Chương 132: Gặp mặt
Tống Mặc giúp mẫu thân kiểm kê địa tô vụ hè trong nhà, không định đi tìm Cố Ngọc thì Cố Ngọc đã tìm đến cửa.
“Thiên Tứ ca, mọi chuyện của ngươi đều đã xong rồi chứ?” Tương gia xảy ra chuyện, Tống gia nghĩa bất dung từ, Cố Ngọc tiến cung tìm di mẫu mấy lần, Vạn Hoàng hậu đều bảo hắn đừng làm bậy, còn dặn hắn, Tống gia chắc chắn phải chuẩn bị một phen, bảo hắn thời gian này đừng đi tìm Tống Mặc, nếu nhìn thấy những gì không nên nhìn, ngược lại sẽ khiến người Tống gia có lòng với hắn. Nếu Tống Mặc có chuyện gì muốn hắn giúp thì sẽ tìm hắn. Hắn không cần phải cứ ba ngày năm lượt đến cửa như trước nữa.
Giờ chuyện Tương gia đã qua một thời gian rồi, hắn đương nhiên cũng chẳng cần kiêng kị gì nữa. “Cũng xong cả rồi.” Tống Mặc và hắn qua phòng nghỉ ở bên cạnh, “Sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi qua đây?”
Ban đầu Cố Ngọc theo người của Tống Mặc tập võ đọc sách, sự thay đổi của hắn khiến mọi người đều phải ngạc nhiên, Vân Dương bá tự mình đến cửa Tống gia tạ ơn rồi dẫn Cố Ngọc về, mời người ở nhà dạy Cố Ngọc.
“Ta nói ta muốn đến gặp huynh.” Cố Ngọc không chút khách khí ngồi xuống giường la hán, lấy mấy quả táo trên bàn con đặt trên giường cắn ngấu nghiến, nói: “Đây có đúng là trái cây không vậy? Sao khó ăn thế?” Lập tức cao giọng gọi thư đồng của mình, “Bạch Tước! Về nhà lấy giỏ lê hôm trước ta mang từ cung về qua đây.” Quay đầu nói với Tống Mặc, “Lê mùa thu vừa mới thu hoạch, bên ngoài còn chưa có bán đâu, không quá ngon nhưng vẫn rất mọng nước, ngon hơn thứ quả vỏ cứng ít nước này của huynh nhiều.”
Người này là tiểu tổ tông sống phóng túng, Tống Mặc cũng chẳng buồn so đo với hắn, gọi thư đồng theo Bạch Tước qua phủ Vân Dương bá mang lê về.
Cố Ngọc liền nghiêng người, thấp giọng hỏi Tống Mặc: “Bên Liêu vương còn chưa liên hệ sao?”
Tống Mặc nói: “Phụ thân ta và Tam phò mã đang bàn việc này.”
Cố Ngọc không cho là đúng, “Xì” một tiếng rồi nói: “Theo ta thấy, căn bản không cần bá phụ ra mặt, ta và huynh đến Liêu Đông là được. Chỉ cần hai chúng đến đó, dù giờ hắn là Vương gia thì sao? Nếu không nể mặt chúng ta, đánh cho hắn mặt mũi bầm dập, ai sợ ai chứ?”
Tống Mặc cũng nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi phụ thân chạy trước chạy sau rồi, hắn lại không tiện làm khác, đến cả mẫu thân cũng nói: “Cũng khó cho phụ thân con để bụng như vậy. Con để phụ thân thử một lần. Bên Hành Kiên có mấy bộ hạ của ngoại tổ phụ con, các cữu cữu con qua đó, ít nhiều bọn họ cũng sẽ chiếu cố. Con để tâm một chút là được, nhỡ may bên phụ thân con không có tin tức, con tự mình đến Liêu Đông một chuyến cũng không muộn. Các cữu cữu con chỉ sợ phải đi đường mất 1, 2 tháng, chẳng thể so với con ra roi thúc ngựa, vẫn có thể đến Liêu Đông trước bọn họ.”
