Chương 71: Chương 71
Thật ra gương mặt này cũng tương tự như gương mặt Tiểu Quỷ Chủ, lại có vẻ lanh lợi hoạt bát hơn lúc cô trong thân phận Thư Linh.
Toàn thân sạch sẽ thuần khiết, mặc một bộ váy trắng cực kỳ đơn giản bằng vải dệt mỏng, để lộ ra cần cổ tuyết trắng và cánh tay nhỏ gầy.
Mái tóc dài màu đen mềm mại buông thả, ngay cả búi tóc cũng không còn nữa.
Lúc này trong đôi đồng tử nhạt màu xinh đẹp kia còn mang theo vẻ mờ mịt lẫn tìm tòi nghiên cứu.
Cố Vọng chăm chú nhìn cô, như muốn khắc sâu từng thần thái biểu cảm của cô vào trong trí nhớ.
Hắn cảm thấy mình không phải thánh nhân gì cả, cũng không có ý chí rộng lớn bao nhiêu, thứ ao ước cũng không nhiều, chỉ cần có ý niệm trong đầu thì sẽ không tiếc bất kỳ giá nào cũng muốn đạt được.
Bao gồm Khanh Linh.
Lúc trước hắn đã nhiều lần cho cô cơ hội rời đi, cô đều vì cái gọi là nhiệm vụ kia mà bấm bụng chịu đựng.
Đã như vậy, hắn sẽ không cho cô thêm bất kỳ cơ hội rời đi nào nữa.
Mà Khanh Linh, vừa nghe thấy giọng điệu quen thuộc này lại vô thức lui về sau một bước.
Cố Vọng cải trang thành Lâm Ngân Chi rất giống, nhưng bây giờ hắn đã lộ ra dáng vẻ này, chứng tỏ lúc này hắn cũng không muốn giả vờ nữa.
Ngay cả quan chấp sự cũng bị hắn qua mặt lừa gạt để xuất hiện ở nơi này, nhưng rõ ràng là quan chấp sự muốn đưa Lâm Ngân Chi về xóa bỏ ký ức kia mà.
Nghĩ tới đây, chân mày Khanh Linh hơi nhíu lại.
“Sao vậy?” Cố Vọng vẫn đang mỉm cười: “Gặp lại nhau thế này, không định chào hỏi ta sao?”
Khanh Linh mím môi, cuối cùng vẫn làm bộ như không nhận ra hắn.
Sao Cố Vọng lại xuất hiện ở chỗ này, trong lòng cô có chút suy đoán, nhưng không ngờ… hắn lại có thể làm đến nước này.
Hắn thật sự vì cô mà đuổi theo tới đây sao?
Hay là nói, đây là một phần nào đó trong kế hoạch đối phó Lâm Ngân Chi của hắn?
Cô gật nhẹ đầu, đè xuống chút khác thường trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
Cố Vọng nhếch môi: “Ta chắc là không ổn cho lắm.”
Khanh Linh cụp mắt, không hiểu sao lại có chút chột dạ: “Vậy ráng nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Cô nhìn thoáng qua vị trí của bộ phận xử phạt, bình tĩnh nói: “Ta còn có chút việc, phải đi trước đây.”
Cô cảm thấy Cố Vọng chắc chắn là đến tìm mình tính sổ.
Lúc rời đi cô vốn đã ôm tâm lý về sau cũng không gặp lại nữa, vậy nên làm chuyện gì cũng rất lớn mật, lúc này mới sực nhớ lại những chuyện mình đã làm trước khi rời đi.
Đưa thẻ xăm mình xin được cho hắn, để lại Tiểu Kim Uyên, còn trói Ninh Chiêu lại cho hắn, thậm chí còn hôn hắn rồi ôm hắn.
Kể từ trước tới nay đây là lần đầu tiên cô làm những chuyện này, mặc dù tình huống đặc thù nhưng làm thì đúng là đã làm qua.
