Chương 9-2
“Uy, nhóc con chết tiệt, bây muốn làm gì? Không nên cởi quần của cậu ── “
Ngay cả khi đã thổ lộ hết ruột gan mình, Giang đại đường chủ uy nghiêm của chúng ta vẫn khó có thể thoát khỏi số mệnh cẩu không thể không ăn phân, bị cháu trai ác ma lần thứ hai áp đảo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày kế tiếp, cuối cùng hai cậu cháu cũng đã thổ lộ với nhau, quả thực ngọt ngào đến không đỡ nổi.
Kỷ Tử Hạo đợi nhiều năm, rốt cục đợi đến ngày cậu mình “Cam tâm tình nguyện”, hai người giống như củi khô lửa bốc, một ngày một đêm không biết làm muốn ướt bao nhiêu tấm ra giường, thiếu chút nữa tinh tẫn nhân vong.
“Cậu,” nằm trên giường lớn ở trong nhà, Kỷ Tử Hạo ôn nhu xóa đi mồ hôi giữa lông mày nam nhân, “buổi tối cháu muốn mời anh em kết nghĩa Borgia vương tử đến dùng bữa, cho hai người biết nhau thêm. Cậu có chịu không?”
“Cậu bảo không thích được không?” Giang Kiêu Long trừng mắt liếc hắn.
“Nếu như cậu bảo không thích, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào nhà của chúng ta một bước. Hiện tại cháu cái gì cũng nghe vợ của cháu hết.” Mồm Kỷ Tử Hạo ngọt lịm như mía lùi.
“Vợ gì hả mậy? Câm miệng!” Giang Kiêu Long mắc cở, mặt đỏ cả.
“Hi, cậu là vợ của cháu a. Cháu muốn cả đời đều cùng cậu ở một chỗ, vĩnh viễn cũng không chia lìa.” Thiếu niên còn đang tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt.
Rõ ràng lòng vui đến muốn ch.ết, Giang đại đường chủ dù chết vẫn sĩ diện mạnh miệng nói, “ai nói muốn với bây vĩnh viễn sống cùng nhau hả? Ông đây nếu chán chê liền một cước đá văng mày!”
“Ai dục, cháu sợ thật nga.” Kỷ Tử Hạo cố ý sợ sệt vỗ vỗ ngực, “vậy để không cho cậu quá nhanh mà chán, cháu trai này đành hảo nỗ lực phát minh chiêu thức mới.”
Thấy trên mặt thiếu niên lộ nụ cười tà ác, Giang đại đường chủ của chúng ta lập tức sợ đến kêu to! “Kỷ Tử Hạo, mày bớt đụng chạm ông à nghen!”
Thiếu niên thấy ông cậu âu yếm bị mình doạ đến oa oa kêu to, không khỏi hài lòng cười ha hả. “Ha ha… Cậu thực sự hảo khả ái nga.”
“Mày cứ cười nữa đi con, buổi tối sẽ không cho anh em kết nghĩa của mày qua đâu!”
“Hảo hảo, không cười thì không cười.” Kỷ Tử Hạo ôn nhu hôn lên nam nhân âu yếm.
Ngay khi hai người vẫn đang triền miên ôm ấp thì, điện thoại bên giường réo vang ──
“Nghe điện thoại.”
“Không cho.”
“Biết đâu có việc gì gấp…” Giang Kiêu Long giãy dụa khỏi vòng tay thiếu niên, thò tay cầm lấy ống nghe.
“Uy, là Tiểu Long à?”
Trời ạ! Là chị cả! Trái tim Giang Kiêu Long sợ đến thiếu chút nữa ngừng đập.
Thấy vẻ mặt cậu, Kỷ Tử Hạo mau đoán ra là ai.
Thiếu niên xấu xa cười, từ phía sau hạ lưu âu yếm eo nam nhân.
Đừng động tay động chân! Giang Kiêu Long bực mình đánh tay cháu trai.
“Uy? Làm sao không nói lời nào? Là Tiểu Long hả?”
“Dạ, là em.” Giang Kiêu Long trả lời chột dạ. “Chị cả có chuyện gì sao?”
“Là như vầy. Ngày hôm nay ông già lại lớn tiếng oán than vang trời dậy đất, nói chú đã trưởng thành rồi, mấy bà chị tụi này lại không giúp chú chuẩn bị một cô vợ. Ổng vừa giảng một tràng qua điện thoại, chị ba chú với chị đây cũng bảo là sẽ giúp chú sắp đặt chuyện xem mắt.”
“Xem mắt?”
Lời cậu vừa nói ra, Kỷ Tử Hạo lập tức cảnh giác mà căng cái lỗ tai áp lên ống nghe.
“Thế nào? Nghe tiếng chú dường như thật cao hứng, đúng không?” Thanh âm Giang Mỹ Cầm tràn ngập tiếu ý.
