Chương 7

Lâm Gia Duệ kinh ngạc vô cùng.
Cậu biết rõ người trong ảnh là mình, nhưng nhất thời không dám tin, cứ như đang nhìn thấy một người xa lạ. Cậu dường như đã quên bản thân từng có vẻ mặt như vậy, tươi sáng đến nỗi quang cảnh xung quanh cũng nhòa đi mấy phần.


“Nói chỉ nhìn một cái thôi mà, giờ đã hơn mấy cái rồi.” Lâm Dịch vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Lâm Gia Duệ hít sâu một hơi, rút tấm ảnh cũ ra, đưa trả hắn ví, hỏi: “Chú sao lại có bức ảnh này?”


“Không biết là ai nói bức ảnh này đặc biệt đẹp, nằng nặc đòi tặng tôi?”
Bức ảnh này chụp hôm cậu tốt nghiệp trung học, sau khi rửa cậu hưng phấn cầm đem tặng Lâm Dịch. Nhưng, đó là chuyện của mười năm trước.
Lâm Gia Duệ im lặng một hồi, “Tôi nghĩ chú sớm ném đi rồi.”


“Hiện tại vứt đi cũng không muộn.”
Nói xong đoạt lấy bức ảnh.
Tim cậu hẫng một cái, không chút nghĩ ngợi lao lên ngăn cản, kết quả bị Lâm Dịch kéo, cả người ngã vào ngực hắn.
“Gạt em thôi,” Lâm Dịch cúi đầu hôn lên mắt cậu, dịu dàng nói, “Ảnh em đưa tôi, sao tôi ném đi được?”


Lâm Gia Duệ cảm thấy tay chân mình như nhũn ra. Giống như buổi tối hôm tốt nghiệp trung học, cậu trộm uống chai rượu anh cả bày trong tủ, cứng đầu cứng cổ chạy tới thổ lộ với Lâm Dịch, chỉ đơn giản một câu thế nhưng lại dùng hết dũng khí tích góp mười tám năm của cậu.


Giờ cậu không uống rượu cũng như say, bám chặt cánh tay Lâm Dịch, thấp giọng: “Đừng ném…”
Lâm Dịch vỗ lưng cậu, quả nhiên cất ảnh vào ví, cất thật cẩn thận, hỏi: “Em ngày mai tổ chức bấm máy, phải dậy sớm hả?”
“Ừ, sáng sớm đi rồi.”
“Không xong, đây là khảo nghiệm lớn với tôi.”


available on google playdownload on app store


“Mắc mớ gì tới chú?”
Lâm Dịch cười cười: “Tôi sợ không khắc chế được chính mình, muốn làm em mai không xuống nổi giường.”
Lâm Gia Duệ nghe thế liền hiểu ý hắn: “Giờ mới là buổi chiều, chú không cần quay lại công ty à?”


Lâm Dịch không trả lời, cười ôm sát cậu, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Bọn họ triền miên trên salon ở phòng khách.


Ăn xong cơm tối, đổi chiến trường sang phòng ngủ. Buổi tối rất nhiều năm trước, Lâm Gia Duệ nằm trong lòng Lâm Dịch, vô số lần nói lời thích. Nhưng đêm nay cậu cắn chặt môi, một câu cũng không nói.


Bởi vì ngày hôm trước vận động quá độ, hôm sau Lâm Gia Duệ chút nữa không dậy nổi, cuối cùng vẫn là Lâm Dịch kéo cậu rời giường, lái xe đưa cậu đến tổ phim.


Cái gọi nghi thức bấm máy chính là đi ngang qua sân khấu, mục đích chủ yếu là tuyên truyền, thừa dịp này giới thiệu một chút về nhân viên đoàn phim, tạo ấn tượng cho người xem. Lần này Lâm Gia Duệ chọn là một kịch bản nói về một bác sĩ tâm lí, vẫn theo phong cách cũ của cậu trước đây, nội dung không có gì nổi bật, đặc sắc ở chỗ khắc họa tính cách và đặc tả tâm lí nhân vật. Như vậy phần diễn của nam chính khá nặng nề, nhưng Cố Ngôn lại nổi danh là bình hoa, điều mọi người quan tâm nhất là anh ta có đảm nhiệm nổi vai diễn không.


Bởi vậy Cố Ngôn vừa xuất hiện, liền thành tiêu điểm cho những ánh đèn flash.


Anh trời sinh đã có khí chất của một ngôi sao, hôm nay tuy mặc bộ vest trắng đơn giản nhưng vừa nhấc tay đã hấp dẫn vô số ánh nhìn. Câu hỏi của phóng viên phần lớn hướng về phía anh, còn có mấy câu khá sắc bén, may Cố Ngôn ứng biến tốt, bình tĩnh đáp từng câu.


Bộ phim không có nữ chính, chỉ có một diễn viên nữ duy nhất xuất hiện trong phần cao trào, là nữ hộ sĩ Bạch Vi Vi diễn. Bạch Vi Vi hiện đang là tiểu hoa đán, diện mạo xinh đẹp giọng hát hay, được lòng fans, cơ bản là diễn cái gì thì nổi cái đó. Nhưng trạng thái của cô hôm nay có vẻ không tốt, đối với những câu hỏi của phóng viên đều trả lời qua loa, nhìn liền biết mệt mỏi không có tinh thần.


