Chương 54-1: Mê cung cái gì ghét nhất & phục cái gì ghét nhất

Phần một
Theo lời nói thiếu niên, trong nháy mắt vẻ mặt của cô gái từ ",. ," biến thành "O. O" , không sai, nếu như nói mới vừa rồi cô còn bởi vì không hiểu ý tứ của đối phương mà nghi ngờ, như vậy giờ phút này chính là hoàn toàn sợ ngây người.


"Kết giao kết giao lui tới, " A ha ha ha, không phải là lỗ tai của cô xảy ra vấn đề đi.
Đáng tiếc lời nói tàn nhẫn của thiếu niên phá vỡ suy đoán của cô——
"Không sai."
". . . . . ." Nhất định có chỗ nào không đúng,


Nếu như hỏi Mạc Vong có thích Mục Tử Du hay không, đáp án dĩ nhiên là khẳng định, dĩ nhiên, nhất định là kiểu có tính "Theo đuổi". Làm cái ví dụ suy luận, có người thích Conan có người thích Thảo Mê Nã, nhưng những người này sẽ cưới nó hoặc hắn về nhà sao?
Tuyệt đối không thể nào đâu!


Thứ gọi là "Tín ngưỡng" đã vượt qua giới tính cùng dục vọng, là cao thượng , thuần túy, thoát khỏi những thứ tầm thường lý thú!
Hơn nữa, quan trọng hơn cả, điều này cũng quá đột nhiên đi!


Mặc dù cô vụng trộm sùng bái đối phương đã lâu, nhưng giữa bọn họ cũng chỉ có mấy lần chính thức tiếp xúc, thấy thế nào cũng không thể xuất hiện  "Thích" ... Tình cảm này, đợi đã nào...! Chẳng lẽ. . . . . .


Đột nhiên tìm được một con đường riêng, cô gái yên lặng bổ óc trong chốc lát, lộ ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra: "Hoá ra là như vậy !"
Mục Tử Du: ". . . . . ." Chẳng biết tại sao luôn có chút dự cảm không hay.


available on google playdownload on app store


"Sư huynh!" Cô gái đưa hai tay ra, kéo bàn tay thiếu niên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của chính mình, cảm động nói,:  "Anh thật sự là một người tốt!"
". . . . . ." Nhìn xem, lại bị bắt đầu rồi.


【 Hihi, quả nhiên là phong cách người này. 】 Thạch Vịnh triết rất là không hiền hậu hả hê cười, không nói đến việc, bọn họ có thù oán, cần gì phải nể mặt hắn!
【. . . . . . 】
Như vậy, suy nghĩ của cô gái rốt cuộc như thế nào?
Có lẽ là ——


"Anh cuối cùng cũng phát hiện ra em nhìn lén anh rồi?"
"Nhìn lén. . . . . ." Sẽ có người quang minh chánh đại nói ra những lời này sao?
"Anh hiểu lầm rồi, đó là phương thức em biểu lộ sự sùng bái á!"
". . . . . ." Phương này thức thật đúng là đặc biệt.


" Anh không cần bởi vì em cứu anh nên. . . . . . Cảm thấy có lỗi, rồi cứ như vậy hy sinh chính bản thân mình!"
"Hy sinh?"
"Đúng vậy!" Cô gái gật đầu lia lịa, trong tròng mắt lòng cảm kích quả thật giống như tràn cả ra ngoài,: "Sư huynh, anh thật sự là quá tốt, so sánh với anh, em thật sự là quá kém."


". . . . . ." Đây là một phiên bản "Thật xin lỗi,  anh là người tốt, em không xứng với anh" sao? Không, cô là thật lòng, hoàn toàn thật lòng thật dạ nói ra những này —— có lẽ đây mới kẻ bịp bợp có kinh nghiệm cũng không chừng.