Kỷ Tử Hạo nghe vậy lạnh lùng cười.
Vui vẻ? Cháu cho cậu vui vẻ này!
Thiếu niên sờ lưng nam nhân thật mạnh.
Giang Kiêu Long rất không tiền đồ mà đau đến kêu lên.
“Làm sao vậy? Tiểu Long chú làm sao vậy?” Giang Mỹ Cầm bị tiếng kêu thảm thiết từ trong ống nghe truyền đến doạ cho tim đập bình bịch.
“Không, không có gì. Vừa không cẩn thận đụng mạnh thắt lưng.”
“Nga, vậy chú nên cẩn thận một chút. Thắt lưng đối với đàn ông rất quan trọng đó.” Giang Mỹ Cầm có ý khuyên bảo.
“Đã biết.” Giang Kiêu Long có hơi xấu hổ mà trả lời.
“Mấy ngày nay chú nên đi tút tát lại cho đẹp mã một chút, mua mấy bộ y phục thích hợp đi xem mắt. Đúng rồi, nghìn vạn lần chú đừng tự đi mua à, mắt chú hổng có thẩm mỹ gì sất, chị đây không dám khen tặng đâu. Bảo Tiểu Hạo đi mua với chú, biết không?”
Em cũng chưa chán sống mà, còn gọi hắn đi theo em mua y phục xem mắt làm chi.
Chị cả, bà chị muốn hại chết thằng em duy nhất sao? Ô…
Giang Kiêu Long nhịn không được âm thầm rơi lệ.
“Vậy chuyện xem mắt chúng ta phải đi sắp xếp rồi. Đến lúc đó sẽ gọi điện báo cho chú.”
Khóe miệng Kỷ Tử Hạo cong lên một nụ cười nhạt, bàn tay len lỏi mà bóp mạnh mông nam nhân.
Giang Kiêu Long sống chung với cháu trai nhiều năm tất nhiên đã nhận ra thiếu niên mau phát điên rồi, vội vã cự tuyệt, “Không không! Chị cả, nghìn vạn lần chị đừng sắp xếp vụ xem mắt gì hết. Em không cần!”
“Không thể theo ý chú được! Chú là con trai độc nhất của Giang gia chúng ta, chú muốn hại Giang gia ta tuyệt hậu sao?”
Ai, chị cả à, từ ngày ông đây gặp gỡ con trai cưng của chị, Giang gia liền nhất định tuyệt hậu rồi!
Thiếu niên thấy cậu không trả lời bèn cho rằng y đang do dự, tức giận đến nâng cao một chân của y, ở một bên kiên quyết đẩy vào.
Côn thịt lớn đằng đằng sát khí từng chút một đâm vào nơi sâu nhất trong ruột, nam nhân không hề đề phòng bị chơi mà thất thanh la to.
“Muốn ch.ết! Tiểu Long, chú lại đụng đến thắt lưng à? Cẩn thận một tí chứ!”
Ruột bị căng đến vừa đầy vừa trướng, cảm giác khó chịu xen lẫn sảng khoái nói không nên lời khiến Giang Kiêu Long chỉ có thể rên rỉ đứt quãng.
“Được rồi, Tiểu Hạo đâu?”
“Hắn… Hắn…” Giang Kiêu Long ấp úng nói không nên lời.
“Nói cho mama.” Kỷ Tử Hạo sỗ sàng nói nhỏ bên tai nam nhân, “rằng con trai chị đang ở trong cái mông cậu hắn, dùng thịt heo bổng hung hăng chơi tiểu lãng huyệt.”
Ô, tên cầm thú! Loại nói năng như vầy bảo ông nói thế nào được!
“Nói a, Tiểu Hạo đâu?” Giang Mỹ Cầm còn đang truy vấn.
“Hắn, hắn ở bên cạnh em.”
“Nga, bảo hắn nghe.”
“A? Em thấy không nên đâu.” Ai biết được thằng nhóc này sẽ nói cái gì không nên nói…
“Cái gì không nên? Giang Kiêu Long, ngày hôm nay mày đang làm cái quỷ gì? Sẽ không là khi dễ Tiểu Hạo đi?”
Oa oa, tôi mà khi dễ hắn á? Ông đây không bị con trai cưng của chị khi dễ cho chết đã tính là sống dai rồi.
“Cầm!” Giang Kiêu Long quay đầu lại, oán hận trừng hắn, đem ống nghe đưa tới tay.
Kỷ Tử Hạo giống như không có việc gì mà tiếp nhận điện thoại, hạ nửa người nhưng không hề báo trước, cố sức đẩy vào thêm chút.
Tử huyệt yếu đuối từng tí một bị đâm, khoái cảm kịch liệt làm Giang Kiêu Long thiếu chút nữa kêu lên ɖâʍ dật, để tránh cho chị cả nghi ngờ, y vội vã che miệng lại.
