Chương 80: Á Lí đáng thương


Trong mấy ngày kế tiếp, Bạch Khởi không có thời gian đi tìm một công việc thích hợp để kinh doanh. Dù sao muốn buôn bán cũng không phải là chuyện đơn giản. Muốn kiếm tiền trước tiên phải có một kế hoạch hợp lý và một người thích hợp, còn phải có nguồn vốn căn bản, và những thứ này… . Bạch Khởi không có gì cả, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút đau đầu mỗi ngày ngoại trừ không ngừng chạy lại bị hành hạ, cũng không có việc gì khác có thể làm, đương nhiên thỉnh thoảng những lúc rãnh rỗi cũng chạy tới "Đắc Nguyệt lâu" uống hai ly. Tuy rằng trong tay Bạch Khởi có tiền…. nhưng dường như cũng không nhiều.


"Bạch Khởi…. Con đợi một chút." Một ngày kia, trong khi Bạch Khởi chuẩn bị rời khỏi phủ bỗng bị người ta gọi lại, người gọi Bạch Khởi không ai khác chính là phụ thân Bạch Khởi, chính là Bạch Kinh Thiên – thống lĩnh hơn một vạn cấm vệ quân. Lúc này Bạch Kình Thiên mặc bộ khôi giáp, khoác lên cây kiếm sáng chói, Tác Luân và mười mấy thân binh đi theo, dường như là muốn đi ra ngoài.


"Phụ thân, có chuyện gì sao?" Bạch Khởi thấy tình cảnh như thế. Đầu tiên là sững sốt, tiếp theo là quay người lại, thấp giọng cung kính hỏi.


"Đương nhiên, con đến vương đô cũng được một khoảng thời gian rồi, tối nay ta chuẩn bị mở một buổi yến tiệc vì con, giới thiệu con cho các đại tiểu quí tộc trong vương đô, con phải chuẩn bị tốt một chút. Thân là con cháu của Bạch Gia, tuy rằng không yêu cầu con hiểu biết sâu về nghi lễ quí tộc nhưng ít nhất đến lúc đó không nên thất lễ… Tối hôm nay… Đối với con rất quan trọng." Bạch Kình Thiên nhìn Bạch Khởi trước mặt mỉm cười nói, nói xong vỗ vỗ vai Bạch Khởi rồi dẫn nhóm người Tác Luân xoay người rời khỏi nơi này.


"Yến tiệc? Ha ha" Bạch Khởi nhìn theo thân ảnh của nhóm người Bạch Kình Thiên rời khỏi, cười khẽ một tiếng cũng đi theo ra ngoài. Mục tiêu của hắn vẫn là cửa hiệu của Âu đại sư, mấy ngày nay không ngừng bị đánh, khiến Bạch Khởi cảm thấy thực lực của mình dường như tăng lên. Bình chướng giữa nhất tinh đại đấu sư đến nhị tinh đại đấu sư dường như đã buông lỏng, Bạch Khởi biết, đợi mình cố gắng thêm chút nữa chắc chắn là có thể đột phá.


available on google playdownload on app store


Ra khỏi đại môn của Bạch gia ở kinh thành, đi ước chừng được một canh giờ thì Bạch Khởi đã đến cửa tiệm "Bách luyện", Lúc này Tiểu Kiền còn đang dùng búa để gõ thứ gì đó, Âu đại sư đang tựa vào cửa, một vẻ mặt lười biếng uống rượu, sau khi thấy Bạch Khởi, Âu đại sư uể oải mở miệng nói: "A. Đây không phải tiểu Bạch Khởi sao? Sao lại tới đây nữa? Mấy ngày nay bị hành hạ còn chưa đủ sao?"


"Ta đến để tăng cường thực lực…" Bạch Khởi chẳng để ý tới lời này, chỉ lạnh nhạt nói rồi đi thẳng vào trong khuôn viên, đối với những loại người như lão Âu Đại sư này, Bạch Khởi sử dụng cách đối kháng cơ bản nhất là không để ý tới hắn.


"Ha ha… Tiểu Kiền hôm nay đóng cửa không làm nữa… đi giáo huấn giáo huấn tên tiểu tử kia… " Âu đại sư nghe xong đột nhiên đứng nhiên đứng lên uống một ngụm rượu, cười ha hả, nói xong xoay người đi vào trong trước.


Thợ rèn Tiểu Kiền sau khi đóng cửa cũng theo vào, sau đó bắt đầu hoạt động gân cốt, dường như muốn hung hăng dạy dỗ Bạch Khởi một trận vậy.


"Binh~" Tiểu Kiền như lợi tiễn bắn về phía Bạch Khởi, trong thoáng chốc đã đến bên cạnh Bạch Khởi. Mặc dù đã kịp phản ứng, tung ra một chưởng đón đỡ nhưng đáng tiếc vẫn bị đối phương đánh bay ra ngoài.