Lời này không tiện nói với Cố Ngọc, chỉ đáp: “Việc này có thể dùng nắm đấm để giải quyết sao? Ngươi cũng đừng quên, người hạ chỉ là Hoàng thượng!”
“Đúng vậy!” Cố Ngọc cau mày, “Đến cả di mẫu của ta cũng thấy lạ, nói trước giờ Hoàng thượng cũng không phải là người đa nghi như vậy.” Hắn nói xong, nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng, lại càng ép giọng nói thấp hơn: “Hôm qua Hoàng thượng đột nhiên chỉ vào di mẫu hỏi, ngươi là ai? Sao lại chạy vào hoàng cung của ta?”
Tống Mặc thất kinh, vội nhìn quanh bốn phía. Đã sớm nghe nói trí nhớ của Hoàng thượng không tốt nhưng ngay cả Hoàng hậu cũng không nhận ra thì…
“Lời này là ai nói với ngươi?” giọng nói có chút gấp gáp.
Tống Mặc luôn lạnh lùng, Cố Ngọc không nghe ra điều gì, nói: “Đương nhiên là di mẫu ta nói! Di mẫu ta rất lo lắng, nói giờ chẳng qua là không nhận ra người này người kia. Nếu lúc họp chuyện chính sự với các lão còn không nhớ rõ mình đã nói gì thì nguy to rồi!”
Đây là Vạn Hoàng hậu mượn Cố Ngọc truyền lời đến cho nhà bọn họ sao?
Tống Mặc gật gật đầu nói: “Cho nên mấy ngày nay ngươi cũng ngoan ngoãn chút đi.” Chuyển đề tài.
Cố Ngọc rụt cổ nói: “Ta cũng nghĩ như vậy!” Sau đó thở dài, “Vẫn là tên Liêu Vương kia thông minh, rõ ràng có thể không cần ra ngoài nhưng lại chạy nhanh như chớp, để lại Thiên tử cả ngày bị Hoàng thượng đâm chọc.”
Tống Mặc cười nói: “Ngọc bất trác bất thành khí. Đây cũng là vì Hoàng thượng yêu thương mà thôi!”
“Yêu thương kiểu này không cần thì hơn.” Cố Ngọc xua tay, cũng mất hứng thú với đề tài này, nói: “Sổ sách này xem bao giờ cho xong đây? Rốt cuộc Cảnh Quốc công cũng xin sắc phong Trương Tông Diệu làm thế tử rồi, nhà bọn họ mời Tằng Sở Sinh của Quảng Liên xã đến hát hí khúc, chúng ta đến nhà bọn họ nghe hát đi?”
Thánh chỉ ban xuống, người của Trương gia chắc chắn phải chúc mừng một hồi.
Tống Mặc thoáng động lòng, nghĩ tới Trương Nguyên Minh lấy Ngụy thị của phủ Tế Ninh hầu…
Hắn bình thản nói: “Còn mời những ai nữa?”
“Không biết.” Cố Ngọc chẳng bao giờ quan tâm đến những chuyện này, mời ai đến hắn cũng chẳng sợ, chẳng nể nang gì. “Đi đi đến đến dù sao cũng chẳng phải chỉ có mấy người đó.”
“Đi chứ, đến lúc đó ngươi tới rủ ta đi!”
Cố Ngọc vô cùng cao hứng rời đi.
Tống Mặc đến chỗ Chuyên tư các lo việc xã giao với các phủ khác nói một tiếng, hôm đó, cầm thiệp mời Trương gia đưa đến, cùng Cố Ngọc đến phủ Cảnh Quốc công.
Hai nhà đều là phủ Quốc công, bố trí theo tổ chế, đa số không có gì khác biết, chỉ là vừa vào phủ Anh Quốc công thì là chính sảnh, phía sau là chính phòng, hoa viên ở phía đông, cuộc sống hàng ngày ở phía tây, còn vừa vào phủ Cảnh quốc công lại là hoa viên, chính sảnh ở phía Tây, đằng sau là chính phòng, cuộc sống hàng ngày ở phía đông. Bọn họ qua đông phủ thỉnh an Cảnh Quốc công rồi đi thẳng đến hoa viên.
