Chương 4

Bóng lưng Lâm Ngân Chi thẳng tắp, vừa thanh lãnh lại có vẻ cô đơn cùng cực, mang tư thái tiên nhân chân chính.
Khanh Linh thở dài một hơi.
Tên Quỷ Tu kia vẫn đang quỳ ở bên cạnh, nơm nớp lo sợ: “Quỷ Chủ…”
Nghe thấy tiếng nói, cô quay đầu lại, chìa tay ra: “Đưa linh thạch còn dư lại cho ta.”


Quỷ Tu nọ lập tức dùng hai tay dâng linh thạch bán Thanh Mộc Thảo còn dư lại ra: “Đều… đều ở chỗ này.”
Khanh Linh thu linh thạch lại, dù sao đây cũng là người trên địa bàn cô, không thể để cho Cố Vọng bị thiệt thòi được, sau này gặp lại sẽ đưa cho hắn.


Những nơi giống như chợ quỷ này, nâng giá lên cao là chuyện hết sức bình thường, còn có nhiều giao dịch ngầm nữa, chẳng qua là cô không thích người ta lừa gạt mình quá mức.
Nhìn tên Quỷ Tu nọ run rẩy tới mức không chịu được, Khanh Linh khẽ nhíu mày, đưa tay in một cái quỷ ấn lên trên mi tâm của hắn ta:


“Thu dọn rồi về đi, chợ quỷ tháng sau không cần tới nữa, tự mình suy ngẫm lại lỗi lầm.”
Quỷ Tu cảm giác quỷ ấn ở mi tâm bỏng rát, hắn ta biết nếu bản thân không làm theo lời Quỷ Chủ nói thì cảm giác bỏng rát này sẽ càng ngày càng mạnh, lập tức luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc bỏ chạy.


Bây giờ Khanh Linh không còn chuyện gì nữa, Thanh Mộc Thảo đã bị mua đi. Cô lúc này đã có thể dạo chơi xung quanh, chọn một số đồ đạc cho trong động xong, cô mới chậm rãi trở về.
Lúc cô đi đến rìa Cấm Nhai thì bất chợt nghe được một tiếng hét thảm thiết.


Khanh Linh có chút chần chừ, đi đường vòng bỏ qua phương hướng kia.
Bây giờ điều mà cô quan tâm chỉ có bản thân và Cố Vọng, những người còn lại vẫn nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.


available on google playdownload on app store


Thế nhưng cô vừa mới nhấc chân bỏ đi, lại nhìn thấy Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên ban nãy mới rời đi đang ở phía đối diện.
Khanh Linh: vẫn còn con đường khác có thể đi vòng đúng không?
Có điều, cô chưa kịp hành động đã bị nhìn thấy.
Cổ Vũ Yên ngạc nhiên: “Khanh cô nương?”


Cô đành phải dừng lại: “Trùng hợp thật.”
“Ta cùng sư huynh đi ngang qua nơi này, phát hiện ma khí ở bên kia có chút trầm trọng.” Cổ Vũ Yên giải thích: “Khanh cô nương có biết bên kia đã xảy ra chuyện gì không?”
Cô thành thực lắc đầu: “Không biết.”


Cổ Vũ Yên hơi lo lắng: “Nhưng chỗ này rõ ràng là Quỷ Giới.”
Nghe tới hai chữ “ma khí”, mặc dù trong lòng cô đang nhảy dựng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra cảm xúc gì.


Lúc này, Lâm Ngân Chi từ đầu đến cuối không hề lên tiếng lại đột nhiên mở miệng, giọng nói y hệt như suối băng trên núi: “Đã tới Quỷ Giới, vậy thì Quỷ Chủ cũng cùng nhau đi đi.”
Khanh Linh: Ặc, nhìn thấu rồi à!


Thân phận bị phát hiện, cô cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, dù sao người ta cũng có hào quang.
Ngược lại, vẻ mặt Cổ Vũ Yên lại có vẻ hơi ngạc nhiên.
Cô uyển chuyển nói: “Ta còn có chút chuyện.”
Các người đi hành hiệp trượng nghĩa thì cứ đi, đâu cần thiết phải dẫn ta theo chứ?