Lực lượng của hai người rõ ràng có sự chênh lệch, Bạch Khởi hiển nhiên không thể so sánh với Tiểu Kiền, dù sao người ta vẫn là Đấu linh hàng thật giá thật, nhưng Bạch Khởi cũng không nản lòng bị đánh xong tự bò lên, tiếp tục nghênh chiến, huấn luyện mấy ngày này, mấy cái khác không nói, chỉ nói đến năng lực đối kháng và năng lực phản ứng, Bạch Khởi đều có tiến bộ.


Thỉnh thoảng Bạch Khởi còn có thể tiến hành một hai lần phản công. Tuy rằng phản công này đối với Tiểu Kiền mà nói chẳng là gì, nhưng nói gì đi nữa thì đây chẳng phải một sự tiến bộ sao?


Hai người có qua có lại, Bạch Khởi luôn là đơn phương bị thương, nhưng có thể xem ra được thực lực của Bạch khởi đang ngày càng một tiến bộ, Đến lúc xế chiều, trong lúc Bạch Khởi một lần nữa bị đánh ngã, tay vịn cằm thâm tím, Bạch Khởi đứng dậy nói:" Được rồi… hôm nay dừng ở đây…"


"Dừng ở đây? Tiểu tử, chẳng lẽ lòng kiên nhẫn của ngươi chỉ có thế sao? bây giờ vẫn còn sớm, nếu như lòng kiên nhẫn của ngươi chỉ có như thế, nghị lực của ngươi chỉ có chút ít như vậy, ta khuyên ngươi trong vòng một tháng sau vẫn nên đừng đi kiếm Độc Cô Chiến Thiên biến thái kia giao chiến… Chậc chậc… Người của Độc Cô gia biến thái vô cùng. Tuy rằng Độc Cô Chiến Thiên tuổi còn nhỏ, thực lực cũng tương đương ngươi, nhưng ta dám khẳng định nếu bây giờ ngươi đi giao thủ với tên kia, nhất định sẽ bị hắn chém thành thịt." Lười nhác nhìn Bạch Khởi một cái, Âu đại sư đứng kế bên uống một ngụm nói, "Không phải… Ngày mai ta tiếp tục đến đây, tối nay ta còn có chuyện phải làm… " Bạch Khởi nghe xong những lời này nhẹ nhàng nói, nói xong trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ, bộ dạng mình bây giờ sưng như đầu heo, sao trở về đây? Xem ra lát nữa mình chỉ có thể đi tìm Tế Tự nhờ giúp đỡ thôi, nếu không với bộ dạng này sao dự yến tiệc tối nay?


"Không đúng… Sao ngài biết chuyện của ta với Độc Cô Chiến Thiên." trong thoáng chốc trong đầu Bạch Khởi tinh quang chợt lóe. Sau đó ngẩng đầu, nhìn hai người Âu đại sư và Tiểu Kiền thần sắc quái dị đang ở trước mặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL


"Hừm…. Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi tưởng đây là bí mật sao? Ha ha, ngươi phải biết, hai tên tiểu tử ở với ngươi trong khoảng thời gian này là người nổi danh nhiều chuyện đấy, bí mật nào mà bọn họ có thể giữ được chứ? Chuyện quyết đấu của ngươi và Độc Cô Chiến Thiên cả vương đô đều biết…. Âu đại sư hớp một ngụm, lúc nói còn nháy mắt về phía Bạch Khởi khiến Bạch Khởi vô cùng khó chịu.


Không để ý tới lão này nữa, Bạch Khởi quay lưng chuẩn bị đi khỏi, Âu đại sư ngồi trên cầu thang được tạo thành từ đá phiến xanh, tựa lưng vào cột, đột nhiên mở miệng nói: "Ta nói cho ngươi biết…. Tiểu tử ngươi chẳng lẽ bỏ đi vậy sao? Ha ha… cái này thật không giống phong cách của ngươi, lão tiểu tử Bạch Ngọc Đường để ta dạy dỗ ngươi, thật ra ta cũng không có gì có thể dạy dỗ ngươi, như vậy đi… Uh… Trong khoảng thời gian này ngươi vẫn phải tới đây, ta để Tiểu Kiền rèn luyện… Sau đó, đợi ngươi sắc phong tước vị rồi thì theo ta ra ngoài lịch lãm…. ta đảm bảo… đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại…."


"Theo ngươi ra ngoài lịch lãm? " Bạch khởi nhìn Âu đại sư đang đứng trước mặt một chút. Nhưng sau đó lập tức gật gật đầu. Tuy rằng lão Tiểu Tử này không nói rõ, nhưng Bạch Khởi cũng đại khái hiểu được rằng hắn chuẩn bị dẫn mình ra ngoài luyện tập một phen, chỉ là không biết hắn an bài việc lịch lãm lần này như thế nào.


"Được… Ta sẽ đi…." Bạch Khởi nghe xong gật gật đầu đáp, nói xong đi ra khỏi cửa tiệm "Bách Luyện".