Đối mặt với kiểu trả lời như nói với thần linh như thế này, Mục Tử Du còn có thể nói cái gì?
【Bị bẽ mặt có sảng khoái không? 】
【. . . . . . 】
【 Nhờ hồng phúc của anh, tôi quả thật được xem một vở kịch hay. 】
【. . . . . . Câm miệng. 】


Cho dù không cần nhìn, Mục Tử Du cũng   cũng có thể tưởng tượng  ra vẻ mặt hả hê châm chọc của vị Thạch sư đệ kia giờ phút này, mà bản thân mình quả thật cũng giống như một diễn viên lên sàn diễn thất bại, loại chuyện như vậy,  làm sao có thể chịu được?


Bị tức giận làm cho ảnh hưởng , theo bản năng nói ra một câu nói như vậy ——
"Tự cho là đúng, nhưng thật ra thì chẳng hề hiểu rõ con người tôi."
". . . . . ."


Mấy giây sau, một lần nữa khôi phục tỉnh táo, trong mắt Mục Tử Du lóe lên một chút hối hận, hắn nhìn chăm chú vào vẻ mặt sững sờ lại giống như có chút  bi thương của cô gái, trong lòng dường như có vẻ không đành lòng, rồi lại chẳng biết tại sao có chút cảm thấy sảng khoái.


Không sai, từ đầu tới cuối, những người này  đều không phải đứng từ góc độ của hắn, có tư cách gì mà đi đánh giá bản thân hắn?


"Sư huynh, thật xin lỗi." Nói thật, Mạc Vong không biết  câu nào của mình đắc tội thiếu niên ở trước mắt, nhưng cô cảm thấy nếu chọc giận đến hắn thì nên nói xin lỗi, cho dù là vô ý nhưng sai thì cũng đã sai rồi,: "Còn nữa, cám ơn anh."


Thiếu niên hiển nhiên theo không kịp suy nghĩ giống như Thiên Lý Mã của cô gái, hắn nhíu mày, có chút nghi ngờ hỏi ngược lại: "Cám ơn anh?"


"Ừ." Cô gái gật đầu một cái,: "Có lẽ anh thật sự nói không sai, từ trức đến giờ em tiếp xúc đều không phải con người thật của anh, nhưng mà, lúc anh nói ra câu nói kia, có phải ‘ sư huynh ’ chân chính đang nói chuyện cùng em không?"
". . . . . ."


"Em rất vui! " Không có gì so được với việc khiến người khác tin tưởng, thật sự khiến cho người ta cảm thấy vui thích, tối thiểu cô gái thì cho là như vậy,: "Nói như thế nào đây. . . . . ." Cô gãi gãi mặt, hơi thẹn thùng nói,: "Chỉ là ‘ sư huynh ’ chân chính tính khí hình như không tốt như vậy. . . . . . A, không đúng, ý của em là. . . . . . Em. . . . . ." Đầu lưỡi thiếu chút nữa xoắn vào nhau, Mạc Vong lệ rơi đầy mặt, đến cuối cùng cuối cùng nói ra một câu hoàn chỉnh,: "Tóm lại, dù là như vậy, việc anh giúp em  cũng là chân chân chính chính tồn tại, sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi."


"Anh. . . . . . Giúp đỡ em?"
"Ừ." Cô gái một lần nữa gật đầu,: "Có thể anh không nhớ, nhưng thật ra chúng ta  từ rất lâu trước kia đã gặp qua một lần rồi, lần đó đối với sư huynh mà nói có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại giúp em rất nhiều,em thật sự vô vô cùng cảm kích anh!"


". . . . . ." Bọn họ thật sự đã từng gặp nhau sao? Hoàn toàn không có ấn tượng. . . . . . Nhưng mà có thể khẳng định, cô đang nói thật.


Thiếu nữ nắm chặt cây cung ngắn trong tay theo bản năng, nghiêm túc nói: "Cho nên, đối với em mà nói, cho dù đó là ‘ lời nói dối ’, cũng nhất định là lời nói dối tốt đẹp vô cùng. Dĩ nhiên, có thể thấy được sư huynh chân chính, cũng cùng ‘ hắn ’ đối thoại, em cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
". . . . . ."


