Chương 89: Chương 89
Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ, có không ít người cũng bắt đầu căng thẳng, ngoại trừ hắn.
Cho dù bây giờ đang ở trên địa bàn của Nam Sở Môn, Cố Vọng cũng không hề che giấu sự thật hắn là Ma Tộc, ngược lại còn đường hoàng thẳng thắng đối diện với Thư Nhất Tiên tôn của Vân Cửu Phong.
Lúc trước Cố Vọng đã dùng cách thức tự sát để đối đầu với Lâm Ngân Chi, bị đâm một kiếm sau đó rơi vào khe nứt kỳ dị, đi ra lại không trở thành Ma Chủ, mỗi một bước đi của hắn dường như đều không tuân theo những thứ mà mọi người dự đoán.
Cũng chính vì điều này nên mới khiến mọi người có chút sợ hãi, hắn khiến cho người ta khó nắm bắt, cũng thật sự dám ở ngay tại đây đại khai sát giới.
Khanh Linh quay đầu nhìn Cố Vọng, lúc này tuy Cố Vọng nói chuyện bằng giọng điệu lười biếng, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hắn nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào.
Ngặt nỗi Cố Vọng còn cố ý hỏi: “Tiên tôn cảm thấy thế nào?”
Tuy là đang hỏi, nhưng giọng điệu lại ngông cuồng không để ai vào mắt.
Mắt thấy mọi người đã nơm nớp lo sợ, có một số người hình như còn chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh nhau, Khanh Linh im lặng thở dài.
Cô không cho rằng Cố Vọng sẽ ra tay ở chỗ này, mặc dù Cố Vọng trông có vẻ điên cuồng, nhưng hắn làm việc vẫn luôn có giới hạn.
Chuyện khiến Tống Đoan khó xử, hắn sẽ không làm.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ không tức giận, hoặc có lẽ lại giống như trước đây, hơn nửa đêm đánh nhau đến lưỡng bại câu thương với Lâm Ngân Chi tự tìm đến cửa.
Thư Nhất rõ rằng nhắm vào cô, Khanh Linh không muốn để cho Cố Vọng mạo hiểm.
Cho nên cô nhẹ nhàng túm lấy tay áo Cố Vọng, đứng chung một chỗ với hắn, nhàn nhạt cười nói với Thư Nhất: “Tiên tôn có chuyện gì muốn nói thì có thể nói luôn bây giờ, nếu như không có thì bọn ta đi trước vậy.”
Ánh mắt Thư Nhất đặt trên bàn tay đang kéo áo Cố Vọng của cô, sau đó cười ôn hòa nói: “Không có việc gì lớn, chỉ muốn xem thử trong thời gian không gặp cuộc sống của ngươi trôi qua thế nào thôi.”
Khanh Linh: “Ta sống rất tốt, đa tạ đã quan tâm.”
Thư Nhất gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“Vậy thôi.” Hắn nói: “Ta còn phải đi gặp Tống môn chủ, xin cáo từ.”
Dứt lời, Thư Nhất dẫn theo mấy đệ tử Vân Cửu Phong đi vòng qua Khanh Linh và Cố Vọng rồi rời đi.
Mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi mọi người giải tán, Khanh Linh vẫn kéo Cố Vọng quay về, đi đến tiểu viện hai người ngủ lại rồi cô mới dừng bước quay đầu:
“Chàng không vui.”
Cố Vọng cảm thấy lời này có ý tứ, hắn không ngước mắt lên, chỉ nói: “A Linh nói nghe xem ta nên vui chỗ nào?”
“Hắn...” Khanh Linh đắn đo một lát rồi giải thích: “Là cấp trên trước kia của ta.”
Cố Vọng phủ nhận: “Không phải.”
Hắn giễu cợt nói: “Chút tâm tư này của hắn, có ai nhìn không ra đâu chứ.”
Khanh Linh sững sờ: “Chàng biết cả rồi sao?”
Cố Vọng híp mắt, cười như không cười nói: “Nàng đang tính giấu ta đúng không?”
