Chương 28
“Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hiện tại còn đang hôn mê, trong đầu tụ máu, đợi máu tan đi sẽ tỉnh, người nhà không cần quá mức lo lắng. Bệnh nhân còn lại chỉ xây xát da và não chấn động nhỏ, đề nghị nằm viện quan sát một thời gian.” Bác sĩ nói xong, trấn an vỗ vỗ vai Tần Bạch.
Sắc mặt Tần Bạch ảm đạm, “Cám ơn bác sĩ.”
Tần Niệm đã tỉnh, chớp mắt nhìn trần nhà, Trần Miễn ngồi bên giường lẳng lặng nhìn cậu.
Tần Bạch đi vào phòng bệnh, ngồi xuống đầu giường yên lặng gọt táo.
Thật lâu sau Tần Niệm mới tỉnh táo hẳn, tình cảnh lúc đó xuất hiện trong đầu, “Tổ trưởng đâu?”
Tần Bạch nghẹn ngào một tiếng mới chậm rãi nói: “Không sao, ở phòng bên.”
Tần Niệm gật gật, đầu quấn vòng một băng gạc, ẩn ẩn đau.
Tần Bạch gọt xong quả nữa, trên bàn đã đầy một đĩa táo.
Tần Niệm lúng ta lúng túng nói: “Anh, em không ăn nhiều như vậy.”
“A?” Tần Bạch đột nhiên hoàn hồn, sau đó mất tự nhiên đưa táo qua.
Trần Miễn nói: “Anh Tần, lo lắng cho Nhiếp tổ trưởng thì sang xem đi.”
Tần Bạch miễn cưỡng cười cười: “Hiện giờ nhiều người, lát nữa tôi qua.”
Trần Miễn nghi hoặc gật đầu, tiếp tục nhìn Tần Niệm.
Qua thật lâu sau, Tần Niệm đột nhiên hỏi: “Anh hai…… Trầm Việt Nhiên có tới không?”
Tần Bạch sửng sốt, sắc mặt dần dần xanh mét. Sắc mặt Trần Miễn cũng không tốt, liền đứng lên, “Cảnh cục còn có việc, tôi về trước.”
Tần Niệm gật đầu, “Trên đường cẩn thận.”
Trần Miễn há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn đem lời muốn nói nuốt vào bụng, mắt nhìn Tần Niệm đầy mất mát.
Chỉ chốc lát, nhóm Đường Hàn từ phòng bên đi qua, biểu tình khác nhau, Tô Diệp rất ngưng trọng, Đường Hàn là đau lòng.
Tần Bạch yên lặng lui ra ngoài, bước sang phòng bên.
Nhiếp Cẩm và Quý Sinh vẫn ở đó, Tần Bạch tiến thoái lưỡng nan.
Sắc mặt Nhiếp Cẩm không tốt, thấy Tần Bạch tiến vào, không chút nghĩ ngợi liền đi ra ngoài, Quý Sinh chỉ có thể đuổi theo.
Rốt cục, trong phòng chỉ còn lại Tần Bạch và Nhiếp Cửu.
Tần Bạch ngồi bên giường, vuốt hai má Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu nằm thẳng trên giường bệnh màu trắng, sắc mặt tái nhợt, mí mắt thâm đen.
Mắt Tần Bạch đỏ lên, cơ hồ sẽ rơi lệ, nhưng vẫn nén lại.
“Tổ trưởng.” Tần Bạch cắn môi, “Thực xin lỗi.”
Tần Bạch nắm tay Nhiếp Cửu, nghẹn ngào nói: “Kỳ thật tôi tích được rất nhiều tiền, tổ trưởng cũng rất có tiền, chờ anh tỉnh, chúng ta rời đi được không?”
“Có thể mở một quán cà phê, tổ trưởng đẹp trai như vậy, chắc chắn thu hút không ít khách.”
“Cũng không biết người ngoại quốc thích bộ dáng tổ trưởng không.”
“Bất quá, tôi thực thích tổ trưởng.” Tần Bạch gắt gao nhắm mắt lại, “Ngay từ ánh mắt đầu tiên liền thích, chưa từng thích ai như vậy…… Chưa từng……” Rốt cục không thể ức chế, Tần Bạch cúi đầu khóc nức nở, nước mắt trong suốt từng giọt rơi xuống ga giường, ướt đẫm một vùng.
