Chương 37: Lời nói trong đêm
Ánh trăng sáng ngời mà cô đơn treo trên trời cao, ánh sáng bàng bạc rải xuống nhân gian, khắp đình viện đều là bóng cây loang lổ.
Kỷ thị ngồi gần lò sưởi ở đầu giường, bên cửa sổ, nhìn Đậu Chiêu đang ngủ, lặng lẽ thở dài:
- Đứa bé này trông thật xinh đẹp, đáng yêu!
Lúc nói chuyện, thuận tay vuốt tóc Đậu Chiêu ra sau mang tai cho nàng.
Rời khỏi phòng tam gia Đậu Thế Bảng, nàng lại đưa Đậu Chiêu đi chào hỏi đám cháu dâu trong nhà. Lúc về đã là đêm khuya thanh vắng, rửa mặt chải đầu một hồi, Đậu Chiêu vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Vương ma ma ngồi bên giường quạt cho Đậu Chiêu, nghe lời này xong không khỏi nhìn về phía Đậu Chiêu.
Phòng không thắp đèn, dưới ánh trăng, làn da Đậu Chiêu trắng ngần, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng hơi cong lên như đang mỉm cười, có lẽ là gặp giấc mộng đẹp khiến cho người ta nhìn đã thấy mềm lòng.
- Đúng vậy! Sao thất phu nhân có thể bỏ lại tứ tiểu thư, cứ thế mà đi được!
Vương ma ma kìm lòng không đậu nói.
Kỷ thị không đáp. Vương ma ma lại nói tiếp:
- Nói đến nói đi, đều là Vương di nương không tốt. Rõ ràng là cố nhân mà còn dây dưa vào thất gia, thế này bảo thất phu nhân phải giấu mặt đi đâu? Không trách thất phu nhân muốn tự tử.
- Cũng không phải vì thể diện mà nàng tự tử đâu.
Kỷ thị nghe vậy, buồn bã đáp:
- Là vì nàng quá coi trọng thất thúc. Cho dù không phải là Vương di nương, đổi lại là nữ tử khác, cho dù là kỹ nữ đê tiện, chỉ cần thất thúc thích người ta thì với nàng đều là chuyện lớn như thể trời sụp đất nứt, thà ch.ết cũng không muốn nhìn. Cũng không nghĩ, nàng đi rồi thì đứa nhỏ phải làm sao? Huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng phải làm sao? Nàng như vậy quả thực chính là mình đau kẻ thù sướng, haiz, ta cũng không biết nên nói gì nữa! Nếu nàng có mẫu thân giúp nàng quyết định hoặc có người tâm sự cùng thì chuyện có lẽ sẽ không đi đến nước này. “Không cưới con gái mất mẹ” cũng không phải là không có lý. Chỉ khổ cho Thọ Cô, sau này vất vả rồi.
Vương ma ma không cho là đúng:
- Không phải tứ tiểu thư đã đính hôn với thế tử của phủ Tế Ninh hầu rồi sao?
- Chẳng qua là nói miệng mà thôi. Nếu Ngụy gia thực sự coi trọng việc hôn nhân này thì lúc Cốc Thu mất đã không phái một quản sự nho nhỏ đến đây.
Vương ma ma có chút lo lắng thay Đậu Chiêu.
- Chúng ta đừng nên bàn chuyện này nữa, bên mẹ chồng ta đã xong chưa? Kỷ thị nói.
Nàng đã dặn từ trước, bên nhị thái phu nhân tan chuyện thì lập tức báo lại cho nàng.
Vương ma ma vội đứng dậy nói:
- Để ta qua xem!
Kỷ thị vuốt cằm, nhận lấy quạt của Vương ma ma quạt cho Đậu Chiêu.
Vương ma ma đi dò la tin trở về báo:
- Còn chưa bàn chuyện xong đâu.
Kỷ thị cau mày, có chút bất an.
Vương ma ma do dự nói:
- Nhưng đã… xảy ra chuyện gì?
Kỷ thị nhẹ giọng nói:
- Chỉ sợ mẫu thân và lão thái gia Tây phủ lại tranh chấp về chuyện hôn sự của thất thúc!
Vương ma ma sửng sốt.
Đậu Chiêu đang ngủ hơi trở mình.
