Chương 58

Hữu Thiện dù không muốn nhưng đã bị Nam Chánh Can ra lệnh giúp Cửu Y thoát khỏi hoàng cung, hắn cũng phải cắn răng làm theo. Cũng bởi vì hắn không thích nên hắn hành động theo ý của hắn, miễn đạt được kết quả thì thôi chứ chẳng thèm nói qua một câu với Cửu Y.


Thế nên, một ngày nọ, Cửu Y ngơ ngác khi biết mình bị điều đi. Lúc này, qua bao ngày không có một chút tin tức của Nam Chánh Can, không biết được tình hình hiện tại của hắn như thế nào mà còn bị điều đi như vậy, Cửu Y hoảng sợ không thôi. Nàng không muốn đi, đáng tiếc nàng chỉ là một cung nữ thấp hèn, làm gì có tiếng nói phản kháng, người duy nhất có thể bảo hộ nàng là Nam Chánh Can lại không có mặt.


Cửu Y sợ hãi nhìn Hồ quản sự cầu cứu, Hồ quản sự khi nhận được lệnh cũng bất ngờ không thôi. Bà giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi tên thái giám đến truyền lệnh hỏi:
– Tiểu công công có thể cho nô tì biết đây là lệnh từ đâu truyền xuống không?
Tiểu thái giám thản nhiên nói:


– Là lệnh từ trên truyền xuống.
Hồ quản sự cau mày, bước tới dúi một túi tiền vào tay tiểu thái giám, nhỏ nhẹ hỏi:


– Ngài không biết chứ cung nữ này tay chân vụng về, hay xảy ra sai sót, nàng còn an ổn tới giờ đều nhờ ngũ hoàng tử rộng lượng không tính toán. Dù sao sống cùng nhau cũng hơn mười năm, ít nhiều đều có tình cảm, nô tì chỉ muốn biết nàng sẽ bị điều đi đâu để còn sắp xếp, dặn dò nàng trước…


Tiểu thái giám đong đong kiểm tr.a trọng lượng túi tiền trong tay, mặt mày cũng giãn ra, giọng cũng dịu đi:
– Nàng bị điều đi đâu ta cũng không biết, nghe nói là ra khỏi cung hay sao đó.
Rời khỏi cung?
Lần này tới Hồ quản sự cũng tái mặt đi.


available on google playdownload on app store


– Không… không biết ngũ hoàng tử có biết chuyện này không? Dù sao nàng cũng là cung nữ chuyên hầu hạ ngũ hoàng tử, đến khi ngũ hoàng tử trở về mà thấy nàng đi mất thì nô tì sẽ khó ăn nói…


Suy nghĩ của Hồ quản sự vận chuyển không ngừng. Nếu Cửu Y bị hoàng thượng xử lý thì bà còn hiểu được nguyên do, nhưng đây rõ ràng không phải là ý của hoàng thượng, đã vậy ai lại muốn nhúng tay vào chuyện này? Mối quan hệ giữa Cửu Y và Nam Chánh Can chưa bị truyền ra ngoài, nàng vẫn chỉ là một cung nữ bình thường mà thôi, làm sao lại khiến người khác để mắt tới?


Tiểu thái giám không muốn trả lời nhưng dù sao đã nhận tiền nên vẫn bật mí:
– Nghe nói… đây là ý của ngũ hoàng tử.
Nam Chánh Can? Là Nam Chánh Can muốn Cửu Y xuất cung?


Cửu Y và Hồ quản sự bất ngờ không thôi. Hồ quản sự nghi hoặc nhìn Cửu Y một lúc rồi quay sang cảm ơn tiểu thái giám, rồi lại nói với Cửu Y:
– Bên trên đã có lệnh thì ngươi hãy mau thu xếp đi cùng tiểu công công đây đi.
Cửu Y vẫn ngỡ ngàng không thôi.
– Còn không mau thu xếp đồ đạc đi?