Lâm Ngân Chi hơi ngước mắt lên, đáp lại một tiếng.
Ngược lại Cổ Vũ Yên dùng giọng điệu ôn hòa giải thích: “Chỉ là nói trước một tiếng cho Khanh cô nương biết, hiện tại chúng ta không có ác ý gì khác, chỉ muốn trừ ma mà thôi.”


Khanh Linh ôm một đống đồ nhỏ, khóe mắt cong cong, tự đáy lòng gật đầu: “Được.”
Sợ là từ lúc bọn họ ở chợ quỷ đã biết được thân phận của cô rồi. Khanh Linh không cảm thấy có gì lạ cả, cô chỉ muốn chuồn nhanh một chút mà thôi.


Ông trời không hề thuận theo ý nguyện của người, Khanh Linh còn chưa kịp đi, một cái bóng đen lại đột nhiên bay tới, nhào tới trước mặt của cô.
Là một đám sương mù màu đen, không nhìn ra được cái gì.


Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Khanh Linh lùi về phía sau một bước, đám sương mù đen kia mới hiện ra hình người, lại là cái tên Quỷ Tu vừa mới ở trên chợ quỷ kia.


Khắp người hắn ta chật vật đến không chịu nổi, mí mắt muốn rách cả ra, đầy miệng đều là máu tươi, khóc lóc nói không nên lời, hai tay đều đã bị chặt, không ngừng lăn lộn ở trên mặt đất.
Cổ Vũ Yên ngồi xổm xuống nhìn sơ qua, nhíu mày: “Đầu lưỡi bị cắt mất rồi.”


Nàng ta theo bản năng nhìn về phía cô.
Khanh Linh vô tội: không phải cô làm đâu.
Lâm Ngân Chi ngược lại không có phản ứng gì, chỉ nhìn thoáng qua bóng tối ở đằng sau.


Tên Quỷ Tu kia vẫn đang không ngừng lăn lộn, giống như muốn dựa vào Khanh Linh, lúc này lại có một viên Phật châu từ đằng xa bay tới, đánh cho người hắn ta lăn lộn mấy vòng.
Nhìn thấy viên Phật châu kia, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.


Khanh Linh nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy có một người từ trong rừng cây khô quỷ khí lượn lờ chậm rãi đi tới, y phục đỏ như máu.
Hôm nay Cố Vọng không để tóc tai bù xù nữa, thay vào đó mái tóc đen như mực dùng kim quan búi cao, bớt đi mấy phần tùy ý, ngũ quan tuấn mỹ, lại lộ ra một xíu tà khí.


Cô nheo mắt, tà khí ư?
Cổ Vũ Yên trước mắt không hành động thiếu suy nghĩ, nhìn về phía Lâm Ngân Chi: “Sư huynh.”
Lâm Ngân Chi không lên tiếng, y lạnh lùng ngước mắt nhìn người đang tới.


Ánh mắt của Cố Vọng không mảy may để ý tới bên đây, mà nhìn thẳng về phía tên Quỷ Tu ở trên mặt đất, giọng điệu bình thản: “Chạy cái gì?”
Viên Phật châu bay ra ngoài phát ra tiếng vang rất nhỏ, trong chớp mắt đã bay xuyên qua hai chân hắn ta.


Giống hệt như hai thanh kiếm sắc bén lao tới, chém đứt hai chân của hắn ta, máu tươi bắn ra tung tóe.


Bình thường lúc Khanh Linh tiếp nhận huấn luyện ở trong tổng cục đã từng gặp qua không ít cảnh tượng đặc sắc, nhưng lúc này cô cũng bị cảnh tượng hết sức chân thật này kích thích một chút. Tâm trạng cô phức tạp, kịp thời yên lặng lùi về sau nửa bước, không bị máu tươi dính lên người.


Quỷ Tu bị cắt lưỡi chặt đứt tay chân lúc này đã thoi thóp.
Cố Vọng hình như cũng không định tiếp tục tr.a tấn hắn ta, thẳng thừng xử lý dứt điểm.


Làm xong hết những thứ này, hắn lại móc một chiếc khăn tay ra, chậm rãi chà lau Phật châu, bấy giờ mới ngước mắt lên. Ánh mắt khẽ đảo qua trên mặt Khanh Linh, sau đó dừng lại ở trên người Lâm Ngân Chi.
Khanh Linh nhạy cảm phát hiện Cố Vọng của hiện tại và Cố Vọng của ngày hôm qua không hề giống nhau.


Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Hôm qua mặc dù hắn có hơi lạ, nhưng trước đó thoạt nhìn cũng coi như là bình thản, còn hiện tại, đáy mắt hắn thấp thoáng màu đỏ, nhìn vào có vẻ cực kỳ nguy hiểm.


Thanh kiếm ở trên người Lâm Ngân Chi vang lên tiếng động, nhưng y vẫn đứng đấy không hề nhúc nhích, hai người này cứ như đang giằng co.
Lúc này chưa phải lúc Khanh Linh lên sân khấu, cô yếu ớt đứng ở một bên, chờ coi nam chính dùng cách nào để cảm hóa Cố Vọng, sau đó tìm cơ hội chuồn đi.


Cô đoán đây là kịch bản mà cô không biết, chắc là chuyện giữa Cố Vọng và nam chính.
Nhưng một khắc sau đó lại vượt ra ngoài dự đoán của cô, Cố Vọng ra tay.
Thân hình hắn nhanh nhẹn, chỉ lưu lại một cái tàn ảnh màu đỏ, tập kích thẳng tới chỗ của Lâm Ngân Chi.


Cổ Vũ Yên giật mình: “Sư huynh!”
Lâm Ngân Chi rút kiếm: “Lui!”
Phật châu và ánh kiếm đan xen, hai thân ảnh đỏ trắng lao vào giao chiến hỗn loạn trong Quỷ Giới u ám.
Bước chân sắp sửa chạy trốn của cô hơi khựng lại, ngây ngẩn cả người.
Không phải vẫn chưa tới thời gian hai người này xích mích sao?


Cố Vũ Yên sốt ruột đứng ở bên cạnh, nhưng lại không dám tùy tiện tiến lên.
Khanh Linh quyết định thăm dò thử một chút: “Bọn họ có thù oán gì sao?”


“Không rõ lắm.” Có lẽ là do một lần gặp gỡ ở trên chợ quỷ kia, cảm giác của Cổ Vũ Yên về cô cũng không tính là xấu, chỉ nói đơn giản: “Mỗi lần sư huynh và hắn gặp mặt đều phải đánh nhau một trận, cũng không cho ta nhúng tay vào.”
Khanh Linh nhíu mày: chắc chắn có chỗ nào đó không đúng.


Nhìn lại chiến trường của Cố Vọng và Lâm Ngân Chi, Cố Vọng ra chiêu nào cũng độc ác bất chấp, này là muốn đánh cho đến ch.ết đây mà. Lâm Ngân Chi cũng không nhượng bộ, giống nhau đều muốn dồn đối phương vào chỗ ch.ết.


“Cố Vọng này… rất tà khí.” Cổ Vũ Yên nhíu mày: “Mặc dù là Phật tu, nhưng mỗi lần gặp hắn, ma khí ở trên người hắn muốn ngăn cũng ngăn không được.”


Khanh Linh không nghĩ nhiều như vậy. Lâm Ngân Chi là nam chính, nếu như lúc này Cố Vọng và Lâm Ngân Chi đánh tới ngươi ch.ết ta sống, vậy thì chẳng phải sẽ nhảy cóc rất nhiều bước, sớm bị hắc hóa sao?
Cá mặn không cho phép!


Cổ Vũ Yên nói tiếp: “Dù thế nào sư huynh cũng không cho ta nhúng tay vào, nhưng lần nào bọn họ cũng đánh tới mức lưỡng bại câu thương(*), lần này lẽ ra từ đầu không nên đến… Này, ngươi làm gì vậy!”


(*)Lưỡng bại câu thương: ý chỉ đấu đá vô nghĩa, đấu xong cả hai đều bị thương tổn, thiệt hại mà không được lợi ích gì.
Khanh Linh đã bước lên phía trước nửa bước, đang tìm thời cơ thích hợp.


Cố Vọng và Lâm Ngân Chi, một người là nam chính, một người là trùm cuối phản diện hủy diệt thế giới. Cho dù là ai cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu như cô đột nhiên chen vào, khó tránh khỏi sẽ biến khéo thành vụng.


Cuối cùng, Phật châu của Cố Vọng kết thành một cái trận hình, va chạm với kiếm khí của Lâm Ngân Chi, cả hai đều bị kình khí của đối phương đánh lui.
Khanh Linh lập tức thả quỷ khí ra.


