Chương 16
Được Nhiếp Cửu ngầm đồng ý, Nhạc Hồng rời khỏi hiện trường. Tần Bạch lập tức phát huy tinh thần nghề nghiệp, quấn quít lấy Nhạc Hồng xuống lầu.
Bên giám định đã dựng lại hiện trường vụ án, dùng vải trắng đánh dấu xung quanh. Nhiếp Cửu đi đến mép, cúi người nhìn xuống dưới.
Tần Niệm đứng sau hắn một bước, cảm thấy chân có chút nhuyễn.
Triệu Kì đọc tư liệu, “Không tìm thấy điện thoại di động tại hiện trường, nhưng cục điện tín cục điều tra, ba giờ hôm qua Mạc Phi có gọi một cuộc điện thoại, người nhận là Trương Phú.”
Tần Niệm ngồi xuống, nhíu mày: “Vừa rồi Trương Phú nói dối.”
Nhiếp Cửu xoay người: “Nói nghe một chút.”
Tần Niệm gật đầu, nhớ lại: “Hôm nay hỏi vấn đề Mạc Phi tự sát, biểu hiện của Trương Phú thực kinh ngạc. Mà loại kinh ngạc này rất mất tự nhiên, giống giả vờ. Hơn nữa em từng đọc qua, khi người nói dối, tuyến dịch limpha sẽ khó chịu, dẫn đến hành vi sờ cằm.”
Triệu Kì vội vàng gật đầu: “Đúng, tôi thấy hắn luôn sờ cằm, tôi còn tưởng rằng hắn muốn sờ cho nhẵn……”
“……”
Nhiếp Cửu nói: “Chắc chắn không phải tự sát.”
Sân thượng rất lớn, hình vuông, cửa nằm chính giữa tường.
Nhiếp Cửu đi tới cửa, nói với Triệu Kì: “Lại đây.”
Triệu Kì vội vàng chạy qua.
“Cậu thử nghĩ xem, cậu mệt mỏi, muốn hít thở không khí. Hoặc tâm trạng không tốt, rất tuyệt vọng.”
“A?”
“Làm đi.”
Triệu Kì sờ sờ đầu, nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi đi lên trước, nắm lan can hít sâu một hơi, cảm giác gió mát táp vào mặt, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.
Nhiếp Cửu gật đầu, “Có thể trở về, các cậu xuống gọi Tần Bạch lên.”
Mắt Tần Niệm sáng lên, “Em hiểu, em đi gọi anh ấy.”
Một lát sau, ba người đã có mặt ở sân thượng, Nhiếp Cửu tựa vào lan can bên trái, nhắm mắt thả lỏng tinh thần, tóc bị gió thổi bay, ngũ quan thâm thúy càng thêm nhu hòa.
Tần Bạch cười tủm tỉm: “Tổ trưởng thật đẹp trai.” Vội vàng chạy qua.
Nhiếp Cửu nghe được tiếng bước chân, mở mắt ra, vươn tay, ôm người vào trong lòng.
Nhiếp Cửu nói: “Thí nghiệm chấm dứt.”
Triệu Kì sờ đầu, khó hiểu.
Tần Niệm bắt đầu giải thích, “Mạc Phi ngã xuống từ vị trí chúng ta đang đứng. Thông thường, người lên sân thượng sẽ đi thẳng về phía trước hoặc rẽ phải sang phía bên kia. Mà nếu hắn biết có người đang đợi mình, ngay từ bước đầu tiên hắn mới có thể rẽ sang trái, như anh hai chạy tới chỗ tổ trưởng.”
Triệu Kì có chút hồ đồ, “Nói vậy cũng đúng, thông thường sẽ đi thẳng về phía trước. Nhưng, có thể nạn nhân rẽ sang bên trái?”
Tần Niệm gật đầu, chậm rãi nói: “Cái này đề cập đến hai nguyên lý.”
“Khi một người muốn tự sát, trong đầu hắn chỉ xuất hiện điều khiến hắn thống khổ, không buông bỏ được. Hắn rất khó suy nghĩ, lúc này rẽ trái hay rẽ phải trở thành một vấn đề cần lựa chọn nằm ngoài phán đoán, bản năng sẽ làm ra lựa chọn. Một người tự sát, tầng ý thức bên ngoài dần dần mỏng, tiềm thức khống chế hành vi. Dưới tình huống như vậy, bộ não tuyệt đối không thể điều khiển. Nếu vẫn còn có thể chọn lựa, thuyết minh tiềm thức đang tiến hành thả lỏng, dưới loại tình huống này, khả năng tự sát thành công sẽ vô cùng thấp.”
Triệu Kì cái hiểu cái không, “Đây là một nguyên lý?”
