Chương 73: Theo dõi ghét cái gì nhất! & Đi dạo phố ghét cái gì nhất!
Edit: nammoi
Phần một
Hai vợ chồng dùng tình cảnh vô cùng “buồn nôn” kích thích đứa con trai ngu ngốc của mình, sau đó rất không phúc hậu gọi Mạc Vong sang săn cơm.
Thạch Vịnh Triết: “…” #ba mẹ mình không thể nào đáng ghét đến mức này được!# Không thể nào… Mới là lạ! Được rồi, dù thế nào đi nữa hai người chính là lấy chuyện chèn ép cậu làm thú vui, cậu cũng đã quen rồi… Quen rồi… Thói quen… *khóc ròng*[nammoi][diendanlequydon]
Bữa sáng hôm nay của Thạch gia đơn giản có bánh bao trứng chiên và canh rau, nhưng mà sản phẩm của mẹ Thạch tất nhiên là tinh (hoàn mỹ, tốt nhất) phẩm, thức ăn đơn giản nhưng vị rất ngon, cô ăn uống rất vui vẻ.
Mặt khác, mẹ Thạch hơi nghi ngờ hỏi: “Tiểu Vong, con ăn mặc xinh đẹp như vậy, định đi đâu sao?”
Không sai, lúc sang đây Mạc Vong đã thay quần áo xong, thật ra cô cảm thấy cách dì Trương nói chuyện hơi cường điệu quá, cũng không có xinh lắm mà, chỉ là mặc váy màu xanh dương dài đến gối, mặc áo khoác len màu trắng, áo màu đen, đôi vớ màu đen cùng màu ôm chặt đôi chân thon dài, dưới chân là đôi dép đế bằng màu trắng, cái khăn quàng cổ màu trắng có sọc xanh vì lúc ăn cơm bất tiện nên cô đã để ở nhà.
Lại nói, bộ quần áo này chính là do dì Trương tặng cô lúc đầu xuân mà, mấy ngày nay nhiệt độ cũng không cao hơn bao nhiêu nên mặc bộ này cũng không bị khó chịu.
“Dạ, con có hẹn.” Cô vừa trét mứt hoa quả lên bánh mì vừa vô cùng thành thật gật đầu.
Mẹ Thạch yên lặng nhìn chồng mình, ba Thạch buồn bã nhìn bà lắc đầu, nếu như Tiểu Vong đi cùng con trai ngốc nhà mình thì từ sáng sớm nó đã vui mừng không phân biệt được phương hướng rồi? Làm gì còn rảnh rỗi ngồi ăn sáng như bây giờ? Tám mươi phần trăm là đang chọn quần áo trong phòng rồi.
“Có hẹn với bạn học sao?”
“Dạ không, có hẹn với một sư huynh.” Bởi vì trong lòng không có “quỷ” nên Mạc Vong trả lời rất trôi chảy.
“Sư huynh… Con trai sao?” Mẹ Thạch kinh ngạc, chuyện này là sao?... Bà yên lặng nghiêng đầu nhìn đứa con trai đang ăn cơm của mình: “Các con là cùng nhau… hẹn hò?”
“Khụ!” Cô xém tí nữa bị dọa sặc, xua tay liên tục: “Không, không phải. Có lẽ sư huynh có việc muốn nhờ con một tay?” Giọng của Mạc Vong cũng không chắc chắn lắm, tất nhiên chuyện này cũng không thể trách nàng, bởi vì lúc đó anh ấy cũng không nói rõ phải làm gì.
“Buổi trưa có về ăn cơm không?”
“Chắc con không về ạ.” Mạc Vong nhìn thời gian, bây giờ cũng đã 9h sáng, thế này thì không thể nào quay về trước12h được. Cô cười nói: “Cho nên dì Trương không cần nấu cơm cho con.”
“Tối có ăn cơm không?”
“Hẳn là… Có ạ?” Mạc Vong không chắc chắn lắm, lần này cô nghĩ mới nói: “Ừm, hay là buổi chiều con gọi di động cho dì Trương nha.”
“Được, không thì gọi điện thoại bàn cũng được, dù sao hôm nay dì cũng không định đi đâu.”
“Dạ.”
Chỉ cần hai ba miếng đã giải quyết xong bữa sáng, cô lễ phép chào hai vị trưởng bối, trực tiếp nhảy từ phòng Thạch Vịnh Triết về nhà, cầm khăn ở trên giường quàng lên cổ, nhân tiện kiểm tr.a phía dưới có lỏng hay không, nhìn thời gian đã sắp đến 9h, cô vội vã cầm theo túi xách đã chuẩn bị xong từ trước lên, chạy ra khỏi cửa.
Gần như trong nháy mắt khi cô đóng cửa phòng lại.
Thạch Vịnh Triết đã yên lặng quay về phòng của mình.
Saka đánh hơi trong không khí, vô cùng tự tin vung vẩy một cái nệm thịt dưới đám lông quăn của mình.
Brad ngáp một cái, nhày lên lưng con chó trắng ngồi.
Thanh niên tóc tím và thiếu niên tóc vàng liếc mắt nhìn nhau, vỗ mạnh lên bàn một cái.
