Chương 102
Trong cả thôn trang chỗ nào cũng có thể thấy các xác ch.ết gãy xương, mất chân, mất tay. Quả thật bọn cướp cũng có quyền sinh tồn, không bài trừ nghề cướp bóc vì cuộc sống xô đẩy của chúng, cũng không gạt bỏ khả năng chúng không tự nguyện làm cướp hoặc chúng cam tâm tình nguyện muốn làm cướp, những cái này đều có thể, đều trong phạm vi Bạch Khởi có thể chấp nhận được.
Nói thẳng ra là Bạch Khởi từng thấy mình hợp làm người xấu, cũng từng muốn làm một tên cướp giống các vị trên Thủy Bạc Lương Sơn, xưng vương xưng bá, ăn to uống lớn, cũng coi là phóng khoáng, hơn nữa còn có thể cướp cả hơn N phu nhân chưa hẳn không là việc phóng khoáng.
Trong ấn tượng của Bạch Khởi trước đây, bọn cướp tuy cũng có giết người, cũng có giết lẫn cả người vô tội, song cũng không xấu xa đến thế, chí ít có lúc chúng rất trượng nghĩa, tuy những chỗ đốn mạt cũng nhiều, nhưng ai cũng có quyền lựa chọn cách sinh tồn của mình, đó là phương thức sống của chúng, cũng không gì đáng trách.
Song bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt, Bạch Khởi cảm thấy chúng đã không chỉ làm cướp đơn giản như vậy. Theo Bạch Khởi, chúng đã không thể coi là thuộc phạm trù con người nữa.
"Đây là một bọn cầm thú." Đây là kết luận Bạch Khởi đưa ra đối với chúng.
Ven theo con đường mòn trong thôn, Bạch Khởi đi về nơi có một dãy nhà chưa bị đốt cháy phía trước, trên đường rải đầy xác ch.ết khiến tim Bạch Khởi không ngừng trĩu xuống, cũng không ngừng trở nên lạnh giá hơn, hai nắm tay nắm chặt lại với nhau, phía trên lấp lánh ánh sáng lạnh từ những mũi nhọn còn dây vết máu, trông hắn dữ tợn hơn.
Đúng lúc này, một phụ nữ toàn thân màu đỏ sẫm ôm một đứa trẻ chưa đầy tháng chạy ra. Từ xa nhìn đứa trẻ đó trên cổ có một vết bầm, hai mắt nhắm chặt, xem ra đã ch.ết rồi. Phụ nữ đó khóc lóc chạy từ trong ra, khi nàng và Bạch Khởi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ẩn chứa khẩn cầu, chưa đợi Bạch Khởi có phản ứng, một lưỡi dao đã xuyên qua lồng ngực nàng, mũi đao sũng máu xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, tiếp đó người phụ nữ đó ngã xuống, xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một khuôn mặt dữ tợn, mang theo nét mặt tươi cười tàn nhẫn.
Nét mặt tươi cười đó nhanh chóng biến mất, nhìn Bạch Khởi toàn thân đều là máu và Tiêu Thiên với ánh mắt hung dữ, nét tươi cười trên mặt tên cướp biến mất, thay vào đó là kinh ngạc và hơi sợ hãi, song nó lại nhanh chóng hồi phục trở lại, lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, đẩy một đám đồng bọn bên cạnh, sau đó mấy chục tên từ trong nhà phía trước Bạch Khởi đi ra và đi về phía Bạch Khởi.
Khi chúng đi đến, 100 tên từ hai dãy nhà bên cạnh cũng đi ra cùng với mấy tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, tên nào cũng cầm vũ khí, trên người dính máu tươi, thậm chí một số tên áo xộc xệch, có tên còn chưa kịp mặc quần áo, không khó để đoán ra vừa rồi chúng đang làm gì.
"Ngươi là ai?" Một tên chột đầu trọc cầm đầu, lạnh lùng nhìn Bạch Khởi, cười dữ tợn hỏi.
"Bạch Khởi!..."
"Bạch Khởi? Chưa từng nghe nói. Tiểu tử, ta khuyên ngươi rời khỏi nơi đây, nếu không… hừ hừ…" Tên chột cầm đầu thấy Bạch Khởi toàn thân dính máu tươi cũng đoán ra Bạch Khởi không phải thứ lành, tuy hắn không sợ nhưng tạm thời cũng không muốn gây rắc rối, vì hắn có cảm giác, cảm giác rằng người thanh niên trước mắt hình như không đơn giản, trong tiềm thức hắn không muốn động đến Bạch Khởi trước mặt.
"Rời khỏi? Không… Ta đến giết các ngươi." Bạch Khởi nói giọng lạnh tanh, vừa nói vừa dẫn Tiêu Thiên tiếp tục tiến lên trước, mỗi bước một vết chân, bước đi khiến người ta có cảm giác vô cùng nặng nề.
