Chương 12: Kẻ xuyên không

Quay ngược lại thời gian ngày đầu tiên mà Huyết Phong bất tỉnh. Ở một nơi khác trong căn nguyên vũ trụ. Một dòng thời gian mộ hành tinh hoàn toàn khác biệt với nơi của đám người Huyết Phong đang cư ngụ.
Trái đất - Vũ trụ 1.


Đây đích thực là hành tinh mà con người chúng ta đang sống. Nơi này con người hoàn toàn bình thường ngoài việc tồn tại Dị Năng Giả là một khái niệm bí mật của quốc gia thuộc phạm trù quân đội ra thì chẳng có gì kỳ lạ ở nơi đây.


Nơi mà những con người bình thường sống với nhau. Khoa học kỹ thuật là thứ mà con người theo đuổi, phát triển. Sự tiến bộ của con người chạy song song với việc trái đất bị tàn phá, rất nhiều những nơi ô nhiễm đến mức độ không thể sống được. Cũng có những nơi khí hậu trong lành đến dễ chịu.


Mùa xuân năm 2018 tại bệnh viện Chợ Rẫy tọa lạc trong Quận 5 của Sài Gòn. Tại cái bệnh viện với vẻ ngoài cũ nát này hàng ngày có tới hàng trăm ca tai nạn giao thông cấp cứu chấn thương liên quan đến mạng sống được chuyển vào đây.


Thậm chí vì số người bị thương quá đông, phòng không đủ dùng mà có những người bị tai nạn đến gãy lìa cả chân tay vẫn không có nơi để mà nằm phải nằm ngoài sàn lạnh lẽo ở bệnh viện.


Mùa xuân là một cái mùa để con người nghỉ ngơi sau một năm làm lụng vất vả, những người con xa nhà về với gia đình của mình ăn tết. Nhưng cũng có một số người chỉ vì về nhà mà gặp điều không may trên đường.


available on google playdownload on app store


Võ Hoằng Giáp một sinh viên Trường đại học khoa học xã hội và nhân văn – Đại học quốc gia thành phố Hồ Chí Minh chuyên khoa lịch sử học.


Hoằng Giáp một sinh viên năm cuối của khoa lịch sử học. Xuân về tết đến cũng như bao người khác Hoằng Giáp một đứa trẻ mồ côi từ bé với niềm đam mê học lịch sử đã từ một trại trẻ mồ côi dưới Long An lên Sài Gòn để học.


Là một sinh viên nghèo được trại trẻ mồ côi nuôi nấng, sau khi trưởng thành vì muốn học tiếp nên Hoằng Giáp đã tự thân lên Sài Gòn vừa làm vừa học vừa theo đuổi niềm đam mê về lịch sử học của mình.


Năm nay còn nửa năm nữa hắn có thể tốt nghiệp nhưng hắn lại gặp một biến cố khủng khiếp trong cuộc đời của mình khi trên đường về quê. Long An gần như sát với Sài Gòn, chỉ cần đi xe máy mấy tiếng là tới nơi nhưng ông trời dường như không có mắt. Khi hắn vừa chạy ra khỏi trung tâm thành phố vào con đường quốc lộ quen thuộc mà hắn đi cả hàng trăm lần lên xuống.


Một chiếc ô tô điên mất tay lái đi ngược chiều lao hẳn qua con lươn hướng về phía hắn.
“ Ai đó gọi cứu thương đi.. gọi cho cảnh sát đến... “
“ Bắt thằng điên kia lại nó tông người bỏ chạy kìa!!! “
“ Đứng lại thằng chó kia!! “


Trong cơn miên mang Hoằng Giáp nghe hàng trăm giọng nói vang lên trong đầu mình. Hắn chẳng biết gì cả, hắn đang trên đường về với trại trẻ mồ côi, trên xe hắn còn có vài hộp quà cho những đứa em hắn quý mến. Nhưng giờ thì xong rồi, hắn cảm giác hắn không thể sống được nữa. Hắn thiếp đi trong vũng máu.


Tại bệnh viện Chợ Rẫy, Hoằng Giáp được người dân chuyển đến nơi đó trong tình trạng mất máu trầm trọng, lồng ngực bị tứa ra làm đôi, tay chân nát thành đậu hũ, thậm chí còn có một cánh tay của hắn giờ đang nằm giữa đường quốc lộ ban nãy.


“ Cấp cứu cấp cưu. Bệnh nhân này lồng ngực bị toác ra phải phẫu thuật ngay lập tức... “
“ Có ai là người nhà của bệnh nhân này không? “
Tất cả đều lắc đầu trước câu hỏi của bác sĩ.


Không quan tâm đến những người không liên quan nữa, vị bác sĩ kia vừa chạy theo xe đẩy của Hoằng Giáp vừa hét lên với vài cô y tá bên cạnh.
“ Chuẩn bị phòng phẫu thuật nhanh lên... “
....