Kỷ thị nhẹ nhàng vỗ vỗ Đậu Chiêu, thấy nàng không có động tĩnh gì thì mới thấp giọng nói:
- Tằng các lão đá Trần Quý Chu đi rồi, tiến cử Hà Văn Đạo, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ rằng Tằng các lão đã đứng vững chân ở trong triều đình.
Giọng nói của nàng bình tĩnh, lý trí, còn lạnh lùng, trong trẻo hơn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
- Tằng các lão đã già, thân thể sức lực không còn bằng được trước kia, nhiều lắm là chống thêm được 5, năm. Đến lúc đó, ai sẽ tiếp nhận vị trí của Tằng các lão?
Giọng nói của nàng thoáng ngừng trệ:
- Nếu ta đoán không sai, Vương Hành Nghi hẳn là đã thăng chức rồi.
Vương ma ma nghĩ một hồi, đột nhiên biến sắc:
- Ý người là, Vương di nương muốn phù chính?
Giọng nói của bà run run.
Kỷ thị gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lùng:
- Tính tình mẹ chồng ta rất biết thay đổi theo chiều gió, lần này lão thái gia đau đầu rồi.
Vương ma ma ngây người hồi lâu, vẻ khiếp sợ không thôi.
Bà lẩm bẩm:
- Sau khi Tằng các lão bị bắt về nghỉ ngơi, các môn sinh đều bị lạnh nhạt, chỉ có ngũ lão gia là tự bảo vệ được bản thân. Trước khi Tằng các lão quay lại, bọn họ đều bám vào ngũ lão gia… Giờ Vương Hành Nghi quay lại, nếu chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ thì cũng không cần nói, nhưng trong nửa năm đã thăng quan tiến chức nhanh như vậy thì hẳn là rất được Tằng các lão coi trọng… Ngũ lão gia dù lợi hại nhưng không có thanh danh lớn như Vương Hành Nghi, cứ như vậy. Đến lúc đó không khỏi chịu thiệt rồi… Nếu phù chính Vương di nương, như vậy Vương gia đã nợ Đậu gia một món nợ ân tình, chắc chắn Vương đại nhân sẽ không tranh giành gì với Ngũ lão gia nữa, chưa biết chừng còn giúp đỡ Ngũ lão gia… Nhưng Vương di nương kia nhân phẩm quá tệ, người như vậy dù có sinh được con trai thì chỉ sợ cũng không dạy dỗ được cho nên người… thế thì Tây phủ đúng là hoàn toàn bị hủy… Lão thái gia nhất định sẽ không đồng ý…
Bà nói xong lại lắc đầu quầy quậy:
- Không đúng, không đúng, ngay cả ta cũng có thể suy nghĩ rõ ràng thì thái phu nhân và lão thái gia chắc chắn cũng biết, dựa vào cái gì mà thái phu nhân có thể thuyết phục lão thái gia phù chính Vương di nương đây?
Bà không hiểu nổi.
- Cho nên ta mới lo lắng đây! Ta chỉ sợ Lục gia có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện!
Kỷ thị thở dài, ánh mắt dừng lại trên người Đậu Chiêu.
Vương ma ma khó hiểu.
- Giờ bên Tây phủ quả thực có chút loạn, Thọ Cô còn nhỏ đã không còn mẫu thân, ta thấy cũng đau lòng.
Kỷ thị từ tốn nói:
- Lục gia bảo ta chăm sóc Thọ Cô, ta không nghĩ ngợi gì đã đồng ý. Vốn là chuyện tốt nhưng giờ tình hình thay đổi, nếu thái phu nhân lại đem cái này ra nói, để ta lại giúp việc dạy dỗ trưởng tôn của Tây phủ… Năm đó gia sản Đậu gia chia đôi, sau lại cùng nhau làm ăn, một mình thất thúc có thể kế thừa một nửa sản nghiệp Đậu gia, có mấy người không động lòng? Đừng nói người nhà họ Vương mà người trong Đậu gia cũng đỏ mắt ghen tỵ cũng nên. Đến lúc đó chúng ta có khi còn chẳng bằng người ngoài nữa!