Nơi mà Bạch Khởi muốn đến là thần điện, Quang Minh thần điện ở Thiên Ân Đại Lục vô cùng khổng lồ, hầu như mỗi một quốc gia đều có chi nhành thần điện của bọn họ. Trong lúc giúp người khác trị luyện vết thương có thể thu tiền đồng thời còn có thể lợi ích truyền bá giáo nghĩa, duy nhất một cái không giống là ở giữa đại lục năng lực của Quang Minh thần điện cao hơn quân quyền, ở những nơi khác vẫn là quân quyền áp chế vững chắc thần quyền, giống như ở Ba Phạt Lợi Á, năng lực của thần điện ở đây dường như có thể bỏ qua không cần tính, ngoài một thần điện ở mỗi tòa thành trì còn có vô số hộ vệ bên ngoài, Thần điện ở đây không có chút lực lượng nào, tuy rằng không ít người nghèo khổ tín ngưỡng Quang Minh thần nhưng phần lớn bọn quí tộc chẳng thèm ngó ngàng tới, nhiều người có thái độ tốt đối với thần điện chẳng qua cũng bởi vì có lúc cần thần thuật của thần điện để trị liệu mà thôi.


Thần điện của Mân côi thành hướng Đông Nam, Mặc dù là trọng điểm của nguyên giáo khu Ba Phạt Lợi Á, nhưng ở đây ngoài trừ mấy tên Tế Tự sổ sách và một gã tế tư chẳng còn người nào khác nữa, Cho dù là thần điện, Quang Minh kỵ sĩ đoàn cũng khống được trú lại ở đây, chỉ để lại hộ vệ đoàn chừng một trăm người bảo vệ an toàn nơi đây


"Trời ơi…. Sao ta khổ vậy? Tại sao… Thê tử của ta sắp không xong rồi, những nhà khốn ch.ết tiệt kia đều tham lam thấy ch.ết mà không cứu, ta đến đây để cầu sự giúp đỡ của thần điện, thần điện không phải đều tự xưng là nhân từ sao? Ghê tởm, ta chẳng qua là không có tiền, các ngươi cũng không cần đem ta quăng ra đây… thê tử ta tính sao đây? ch.ết tiệt. Nghĩ lại năm xưa A Lý ta cũng là nhân vật oai hùng một cõi, nếu không phải là do giúp các quí tộc kia, sao ta lại rơi vào bước đường cùng này? Nói cho các ngươi biết, lúc đó gia tài của ta đủ để mua lại nửa cái Mân Côi thành…. ch.ết tiệt…. Chẳng lẽ các ngươi không thể thương hại ta sao? Ta sẽ trả lại các ngươi, ta thề… chỉ cần các ngươi cho ta thời gian nửa năm…. trong vòng nửa năm ta sẽ trả gấp mười lần cho các ngươi… " Bạch Khởi đi thẳng một mạch, đến trước cửa thần điện, vừa lúc thấy một tên mập bị mấy người hộ vệ trong thần điện khiêng ra, hung hăng quăng xuống dưới đất, tên mập kia bộ dạng oán trách bi thương không ngừng ở đó gào thét.


Tuy rằng thần điện này được tuyên dương với danh xưng là từ bi, nhưng muốn trị liệu trong thần điện cũng cần có tiền, theo lời của bọn hắn những người nếu không chịu cống hiến tiền cho thần đều là những giáo đồ bất trung, mà những giáo đồ bất trung thì không có tư cách nhận được ánh sáng rực rỡ của thần linh.


Lời tuy là nói thế, chẳng qua là có chút vô sỉ. Chuyện này ở thần điện nhìn mãi quen mắt, tên mập này không phải là người đầu tiên gặp tình cảnh như vậy, cũng tuyệt đối không phải là người cuối cùng…


Vốn dĩ những chuyện như vậy Bạch Khởi không để tâm tới, xem một cái coi như xong, nhưng những lời của tên mập này gợi lên hứng thú cho Bạch Khởi.


Tài sản từng có có thể mua lại nửa Mân Côi thành? Trời ạ. Đây quả thực là đang nói đùa. Phải biết rằng Mân Côi thành đứng vững vàng ở đại lục ngàn năm không suy suyển. Nơi dây có vô số quí tộc phú thương, nơi đây có thể nói là tấc đất tấc vàng, muốn mua lại nơi đây cần bao nhiêu là tiền? Con số này tuyệt đối kinh khủng… Bạch Khởi nghe xong những lời này liền cảm thấy tên mập này đang nói dối.


Nhưng ánh mắt, nét mặt và khí độ thoáng ẩn hiện của tên mập này, lại khiến Bạch Khởi cảm thấy dường như chuyện này là thật. Nhưng Bạch Khởi lại có chút hiếu kì, Người này rốt cuộc là vì cái gì mà lưu lạc đến bước này, điều này khiến Bạch Khởi rất hiếu kì… ? Nếu hắn thật sự giàu như vậy sao có thể lưu lạc đến bước đường cùng như vậy? Thậm chí không thể lấy ra nổi chút ít tiền để trị liệu cho thê tử của mình.







Truyện liên quan