Quỷ khí có thể làm cho đối phương mất đi tầm nhìn trong thời gian ngắn. Cô nhân cơ hội đó chạy tới bên người Cố Vọng, đè tay hắn lại, tìm một cái cớ phù hợp: “Vết thương trên tay ngươi còn chưa lành đâu.”


Cố Vọng trở tay bắt lấy tay của cô, khí lực kia tựa như muốn bóp nát cổ tay của cô ra vậy.
Khanh Linh nhạy bén nhìn ra màu đỏ trong con ngươi hắn càng lúc càng đậm, hắn đã chịu không ít vết thương, rũ mắt nhìn cô, sát ý trong mắt lại một lần nữa dâng trào, giọng điệu rét lạnh: “Lại là ngươi.”


Khanh Linh thở dài: “Là ta.”
Ta cũng không muốn đâu, ai bảo các ngươi không đi theo kịch bản chứ!
Như vậy làm cho người ta rất khó xử lý.
Khanh Linh giãy giụa vùng vẫy, nhưng quỷ khí này mê hoặc không được bao lâu, cô quyết định nên đưa hắn rời đi trước: “Đi theo ta.”


Cố Vọng không trả lời, lòng bàn tay còn lại lập tức dịch chuyển, đánh ra ngoài nhắm về một hướng khác, bên kia phát ra một tiếng: “A!”
Mắt thấy quỷ khí sắp sửa tiêu tán, đầu ngón tay Khanh Linh khẽ động, quỷ khí cuốn lấy tay của Cố Vọng.


Lệ khí giữa hai đầu lông mày Cố Vọng càng lúc càng nặng, nốt chu sa kia đỏ tới kinh người. Hắn đã không còn kiên nhẫn, Phật châu lập tức đánh về phía Khanh Linh.
Lúc này trên mặt đất đột nhiên bốc lên rất nhiều quỷ ảnh.


Không thể đụng nam chính, cô đành phải nhỏ giọng dặn dò quỷ ảnh: “Chặn bọn họ lại!”
Tất cả quỷ ảnh tới tấp xông về phía nam chính, nghe vậy, Cố Vọng rũ mắt nhìn cô, mặc dù lệ khí vẫn còn chưa tán nhưng động tác đã ngừng lại.


“Trên người ngươi có thương tích.” Cô nói: “Không thể đánh tiếp nữa.”
Huyết mạch Ma Tộc trên người Cố Vọng vào lúc hắn càng suy yếu thì dao động phập phồng ở trong lòng càng lớn, lại càng dễ dàng sinh ra dao động hơn, điều này không tốt cho hắn.


Nói xong, Khanh Linh nhận ra Cố Vọng đã dừng động tác lại.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, kéo Cố Vọng đi tới cửa vào Cấm, vội vàng biến mất.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Quỷ khí tiêu tán, ở tại chỗ chỉ còn lại mười quỷ ảnh, Lâm Ngân Chi còn muốn tiến lại gần nhưng Cổ Vũ Yên thì không dám.
Mắt thấy Quỷ Chủ đi rồi, quỷ ảnh cũng từ từ biến mất.
Cổ Vũ Yên thấy Khanh Linh và Cố Vọng đều biến mất, khẽ nhíu mày: “Bọn họ là cùng một bọn.”


Kiếm trong tay Lâm Ngân Chi lại vang lên, một kích cuối cùng kia của Cố Vọng đã khiến cho y bị thương rất nặng. Y nhìn về hướng mà Khanh Linh và Cố Vọng biến mất, không nói tiếng nào.
Cổ Vũ Yên hơi lo lắng: “Sư huynh.”
Lâm Ngân Chi thu hồi kiếm: “Không có việc gì.”
“Biết phải làm sao rồi chứ?”


Cổ Vũ Yên gật đầu. Bấy giờ Lâm Ngân Chi mới chậm rãi khép mắt.
Mà ở một đầu khác, Khanh Linh đang dìu Cố Vọng, người này dọc đường đi không hề giãy giụa, so với dáng vẻ muốn giết ch.ết cô lúc ở bên trong quỷ khí thì hiện tại nhìn có vẻ ôn hòa nhã nhặn hơn.