"Giết bọn ta? Ha ha ha…" Tên cướp chột mắt nghe xong câu nói đó liền sững lại chút rồi cười phá lên, bọn cướp bên cạnh cũng ào ào cười lớn.
Thực ra hắn thừa nhận Bạch Khởi khiến người ta có cảm giác không đơn giản, nhưng một mình mà đòi giết hơn 200 người, hắn tưởng hắn là ai? Thần chắc?
Bọn cướp trà trộn trong vùng đất Hỗn Loạn không phải không có quân địch, mỗi người đều buộc đầu trên đai quần, ở đây không chỉ có bọn cướp cướp bóc, chém giết dân lành, mà giữa bọn cướp với nhau cũng có chém giết, giữa bọn cướp với phản quân cũng có chém giết lẫn nhau. Nơi đây hoàn toàn là một thế giới người ăn thịt người, mọi thứ đều không dùng lời nói mà dùng hành động. Bọn cướp này cũng đều được coi là những người nếm trải gió tanh mưa máu, tuy đa số thực lực không mạnh, song cũng không nhát gan.
Vì vậy, nghe xong câu đó tên cướp chột mắt cười khẩy, xách đại đao trong tay lên lạnh lùng nói: "Muốn giết bọn ta? Anh em đâu, giết hắn!"
Lũ lâu la xung quanh theo lệnh, lũ lượt nhảy ra, vung vũ khí trong tay lên, xông về phía Bạch Khởi.
"Grừ…" Tiêu Thiên đột nhiên rú lên, dẫn đầu xông ra, nháy mắt đã cắn đứt hầu một tên, rồi tiếp tục lao vào một tên khác. Bạch Khởi cũng không do dự xông ra ngay sau đó, lao thẳng tới bọn cướp đằng xa.
Kết quả không ngoài dự liệu, hầu như không gặp phải phản kháng nào ra trò, bọn cướp bị Bạch Khởi giết sạch sẽ, chỉ còn lại tên cướp chột mắt đứng đó run lẩy bẩy, nhìn mọi thứ trước mắt, hơn 200 thủ hạ trong không quá mấy phút đã đổ rạp hết rồi, lại còn không một xác ch.ết toàn thây, muốn dữ tợn thế nào có dữ tợn thế đó, muốn thê thảm ra sao cũng có thê thảm như thế, những xác ch.ết gãy xương, cụt chân, cụt tay rải đầy mặt đất khiến hắn kinh hồn, khiến hắn kinh tâm táng đởm.
Thực ra không phải hắn chưa từng nhìn thấy người ch.ết, việc còn tàn nhẫn hơn hắn đều đã tự tay làm rồi, nhưng một người một dã thú trong thời gian ngắn ngủi giết hết nhiều người như vậy khiến hắn sợ hãi, khiến hắn rung động, đặc biệt là hình dạng thê thảm của đồng bọn càng khiến hắn sợ hại, hắn sợ ch.ết… vô cùng sợ ch.ết…
"Bụp…" Hai chân của tên chột thủ lĩnh băng cướp mềm nhũn quỳ sập xuống đất, mặt đầy kinh hãi nhìn Bạch Khởi đang tiến về phía mình, giọng run rẩy nói: "Không… Đừng giết ta… Ta… Ta là người của Huyết lang đạo đoàn, ngươi giết ta… giết ta… Huyết lang đạo đoàn sẽ không tha cho ngươi…"
"Ta biết… việc này… Ta biết từ trước khi ta đến đây cơ." Bạch Khởi lạnh lùng nói, có vẻ như cái tên Huyết lang đạo đoàn hoàn toàn không thể uy hϊế͙p͙ hắn, hoặc là hắn hoàn toàn chưa từng nghe đến.
"Đừng… Đừng… Cầu xin ngươi… Đừng… Ta không muốn ch.ết… thực sự không muốn…" Tên chột không còn vẻ dữ tợn và dũng mãnh vừa nãy nữa, sau khi thấy cái danh hiệu "Huyết lang đạo đoàn" hi vọng cuối cùng của hắn bị Bạch Khởi phớt lờ, hắn sợ hãi đến cùng cực, giọng nói đã kèm theo tiếng nấc nghẹn.
Bạch Khởi đã tiến đến ngay trước mặt tên chột, liếc mắt nhìn các xác ch.ết xung quanh, lạnh lùng nói với tên chột: "Ta biết… ngươi không muốn ch.ết, nhưng những người dân thôn… họ cũng đâu muốn ch.ết… Ngươi đã giết họ, thì ngươi đi chôn cùng họ đi…"
Nói rồi đột ngột dùng lực, một đòn giáng xuống đỉnh đầu đối phương, trong chớp mắt, óc đối phương bắn tung tóe, hắn rú lên thảm thiết và đổ sập xuống đất.