Nhất định là phải theo dõi!
Vì vậy lúc ra khỏi cửa hai đội gặp nhau.
Đội Dũng Giả: “…”
Đội Ma Vương: “…”
Đây là cái tình huống gì vậy? ____ X với N
Thạch Vịnh Triết đang lúng túng thì cánh cửa sau lưng chợt mở ra, ba Thạch yên lặng đưa một cái ống nhòm cỡ nhỏ cho con trai nhà mình: “Khi còn trẻ lúc ba theo dõi mẹ con đã sử dụng, độ nét cao mà mang theo cũng thuận tiện, cầm lấy đi.”
Thạch Vịnh Triết: “…”
___ Ba à, rốt cuộc ba đã làm gì với mẹ con vậy! Sẽ không dùng thủ đoạn gì trái pháp luật chứ?
Ông lại lấy ra một quyển sổ nhỏ: “Đây là những điều tâm đắc khi theo dõi do ba viết ra, ngồi xe trong khi theo dõi, đề phòng bị phát hiện, cố gắng lên.” Ông chụp vai cậu: “Mặc dù ba không tin con một chút nào.”
Thạch Vịnh Triết: “…”
___ Ba à, ba có phải là ba ruột của con không? Con có thể thương lượng một chút, không làm như vậy được không?!
Sau khi vô cùng bình tĩnh phó thác “đồ vật quan trọng” cho con trai ngu xuẩn của mình xong, ba Thạch giơ tay chào Greens và Thain: “Con trai chú xin làm phiền các cháu, nếu như nó có làm chuyện ngu xuẩn gì, cứ mặc kệ.”
Thạch Vịnh Triết: “…”
___ Ba à, ba thật sự là ba ruột của con sao?
Greens: “…”
___ Đây thật sự là ba ruột của Dũng Giả sao? Thật không phải là người của ma giới đến đây nằm vùng sao?
“Được, cứ giao cho ta.” Thain vỗ ngực, sảng khoái đống ý.
Greens: “…”
___ Anh hai à, ngươi có đáng thắng được người ta sao?
“Saka, Brad, coi chừng anh hai nha.” Ông vươn tay sờ.
“Gâu!”
___ An tâm đi, nể mặt túi tiền của con trai ngươi, bản đại nhân sẽ cố hết sức.
“Meo meo~”
__ Tên ngu ngốc này nhìn thế nào cũng thấy không thể cua gái được, ta đi theo xem náo nhiệt![nammoi][diendanlequydon]
Thạch Vịnh Triết: “…”
___ Đột nhiên cậu cảm thấu hình như có người đang nói xấu mình, đây… đây là cái tình huống gì?
Cứ như vậy N người theo dõi hợp thành một tổ, trong thời tiết u ám cùng bước chung một con đường, con đường quanh co, tiền đồ… Được rồi, hình như cũng không thể nào quang minh được.
Mà lúc này Mạc Vong đã ngồi xe buýt đi vào trung tâm thành phố.
Khoảng hai mươi phút sau, Mạc Vong xuống xe, thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù là chủ nhaath nhưng vì thời gian không quá muộn nên xe buýt cũng không đông lắm.
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra nhìn, bây giờ là chín giờ hai mươi mốt phút, cách thời gian hẹn chín giờ bốn mươi còn khoảng hai mươi phút, hai mươi phút đủ để cô thong thả đi đến chỗ hẹn.
Mặc kệ là hẹn với ai, Mạc Vong luôn thích đến sớm, cô luôn kiên định cho rằng chờ người khác tốt hơn để người khác chờ, mà người có hẹn với cô… Hình như cũng có suy nghĩ như thế.
Chỗ hai người hẹn nhau là trước cửa tiệm thức ăn nhanh, địa điểm là do Mạc Vong quyết định bởi vì cô… Khụ, nhận biết đường hơi kém, mà tiệm ăn ở ngay bên cạnh bến xe buýt nên cô nhớ được. Còn chưa tới nơi, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô yên lặng nhìn trời, rốt cuộc là sư huynh đến từ khi nào thế?
Người thiếu niên cũng giống cô, hôm nay không mặc đồng phục học sinh như ngày thường mà đổi lại một bộ đồ dài màu vàng nhạt, hoàn toàn tôn lên đôi chân thon dài, lúc này anh ấy đang để tay trong túi áo, hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Ngay sau đó, anh ấy khẽ nhếch miệng, nụ cười yếu ớt lúc đang cúi đầu, những sợi tóc đen nhánh rung động nhè nhẹ, một nửa khuôn mặt tuấn tú bị che lại bên trong khăn quàng cổ màu xám tro, chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.
Không thể không nói, một màn này là cảnh đẹp vô cùng động lòng người, không ít người đang đi trên dường cũng khó có thể kìm lòng được mà đi chậm lại để tán thưởng.
Mạc Vong dừng lại, gãi gãi khuôn mặt, không biết vì sao lại có cảm giác “Tốt nhất là không nên đi qua đó”. Đúng lúc này, hình như thiếu niên cảm giác được, nghiêng đầu nhìn qua.