"Nói tóm lại, chúng ta tiếp tục đi thôi!" Mặc dù là thật muốn biểu đạt sự cảm kích của mình với sư huynh, nhưng một hơi nói ra những câu nói như thế kia  Mạc Vong lại cảm thấy có chút không ổn lắm, vì vậy cô nắm lấy cổ tay của thiếu niên, xoay người, mổ lần nữa đi về phía trước,: "Phải nhanh một chút tìm ra những người khác mới được."


Lời nói dối tốt đẹp.
Loại chuyện như vậy. . . . . .
【 Chậc, rốt cuộc đổi trở lại rồi. 】
【. . . . . . 】


Không sai, tâm trí dao động , Thạch Vịnh Triết học theo, nắm lấy cơ hội, một lần nữa nắm giữ quyền sở hữu thân thể, mà việc đầu tiên hắn làm sau khi đổi trở lại chính là rút tay về từ trong bàn tay của cô gái.
"?"


"Một mình anh cũng có thể đi." Cho nên đừng nghĩ đến việc chiếm  tiện nghi của Tiểu Thanh Mai nhà hắn!
"Umh."
"Đúng rồi, Tiểu . . . . . Sư muội."
"Cái gì?"


"Em gặp anh lúc nào?" Không chỉ có bản thân MụcTử Du nghi ngờ, Tiểu Trúc Mã cũng tò mò đến nỗi ngứa tim ngứa phổi có được không? Cuộc gặp như thé nào đến nỗi khiến cô nhớ mãi không quên, phải chuyển đến tận ngôi trường này? !


"Việc đó à. . . . . ." Cô gái mở mở miệng, đang chuẩn bị nói gì đó thì cả vùng đất chợt lắc lư, phía dưới còn như vậy, huống chi là tít trên đầu tường, cô vội vã xoay người,  nhấc thiếu niên lên thả vào đầu vai,: "Sư huynh, anh không sao chớ?"


"Thạch vịnh triết" bị xách theo : ". . . . . ." Cô không thể dùng "Phương thức đỡ" tương đối bình thường một chút sao?


Kèm theo sự rung lắc này, cả mê cung hình như cũng bị sụp xuống, ở dưới đất rung động cũng đã đủ kịch liệt, huống chi là trên đầu tường chật hẹp, Mạc Vong liếc mắt nhìn hai phía, nhanh nhẹn nhảy xuống, cố gắng tìm đường chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, bầu trời, đột nhiên sáng.


Không, nói đúng ra, hình như là vật  vốn đang bao phủ bầu trời bỗng nhiên bị vỡ vụn.
Kèm theo những  tiếng kêu "Rắc rắc rắc rắc"  giòn vang,  từng mảnh vụn giống như là mảnh thủy tinh màu đen từ không trung rơi xuống, ngay sau đó ——
"Bệ hạ! ! !"
Âm thanh truyền đến cách đó không xa.


"Esther?" Cô gái cười cười hướng thanh niên  vẫy  tay, cố gắng quơ quơ,: "Tôi đang ở chỗ này!"


Một lát sau, mấy người lần nữa tụ tập lại một chỗ, nhưng ngay sau đó, đầu Mạc Vong liền hiện đầy vạch đen, bởi vì, ba người lại "Bộp bộp bộp"  quỳ thành một hàng, trong miệng nói ra những câu nói tương tự như vậy ——
"Bệ hạ, đều là do bọn thuộc hạ bảo vệ không chu đáo."


"Lại có thể khiến ngài gặp phải tình cảnh nguy hiểm. . . . . ."
"Xin trách phạt ta!"


". . . . . ." Này này, không cần mỗi lần ngoài ý muốn cũng quỳ một lần có được không? Hơn nữa Mục Sư huynh cùng Lục sư huynh cũng ở đây mà! Thật là xấu hổ ch.ết mất! Hơn nữa, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, căn bản không phải lỗi của người nào được không? Nếu có lỗi cũng chỉ có thể trách chính cô quá yếu?