Khanh Linh gần như hít thở không thông, mấy chuyện này mà muốn tính toán thì cũng không biết phải tính thế nào.
Cho nên cô mới nói, thứ như tình cảm này là phức tạp nhất.
Cố Vọng liếc mắt nhìn món đồ cô đang cầm trong tay, đầu ngón tay thon dài vô thức vuốt nhẹ lên quyển sách, tuyệt đối không hề bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài.
Tiểu bịp bợm, còn nói sẽ không gạt người, thế nhưng bản lĩnh làm mờ trọng điểm còn lợi hại hơn bất kỳ ai.
Hắn tới đây không phải vì muốn xem vẻ trấn tĩnh của cô.
Chỉ cần hắn muốn khiến Tiểu Quỷ Chủ, à không đúng, đã không còn là Tiểu Quỷ Chủ nữa, đây chẳng qua chỉ là một lớp vỏ ngụy trang của cô mà thôi.
Cố Vọng định bụng sẽ xé mở vẻ bình tĩnh của cô, nhìn cô vì mình mà thay đổi sắc mặt, cho dù một chút cũng được.
Cũng may là tiểu cô nương vô lương tâm này không thật sự thờ ơ.
Cố Vọng vẫn không thả người, màu mắt hắn sâu thẳm, cười nói: “Có chuyện gì sao? Hay là ta đi chung với ngươi? Ta mới đến, chưa quen với nơi này, có chút sợ hãi.”
Đã nói đến nước này, Khanh Linh chắc chắn là Cố Vọng cố ý để lộ ra diện mạo thật sự của mình.
Lâm Ngân Chi cơ bản không nói nhiều, cũng sẽ không mặt dày không biết xấu hổ như thế.
Khanh Linh bình tĩnh lại, đáp: “Hẳn là Chủ Thần đã sắp xếp người máy sinh học hướng dẫn cho ngươi rồi.”
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Đó là đồ chơi gì, ta không quen dùng.”
“Ta chỉ quen mỗi ngươi, những người khác ta không yên tâm.”
Khanh Linh rũ mắt, một hồi lâu sau mới không nóng không lạnh đáp: “Nhưng chúng ta cũng không thân nhau lắm.”
Cô quả thật không thân với Lâm Ngân Chi đến mức đó.
“Không thân nhau lắm?” Cố Vọng chậm rãi lặp lại mấy chữ này, mang theo một chút ý cười nói: “Vậy ngươi thân với ai?”
Khanh Linh không nói gì nữa.
Cố Vọng hơi nghiêng người, điểm nhẹ lên mi tâm của cô một cái: “Tiểu bịp bợm, không phải sẽ không nói dối sao?”
“Nàng đang lừa ta.”
Lỗ tai Khanh Linh lập tức đỏ lên.
Có lẽ bởi vì bên trong thân thể này không có huyết mạch, tính tình Cố Vọng dường như đã tiết chế rất nhiều, giọng điệu lúc nói chuyện cũng mang theo vẻ lười biếng, nghe vừa dịu dàng lại vừa có chút nguy hiểm.
Người này rất chí mạng.
Khanh Linh đúng là đã xem hắn như Lâm Ngân Chi nên mới nói ra mấy lời đó, sau khi bị Cố Vọng vạch trần cũng không dám nói chuyện nữa.
Cố Vọng là đối tượng nhiệm vụ của cô trước đây, chẳng qua bây giờ nhiệm vụ cũng đã làm xong, cô cũng không biết nên dùng thân phận gì để đối diện với Cố Vọng.
Hắn không phải Lâm Ngân Chi, cũng không phải Tống Đoan, không thể dễ dàng coi như bằng hữu.
Thậm chí, thậm chí hắn còn có tâm tư ở phương diện kia với cô, điều này làm cho Khanh Linh vừa nghĩ tới đã cảm thấy đau đầu.