Mục Tử Du: “…”
Mạc Vong: “…”
Sau khi trố mắt nhìn nhau một lúc, cô cười khan giơ móng vuốt của mình lên: “Sư huynh, chào buổi sáng, anh đến thật sớm.”
“Chào buổi sáng, em cũng tới sớm.”
“Không, anh đến sớm hơn.”
“…” Đây là kiểu nói chuyện quỷ dị gì thế?
Mạc Vong: “…” Không phải là cô nói sai gì chứ?
Mục Tử Du nhìn chăm chú vào khuôn mặt như đưa đám của cô, xoay người lại, hơi bất đắc dĩ nói: “Anh sẽ không ăn thịt em, em đứng cách xa anh như vậy làm cái gì?”
“À?” Lúc này cô mới phát hiện mình đứng cách xa đối phương, vội vàng “lạch bà lạch bạch” chạy chậm tới: “Thật xin lỗi, em quên mất.”
Mục Tử Du nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang bước nhanh tới, không khỏi cảm thấy những lúc cô như vậy luôn dễ dàng lây nhiễm sức sống tràn đầy của mình cho người khác, làm cho hắn cảm thấy thoải mái từ trong nội tâm… Nhưng mà nếu nói đây là “thích” sao?
Hình như cũng không phải là hoàn toàn hỏng bét.
Trong lúc hắn đang tự hỏi, cô được gia tăng nhanh nhẹn đã đến trước mặt hắn, thắng gấp, hỏi đỏ mặt nói: “Sư huynh, huynh đợi em đã lâu rồi sao?” Vậy mafkaij để cho hắn đợi, thật là ngại quá đi mất.
“Không, anh cũng vừa mới tới.” Mục Tử Du nhíu mày, mỉm cười nói: “Vốn nghĩ là sẽ phải chờ thêm một lúc nữa, không ngờ em cũng tới sớm như vậy.”
“Em sợ trên đường xảy ra kẹt xe ngoài ý muốn cho nên đi sớm một chút.” Nếu biết sư huynh đến sớm như vậy thì đã đi sớm hơn.
“Đi thôi.” Mục Tử Du nghiêng người sang.
“Dạ?”
“Mời em đi ăn.”
“Dạ?”
Hắn thở dài, quay đầu lại: “Em định dùng câu “dạ?” để trả lời tất cả câu nói của huynh sao?”
“Dạ?... Không, ý em muốn nói, em mới ăn sáng xong.” Cho nên muốn hỏi, rốt cuộc sư huynh gọi em ra ngoài để làm cái gì? Mời cô ăn cơm? Không, không, không, anh ấy cũng không nhàm chán như vậy.
“Ăn kem thì sao”
“Thật sự không…”
“Bánh vòng thì sao?
“Em thật sự…”
“Mứt quả thì sao?”
“… Được, cảm ơn sư huynh.” Qua cuộc nói chuyện, Mạc Vong mơ hồ cảm thấy mình đã nhìn thấy một mặt khác của sư huynh, người nào đó luôn cố chấp “không đạt mục đích thề không bỏ qua”, chẳng hiểu vì sao, điều này làm cô hơi lo lắng. Cô cũng không biết suy nghĩ như thế từ đâu mà có nhưng cũng không có cách nào gạt suy nghĩ đó qua một bên được.
“Cho em.”
Mục Tử Du nhanh chóng đưa một xâu mứt quả to cho cô, loại mứt trong cửa hàng bên đường này khác với mứt bên cạnh trường học, bên trong không chỉ có sơn tr.a và quả táo mà con có những loại trái cây khác như quả nho, quả quýt, cà chua bi các loại. Mục sư huynh mua cho cô xâu mứt dâu tây, bên trong có từng quả dâu màu đỏ au khá đẹp mắt nhưng khi ăn rồi mọi người mới biết thật ra loại dâu này không ngọt lắm.
“Rất hợp với em.”
“Dạ?... Không, ý em nói, sư huynh nói cái gì vậy?”
Mục Tử Du không trả lời mà chỉ vươn tay chọc đỉnh đầu của cô, lại chỉ vào túi xách của cô.
Trong nháy mắt Mạc Vong hiểu ra, hôm nay cột tóc của cô hình dâu tây mà túi xách của cô, cô cúi đầu nhìn chăm chú lá dâu tây cỡ lớn đeo bên hông, ngượng ngùng cười, để hóa giải không khí lung túng này, cô căn một miếng lên xâu mưt quả, ừ, quả nhiên là không ngọt.
“Ăn ngon không?”
“Dạ? Dạ.” Cô gật đầu: “Ăn ngon, sư huynh anh không ăn sao?”
“Ừm, anh quên mua cho mình.”
“Ặc…” Mạc Vong ngẩn người, cô cũng không ngờ được mình sẽ nghe thấy câu trả lời như thế, vội vàng nói: “Vậy để em giúp sư huynh mua…”
“Như vậy là được rồi.” Mục Tử Du vừa nói vừa cúi đầu xuống, cắn một viên mứt đỏ au trong xâu mứt trong tay cô.[nammoi][diendanlequydon]
“…Dạ?”