẩu huyết: hai người yêu nhau trở mặt thành thù, tình yêu nở hoa trên mảnh đất đầy máu tươi, nhìn xinh đẹp đấy nhưng thật ra bên trong mang kịch độc trí mạng. Cuối cùng mọi chuyện không thể vãn hồi, người từng có cảm tình giờ trở thành kẻ thù vĩnh viễn.


Từ Viễn bất giác theo Lâm Gia Duệ thảo luận, lúc này mới phát hiện cần trở về chủ đề chính, cố gắng ho khan vài tiếng, nói: “Lâm tiên sinh, tôi cho rằng…”
Lâm Gia Duệ từ ghế salon ngồi thẳng dậy, làm động tác tạm dừng: “Thời gian không còn sớm, hôm nay dừng ở đây thôi.”


Từ Viễn ngẩn ra: “Còn chưa hết một tiếng.”
“Buổi tối tôi có hẹn ăn cơm, nếu không đi sẽ muộn mất, tháng sau lại đến tìm bác sĩ Từ nói chuyện.”
Có tiền là ông chủ, Từ Viễn đương nhiên không ý kiến, nhưng khi Lâm Gia Duệ ra đến cửa, anh ta không nhịn được kêu một tiếng: “Lâm tiên sinh.”


available on google playdownload on app store


“Hả?”
“Câu chuyện ban nãy là kịch bản phim mới của anh sao?”
“Sai rồi,” Lâm Gia Duệ lưu loát phất tay, không quay đầu, “Chỉ là một giấc mơ của tôi mà thôi.”


Ngày đó rời nhà họ Lâm, Lâm Gia Duệ hợp tình hợp lí sống cùng Lâm Dịch. Hai người vẫn tiếp tục hình thức ở chung như trước kia, một người vội vàng công việc, một người bận rộn với điện ảnh, cuộc sống bình thản không chút gợn sóng. Cùng lúc đó chị hai nghe được chuyện cậu ra ngoài sống liền gọi điện thoại mắng một trận. Cậu giống như bình thường, im lặng nghe từng câu từng chữ mang tính vũ nhục, không phản bác.


So ra thì, kế hoạch quay bộ phim mới khá thuận lợi, mọi thứ đâu vào đấy, ngày khởi động máy đã định. Lâm Gia Duệ và Cố Ngôn cũng hợp ý. hai người tán gẫu vài lần, không ngoài ý muốn trở thành bạn bè.


Buổi tối Lâm Gia Duệ hẹn Cố Ngôn ăn cơm, bọn họ đầu tiên thảo luận một chút về chuyện quay diễn, sau đó nhắc tới cuộc triển lãm tranh gần đây, Lâm Gia Duệ rất có hứng thú với cuộc triển lãm đó, tiện muốn Cố Ngôn cùng đi xem.


Cố Ngôn ở phương diện này không chút ra vẻ, lập tức xác minh thái độ: “Nói thật, con người tôi không có chút tế bào nghệ thuật nào cả.”


Lâm Gia Duệ thích nhất tính cách này của anh ta, trên mặt lộ chút tươi cười, nói: “Cái này với hiểu hay không hiểu nghệ thuật đâu có liên quan, cái gì đẹp là đẹp thôi.”
Cố Ngôn dù sao cũng không bận, liền gật đầu đồng ý.


Lâm Gia Duệ không lái xe, ngày hôm sau bắt Cố Ngôn làm tài xế. Đến nơi triển lãm đã là buổi chiều, lúc này người đến xem không có mấy, toàn bộ đại sảnh trống rỗng, ánh đèn đủ kiểu dáng chiếu hắt lên tranh, có hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng cô đơn.


Lâm Gia Duệ im lặng đi phía trước, vừa đi vừa ngắm từng bức tranh, đến một chỗ rẽ, ánh mắt cậu bị một bức tranh trên tường thu hút.


Đó là một bức tranh phong cảnh, vẽ cảnh trời nước nguy nga, xa xa từng đợt sóng là cảnh trời xanh không mây, mơ hồ thấy được vách núi cao cao, trên đỉnh núi có một ngôi nhà, bên trong đó là ngọn đèn màu cam đang sáng. Chỉ vài nét bút đã khiến ánh sáng này trở nên huyền ảo.