Lâm gia Duệ bên này cũng không khác lắm, giới thiệu xong cúi gập người chào. Đang lúc nghĩ có nên lui xuống hay không thì có phóng viên gọi tên cậu.
“Đạo diễn Lâm, mấy bộ phim trước đây của anh không đề cập đến tình cảm, lần này cũng vậy, xin hỏi là cố tình hay chỉ trùng hợp?”


“Vừa khéo thôi.”
“Vậy sau này có thử quay phim về tình yêu không?”
“Nếu như gặp được kịch bản hay tôi đương nhiên đồng ý thử.”
“Vấn đề cuối cùng, anh nghĩ tình yêu là gì?”
Lâm Gia Duệ có chút thất thần.


Tuy đã có chuẩn bị nhưng tuyệt đối không ngờ có người sẽ hỏi vấn đề nhảm nhí này. Đáng lí cậu phải nói một vài lời hoa mĩ rồi dời chủ đề, nhưng Lâm Gia Duệ lại kéo mic sang một bên, ngẩng đầu nhìn bốn phía.


Sáng nay Lâm Dịch đưa cậu đến vẫn chưa rời đi, lúc này hắn đang đứng một góc khoanh tay, mỉm cười nhìn cậu.
Lâm Gia Duệ nhìn thẳng hắn rồi thu hồi ánh mắt, một lần nữa kéo mic lại, nói thẳng: “Câu hỏi tiếp theo.”


Hành động này của cậu quá lỗ mãng, thật ra không thích hợp nhưng cậu không khiến người ta chú ý như Cố Ngôn, nên điểm nhỏ đêm nay liền bị quên lãng. Tiếp theo đó cũng không có gì đặc biệt, nghi thức bấm máy thuận lợi kết thúc.


Lâm Gia Duệ đi chậm nhất, sau khi chào hỏi đám người Cố Ngôn xong liền quay về phòng nghỉ lấy áo khoác. Không ngờ mở cửa, bên trong còn có người.
Bạch Vi Vi thấy cậu bước vào cũng hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt trên mặt, mạnh mẽ cười: “Đạo diễn Lâm, anh còn chưa đi ạ?”
“Ừ, quay lại lấy đồ.”


“Em vốn chỉ muốn lấy kịch bản không nghĩ càng đọc càng mê, không cẩn thận liền…” Bạch Vi Vi tìm đồ trang điểm che dấu vệt nước mắt, “Ngại quá, để anh chê cười.”


Lâm Gia Duệ nắm khá rõ kịch bản, xác định trong đó không có cảnh nào khiến người ta cảm động rơi nước mắt, nhưng cậu không phải kẻ thích xen vào chuyện của người khác nên không vạch trần lời nói dối này, chỉ đi qua cầm lấy áo của mình, rồi lại đưa khăn tay cho Bạch Vi Vi.


Bạch Vi Vi cảm ơn, vừa cầm khăn tay di động liền vang. Cô liếc mắt nhìn hiển thị màn hình liền đưa tay ấn từ chối nghe, lại vang lên, lại ấn tắt, cuối cùng tắt nguồn.


Lâm Gia Duệ trước giờ luôn tôn trọng phái nữ, lúc này đành giả vờ như không thấy, nói: “Kịch bản vẫn để về nhà rồi đọc, xe của tôi ở bên ngoài, có muốn tôi chở cô một đoạn không?”


“Không cần, em có lái xe đến.” Bạch Vi Vi lấy khăn chấm mắt, “Em cuói cùng cũng hiểu vì sao đạo diễn Lâm không quay phim tình yêu, toàn là hư tình giả ý, chả có ý nghĩa gì cả.”


Lâm Gia Duệ từng nghe thấy ít tin đồn về Bạch Vi Vi. nghe nói cô qua lại với một người đàn ông đã có vợ, lai lịch không nhỏ. Chuyện như vậy trong giới giải trí không mới mẻ nhưng xem dáng vẻ hiện giờ của cô, hình như thật lòng.


Lâm Gia Duệ không am hiểu nói lời an ủi, trên mặt vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Thay vì nghĩ vì sao anh ta không thương mình thì không bằng nghĩ xem vì sao mình lại ngu xuẩn, yêu một tên khốn không đáng yêu?”


Bạch Vi Vi nghe thấy liền cười, đúng là người đẹp, dáng vẻ vừa khóc vừa cưởi khiến người ta động lòng.
“Đạo diễn Lâm,” không biết cô nghĩ gì mà lại lặp lại câu hỏi trong buổi lễ vừa rồi, “Anh nghĩ tình yêu là gì?”


Lâm Gia Duệ không cự tuyệt, cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấp giọng gần như không nghe được: “Chính là biết rõ đó là một tên khốn, nhưng cô vẫn yêu hắn vô cùng.”






Truyện liên quan