Năm phút sau dưới sự gấp gáp của những người bác sĩ y tá, Hoằng Giáp được đưa vào trong phòng phẫu thậu với hàng đống thiết bị trên cơ thể.
Điện tâm đồ của Hoằng Giáp hiện lên nhịp tim yếu ớt của hắn.
“ Tít tít... tít tít... tít... ~~~~ ------“


Lúc này bỗng điện tâm đồ với biểu hộ lượn sóng yếu ớt bỗng dưng tất cả chỉ còn lại một đường thẳng ch.ết chóc. Một sinh mạng người cứ thế mà ch.ết đi chỉ vì một người không có trách nhiệm với bản thân.


“ Không kịp rồi... Khâu cơ thể bệnh nhân lại sau đó đưa cậu ta vào nhà xác rồi xác nhận danh tính bệnh nhân liên hệ với người nhà! “


Giao việc cho những bác sĩ còn lại trong phòng, vị bác sĩ phẫu thuật chính kia lạnh lùng đi ra khỏi phòng phẫu thuật. Hằng ngày ở nơi đây có tới hàng trăm trường hợp bệnh nhân ch.ết đi, hắn không thể nào đứng đây thương xót cho một người không hề quen biết được.
......


“ Mình... ch.ết rồi sao?... Sao mình chẳng cảm nhận được gì thế này... “


Tại một nơi nào đó ý niệm của Hoằng Giáp vẫn còn, cơ thể hắn đã ch.ết nhưng linh hồn thì lại không. Linh hồn hắn bay lang thang vô định trong bệnh viện. Hắn gặp những linh hồn mà dường như là người kia giống hắn cũng cứ trôi vô định trong bệnh viện.


Bỗng dưng Hoằng Giáp cảm thấy có gì đó không đúng. Giờ đây hắn lại thấy càng lúc hắn càng xa mặt đất. “ Phựt “ một tiếng trước mắt Hoằng Giáp bỗng tối đen lại. Hắn lần này thật sự mất đi nhận thức.
Tại một thế giới nào đó nằm ở một dòng thời gian khác.
......


Ban đêm ngoài thành An Sương lúc này đang có hàng chục cái xe kéo chùm kín vải không biết là đang vận chuyển thứ gì ra khỏi thành.


Những kẻ vận chuyển đó là những tên dân đen, nhưng có một điều lạ ở đây là tại sao khi những tên này đi ra khỏi cổng thành mà không bị kiểm tr.a bất cứ một cái gì. Kể cả có những kẻ kéo những chiếc xe trống trơn đi vào thành giữa ban đêm vẫn không bị thu lấy một đồng tiền thuế.


“ Nhanh nhanh đi, trời gần canh năm rồi. Không mau mau chóng chóng ta nhốt hết bọn ngươi ngoài thành bây giờ! “


Lúc này một tên lính có vẻ hống hách lên tiếng. Tay hắn một bên cầm một ngọn đuốc một bên cầm một cây thương liên tục chỉ đạo những người dân đen kia đang vứt thứ gì đó vào cái hố cách cổng thành cỡ năm mươi trượng về phía rừng vắng người.


Những tiếng bịch bịch bịch liên tục vang lên cứ như tiếng da thịt người va vào nhau. Nếu nhìn kỹ thì đúng thật là người, trong đêm tối dưới ánh đèn mờ ảo của vài ngọn đuốc không đủ ánh sáng ta có thể thấy bọn dân đen đang ném người xuống cái hố. Đúng! là xác người.


Cứ như vậy hàng chục xe kéo nối tiếp nhau quăng những xác người lần lượt xuống dưới hố. Có một đặc điểm là mấy cái xác này tất cả đều mặc đồ đen chùm kín mặt chỉ chừa lại hai con mắt. Có kẻ ch.ết nhắm mắt, có kẻ ch.ết mà mắt vẫn trợn to ra những tia máu tràn ra khỏi khóe mi.


“ Mau mau đổ dầu thiêu hủy đống xác này đi... Thao tác nhanh lên nếu không đến sáng để bọn dân đen thấy thì hỏng chuyện... “
Cũng tên lính vừa rồi ra lệnh cho những người có vẻ là dân đen trong thành thị kia hành động.
Một vài khắc sau cả không khí ngập tràn mùi dầu.
“ Phừng ~~~ “


Một ngọn lửa hắc khí bốc lên ngút trời, mùi tanh của máu lúc này bị đốt cháy thành những ngọn lửa xanh lá trông rất đáng sợ.
“ Để một người ở lại canh đi, tất cả theo ta vào thành... “


Tên lính dứt câu quay người đi. Đám ngươi kia chỉ thị ra một tên mặt non choẹt ở lại canh đống lửa này sau đó bọn chúng đều quay lưng đi theo tên lính Đế Quốc kia.
....
“ Tại sao lại để ta ở đây một mình chứ? Thật bất công... khốn khiếp... khò khò... “


Kẻ bị bỏ ở lại bức xúc mắng chửi một mình, vừa mắng vừa chửi mà hắn ngồi ôm đùi ngủ gật lúc nào không hay.
....
“ Nóng quá... sao lại nóng như vậy... đang là mùa xuân mà?... Nhưng mà mình bị tai nạn... hình như mình ch.ết rồi cơ mà ch.ết? “
Một ý niệm nào đó xoẹt qua.


