Chương 4-1: Hoa đào nhà ai nở rộ (1)
Phượng tộc sơn trang đứng sừng sững trên đỉnh Lam Ngọc của núi Vương Mẫu, trong ra một vùng rực sắc hoa phượng hoàng. Lúc ấy những đóa hoa còn chưa hé nở. Mỗi bông giống như một chú phượng nhỏ đang e ấp cuộn chiếc đuôi dài thướt tha lại, ngậm trong miệng viên ngọc quý là nhụy hoa xinh xinh. Khắp đất trời như trải dài sức sống vô tận của loài hoa ấy.
Khuê phòng của Lạc Tề nằm ở góc đông bắc của sơn trang. Hè mát đông ấm, thật là dễ chịu. Chợt nghe thấy tiếng động lao xao như từng bông tuyết lăn ngoài cửa, nàng đoán ran gay ai đang tới.
Ngược về mấy năm trước, bấy giờ Hỏa Phượng gia bên cạnh hạ sinh một quý tử tên Phượng Hề, được cưng nựng nâng niu lắm. Có khi còn được chiều chuộng hơn cả nhị ca Kiều Thương lúc nhỏ.
Nếu bàn tới chuyện vì sao Kiều Thương được chọn làm thái tử của Phượng tộc, thì lý do chính là diện mạo lộng lẫy không ai sánh bằng của chàng khi hiện nguyên hình loài phượng.
Còn cậu nhóc này khi mới chào đời chỉ là một quả trứng sần sùi. Chẳng ai nghĩ rằng, khi cậu sinh ra lại tỏa hào quang chói lòa cả vùng núi Vương Mẫu, làm kinh động đến cả Vương Mẫu nương nương, khiến bà giật mình hỏi ngay chuyện gì vừa xảy ra.
Giờ đây, đứa bé ngày nào còn nằm trong vỏ trứng xấu xí ấy đã trở thành một cậu bé đầu để chỏm, tung tăng nô đùa rất đáng yêu. Vì cùng có điểm chung là khoảnh khắc chào đời huy hoàng lạ kỳ nên cậu đã bái nhị ca Kiều Thương của Lạc Tề làm sư phụ, lúc rảnh rỗi lại chạy tới phòng Lạc Tề phá phách, nghịch ngợm.
“ Cửu sư thúc, cửu sư thúc”. Cậu bé quen gọi đùa Lạc Tề như vậy. Phượng Hề trước nay không bao giờ biết làm nũng cả, như một trái bóng lăn tròn vào phòng, quên cả việc cuộn chiếc đuôi phượng vào, thế là ngã chổng kềnh trước cửa.
“ Lễ này của Phượng nhi lớn quá, cửu sư thúc nhận lễ!” Đứng trước mặt Phượng Hề, Lạc Tề cười khúc khích rồi bế bổng cậu lên. Nàng đặt vào lòng đủ thức đồ chơi, rồi tiện thể đưa tay vuốt ve bộ lông mượt óng rực rỡ khác thường ấy.
“Cửu sư thúc, nhột quá đi” Phượng Hề không khóc, không hờn, chỉ dụi dụi vầng trán đỏ ửng, ra sức gục đầu vào ngực Lạc Tề.
“ Nhóc đáng ghét này”, nàng vừa nói vừa một tay đẩy đầu cậu bé ra. Lạc Tề nhớ tới nhị ca khi nhỏ rất khôi ngô, thích nhất là kéo chiếc đuôi lượt thượt của mình đi khắp chốn, rồi quạt mát cho mọi người. Sau đó, đúng lúc người ta đang thích thú tận hưởng, thì tinh quái quay đầu lại nhìn Lạc Tề bằng đôi mắt ngây thơ vô tội mà nói: “ Tề Tề, muội xem, nếu bây giờ ta “xì hơi” thì thế nào nhỉ?”
Chứng kiến tiểu tử nhị ca rắc rối tinh nghịch ấy lớn lên trở thành một đấng nam nhi phong trần, tướng mạo phi phàm. Nàng nghĩ, hay là cứ cho Phượng Hề chút cơ hội, ai bảo nó có cái tên quá nho nhã thế chứ.
Phượng Hề chớp chớp đôi mắt long lanh, dường như nhớ ra mục đích mình đến: “ Cửu sư thúc à, ban nãy mẹ con và con đi đến đầu sơn trang chơi, tình cờ gặp một ca ca rất điển trai đó, huynh ấy, huynh ấy đến để cầu hôn”.
Ồ …chắc chắn là là đã để mắt tới cô con gái nhà ai của Phượng tộc.
“ Sau đó thì sao?” Nàng quen tay tết một bím tóc thật cầu kỳ cho Phượng Hề, ngáp dài rồi nằm xuống.