Tiểu thái giám hối thúc:
– Không cần nhiều đồ đâu, mang vài thứ cần thiết thôi. Nhanh lên đi!
Cửu Y vẫn mơ hồ, Hồ quản sự đã kéo Cửu Y vào trong, giúp nàng lấy vài thứ cho vào tay nải. Chỉ còn Hồ quản sự, Cửu Y mới dám lên tiếng hỏi:
– Quản sự, thật là ngũ hoàng tử bảo ta đi sao?


Cửu Y tới giờ vẫn không nắm được tình hình nhưng Hồ quản sự lại biết một, hai. Bà nói:
– Chắc không sai đâu. Ngươi cứ ngoan ngoãn đi đi, có vùng vằng ở lại cũng không ai giúp ngươi được.
– Nhưng mà…
Hồ quản sự chặn lại lời của Cửu Y:
– Đi đi! Đừng nói nhiều nữa!


Hiện tại, hoàng thượng chưa xử lý nàng, chưa chắc một ngày nào đó, lão không chợt nhớ đến nàng, khi đó, nàng chắc chắn sẽ thảm rồi.


Dù không quá thân thiết, nhưng ở gần nhau đã hơn mười năm, Hồ quản sự nói có chút tình cảm với Cửu Y cũng không phải là giả. Bà đã tận mắt chứng kiến Cửu Y và Nam Chánh Can lớn lên. Ai có thể không biết chứ bà thì đã tận mắt chứng kiến cả hai sống được tới giờ đã chịu bao nhiêu gian khổ, uất ức, nhất là những ngày Nam Chánh Can trước khi gặp được Cửu Y.  Có thể nói Cửu Y đã vực dậy, cứu Nam Chánh Can khỏi bùn lầy.


Bà cũng biết hai người mờ ám làm gì đó không để bà biết, nhưng ở cùng một mái nhà, ít nhiều gì bà cũng nhận ra việc làm của hai người, cũng nhận ra Nam Chánh Can càng lúc càng thành tựu, thêm tự tin. Những việc đó, bà đều báo cáo lên trên, đáng tiếc, dù bà có nói bao nhiêu vẫn không có người chú ý, bọn họ thành kiến với Nam Chánh Can, không tin hắn có thể làm được gì. Đúng vậy, bà là người của hoàng đế sai tới canh chừng Nam Chánh Can. Dù Nam Chánh Can không được xem trọng thì vẫn là hoàng tử, đã là người của hoàng thất thì không thể bỏ mặc hắn hoàn toàn, nhiệm vụ của bà chỉ là quan sát và báo cáo lên mà thôi, nhưng những báo cáo kia có ai xem đến?


Ngày Nam Chánh Can bị bắt, bà đã bị gọi đến gặp tổng thái giám Thừa Hỷ, người thân cận bên cạnh hoàng đế Diên Khánh. Lão hỏi thăm Cửu Y là người như thế nào, có vấn đề gì không. Hồ quản sự thành thật giải đáp những câu hỏi của lão thái giám, nhưng khi đó bà chỉ nói Cửu Y là một cung nữ bình thường, tính nết có thể xem là hiền lành, nhút nhát, không quá tinh tường… thật sự không có điểm gì nổi bật. Quả thật bà cũng nghĩ Cửu Y là người như vậy, tuy nhiên, đôi lúc bà cũng cảm thấy Cửu Y có gì đó rất khác lạ, thỉnh thoảng lại đề ra mấy cái chủ ý kỳ quặc không đâu vào đâu. Nếu nói ra, dù không có gì đặc biệt nhưng vẫn có thể khiến Cửu Y bị chú ý hơn, nên bà đã không nói.


Là thương cảm hay đồng tình? Bà không biết, bà đã ở hoàng cung này mấy mươi năm, sớm đã trở nên chai sạn, sống một ngày chỉ biết tới một ngày, bo bo giữ lấy mình không dính líu tới kẻ khác. Chính vì vậy, bà cũng trơ mắt nhìn một đứa trẻ vốn tốt tính bị thế gian đày ải trở thành một kẻ lầm lì, chịu bao ấm ức không có người giải bày. Bà cũng tội nghiệp cho nó, nhưng bà có tư cách gì để lên tiếng bênh vực? Cũng không muốn làm…


Chính vì vậy, khi Cửu Y xuất hiện, dần dần bước vào trái tim của Nam Chánh Can, khiến hắn có sức sống, bà đã âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Ít ra, trên đời này, có một người thật lòng đối xử với đứa bé bị ruồng rẫy kia.