"Tất cả đều đứng lên cho tôi ."
"?"
"Không nghe thấy sao? Tôi nói —— tất cả đều đứng lên cho tôi!" Cô gái hiếm khi có được khí phách hô lên,: "Đây là mệnh lệnh!"
". . . . . . Vâng" X .
Thạch vịnh triết: ". . . . . ."  Tiểu Thanh Mai nhà hắn làm sao có thể mạnh mẽ như vậy, không khoa học!


Mục Tử Du: ". . . . . ." Quả nhiên, cô tuyệt đối không phải là yếu đuối bình thường .
Lục Minh Duệ: ". . . . . ." Ừ, trên người sư muội quả nhiên có thật nhiều bí mật.
Để tránh cho đề tài lại quay trở về điểm xuất phát, ngay sau  Mạc Vong đã hỏi: "Cái mê cung vừa rồi cũng là ‘ Qúai ’ sao?"
"Vâng"


Sau khi được giải thích, cô gái mới biết, "Qúai " chân chính thật ra thì không phải là mê cung, mà là nó đang chờ đợi ở chỗ cửa ra, chỉ là hiển nhiên nó đã bị diệt, nếu không mê cung cũng sẽ không sụp đổ. Chỉ là không thể không nói, vận số của Mạc Vong  thật lòng không tệ, nguyên nhân "Yêu Qúai" đợi tại lối ra chính là —— vào giây phút người đó vu sướng khi tìm thấy lối ra, lại để cho người đó một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng. Mà cô . . . . . . Khụ khụ khụ, nhờ vào khả năng lạc đường vô địch mà đã tự cứu được bản thân, căn bản không tìm được "Cửa ra" thì người làm sao có thể gặp được boss!


"Ai? Nghe  qua thật là lợi hại."
"Chỉ là nghe thôi." THAIN nhún vai một cái,: "Tìm đường ngược lại tốn một ít thời gian, nhưng mà tiền bối Esther một kiếm liền đem nó thu thập, khiến tiền bối Grays và tôi hoàn toàn không có đất dụng võ."
"Là như vậy sao?" Cô gái nhìn về phía thanh niên.


"Bệ hạ, đó cũng không phải là yêu quái quá lợi hại." Hơn nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới Ma vương bệ hạ đang bị vây trong lồng giam đen nhánh này, còn khả năng đối mặt với đủ loại nguy hiểm ngoài ý muốn, trong lòng thanh niên vừa lo lắng lại tức giận, không thể có tâm tư lãng phí một chút xíu thời gian.


"Thật sao? Chỉ là như vậy, " Mạc Vong nhón chân lên, vỗ vỗ . . . . . . Ngực Esther ( đối với  người cao 1m như cô mà nói , mấy thanh niên 1m quả thực là người khổng lồ có được không? Độc ác! ),: "Esther, anh quả nhiên thật là lợi hại!"


Grays giận dữ: "Esther, cái người chỉ biết nịnh nọt  khốn kiếp này!" Hắn đã nói rồi mà, người này tại sao lại ra tay nhanh như vậy, thì ra là vì lấy được khích lệ của bệ hạ sao? Khi dễ hắn! ! !
THAIN nắm tóc, lộ ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là tiền bối nịnh hót sao?"
Esther: ". . . . . ."


Mà trong lúc mấy người không chú ý, bỗng nhiên sắc mặt của "Mục Tử Du" đổi một cái, ngay sau đó, thân thể của hắn lắc lư, Lục Minh Duệ đứng ở hắn bên cạnh vội vàng đỡ lấy, nghiêng đầu hỏi: "Tử Du, không sao chứ?"
". . . . . . Ừ, không có việc gì." Chỉ là một tên kỳ đà đi mà thôi.


Cùng lúc đó, thiếu niên vốn nằm yên tĩnh tại cửa, mí mắt đột nhiên run rẩy, sau vài giây, chậm rãi mở hai mắt.






Truyện liên quan