Lâm Gia Duệ cảm thấy rung động.
Bạn sẽ không bao giờ biết, kí ức khi nào hiện ra, giống như con rắn độc cắn mình một cái.
Cậu đứng trước bức tranh kia một hồi, mãi đến khi Cố Ngôn đi tới gọi cậu mới lấy lại bình tĩnh, che giấu: “Vẻ đẹp của thiên nhiên thật khiến con người ta kinh sợ.”


Vẻ mặt cậu tuyệt đối không tự nhiên nhưng Cố Ngôn không hỏi, tỏ vẻ đồng ý.


Hai người tiếp tục đôi ba câu về chủ đề này, rồi đi ăn cơm tối, nhưng Lâm Gia Duệ không yên lòng, cũng chẳng nhớ rõ bản thân đã nói những gì, cơm nước xong liền chào tạm biệt Cố Ngôn. Cậu một mình bước chậm về nhà, trong đầu tràn ngập cảnh tượng trong bức tranh, thế nào cũng không tập trung tinh thần nổi, nên về nhà dược một lúc liền ngủ.


Ngủ không sâu giấc lắm, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như nghe thấy tiếng Lâm Dịch vào phòng. Hắn thời gian này thường có xã giao, về muộn không lấy làm lạ, nhưng mỗi lần đều nhẹ chân nhẹ tay, chưa bao giờ gây ra động tĩnh lớn như hôm nay. Lâm Gia Duệ nhíu mày, rất muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng thật sự mệt muốn ch.ết, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau cậ;u dậy đặc biệt sớm, mở to mắt liền thấy ánh nắng mơ hồ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên tường mới có thêm một bức tranh phong cảnh ngập tràn trong nắng sớm mai.


Lâm Gia Duệ chậm rãi ngồi dậy, giật mình nhìn chăm chú bức tranh trước mắt, dường như đây là mơ. Đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần, Lâm Dịch cũng đã dậy, từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, giọng khàn khàn nỉ non: “Thích không? Đây là quà cho em.”


Lâm Gia Duệ suy nghĩ một lúc lập tức hiểu được đầu đuôi, nói: “Xem ra tôi bị người ta theo dõi.”
Lâm Dịch thâm trầm cười, không cho rằng hành động đó có gì không ổn: “Tôi chỉ muốn cho em bất ngờ.”


Lâm Gia Duệ hôm qua chỉ nhìn bức tranh kia nhiều hơn mấy lần, đêm đó Lâm Dịch liền mua đem treo trong phòng, cho dù hắn không cần chút tiền này, nhưng tâm tư tiêu phí coi như cũng mười phần.
Nhưng, cố tình lại là một bức tranh.


Lâm Gia Duệ sớm đã học được cách khống chế tâm tình, thế nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy: “Cảm ơn, tôi rất thích.”


Lâm Dịch ôm cậu chặt hơn, nhẹ nhàng cắn lỗ tai cậu, thấp giọng: “Em tính cảm ơn tôi thế nào? Ừm, hôm qua tôi về thì em đã ngủ rồi, có hôn thế nào cũng không tỉnh lại, giờ cho tôi ăn lót dạ chút được không?”
Nói xong, nụ hôn nóng cháy từ phía sau dần trượt xuống.
Lâm Gia Duệ không nhúc nhích.


Một bàn tay Lâm Dịch tiến vào trong cổ áo cậu, tay kia nắm lấy cằm cậu hỏi: “Bức tranh này cuối cùng có gì hay chứ? Sao em nhìn nó mãi?”
“Không có gì,” Lâm Gia Duệ vội dời mắt, “Chỉ là giống với cảnh tượng trong mơ của tôi quá.”
“Là giấc mơ như nào vậy?”


“Bình thường… rất bình thường…”
Thanh âm Lâm Gia Duệ ngày càng thấp, đến cuối cùng không nghe rõ, nhưng Lâm Dịch hỏi thế thôi, cũng chẳng để ý xem cậu rốt cuộc nói gì, một tay đẩy cậu ngã xuống giường, thuần thục khơi gợi ȶìиɦ ɖu͙ƈ của hai người.