Cố Vọng cũng phát hiện, ở nơi quỷ quái này, dường như từ lúc Khanh Linh nhìn thấy mình thì đã có chút thất thố, không còn cảm giác khoảng cách hay không hợp nhau các kiểu như trước đây, giống như vừa chạm một cái sẽ biến mất.
Thấy tiểu cô nương trước mặt lỗ tai đã phiếm hồng, hắn nhấn mạnh từng chữ: “Khanh Linh?”
Khanh Linh: “Hửm?”
Cố Vọng duỗi tay ra đưa tới trước mặt cô: “Hai chữ nào?”
Khanh Linh nhìn lòng bàn tay hắn, có chút mờ mịt, không hiểu đây là ý gì.
Cố Vọng rũ mắt: “Tên là hai chữ nào?”
Hắn phải xác định xem tên của tiểu bịp bợm này rốt cuộc là thật hay giả, nếu không chữ viết trên dải lụa đỏ ở cổ tay không phải đã toi công rồi sao.
Cũng không phải người ấy.
Khanh Linh kịp phản ứng lại, nhỏ giọng nói: “Vẫn là hai chữ đó.”
Cố Vọng vẫn xòe tay ra như cũ: “Nghe không rõ, viết cho ta xem.”
Khanh Linh: “…”
Cái này bảo cô phải viết sao đây? Cũng không có bút.
Cô nghi ngờ liếc mắt nhìn Cố Vọng, Cố Vọng vẫn đang xòe tay ra, rất có tư thế cô mà không hành động thì hắn sẽ không thu về.
Xung quanh có rất nhiều người làm nhiệm vụ và quan chấp sự qua lại, không ít người đều mang lòng hóng hớt nhìn sang nơi này.
Từ trước tới nay Khanh Linh luôn là người khiêm tốn, bị nhìn như vậy cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nhưng Cố Vọng hoàn toàn là dáng vẻ cương đến cùng với cô.
Khanh Linh cũng không biết vì sao bây giờ tên này lại cố chấp như vậy, một lát sau, cô đành phải nhấc tay lên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay Cố Vọng, viết xuống tên của mình.
Tên nhiều nét bút, lòng bàn tay Cố Vọng liên tục ngứa ngáy âm ỷ, cơn ngứa như lan tràn đến trái tim.
Khanh Linh không ngẩng đầu lên, không hề hay biết ánh mắt của người trước mặt như muốn ăn mình ngay tại chỗ.
Cô lại còn nghiêm túc viết tên của mình vào lòng bàn tay Cố Vọng, lúc cô đang chuẩn bị thu tay về, Cố Vọng bất chợt khép tay lại.
Ngón tay của cô cứ thế bị giam ở bên trong.
Khanh Linh hoảng sợ, vô thức rụt tay lại.
Cô ngẩng đầu, Cố Vọng cười như không cười nhìn cô: “Nếu như không quen thì bây giờ làm quen chút đi.”
Hắn nhanh chóng lật tay Khanh Linh lại, mở lòng bàn tay cô ra, viết vào đó hai chữ.
Khanh Linh cảm giác được động tác của hắn không nhẹ, mạnh đến nỗi làm đỏ cả lòng bàn tay cô.
Hai chữ kia là Cố Vọng.
Sau khi Cố Vọng viết xong, hắn khép tay lại, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhíu mày nói: “Bây giờ đã quen chưa?”
Khanh Linh: “…”
Cô vốn định giả ngu, nhưng cũng không thể giả vờ không biết chữ được.
Không ngờ Cố Vọng lại không hề che giấu chút nào, cứ thế tùy tiện nói ra thân phận của mình cho cô biết.
Khanh Linh không biết đây là cảm giác gì, lúc này cô không muốn biết cũng phải biết, cô mấp máy môi: “Ngươi không sợ ta nói cho Chủ Thần biết sao?”
Cố Vọng mỉm cười: “Sợ.”
Khanh Linh buồn bực, vậy thì tại sao còn muốn nói cho cô biết?