Cô lại một lần nữa đưa Cố Vọng về trong động của mình.
Thấy Cố Vọng lại tới, tất cả lửa ma trơi lại xôn xao biến thành màu xanh biếc âm u, như là nổi cơn điên. Nhưng lúc này Cố Vọng lại không có hơi sức để ý tới chúng nó, chỉ chú ý vào nhất cử nhất động của Khanh Linh.


Khanh Linh đỡ hắn ngồi xuống, gọi Linh Si, giao cho Linh Si một tờ danh sách: “Linh Si, ngươi tới chợ quỷ mua mấy thứ này về đây.”
Linh Si nhìn Cố Vọng một chút, đáp lời lui xuống.


Ở chỗ Khanh Linh không có linh dược gì, những thứ dùng để xử lý cho Cố Vọng đều là một số thứ đơn giản mà trước đó còn thừa lại, bây giờ hắn bị thương nặng như vậy, mấy thứ này cũng không có nhiều tác dụng.
Linh Si vừa đi, Khanh Linh lập tức quay lại nhìn Cố Vọng.


Cố Vọng vẫn ngồi ở chỗ cũ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn nhìn xuyên thấu cô.
Có điều màu đỏ ở đáy mắt hắn đã tan đi rất nhiều, thoạt nhìn không có đáng sợ như vừa rồi.
Trong lòng Khanh Linh cũng thả lỏng một chút.


Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cô đứng bên cạnh, cách chỗ Cố Vọng đang ngồi một khoảng không quá xa, ngẫm nghĩ giây lát, vẫn là hỏi ra miệng: “Hai người… vì sao lại đánh nhau?”


Nếu như kịch bản không đúng thì cô càng muốn tìm hiểu rõ hơn một chút.
Cô ăn mặc mỏng manh, Cố Vọng chỉ vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy dấu đỏ trên cổ tay cô mà vừa nãy bị hắn siết chặt, lúc này đã bắt đầu lờ mờ xanh tím.
Hắn dời tầm mắt, dừng ở trên mặt cô.


Một gương mặt thanh tú yểu điệu, lại dám vào lúc đó chen ngang đưa hắn rời đi, không biết sống ch.ết.
Vậy mà Cố Vọng lại giải thích, nhàn nhạt nói: “Hắn muốn giết ta, ta muốn giết hắn, vậy thì đánh thôi.”
Lâm Ngân Chi muốn giết Cố Vọng ư?
Điều này đâu có khả năng?


Cố Vọng là ca ca của hắn, hai người đều là hoàng tử, sao lại có thể chém giết lẫn nhau được chứ?
Nhưng Khanh Linh nhớ tới những chiêu thức muốn lấy mạng người kia của Lâm Ngân Chi, ấn đường lại càng nhíu chặt: “Sao hắn lại muốn giết ngươi?”


“Vì sao lại không.” Cố Vọng cảm thấy câu hỏi này của cô có chút ý tứ: “Kẻ muốn giết ta có rất nhiều, nhiều thêm một người là hắn thì có gì lạ.”
“Ngược lại là ngươi…” Cặp mắt hoa đào của hắn hơi híp lại, giọng nói dịu đi: “Lần thứ hai rồi.”


“Tiểu Quỷ Chủ, ngươi đã cứu ta hai lần, là vì cái gì?”
Khanh Linh bình tĩnh ngước mắt, chậm rãi nói: “Gặp được thì cứu, còn cần nguyên nhân gì nữa?”
Cố Vọng cong môi, chỉ vào một đám ma trơi đang run lẩy bẩy: “Chúng nó sợ ta, ngươi thì lại muốn cứu ta.”


Khanh Linh gật đầu: “Thì đã sao?”
Cố Vọng híp mắt nhìn cô nửa ngày, sau đó mới thả tay xuống, gõ nhẹ lên trên bàn, môi ngậm ý cười: “Đúng vậy, không sao cả.”
“Nhưng mà…” Cố Vọng lại nhìn sang cô, nhẹ nhàng bổ sung: “Quá tam ba bận.”


“Quá tam ba bận”, ý là không được cứu hắn thêm lần thứ ba?
Khanh Linh bị hắn nhìn tới lạnh sống lưng, giống như bị nhìn thấu vậy.
Cô chớp mắt mấy cái, hơi chột dạ, sợ là phải để cho hắn thất vọng rồi.






Truyện liên quan