Sân khấu sớm đã dựng xong xuôi, còn chưa tới lúc hát, phòng xung quanh lại sớm vang lên tiếng chơi bài, tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng cổ vũ ồn ào thành ra bên sân khấu lại lạnh lùng hơn chút.
Cố Ngọc cười nói: “Chắc chắn là sự an bài của Trương Quý Hiền!”
Trương Tục Minh tự Quý Hiền, là cháu rể của đại công chúa Ninh Đức, cũng có họ hàng dây mơ rễ má với Tống Mặc.
Tống Mặc cười nói: “Ta thấy ngươi không phải là đến xem diễn mà là tới chơi bài bạc.”
Cố Ngọc cười gian manh, thì thầm với Tống Mặc: “Tiền nhiều người ngốc, ta mà không chơi với bọn họ, kiếm chút tiền tiêu vặt về thì cũng là kẻ ngốc thôi!”
Tống Mặc bật cười, kéo hắn lại: “Hôm nay là ngày vui của Trương Tông Diệu, dù thế nào chúng ta cũng phải đi nói một tiếng với chủ nhân chứ? Ngươi theo ta đi gặp Trương Tông Diệu đã rồi tính.”
Một ván bài như vậy thắng thua chẳng quá một ngàn lạng bạc, Cố Ngọc còn chẳng coi ra gì, nếu hắn muốn cá cược thì sẽ đến sòng bạc lớn nhất kinh thành, bài bạc với diêm thương từ Dương Châu, kẻ buôn bán từ Quảng Đông. Nhưng nơi này thân phận của mọi người cũng không tệ, dù tiền cược nhỏ nhưng lại có thú vui khác. Hắn cũng rất thích ồn ào náo nhiệt. Nhưng Tống Mặc đã mở miệng, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không từ chối.
Đi qua sòng bạc mà không vào, Cố Ngọc kéo một gia đinh hỏi Trương Nguyên Minh ở đâu.
Hôm nay đến đều là khách quý, gia đinh kia vội ân cần nói: “Cữu đệ Tế Ninh Hầu của thế tử gia và tứ gia phủ Diên An Hầu đến. Vì đang để tang, Tế Ninh Hầu gặp thế tử phu nhân rồi đi về, thế tử phu nhân mời thế tử qua nói đôi câu. Hẳn là sẽ nhanh chóng ra thôi…”
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Tống Mặc mỉm cười, đoán hẳn là Trương Nguyên Minh sẽ đưa Ngụy Đình Du ra cửa, hắn và Cố Ngọc chậm rãi đi ra cửa thùy hoa.
Lòng Cố Ngọc buồn bực không thôi.
Trương Nguyên Minh lớn hơn bọn hắn 10 tuổi, lại là người rất chất phác, nhát gan, căn bản không thể chơi với bọn họ. Xem Tống Mặc thế này, hẳn là vì hắn mà đến rồi.
Hắn không khỏi thấp giọng hỏi Tống Mặc: “Huynh có chuyện gì muốn tìm hắn?”
Tống Mặc biết Cố Ngọc rất thông minh nhưng hắn phản ứng nhanh như vậy, vẫn khiến Tống Mặc có chút kinh ngạc.
Hắn nửa đùa nửa thật nói: “Biểu hiện của ta rõ đến thế sao?” Ngược lại khiến cho Cố Ngọc không tiện hỏi gì thêm.
Đến trước cửa thùy hoa, bọn họ vừa khéo thấy Trương Nguyên Minh đang tiễn Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải ra ngoài.
Thấy Tống Mặc và Cố Ngọc, ba người đều ngây ngốc.
Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải thì không biết còn Trương Nguyên Minh là thực sự không ngờ đến.
Vẫn là Tống Mặc chủ động chào hỏi Trương Nguyên Minh. Lúc này ba người kia mới lấy lại tinh thần.