Kí ức hai mươi mấy năm trôi qua trong đầu, chuyện cũ oanh động, thành tựu kinh thiên động địa, hết thảy không so được với nửa năm ở bên Nhiếp Cửu. Tình cảm này dường như đã bén rễ sâu trong lòng.
Tần Bạch cúi người, môi tương thiếp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhu tình tràn ra.
Phanh —
Là ghế dựa bị đá đổ.
Tần Bạch khẽ chớp, nước mắt vương trên mi. Vẫn chưa ngẩng đầu, thanh âm run rẩy truyền ra, “Qua thăm Tiểu Niệm chưa?”
Trầm Việt Nhiên cong khóe môi, ngồi xuống sofa, “Cần thiết ư?”
Tần Bạch chậm rãi ngẩng đầu, đem máy nghe trộm nơi góc tường ném vào bình hoa, rơi xuống đáy thủy tình, bị nước làm hỏng.
“Lần trước tôi đã nói rõ ràng với anh, tôi không còn là Hạ Miên.”
Trầm Việt Nhiên thờ ơ hút thuốc, “Thực nghiệm của em không thành công, ít nhất em không thể thôi miên anh.”
Tần Bạch cười lạnh: “Thì sao, thôi miên một người ngu xuẩn, với tôi mà nói, căn bản không có bất luận ý nghĩa gì.”
Trầm Việt Nhiên nheo mắt, bỗng nhiên đẩy Tần Bạch sát tường, “Ngu xuẩn? Em quên sao, là ai luôn luôn ủng hộ thực nghiệm của em.”
Tần Bạch cong khóe miệng, thanh âm lạnh lùng giống như tới từ địa ngục, “Tổ trưởng là điểm mấu chốt của tôi, anh đã vi phạm.”
Trầm Việt Nhiên khẽ bóp cổ cậu, cười lạnh: “Điểm mấu chốt? A, em phát điên gì vậy, ngay lần đầu tiên thấy hắn em liền nói em muốn rời khỏi thực nghiệm. Vậy anh thì sao? Chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy thì sao?”
“Tôi sẽ bắt anh trả giá đắt.”
“Trả giá?” Trầm Việt Nhiên cười nhẹ, thanh âm từ sâu trong yết hầu phát ra, “Nhiếp Cửu nằm ở đây, em trai em lại cuồng dại vì anh, em muốn anh trả giá gì? Anh thực chờ mong.”
Tần Bạch hừ lạnh một tiếng, tươi cười càng quỷ dị.
Trầm Việt Nhiên hít vào một hơi, rốt cục thái độ mềm đi, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tần Bạch, dịu dàng nói: “Em luôn tùy hứng như vậy, chúng ta trước kia không tốt sao? Nghiên cứu tâm lý học, ngẫu nhiên vui đùa, sau đó vĩnh viễn bên nhau. Như vậy không tốt sao? Vì sao muốn thay đổi?”
Tần Bạch cong khóe môi, “Kẻ điên.”
“Em cũng vậy.” Trầm Việt Nhiên nghiêng thân, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Bạch, chỉ khẽ lướt qua. Tươi cười áp lực mà thống khổ, “Em so với Tiểu Niệm ngọt hơn nhiều.”
Tần Bạch vẫn không nhúc nhích, trong mắt là khinh thường.
Trầm Việt Nhiên hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, cuối cùng đấm vào tường. “Vì sao trong mắt em chưa từng có anh?”
“Bởi vì, anh ngu xuẩn.” Tần Bạch cười lạnh.
Trầm Việt Nhiên nhắm mắt, sau đó đứng thẳng thân thể, khôi phục tao nhã, mỉm cười vô cùng ôn hòa, “Quản gia chuẩn bị cơm rang hải sản em thích nhất, cho anh cơ hội mời em ăn bữa tối chứ.”
Tần Bạch phủi phủi quần áo, đi thẳng ngoài.
Ngón tay Nhiếp Cửu khẽ run lên, động tác thật nhỏ này không rơi vào trong mắt người khác.
“Em đối với Nhiếp Cửu nhất kiến chung tình, thật sự khiến anh thực phiền não.”
Tần Bạch không trả lời, cắm cúi ăn cơm, biểu tình lạnh nhạt như trước.