Cửu Y đã đem tới ánh sáng cho Nam Chánh Can cũng cho cả Hồ quản sự, cho bà thấy nơi hoàng cung hiểm ác này cũng có một nơi có tình người…
Nên, bà muốn làm chút gì đó cho Cửu Y, cũng chính là bồi tội với Nam Chánh Can.

Cửu Y không nên tiếp tục ở lại hoàng cung.


Hồ quản sự nghĩ như vậy và bà cho rằng Nam Chánh Can cũng nghĩ thế, chính vì vậy, bà tin rằng lần thuyên chuyển này thật sự là ý của Nam Chánh Can.
Bà trấn an Cửu Y:


– Nếu không phải ngũ hoàng tử lên tiếng thì ai biết tới sự tồn tại của một cung nữ nhỏ nhoi như ngươi? Hiện giờ ngũ hoàng tử bị giam cầm, khó liên lạc với bên ngoài, không thể truyền lời về cũng có lý do. Hơn hết, ngươi không nghe lời cũng không ai bảo vệ ngươi được, càng không nói sẽ liên lụy tới ngũ hoàng tử. Chẳng lẽ ngươi không tin ngài có năng lực để đưa ngươi đi sao?


Cửu Y nghe vậy thì xịu xuống. Dù không biết chính xác thế lực của Nam Chánh Can đã lớn tới chừng nào, nhưng việc hắn có cài người trong hoàng cung cũng không ít. Nếu có người muốn gây hại tới nàng mà muốn giấu giếm hắn cũng không dễ…


Cửu Y dần bình tĩnh, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Nếu đây là thật thì tốt rồi, còn lỡ như không phải ý của Nam Chánh Can mà là mưu kế của kẻ khác thì nàng phải tự nghĩ cách cứu mình thôi. Vẫn hy vọng là…
Hồ quản sự lại dặn dò:


– Ta nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, ở trong Điện Học Cẩn này, ngươi được bảo vệ tránh khỏi tranh đua, tính toán. Ngươi có thể an ổn mà sống mà ngây thơ tới giờ đều là nhờ sự bảo hộ của ngũ hoàng tử. Nhưng, ngươi đã lớn rồi, thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả ngũ hoàng tử, ngươi muốn ngài bảo vệ ngươi đến khi nào? Muốn sống nhàn hạ vô lo vô nghĩ tới bao giờ? Dù ngũ hoàng tử có năng lực bảo vệ cho ngươi thì ngươi bắt ngài phải bảo vệ ngươi mãi mãi hay sao, còn ngươi thì không một chút dốc sức? Con người, ai cũng có lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi, cũng có lúc có những việc không lường được xảy ra. Ngươi phải học cách tự đứng vững trên đôi chân của mình đi, đừng mãi trông đợi vào người khác…


Bà không dám chắc tình cảm Nam Chánh Can giành cho Cửu Y sâu đậm tới chừng nào, có thể trả giá đến mức nào. Tương lai, hắn sẽ là vương gia, Cửu Y thế nào cũng có một vị trí bên cạnh hắn. Bà không dám nghĩ Nam Chánh Can sẽ phong Cửu Y là vương phi, cũng không dám tin cuộc đời của Nam Chánh Can chỉ có một nữ nhân. Tương lai, dù không phải đối địch với bên ngoài, thì trong hậu viện kia, nếu Cửu Y cứ mãi ngây thơ như vậy, nhất định sẽ không đấu lại những nữ nhân khác của Nam Chánh Can. Bà không biết bản thân bà và nàng còn có cơ hội để gặp lại nhau nữa không, bà chỉ có thể nói với nàng những lời như vậy để cảnh báo nàng, những lời tận tâm can.






Truyện liên quan