“ Sau đó ạ? Sau đó huynh ấy nói là muốn cầu hôn Cửu sư thúc đó”. “ Ai ya”, Lạc Tề đang nằm trên ghế bất ngờ ngã lăn xuống đất. Cánh tay nàng đau điếng nhưng vẫn cố gượng dậy. Nàng đặt Phượng Hề ngồi ngay ngắn lại rồi nhìn cậu bé chăm chú và cẩn trọng hỏi: “ Con nói…là….với ta?”
“ Ừm, mẹ con đã hỏi kỹ mấy lần là có phải Cửu sư thúc không, huynh ấy đều trả lời là đúng mà”. Tiểu Phượng Hề khua khoắng cánh tay mập mạp, cười hỉ hả: “ Mẹ bảo là Cửu sư thúc nhất định là mừng muốn ch.ết đó!”
A…Hả?
Có lẽ nào cái người tên Trọng Uyên hay Phất Tức gì đó đã tìm đến tận đây ư? Không thể nào, thường thường ai lại có câu cửa miệng “trách nhiệm” chứ? Lạc Tề tuy nhan sắc chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thành làm người ta khó quên. Cho nên, nghe chuyện này nàng nuốt nước miếng rồi ngại ngùng, cười hỏi: “ Ta nghĩ Tiểu phượng nhi thông minh như vậy hẳn là phải biết nhiều hơn chứ nhỉ?”
“ Dĩ nhiên rồi!”, Tiểu Phượng nhi nhổm người thẳng dậy, kiêu hãnh vẫy vẫy chiếc đuôi dài.
“Vì liên quan đến Cửu sư thúc mà, nên con rất tò mò. Con cứ thế đi theo sau xem sao. Tang Đế bà bà ban đầu không đồng ý, sau đó hai người nói chuyện rất lâu trong căn phòng nhỏ, lúc ra khỏi phòng bà bà chỉ nói: “ Tề Tề nhà chúng tôi sau này lại phải làm phiền đến Nguyệt Hoa thượng thần lo liệu rồi”.
Nguyệt Hoa thượng thần? Lạc Tề lặng người một chốc rồi hỏi ngay: “ Họ còn ở đó không?”
“ Bà bà và huynh ấy vẫn còn trong đại đường mà, con chỉ là nhanh chân chạy trước tới mặt bảo với Cửu sư thúc việc quân cơ đại sự thôi”.
“ Tốt lắm, Tiểu phượng nhi giỏi lắm!” Nàng vui mừng khen ngợi, rồi đến bên hôn lên má cậu bé, đặt cậu ngồi lên chiếc ghế dài của mình, nói: “ Cửu sư thúc đi một lát rồi về nhé”
Trong đại đường An Đễ chỉ cảm thấy vị thần tiên này trông rất quen. Nhưng rốt cuộc, Nguyệt Hoa thượng thần nơi Thiên giới thực ra chẳng ra là cái gì. Người ngoài đều nói rằng vị thần này chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực, suy cho cùng cũng chỉ là có mỗi vẻ ngoài kéo lại, số mệnh vốn bạc.
Ấy vậy mà lúc này nghĩ lại, cũng tháy có vài phần khác so với truyền thuyết. Nói cho cùng người ngồi trước mặt vừa thoát tục, vừa trầm tĩnh, chẳng khó mà chiếm được cảm tình của Tang Đế. Thẳng thắng mà nói, trong mắt bà khi ấy chàng chẳng kém gì bậc thần tiên thần thông quảng đại nhất thế gian.
Tang Đế chỉ nói: “ Ngài đã nói vậy….nghĩa là cũng biết về hoàn cảnh của tiểu nữ?”
Ở yến tiệc nơi Dao Trì, tại hạ đã vô tình nghe được mấy lời tâm sự của Tề Tề. Có điều tự biết bản thân mình chỉ là một vị thần hạng thấp kém, sợ không sánh được với nàng”.
Tang Đế nhíu mày.
Thực sự, tuy nói vui bên ngoài đây là con nuôi, nhưng trong thâm tâm bà, Tề Tề chẳng khác nào bảo bối bà hết mực nâng niu. Nguyệt Hoa thượng thần quả là chức vị khiêm tốn nhất nên suy đi tính lại cũng có đôi phần chưa vừa lòng.
Bất giác bà thản nhiên nở nụ cười. Vị thần này đúng là, thì ra nghe về thân thế của Lạc Tề, cảm thấy hai bên có phần cùng cảnh ngộ, thế là đến cầu hôn. Nhưng cũng tốt, biết sớm còn hơn là để mai kia loạn lên. Bà không thích nghĩ nhiều. Hàng lông mày bà chợt giãn ra nhẹ nhõm. Thế nhưng, chưa kịp tiếp lời, thì bà bỗng nghe vọng tới bên tai một tiếng động lớn.