Trương Nguyên Minh vồi giới thiệu Tống Mặc và Cố Ngọc cho Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải, nhưng vừa mới nói ra đến miệng mới nhớ Ngụy Đình Du đã là Hầu gia, hẳn là giới thiệu Ngụy Đình Du trước mới đúng. Nhưng Tống Mặc và Cố Ngọc, một là thế tử gia phủ Anh Quốc công, một là cháu trai của Vạn Hoàng hậu, dù Ngụy Đình Du đã là Hầu gia, nếu luận tôn quý chỉ sợ cũng không thể đánh đồng với hai người này được. Suy nghĩ một hồi cũng thấy thoải mái hơn chút.
Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải lại không nghĩ nhiều như vậy.
Thế tử phủ Anh Quốc công là người cách xa bọn hắn đến vạn dặm, mong muốn cũng không thể gặp gỡ. Cố Ngọc thì trong kinh thành có ai không biết có ai không hay. Người trước thì thân phận và địa vị khiến bọn họ không thể nào kết giao, người sau thì phẩm hạnh tính cách lại khiến bọn họ khinh thường không muốn giao thiệp. Nhưng lúc này gặp nhau, hai người không nhịn được đều đánh giá Tống Mặc và Cố Ngọc.
Tống Mặc mặc trường bào trắng đai ngọc, bên hông thắt túi thơm và miếng ngọc bội bằng dương chỉ bạch ngọc, mặt mày tinh tế như núi uốn lượn, con mắt bình thản, sâu thẳm như đầm nữa, khí độ sang trọng, cử chỉ tao nhã, gương mặt đó hẳn là khiến cho người ta ngưỡng mộ, tâm sinh hảo cảm, là một thiếu niên tuấn tú. Hắn mỉm cười đứng đó lại như sông chảy qua núi cao, trong trầm tĩnh lại mang theo khí thế như Thái Sơn đè ép, khiến cho người ta không dám coi thường. Cố Ngọc răng trắng môi hồng đứng bên hắn, như một đốm sao nhỏ trong bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, hào quang hoàn toàn bị Tống Mặc đè ép.
Hai người không khỏi nhìn nhau.
Tống Mặc cũng đang đánh giá Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải.
Ngụy Đình Du khoảng 17,18 tuổi, mặc áo màu bạc như ánh trăng, bởi vì đang để tang nên góc áo may thêm một đoạn vải bố bằng bàn tay, mày kiếm mắt sáng, cao lớn khôi ngô. Uông Thanh Hải lớn hơn Ngụy Đình Du khoảng 1, tuổi, mặc áo xanh ngọc hoa tím, mũi thẳng môi góc cạnh, sắc mặt hơi đen. Hiếm có là ánh mắt hai người đều trong sáng, vừa nhìn đã biết đây là những người được dạy dỗ tốt, thuận buồm xuôi gió mà lớn lên.
Tống Mặc hàn huyên với Ngụy Đình Du: “Không ngờ lại gặp Tế Ninh hầu và Uông tứ gia ở đây. Còn chưa bắt đầu ca hát, sao không ngồi thêm một lát mà đã đi rồi? Nghe nói hôm nay là mời Tằng Sở Sinh của Quảng Liên xã đến hát… Từ sau khi nổi tiếng rất ít khi thấy hắn lên sân khấu, phủ Cảnh Quốc công có thể mời hắn đến, thập phần hiếm có. Sao hai vị không ở lại nghe hát rồi hãy đi?”
Giọng nói của hắn ôn hòa, ngữ khí thân thiết khiến cho Trương Nguyên Minh được sủng mà sợ, vội nói: “Đúng thế, cơ hội không nhiều đâu, sao các ngươi không ở lại xem diễn rồi hãy đi?”
Có thể kết giao với thế tử gia phủ Anh Quốc công, Ngụy Đình Du sao không biết là cơ hội hiếm có, nhưng hắn lại đang chịu tang.
Do dự hồi lâu, hắn vẫn tiếc nuối, khéo léo từ chối: “Đa tạ ý tốt của thế tử gia, chỉ là tôi đang phải chịu tang, thực sự không tiện ở lâu. Nếu có cơ hội, tôi sẽ đứng ra mời thế tử gia gặp mặt.” Thần sắc dù có chút câu nệ nhưng mấy câu này cũng rất khéo léo, hào sảng.