“Ừm……”
“Còn một cái nữa?”
Tần Niệm mơ hồ: “Còn một cái? Tôi đã nói rồi mà ……”
Tần Bạch bật cười, ôm vai Tần Niệm, “Em trai của tôi rất thông minh! Tổ trưởng, anh phải thăng chức cho nó đầu tiên nhé!”
Nhiếp Cửu cười cười, tiếp tục nói: “Tóm lại, dù theo phương diện nào, khả năng bị giết cũng rất lớn.”
Tần Niệm nói: “Cuộc điện thoại kia là mấu chốt.”
Nhiếp Cửu gật đầu: “Đúng vậy.”
Mấy người quyết định trở về.
Cầu thang uốn lượn xuống, hai bên không có cửa sổ, ngọn đèn mờ nhạt nhẹ nhàng chớp động, tản ra màu sắc kì lạ.
Nhiếp Cửu bước vào chỗ tối, bỗng nhiên cảm thấy khác thường.
Nhanh như chớp, Nhiếp Cửu ra tay.
Thân người lóe lên trong bóng tối, nắm tay xẹt qua cổ hắn, đau đớn bắt đầu lan tràn.
Ba người còn lại đều hoảng sợ, theo bản năng lui ra sau một bước.
Diện mạo người nọ không rõ lắm, chỉ có một đôi mắt sáng rực lóe quang mang kì dị, trên mặt mang khẩu trang.
Đánh nhau là nghề của Nhiếp Cửu, vừa nhanh vừa độc, lại thu phóng tự nhiên, có thể khống chế tình thế.
Trong bóng đêm, hiển nhiên người nọ không phải đối thủ của Nhiếp Cửu, vài lần giao đấu đã bị thương mấy chỗ.
“A!” Bỗng nhiên một tiếng tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Tần Bạch! Nhiếp Cửu cả kinh, thất thần, đối phương nhân cơ hội bổ vào đầu Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu lách mình, tránh đi.
Chỉ trong nháy mắt, người nọ xoay người, nhanh chóng biến mất cuối hành lang.
“Anh hai, anh không sao chứ?”
Nhiếp Cửu không đuổi theo, quay lại xem xét Tần Bạch.
Chỉ thấy Tần Bạch ngã ngồi trên cầu thang, tay xoa gáy, nhăn mặt vì đau.
Nhiếp Cửu vội vàng ôm lấy cậu, dồn dập hỏi: “Sao lại thế này?”
“Bị trượt bậc thang……” Tần Bạch tội nghiệp nói, “Sưng rất lớn.”
Nhiếp Cửu dở khóc dở cười, lại có chút đau lòng.
Ném khẩu trang vào thùng rác, người nọ đến gần thang máy, bấm điện thoại.
“A, không ngờ hắn lợi hại như vậy, vốn định cho hắn một bài học.”
Thanh âm mơ hồ từ đầu kia truyền vào tai gã.
Tươi cười dần dần mất đi, chỉ còn lại phẫn nộ.
Tay nắm chặt thành quyền, đáy mắt ẩn hiện tàn nhẫn, thanh âm trầm thấp vang lên: “Ta sẽ không cho ngươi như nguyện.”
Nhiếp Cửu tới phòng Trương Phú lần nữa, Trương Phú không ở đó.
Đào Việt vừa tới, chủ động tiến lên hỏi: “Cảnh quan, ngài tìm trưởng đài?”
Nhiếp Cửu gật đầu: “Hắn đâu?”
Đào Việt nói: “Tối nay là chung kết cuộc thi sắc đẹp, hiện tại đang diễn tập, trưởng đài đến đó, chị Nhạc Hồng cũng ở đó.” Nói đến Nhạc Hồng, vẻ mặt Đào Việt hiện lên si mê.
Nhiếp Cửu nói lời cảm ơn, xoay người nói với Tần Bạch và Tần Niệm: “Các cậu về trước đi.”
Tần Bạch biết hắn lo lắng vết thương trên đầu mình, nhưng chung kết cuộc thi sắc đẹp a! Tần Bạch nghiêm túc nói: “Tổ trưởng, tôi có tinh thần nghề nghiệp, vết thương nhỏ không ảnh hưởng tới công việc của tôi.”
Nhiếp Cửu bất đắc dĩ.
Tần Bạch tiếp tục: “Chúng ta mau đi thôi, công việc quan trọng, hết thảy vì phá án!”
Triệu Kì kính nể nhìn Tần Bạch, nói với Tần Niệm: “Anh hai của cậu thật sự không tệ nha!”
Tần Niệm vui rạo rực: “Đó là đương nhiên.”