Nhìn xác ch.ết khắp nơi, Bạch Khởi đốt một ngọn đuốc, sau đó lại vứt đi, dẫn Tiêu Thiên rời khỏi nơi này, hắn còn việc quan trọng hơn phải làm.
Ban đầu Bạch Khởi còn có chút chống cự lại việc vào vùng đất Hỗn Loạn giết người, còn bây giờ hắn không hề kháng cự gì nữa, vì theo hắn đây không phải việc gì khó khăn, hắn đã làm và không sợ tiếp tục làm, hơn nữa hắn nghĩ giết những người này… là việc nên làm.
Không… Bọn cướp này có lẽ hoàn toàn không được gọi là người, phải gọi chúng là cầm thú, giết bọn cầm thú này Bạch Khởi sẽ không có cảm giác tội lỗi, trái lại còn vui sướng man mác, đối với hắn bọn cầm thú này đã hóa thân thành điểm trao đổi, giết ch.ết chúng là lựa chọn tốt nhất, không những có thể trừ hại cho dân, lại còn có thể tăng số điểm trao đổi của hắn, như vừa rồi giết ch.ết hơn 200 người… chúng cho hắn tăng thêm 2700 điểm trao đổi.
Mục tiêu của Bạch Khởi đã có thay đổi, theo hắn giết ch.ết 3000 tên cướp có vẻ hơi ít, nên là 3 vạn tên, thậm chí là tất cả. Tất nhiên… mục tiêu này có lẽ không hiện thực lắm, song đối với Bạch Khởi trong thời gian nửa năm phấn đấu theo nó thì cũng đủ cho hắn giết được không ít.
Bạch Khởi không phát hiện ra sau khi hắn bỏ đi, trong thôn trang ánh lửa ngút trời đó, có một người mình đầy vết sẹo dài, toàn thân đỏ sẫm lén lút chạy từ trong nhà ra, né qua đám cháy, chạy thẳng về phía Bắc.
Sau khi chạy rất lâu rất lâu, gã đàn ông đó mới ngồi xuống thở dốc, một lúc lâu sau mới bình phục lại, lẩm bẩm nói: "May mà… ta không ra ngoài, nếu không, ta cũng ch.ết chắc rồi… Bạch Khởi… tên này đáng sợ thật…"
Nói rồi hắn đứng dậy, nhìn lại nơi ánh lửa ngút trời ở cách đó mấy dặm phía sau hắn, không thèm để ý toàn thân mình đỏ sẫm, tiếp tục chạy về phía Bắc, vừa chạy vừa hét lên trong lòng: "Bạch Khởi… Tuy ngươi lợi hại, nhưng ngươi cứ đợi đấy, giết bao nhiêu người của Huyết lang đạo đoàn bọn ta… Ngươi đừng hòng sống sót mà rời khỏi được vùng đất Hỗn Loạn này. Ta nhất định sẽ báo cáo việc này lên trên."
Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại thêm vào một câu: "Tất nhiên, lần sau, lúc đối phó với ngươi, ta sẽ không đến đâu."
Bạch Khởi không biết vì hắn không khám xét tỉ mỉ. Thế là để một tên chạy thoát, tên này chạy thoát không những sẽ loan truyền cái tên Bạch Khởi trong nội bộ Huyết lang đạo đoàn, mà còn để các thế lực lớn đều biết đến cái tên Bạch Khởi. Tất nhiên… sẽ không ngừng mang rắc rối đến cho Bạch Khởi… thậm chí khiến Bạch Khởi suýt mất mạng.
Những việc này Bạch Khởi tất nhiên là không biết, cũng không có cơ hội để biết, vì lúc này hắn đang dẫn theo Tiêu Thiên tìm chỗ tắm, sau đó sẽ đi về phía Bắc vùng đất Hỗn Loạn, nơi đó chính là nơi hỗn loạn nhất trong vùng đất Hỗn Loạn, nơi cận kề với ngọn đồi Tử Vong, và mục tiêu của hắn là ở đó.
Nơi đó là nơi thành La Đức mà trung ương không thèm để ý đến, cũng là nơi tài nguyên phong phú nhất ở La Đức. Mọi thế lực đều nghĩ mọi cách chen chân vào đó, hầu như các tổng đô của băng cướp lớn trong vùng đất Hỗn Loạn đều ở đó, vì nơi đó không những tài nguyên phong phú, có đủ không gian cướp bóc, lại còn gần kề với ngọn đồi Tử Vong, quân chính quy có đến vây giết thì chúng cũng có thể nhanh chóng tẩu thoát. Đã vào ngọn đồi Tử Vong rồi thì sẽ không có ai truy sát chúng nữa, dù là ở vùng ngoài rìa cũng vậy, vì theo truyền thuyết những người vào ngọn đồi Tử Vong chưa có ai sống sót trở về. Tất nhiên… bọn cướp này cũng không dám vào, nhưng thường chỉ là đi dạo ở vùng ngoài rìa quân chính quy đó đã phải rút quân rồi.