“Uy, mẹ. Chuyện gì a?” Kỷ Tử Hạo vừa nghe điện thoại, vừa đùa bỡn thân thể rắn chắc của nam nhân.
Càng thấy cậu muốn che miệng, hắn càng có ý xấu mà cuồng trừu mãnh sáp, muốn cho nam nhân dưới thân mình không khống chế được mà lãng khiếu.
Giang Mỹ Cầm vừa nghe tiếng con cưng, liền hài lòng nở nụ cười. “Tiểu Hạo a, là như vầy. Tiểu Bích sắp quay về J quốc rồi, mẹ muốn con dẫn em ấy đi xem áo cưới trước khi về lại nước, con cũng cùng nhau đến đây đi.”
“Con không đi.” Nhìn cái gì áo cưới a? Buồn chán. Bản công tử có thời gian rỗi vậy còn không bằng theo cậu âu yếm nhà mình.
“Thằng nhỏ này. Tiểu Bích thật vất vả đi một chuyến đến, con làm sao không chịu giành nhiều thời gian tiếp đón người ta? Con bé tốt xấu gì cũng là vợ được đính hôn từ nhỏ, con lại không tranh thủ chăm sóc, cả ngày cứ bám dính lấy cậu. Thế này có phải đạo không hả?”
“Phải hay không là con quyết định. Mama không nên nhắc lại nữa.” Kỷ Tử Hạo lạnh giọng nói.
Đối với đứa con tính tình thất thường, Giang Mỹ Cầm cũng là đau đầu vạn phần. Một khi hắn quyết định chuyện gì, là ngang bướng đến không nói được.
“Hảo hảo, con không đi mẹ sẽ tự tiếp Tiểu Bích. Được rồi, con nhớ cùng cậu mua vài bộ y phục a, lấy trang phục nhã nhặn chút cho y, tránh doạ con gái nhà người ta sợ hãi.” Giang Mỹ Cầm lần thứ hai dặn dò.
“Mua quần áo a? Tốt thôi.” Kỷ Tử Hạo lạnh lùng cười, phút chốc ngồi xuống một nửa, ôm nam nhân bên dưới cho quì sấp lại, từ phía sau y cưỡi lên, ra sức mà đong đưa thắt lưng.
Giang Kiêu Long che miệng lại cuồng khiếu trong âm thầm. Thịt kiếm thật lớn của thiếu niên giống như muốn đem ruột y đâm thủng, phang phầm phập không theo quy luật.
Khoái cảm cường liệt làm nam nhân cuồng loạn xoay lắc cái mông, phối hợp thiếu niên đang từng nhịp cắm rút.
Mặc dù y liều chết không phát ra âm thanh, nhưng âm thanh do côn th*t và cúc huyệt ma sát phát sinh, âm thanh “Ba, ba” được âm nang và cái mông chạm vào nhau mà tạo ra, vẫn khiến cho Giang Mỹ Cầm bên đầu dây kia nổi lên lòng nghi ngờ. Bất quá bởi vì con mình là sống chung với cậu hắn, chị vẫn chưa nghĩ ra có gì không đúng.
“Tiểu Hạo, con đang làm gì? Kia là thanh âm gì thế?”
“Phù phù, con đang luyện công phu.” côn th*t bị ruột cậu mình cắn chặt, Kỷ Tử Hạo phát sinh thở dốc thống khoái, càng thêm cố sức đẩy vào.
“Công phu gì a? Làm sao mẹ chưa nghe con đề cập qua.”
“Đây là một loại công phu làm cho thể xác và tinh thần sảng khoái, kéo dài tuổi thọ, mỗi sáng mỗi tối con đều phải bắt cậu cùng con luyện đó.”
“Đúng đúng, hai người cùng nhau luyện cho có đôi có cặp. Bảo với cậu con, nói y đừng nên lười biếng a, nếu không chịu luyện, con cứ trở về nói cho mama, mẹ sẽ hảo hảo sửa chữa y.”
Kỷ Tử Hạo nghe vậy thiếu chút nữa cười to ra tiếng. “Hảo, con sẽ hảo hảo đốc thúc cậu mà, nhất định bắt y hảo hảo luyện.”
“Hảo, vậy con mau đi luyện đi, mẹ không quấy rối hai người nữa, lần sau sẽ cùng nhau ăn. Gặp lại sau.”
“Hảo, hẹn lần sau mama.”
Rốt cục đợi đến khi thiếu niên gác máy, Giang Kiêu Long cũng nhịn không được phát sinh tiếng thét chói tai ɖâʍ đãng.
“Dám lén cháu đi xem mắt hả? Cháu chơi cậu chết luôn!”
Giang đại đường chủ đáng thương, bất quá chỉ là nghe điện thoại liền bị chỉnh đến ch.ết đi sống lại, một buổi chiều cầu xin khóc lóc trong lòng thiếu niên.