Bỗng nhiên Nhiếp Cửu có loại cảm giác mang theo Đô Đô, Miêu Miêu và Phì Phì.
Ba vật nhỏ.
Hội trường nằm ở tầng 15, thí sinh và ban giám khảo đều đã đến đông đủ.
Triệu Kì vừa đi vừa nói: “Cuộc thi sắc đẹp còn lại 4 thí sinh, Điền Ny, Phó Chân, Phương Phương và Tiền Thanh, giám khảo là Nhạc Hồng và Thạch Hạo.”
“Hai người?” Nhiếp Cửu hỏi.
“Đúng, lấy số phiếu khán giả ủng hộ và số phiếu của giám khảo để chọn ra quán quân.”
Nhiếp Cửu gật đầu.
Mấy người cùng nhau vào hội trường, các thí sinh đang hóa trang, Nhạc Hồng ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm, tư thái xinh đẹp, vây quanh đều là đàn ông.
Mắt Triệu Kì sáng lên: “Nhạc Hồng thật xinh đẹp, phong cách cũng tốt.”
Nhiếp Cửu theo tầm mắt hắn nhìn lại, Nhạc Hồng đang ở cười khẽ, giống một đóa hồng đen, tản ra hơi thở thần bí mê người.
“Tổ trưởng thấy thế nào!” Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Nhiếp Cửu quay đầu nhìn Tần Bạch, “Không đau sao?”
“Đây là tai nạn lao động! Đương nhiên đau!” Tần Bạch trừng hắn, “Tôi hỏi, anh thấy Nhạc Hồng thế nào?”
Nhiếp Cửu nhìn về phía Nhạc Hồng, tầm mắt Nhạc Hồng bỗng nhiên chuyển lại đây, đối diện với ánh mắt Nhiếp Cửu. Nhạc Hồng vươn lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ môi, như đang câu dẫn.
Nhiếp Cửu nói: “Tôi thích hương vị trên người cậu hơn.”
Tần Bạch mỉm cười: “Buổi tối tới nhà tôi ăn canh nga.”
Tần Niệm chớp mắt mấy cái: “Không phải ăn vịt nướng ư?”
Tần Bạch nháy mắt ra hiệu với cậu, “Đừng bóc mẽ anh hai của em chứ!”
Nhiếp Cửu sớm tìm được Trương Phú, đi qua hỏi.
Trương Phú buồn rầu vỗ trán: “Sao các cậu lại tới nữa?”
Nhiếp Cửu cũng không đáp lại, nói thẳng: “4h sáng nay ông ở đâu?”
Trương Phú nhíu mày: “Cậu hoài nghi tôi?”
“Công việc.”
“Những lời này thật sự dùng tốt.” Trương Phú nói, “Tôi và bạn đi ngâm nước nóng, phố Lam Thanh ở gần đây, cậu có thể hỏi, mọi người ở đó đều biết tôi.”
“Ba giờ sáng Mạc Phi có gọi điện thoại cho ông, hắn nói gì?”
Trương Phú nghĩ nghĩ, buồn rầu nói: “Sir, quán bar ồn áo, lại là ba giờ sáng, tôi rống vài câu với hắn rồi treo máy, dù hắn muốn nói di ngôn, tôi cũng thực có lỗi phải nói với ngài, tôi không nghe rõ.”
“Trưởng đài, đã trang điểm xong, có thể bắt đầu diễn tập chưa?”
Trương Phú hướng phía sau quát: “Phiền cái gì? Không thấy tôi đang bận sao?” Quay đầu lại nói với Nhiếp Cửu: “Ngài xem, tôi bận rộn nhiều việc.”
Nhiếp Cửu khiêu mi, “Vậy ông không ngại để chúng tôi ở lại đây xem diễn tập chứ?”
Tần Bạch vươn người lên, nói: “Chung kết chính thức cũng phải xem!”
Trương Phú xoa mặt, “Đồng sự của các ngài đã tới rồi mà? Kháo, chả nhẽ các ngài muốn dọn cảnh cục sang đây?”
Nhiếp Cửu nhíu mày, vừa thấy Trần Miễn đi từ hậu trường ra.
“Nhiếp tổ trưởng, các anh cũng đến đây?” Trần Miễn cười chạy tới, tinh thần tựa hồ khá tốt.
“Niệm Niệm, em đã ở đây a.” Trần Miễn đi đến trước mặt Tần Niệm, ôn nhu cười nhìn cậu.
Tần Niệm chớp mắt mấy cái: “Anh tỉnh rồi sao? Còn mệt hay không?”
“Không mệt, không mệt.” Trần Miễn nói xong lại nhìn về phía Nhiếp Cửu, “Thí sinh ở phía sau, đi theo tôi.”