Lâm Gia Duệ hơi cong người, miệng phát ra tiếng rên nhẹ, thở dốc theo từng động tác của Lâm Dịch, khi vật cứng nóng rực xâm nhập vào cơ thể, cậu chợt nhớ tới cảnh trong mơ.


Đó là một ngày mùa hè rất nhiều năm về trước, thời tiết ẩm ướt oi bức, ngay cả đám ve trên cây cũng lười chẳng thèm kêu. Cậu ngồi xem tranh dưới giàn nho trong vườn nhà lớn họ Lâm, không biết thế nào mà mơ màng ngủ mất, khi tỉnh lại phát hiện đang gối đầu lên một cánh tay rắn chắc, gương mặt điển trai của Lâm Dịch gần ngay trước mắt.


Lâm Gia Duệ hoảng sợ, vội vàng giãy khỏi lồng ngực hắn, la lên: “Lâm Dịch, sao anh lại ở đây?”
Lâm Dịch lắc cánh tay bị cậu gối đến tê, cười bảo: “Nói bao lần rồi, phải gọi tôi là chú.”
“Anh chỉ hơn em có bốn tuổi thôi.”
“Cho dù hơn một ngày cũng vẫn là lớn hơn cậu.”


Lâm Gia Duệ quay đầu đi không để ý tới hắn.
Lâm Dịch tủm tỉm cười ghé sát lại, hôn lên mặt cậu: “Sao thế? Còn giận tôi à? Tôi đảm bảo, lần sau ra ngoài cùng bạn nhất định sẽ đưa cậu theo, được không?”
Lâm Gia Duệ vẫn không nói lời nào.


Lâm Dịch liền chuyển sang chuyện khác, chỉ chỉ khóe miệng cậu: “Cậu vừa rồi mơ thấy gì thế, nước dãi vương đầy ra này?”
Lâm Gia Duệ biết rõ hắn nói vớ vẩn nhưng vẫn đưa tay lên lau miệng, lầu bầu: “Mơ thấy em bỏ nhà ra ngoài.”


“Ồ, không mang cậu ra ngoài liền chơi trò mất tích à, trẻ con ghê.”
Lâm Gia Duệ liếc mắt trừng hắn, ngón tay chỉ vào bức tranh phong cảnh nói: “Sau đó em ra biển, mua một ngôi nhà ở đây, trong đó nuôi một con chó thật bự.”


“Phòng ở đẹp đấy.” Lâm Dịch cẩn thận nghiên cứu ngôi nhà lớn trong bức tranh, ngạc nhiên, “Nhưng sao lại xây trên vách núi thế này?”
“Như vậy phong cảnh mới đẹp.”
“Một mình cậu hưởng thụ cảnh đẹp như thế, không mời tôi đến làm khách à?”


Lâm Gia Duệ không chút nghĩ ngợi nói: “Không!”
Lâm Dịch buồn cười nhướn mi, làm bộ lao lên cắn cậu: “Nhóc thối, biết cậu không lương tâm mà.”


Lâm Gia Duệ lúc này mới vui sướng cười ha hả: “Ha ha, tôi đặc biệt để lại một phòng cho anh, lúc nào anh đến ở cũng được, việc gì phải làm khách?”


Khi đó thân thế bí mật của Lâm Dịch còn chưa bị vạch trần, cậu tưởng hai người là máu mủ chí thân, bất kể có cãi nhau thế nào, bất kể được chiều sinh kiêu ra sao cũng không chia lìa.
Cậu nghĩ ước mơ bình thường này có thể thực hiện được.


Cậu không ngờ sẽ xảy ra biến cố đáng sợ đến vậy.


Nhiều năm sau, cậu đi khắp nơi trên thế giới, cuối cùng tìm được một bãi biển như cậu hằng mơ, tìm được một ngôi nhà như trong tưởng tượng. Nhưng cậu không mua ngôi nhà đó mà từng bước tiến vào biển lạnh, cố chấp dùng một phương thức khác khiến bản thân tiếp tục ngủ say.


Giấc mộng đẹp xa xỉ như thế, đời này cậu không bao giờ mơ nữa.






Truyện liên quan