Cô còn chưa kịp hỏi ra nghi vấn đã nghe Cố Vọng chậc một tiếng: “Sợ nàng hơn.”
Lời này mang theo chút chế giễu.
Khanh Linh ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của hắn.
Thật ra trước đây cô không mấy chú ý, thì ra ánh mắt của Cố Vọng và Lâm Ngân Chi rất giống nhau, đồng tử của hai người đều là màu đen.
Chẳng qua linh hồn khác nhau, thế nên thứ trong mắt cũng không giống nhau.
Lúc này gương mặt cô đang phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của Cố Vọng, Khanh Linh nghe được hắn nói: “Không nói cho nàng biết, sợ nàng lại tức giận.”
Khanh Linh có chút sửng sốt.
Cố Vọng nhìn cô, giọng nói hạ xuống chỉ hai người mới có thể nghe được: “A Linh, ta thực sự chưa từng sợ hãi thứ gì.”
“Nhưng khoảnh khắc nàng biến mất, ta thật sự sợ hãi.”
Hắn mân mê ngón tay Khanh Linh, thân thể này của cô có độ ấm, có thể cảm nhận được, mà không phải là đột nhiên biến mất rồi lại không có gì cả.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được
2.
Em Là Mùa Hè Của Anh
3.
Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên
4.
Nghịch Lý Tốc Độ
“Vốn là vì nàng mới tới nơi này, không nói cho nàng thì còn có thể nói cho ai đây?”
“Nói cho hắn cũng được.” Cố Vọng không thèm để ý nói: “Nàng muốn làm gì cũng được, bây giờ nói cho hắn đi, bảo hắn ném ta ra ngoài.”
Khanh Linh im lặng rút tay mình về.
Cố Vọng thuận theo buông ra, truy hỏi đến cùng: “Muốn nói cho hắn biết sao?”
Khanh Linh không trả lời mà ngược lại nói: “Ngươi biết rõ quan chấp sự đưa Lâm Ngân Chi về để làm gì mà.”
“Việc này đâu có liên quan gì tới ta.”
Phản ứng trốn tránh không trả lời của Khanh Linh khiến sắc thái trong mắt Cố Vọng càng sâu hơn, điều này chứng tỏ cô sẽ không lựa chọn nói cho Chủ Thần.
Nhận ra điều này khiến hắn có chút vui vẻ.
Hắn cười nói: “Hắn là hắn, ta là ta.”
Nghe đến đây, trong lòng Khanh Linh như lờ mờ hiểu ra được gì đó.
Cố Vọng đã nghe được đối thoại giữa cô và quan chấp sự, cũng biết quan chấp sự muốn làm gì, cho nên bây giờ hắn xuất hiện ở trong này…
Chẳng lẽ hắn đã đưa ra quyết định này từ lâu rồi?
Thế nhưng, ngày mai Chủ Thần sẽ xử lý xong chuyện này, sẽ lần nữa đưa hắn trở về thế giới kia, hơn nữa tất cả ký ức ở nơi này cũng sẽ biến mất.
Cố Vọng có biết chuyện này không?
Khanh Linh im lặng nhìn hắn, cuối cùng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Muốn đến gặp nàng.” Cố Vọng cười khẽ nói: “Sau đó…”
Hắn dừng một chút, cúi người kề sát bên tai Khanh Linh, thong thả nói: “Trói nàng lại mang đi.”
Đây đúng là người si nói mộng.
Nơi này là tổng cục xuyên sách, cũng không phải thế giới hắn nói hủy là hủy, những thứ giả thuyết gọi là tu tiên ở trong này đều không tồn tại, huống chi Chủ Thần còn đang ở đây, sao Cố Vọng lại có thể to gan như vậy.
Trong ánh mắt Khanh Linh có chút nghẹn lời.
Cố Vọng nhạy bén cảm giác được, cô giống như hơi bất đắc dĩ, lại hơi… đồng tình thì phải?