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Vương ma ma vội la lên:
- Nếu thực sự để người dạy dỗ trưởng tôn của Tây phủ, vậy Vương di nương là mẹ đẻ, cũng không thể không cho nàng gặp con? Ta chỉ nghĩ đến việc giao thiệp với loại người vô liêm sỉ như nàng ta là đã thấy kinh tởm. Huống chi rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột chù rồi lại đào hang, nàng ta có thể sinh ra con ngoan thế nào chứ? Đến lúc đó lại dạy hư Huệ ca nhi và Chỉ ca nhi thì hỏng rồi. Lục phu nhân, nếu thái phu nhân nói chuyện này với người thì người đừng đáp ứng nhé! Chỉ là tứ tiểu thư….
Bà nhìn lại Đậu Chiêu:
- Ta thấy cũng không thể giữ lại… người cứ nói thời tiết quá nóng, không thoải mái, đưa nàng đến chỗ thái phu nhân, ai muốn chăm thì để họ chăm, dù sao cũng chẳng ai để tứ tiểu thư đói ăn thiếu mặc được.
Huệ ca nhi và Chỉ ca nhi là hai người con trai của phòng sáu.
- Về sau đừng nói những lời này nữa! Nàng không phải con chó hay con mèo, thích thì nuôi không thích thì mặc kệ. Rõ ràng nó chỉ là đứa bé con!
Kỷ thị tức giận.
- Nhưng mà… Vương ma ma do dự nói.
- Đây cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi.
Kỷ thị cắt lời Vương ma ma:
- Cho dù ta đoán đúng thì chuyện cũng không giải quyết đơn giản như vậy được – hôn sự với Chư gia phải làm sao? Phía cữu cữu Đậu Chiêu còn phải viết thư đồng ý? Vương Hành Nghi cũng phải tốn công nữa.
- Cũng đúng.
Vương ma ma dần bình tĩnh lại:
- Không từ mà biệt, Chư gia ở huyện Thực Định cũng là người có uy tín, danh dự, Đậu gia không nói cho thấu tình đạt lý thì Chư gia chắc chắn sẽ không đồng ý từ hôn.
- Bà nói sai bét rồi.
Kỷ thị cười nói:
- Trong ba chuyện, đây là chuyện dễ dàng nhất. Ngươi ngẫm lại đi, lúc trước chẳng biết Chư gia nghe được tin từ đâu rằng thất thúc và tiểu thiếp có chuyện không đứng đắn, tam tẩu tìm bao nhiêu người nói tốt cho thất thúc nhưng Chư gia vẫn không đồng ý tháng năm thành thân, có thể thấy được Chư gia thương nữ nhi. Nếu biết Vương gia làm rối chuyện như vậy, đương nhiên không nỡ để nữ nhi mình luôn chiều chuộng phải qua đây để chịu khổ. Không cần Đậu gia đến, Chư gia sẽ chủ động từ hôn.
Nói xong, nàng nhấp một ngụm trà:
- Khó nhất chính là để cữu cữu Triệu gia đồng ý cho Vương Ánh Tuyết phù chính.
Giọng nàng thấp dần:
- Triệu gia giờ chỉ e là hận Đậu gia đến ch.ết, nếu không vì Thọ Cô thì có khi đã giết Đậu Thế Anh rồi, Đậu gia không đi xin thư phù chính thì thôi, nếu đi xin chắc chắn là xin không được. Không cầu được cũng thôi, chỉ sợ còn nhân cơ hội làm cho Đậu gia mất mặt.
- Vậy lão thái gia cần gì nghĩ nhiều?
Vương ma ma cười nói:
- Đến lúc đó chỉ cần nói là Triệu cữu gia không đồng ý cho Vương di nương phù chính thì chẳng lẽ thái phu nhân còn ép được Triệu cữu gia?
- Chưa biết chừng thái phu nhân lại thực sự nghĩ như vậy đó.