“Hợp khẩu vị chứ?” Trầm Việt Nhiên khinh thường cười nói, “Tiểu Niệm rất thích.”
Tần Bạch uống sữa, sau đó đứng dậy đi tới phòng sách.
Phòng sách vẫn như trước, sát tường là một cây thang màu trắng, Tần Bạch trèo lên thang, đi đến đỉnh liền vươn tay ấn nút trên trần nhà.
Giá sách chậm rãi di chuyển, lộ ra cửa lớn.
Tần Bạch bước vào.
Bên trong là một phòng sách khác rất lớn, nhưng không ngăn nắp như bên ngoài, nơi này, trên mặt đất bày la liệt sách, bàn học cũng loạn thất bát tao.
Trầm Việt Nhiên theo vào, không khỏi cười hỏi: “Quen thuộc chứ? Em đi rồi anh vẫn không cho người sắp xếp lại, ngay cả chính anh cũng không động.”
Tần Bạch cười cười: “Có lẽ anh nên động thử xem, vậy anh sẽ phát hiện, anh không thích hợp với tâm lý học.”
Trầm Việt Nhiên nói: “Trước kia em không ghét anh như vậy. Em là thiên tài tâm lý học, thậm chí ngay cả thôi miên phản xạ em cũng nghiên cứu thành công, nhưng em không thể thôi miên anh, đây là nhược điểm của em.”
Tần Bạch mím môi.
Trầm Việt Nhiên chỉ chỉ cuối cửa, “Đi qua nhìn xem, trong đó có thứ em phải kinh ngạc.”
Tần Bạch xoay người, nhìn chằm chằm cửa trong chốc lát mới từ từ đi tới.
Trầm Việt Nhiên thay cậu đẩy cửa ra, Tần Bạch bước vào.
Bỗng dưng — Tần Bạch hoảng sợ nói không nên lời
Phòng chính giữa là giường giải phẫu, vài bác sĩ đang đứng chờ, dụng cụ đặt một bên.
Tần Bạch đột nhiên xoay người, chưa kịp mở miệng, liền cảm thấy choáng váng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, phút chốc, thân thể đổ xuống.
Trầm Việt Nhiên thuận tay ôm cậu vào lòng, hiển nhiên Tần Bạch đã ngất đi. Trầm Việt Nhiên cười nói: “Anh biết em thích cơm rang hải sản, em ăn không ít.”
Trầm Việt Nhiên đặt cậu lên bàn giải phẫu, “Có thể bắt đầu.”
—————————————–
Tần Bạch chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một mảnh tối đen, cậu chớp chớp mấy lần, vẫn đen kịt.
“Tỉnh rồi?” Trầm Việt Nhiên mỉm cười, “Đói không?”
Tần Bạch nằm trên giường, cũng không trả lời, trên người đắp thảm lông dê đỏ. Khóe mắt có chút đau đớn, cậu vươn tay sờ sờ, chỉ đụng đến một khối băng gạc dày.
Trầm Việt Nhiên ngồi đầu giường, chạm nhẹ vào hai má của cậu, xúc cảm lạnh lẽo khiến trái tim hắn thoáng co rút lại.
Tần Bạch thản nhiên: “Nói cho tôi biết mục đích của anh.”
“Em đoán xem.” Trầm Việt Nhiên mỉm cười.
“Cho dù tôi mù, anh vẫn không thể có được kết quả thực nghiệm, cho nên mục đích của anh là giam lỏng tôi.” Tần Bạch cong môi, “Anh muốn cái gì?”
Trầm Việt Nhiên tà mị cười nói: “Anh muốn bẻ gẫy cánh của em, khiến em cả đời phải ở bên anh. Hẳn em hiểu được, chỉ cần bây giờ anh thu tay lại, cảnh sát không có chứng cứ khởi tố anh, thậm chí không thể xác định thân phận Hạ Miên. Đương nhiên, bất cứ lúc nào, anh không bao giờ đẩy em vào nguy hiểm. Anh chỉ muốn em, cùng anh.”
Tần Bạch ngáp một cái, “Tôi mệt.”
Trầm Việt Nhiên tắt đèn, đắp chăn cho cậu, “Ngủ ngon.”
Tần Bạch nhắm mắt lại, nghĩ rằng, có lẽ bây giờ là ban ngày.