Hắn bị ánh mắt này chọc giận đến bật cười, giữ lấy gáy cô kéo về phía mình: “Sao thế, không tin à?”
Khanh Linh đã quá quen với hành động này của hắn, thoáng chốc lại quên mất phải giãy ra, chỉ thở dài nói: “Còn chuyện gì nữa không? Ta thật sự đang có việc phải đi.”
Cố Vọng buông tay ra, nhưng cũng không rời đi mà gắt gao bám sát cô: “Đi đâu?”
Khanh Linh im lặng.
Bởi vì cô đã bóp méo nội dung kịch bản trong sách, dẫn đến xảy ra chuyện ngoài ý muốn như hiện tại, bây giờ phải đi lĩnh phạt.
Loại chuyện này đương nhiên không thể nói cho Cố Vọng biết được.
Cô nghẹn trong chốc lát, mặt không cảm xúc nói: “Bí mật.”
Cố Vọng thoáng khựng lại, chợt bật cười rồi nhìn chằm chằm vào mắt cô: “A Linh, ta cảm thấy bây giờ nàng càng ngày càng thú vị, mỗi ngày ta lại càng thấy thích nàng hơn.”
“Bí mật gì vậy, ta có thể biết không?” Hắn cười nói: “Dùng cái gì trao đổi cũng được.”
Trong đôi đồng tử của hắn có thêm chút ý vị không rõ: “Bao gồm cả bản thân ta, chỉ cần nàng muốn ta đều cho nàng hết.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Khanh Linh gặp phải một người nói chuyện trắng trợn với cô như vậy.
Trong mắt Cố Vọng chứa đầy vẻ mê hoặc, hệt như yêu tinh.
Cho dù đang ở trong tổng cục, bản thân hắn cũng không bị thứ huyết mạch rối loạn kia quấy nhiễu, nhưng trong xương cốt vẫn lộ ra tư vị mê người khiến người ta khó bề chống đỡ.
Khanh Linh nghiêm mặt đẩy hắn ra: “Không cần.”
Cô quay người đi về phía bộ phận xử phạt, Cố Vọng vẫn bám sát một tấc không rời, rất có khí thế như thể cô đi đến đâu hắn cũng muốn đi đến đó.
Cuối cùng Khanh Linh vẫn phải dừng bước.
Cô quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Cố Vọng, nhẹ giọng gọi hắn: “Cố Vọng.”
Cố Vọng ừ một tiếng.
Khanh Linh nói: “Ngươi không đưa ta đi được đâu.”
Cố Vọng hơi thu lại ý cười, nhấc mí mắt lên, chờ cô nói hết lời.
Khanh Linh: “Ta là nhân viên ở nơi này, còn ngươi cuối cùng cũng phải rời đi.”
“Một khi ngươi rời khỏi nơi này, tất cả những chuyện ở đây đều sẽ quên mất.”
Một lát sau, Cố vọng đi lên phía trước một bước, không để ý những người xung quanh nhìn hắn ra sao, chỉ kéo tay Khanh Linh qua.
Hắn phủ lòng bàn tay của mình lên, siết chặt lấy lòng bàn tay của Khanh Linh: “Không thể quên được.”
“Viết xuống rồi, là đã khắc vào trong xương máu.”
Khanh Linh im lặng, chuyện này sao có thể do hắn quyết định được chứ.
Hơn nữa, một khi Chủ Thần nói muốn xóa đi trí nhớ của hắn, nói không chừng ngay cả bản thân mình hắn cũng sẽ quên.
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Khanh Linh hơi nhúc nhích.
Điều mà cô luôn mong muốn là Cố Vọng phải quên cô đi, nhưng lúc này nghĩ lại, bản thân cô như thể sắp tan biến, lần này chính là biến mất thật sự.
Hắn cũng sẽ không tiếp tục như lời hắn nói, nhớ cô ngàn năm vạn năm.
Thế thì cái thẻ xăm kia sẽ ra sao?