Kỷ thị nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Đậu Chiêu:
- Thái phu nhân không thể ép Triệu cữu gia viết thư đồng ý nhưng lại có thể làm cho nhà Triệu cữu gia phải mãi mãi ở lại tây bắc. Núi cao sông dài, trừ phi Triệu cữu gia không muốn trở về, không lên công đường với Đậu gia thì dựa vào Đậu gia, Vương di nương vẫn có thể quang minh chính đại được phù chính, sinh con đẻ cái. Mà nếu như Triệu cữu gia từ quan về quê lên công đường với Đậu gia… Một người đã chẳng còn chức tước, ngươi nói xem, hắn có thể thắng được Đậu gia sao? Không chỉ không thắng mà quá nửa sẽ là táng gia bại sản. Cho dù con cháu thông minh thì cũng chẳng có tiền mà nuôi bọn họ đọc sách, làm quan…
Vương ma ma rùng mình.
- Thái phu nhân cũng quá… quá ác rồi!
- Chuyện này chắc gì đã hoàn toàn là chủ ý của thái phu nhân. Vị ngũ bá nhà chúng ta luôn thích nói nửa chừng.
Kỷ thị thở dài.
Vương ma ma thương cảm cho Đậu Chiêu:
- Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cùng là thịt. May mà tứ tiểu thư còn chưa hiểu chuyện, không bị kẹt giữa đôi bên mà khó xử.
- Ngươi cho là Thọ Cô có thể sống an ổn sao?
Kỷ thị yêu thương vuốt đầu Đậu Chiêu.
- Nếu ngươi là Thọ Cô, nếu có ngày có người nói cho ngươi, Vương di nương là hung thủ hại ch.ết mẫu thân ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?
- Chắc chắn là ta muốn lấy lại công bằng cho mẫu thân ta.
Vương ma ma đáp không hề nghĩ ngợi.
- Đúng thế.
Giọng nói của Kỷ thị trầm trầm, u áp, tựa như chiếc đàn cũ, bi thương và mênh mang:
- Triệu cữu gia không viết thư đồng ý, cứ giằng co với Đậu gia như vậy. Nếu Vương Hành Nghi toàn tâm toàn ý theo đuôi ngũ bá thì cũng thôi, nhưng nếu hắn do dự, chờ đến khi Thọ Cô trưởng thành, Đậu gia nói chân tướng cho Thọ Cô, nếu Thọ Cô gả cho chàng rể quý, thuyết phục vị hôn phu ra mặt cho nàng, một tờ giấy báo quan, Vương di nương danh bất chính ngôn bất thuận, lập tức sẽ ngã từ trên mây xuống vũng bùn. Nếu Thọ Cô gả cho người bình thường, Đậu gia nhiều con cháu như vậy, sẽ luôn có người đứng về phía Thọ Cô? Cũng vẫn có thể để Vương di nương từ thê thành thiếp… Một tờ giấy cáo trạng của Thọ Cô, tội danh “lấy thiếp làm vợ” của thất thúc là không thể tránh thoát. Nhưng nếu không báo quan, Thọ Cô chắc chắn sẽ không được an lòng…. Quả thực đến bước đó, Vương gia đau thấu tim, Đậu gia khó chịu như bị ghẻ, người khác sẽ chỉ nói Đậu gia quá nể tình đồng liêu, Vương gia không biết dạy con… Hơn nữa, dù sao thất gia cũng không phải là người của Đông Đậu…
- Sao lão gia nhà chúng ta lại gả người đến một gia đình thế này!
Vương ma ma tái mặt, mùa hè nóng bức nhưng bà lại cảm thấy lạnh thấu xương.
- Kỷ gia chúng ta đâu có rắc rối thế này.
- Có nhà phú quý nào mà chẳng bề ngoài đẹp đẽ như gấm như vóc, bên trong thì đang thối nát? Chẳng qua là bà không hiểu rõ chuyện của Kỷ gia mà thôi.
Kỷ thị nói.
Vương ma ma im lặng.
Có tiểu nha hoàn vào bẩm:
- Lục gia đã về!
Kỷ thị ra dấu với Vương ma ma:
- Đừng bao giờ nói bất kỳ điều gì trước mặt lục gia, để chàng thoải mái thi hương về rồi tính.
- Lão nô hiểu!
Vương ma ma trầm giọng nói rồi theo Kỷ thị đi ra ngoài.
Trong phòng lặng yên không một tiếng động.
Ánh trăng chiếu vào gương mặt Đậu Chiêu, giọt nước trên khóe mắt như sương đêm trên đóa quỳnh, trong veo, lấp lánh tựa như ảo mộng.