Trong cái hố lửa kia có một vài nơi rưới dầu chưa tới nên lửa chưa bắt đến kịp, nơi nó không hề có một ngọn lửa thì lúc này mấy cái xác tưởng chừng như đã ch.ết hết kia bỗng động đậy.
“ Người ch.ết... Cứu... cứu tôi với! “


Một kẻ bị mặt từ trong đám xác kia có vẻ như là chưa ch.ết, hắn nằm dưới mấy cái xác nữa bỗng nhiên hét lên. Trong đêm tối với ánh lửa phập phùng sáng rực cả một phương kia, kẻ mặc áo đen ấy vực dậy đẩy hết tất cả những các xác bên cạnh mình ra.


Hắn đứng lên hai mắt trợn to trước cảnh tượng trong mắt hình. Hàng trăm cái xác đang bị thiêu trước mặt hắn, hắn không tin vào mắt mình. Hắn ta nhìn xung quanh thấy mình đang ở dưới một cái hố. Hắn cố hết sức, hết sức để bò lên dưới biển lửa.


Cũng may cho hắn lửa chưa cháy tới chỗ hắn, sau một hồi cố gắng cuối cùng hắn cũng bỏ lên khỏi cái hố lửa.
Bò lên đến nơi hắn kéo cái khăn che mặt mình xuống thở hồng hộc...
“ Đây là nơi quái quỷ nào vậy? Mình ch.ết rồi sao? Mình đang bị thiêu dưới địa ngục hay sao... Sao giọng mình khác quá... “


Kẻ mặc đồ đen ấy đang trong cơn miên man suy nghĩ hắn bỗng nghe thấy tiếng ngáy bên tai mình.
Giật bắn mình hắn run cầm cập quay sang nơi có tiếng gáy.


Hắn tên mặc đồ đen này không ai khác chính là Hoằng Giáp. Đúng! Hắn đã ch.ết rồi, thậm chí ch.ết không toàn thây. Nhưng không biết bằng lý do nào đó hắn ch.ết được vài phút liền lập tức được đầu thai tại một nơi khác, nhưng hắn không biết.


Trong một thân xác khác Hoằng Giáp hoảng sợ nhìn kẻ đang ngủ gật ở xa xa đằng kia. Hắn tự hỏi:
“ Là ma hay là quỷ... “
“ Ực... “
Nuốt một ngụm nước miếng Hoằng Giáp dần dần tiến lại chỗ tên kia đang ngủ gật trên đùi hắn.


Thật sự Hoằng Giáp nhớ hết mọi chuyện kể cả việc hắn được đưa vào phòng cấp cứu, hắn còn ý thức nhưng không thể mở mắt hay nói chuyện được. Cho đến khi hắn nghe một tiếng tít dài dăng dẳng kết thúc mạng sống của hắn thì hắn cảm thấy mọi chuyện rất mơ hồ cho đến bây giờ, hắn cảm nhận mọi thứ rất không thật.


Hắn biết mình có vẻ đã ch.ết rồi nhưng hắn không dám chắc, nếu hắn ch.ết rồi thì kẻ ngồi kia chắc chắn không phải là người.
“ Anh ơi... anh gì ơi... cho em hỏi cái anh ơi... “
Hoằng Giáp tiến lại gần khều khều tên đang ngủ gật kia vài cái.


Trong cơn ngủ lại bị làm phiền tên ngủ gật kia bỗng nhiên giật mình, hắn biết hắn ngủ gật bị người khác gọi chắc chắn sẽ bị trách phạt.
“ Đại ca đại ca... đệ xin lỗi, đệ buồn ngủ quá... “
Bỗng nhiên kẻ ngồi trước mặt Hoằng Giáp lại quỳ xuống xin lỗi rối rít.
“ À anh ơi... không phải... “


Xác định trong đầu đây là người thật Hoằng Giáp mừng rỡ lên trông thấy, hắn nở một nụ cười tươi cho đến khi tên kia ngẩng đầu dậy.
“ Hả? “
“ Hả? “
“ Ngươi ngươi... “


Tên kia chỉ vào mặt Hoằng Giáp sau đó lại chỉ sang cái hố lửa kia, Hoằng Giáp không biết chuyện gì cũng gật gật đầu cho có lệ. Cái bỗng dưng tên đó hắn la toáng lên:
“ Yêu yêu... yêu nghiệt... Maaaaaaaaaaaaa.... “
Hắn sợ quá chạy đi mất. Hoằng Giáp không hiểu chuyện gì hắn cũng sợ quá chạy theo tên kia.


Nhưng dường như hắn chạy không quen, đúng hơn là có cái gì đó rất sai khiến hắn không thích nghi được. Hắn di chuyển quá nhanh, nhanh đến mức hắn không phản ứng kịp liền vấp té, dù vậy hắn vẫn cố chạy theo tên kia trong màn đêm tối mịt.


Hắn cứ thế chạy được vài bước lại té, được vài bước lại té....






Truyện liên quan