Khanh Linh suy nghĩ vu vơ: Sớm biết như vậy đã mang về đây.
Cố Vọng nhận ra cô không tập trung, bèn véo nhẹ đầu ngón tay của cô một cái, cười nói: “Nếu đã muốn đưa nàng đi, đương nhiên sẽ có cách để đưa đi.”
Khanh Linh im lặng nhìn hắn, thật ra cô hơi tò mò hắn sẽ đưa cô đi bằng cách nào.
Nhưng cô lại không hỏi ra.
“Nếu như nàng không muốn.” Cố Vọng chậm rãi nói: “Thì ta sẽ nhai nuốt nàng, chân chín dung nhập nàng vào trong xương máu, như vậy nàng sẽ không chạy thoát được nữa, cùng ta rời khỏi chỗ này.”
Khanh Linh: “…”
Hai mắt cô trợn to.
Cố Vọng “ha” một cái, bật cười thành tiếng, ấn nhẹ vào mắt cô, nửa thật nửa giả nói: “Nên tốt nhất là A Linh tự đi theo ta đi.”
Giờ Khanh Linh mới hiểu, ra là hắn đang gạt mình, đều là do dáng vẻ điên cuồng mà thế giới bên kia thiết lập cho Cố Vọng trước đó, khiến cho cô cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Cô kéo tay Cố Vọng xuống, có chút dở khóc dở cười, quay người rời đi.
Cố Vọng cảm thấy mới lạ, đi theo sau lưng cô: “Vừa rồi A Linh mới mỉm cười đúng không?”
Khanh Linh im lặng căng khóe miệng, cười sao?
Hình như là vậy, cô chỉ đang cảm thấy Cố Vọng suy nghĩ viễn vông thôi.
Cô nhẹ giọng thở dài, nói: “Ta sẽ không rời đi với ngươi đâu.”
Ý cười trên mặt Cố Vọng chưa hề thu lại, nhưng đáy mắt đã không còn ý cười nữa, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật không?”
Nói xong, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về một hướng, ánh mắt thâm thúy.
Bên kia, Chủ Thần đang chăm chú xem kịch đột nhiên ngồi lại ngay ngắn, hơi trầm ngâm: “Hắn phát hiện ra ta rồi sao?”
Người máy ngồi bên cạnh gật đầu: “Hơn phân nửa là vậy.”
“Nhạy bén thế cơ à.” Chủ Thần bóc một nắm bắp rang bỏ vào miệng, hừ cười: “Thì đã sao.”
“Cậu đoán thử xem hắn sẽ đưa Tiểu Khanh Linh đi bằng cách nào?”
Người máy lắc đầu: “Không biết.”
“Nhưng dựa theo số liệu phân tích, cảm xúc của người này không quá ổn định, số liệu bạo động rất lớn, tựa như muốn phá hủy tổng cục, hoặc là… phá hủy ngài.”
Chủ Thần cười ha ha: “Thú vị.”
“Cược một túi que cay.” Ông ta nói, “Cho dù Cố Vọng có phá hủy nơi này thì hắn cũng không thể đưa Tiểu Khanh Linh đi được.”
Người máy: “…”
Sao người này nghe tổng cục bị phá hủy lại vui vẻ như vậy chứ?
“Tiểu Khanh Linh nhìn thì thấy nhu nhược, nhưng cho dù là ai cũng không thể ép buộc cô ấy làm những chuyện mà cô ấy không thích.” Chủ Thần nhìn tư liệu về Khanh Linh trong tay, cười nói: “Có lẽ là bởi vì trước kia phải nén giận quá nhiều, nên bây giờ đứa nhỏ này còn quật cường hơn bất kỳ ai.”
Chủ Thần tràn đầy phấn khởi suy đoán: “Lại cược một túi nữa, cậu đoán xem cô ấy và Cố Vọng, ai sẽ cúi đầu trước?”
“Ta cá là Cố Vọng.”
Người máy: “…”.