“Không phải.” Khanh Linh bình tĩnh trả lời: “Bởi vì không quan trọng, cho nên mới không để trong lòng, cũng không cho hắn có cơ hội nói ra khỏi miệng.”
Cô ngược lại rất ung dung thản nhiên, nhưng Cố Vọng vẫn cảm thấy khó chịu, nỗi buồn bực mấy ngày nay đè nặng lên hắn giống như sắp sửa bộc phát.
Những kẻ khác hắn có thể không coi trọng, riêng Thư Nhất thì không.
Người này và Khanh Linh là người của một thế giới, lần trước cũng là hắn ta xuất hiện mới đưa Khanh Linh đi, vậy còn lần này thì sao?
Ma văn trên cổ Cố Vọng như ẩn như hiện, Khanh Linh đã nhận ra.
“Cố Vọng?”
Chớp mắt tiếp theo, cổ tay cô lập tức bị người ta nắm giữ.
Cố Vọng nắm chặt cổ tay cô, nhấc mí mắt lên: “A Linh, liệu nàng còn rời đi nữa không?”
Cổ tay Khanh Linh bị bóp đến đau, cô vốn định giãy giụa, lúc này lại thấy được sự u ám lẫn cố chấp trong đôi mắt đỏ au của Cố Vọng.
Cô giật mình, nhẹ giọng đáp: “Không đi.”
Hô hấp Cố Vọng có chút nặng nề: “Ta không tin.”
Hắn hành động như thể phát điên, kéo Khanh Linh vào trong ngực, gằn giọng nói: “Nàng lúc nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn rời bỏ ta.”
“Vì sao hắn lại xuất hiện, có phải hắn tới để tìm nàng không?”
Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều suy nghĩ không tưởng như vậy, chẳng lẽ là vì Thư Nhất sao?
Khanh Linh lại lần nữa phủ nhận: “Ta không đi.”
Cố Vọng không lên tiếng, hô hấp nóng rực phả lên cổ Khanh Linh.
Hắn nhìn cần cổ mảnh mai trắng nõn trước mặt, có một khoảnh khắc rất muốn cắn nát nơi đó, hút xương thịt của cô vào cơ thể mình, như thế hắn sẽ không phải lo được lo mất nữa.
Suy nghĩ này vừa nổi lên, có làm sao cũng không áp chế nỗi, Cố Vọng há miệng, hàm răng chạm vào vị trí trước mặt gần như khiến hắn phát cuồng kia, sau đó chợt cảm giác được người trong ngực hơi run rẩy.
Động tác của hắn dừng lại, hô hấp trở nên nặng nề: “A Linh...”
Xúc cảm trên cổ quá mức rõ nét, khiến cho người ta không thể phớt lờ được, Khanh Linh nhất thời không mấy quen thuộc.
Cô thật sự có cảm giác Cố Vọng sẽ cắn mình một cái, nhưng Cố Vọng đã dừng lại.
Có điều trạng thái của hắn lúc này cực kỳ không ổn, hắn đang bất an.
Nói đến cũng lạ, Cố Vọng vẫn luôn là người làm việc gì cũng tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay, cho dù có đối mặt với đủ loại nguy hiểm, kể cả trước khi bị rơi vào khe nứt kỳ dị, hắn cũng chưa bao giờ lộ ra tâm trạng bất an.
Cho nên cuối cùng Khanh Linh vẫn không tránh né, cô đưa tay ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chàng đang lo lắng chuyện gì?”
Một tay Cố Vọng đặt sau gáy cô, rõ ràng người này đã bị hắn ôm vào trong lòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.
Sự hung ác nham hiểm đã được lực ôm bên hông hóa giải một chút, Cố Vọng hơi ngẩng đầu lên, môi dán vào bên tai Khanh Linh: “Sao hắn lại đến?”
Quả nhiên là vì Thư Nhất.
Khanh Linh thành thực nói: “Ta không biết.”
“Nhưng hắn tới để làm gì, và về sau ta muốn làm gì đều không liên quan đến nhau.”
“Chàng đừng lo lắng.” Khanh Linh trấn an hắn: “Bọn ta đều là cá thể độc lập, hắn không làm được gì đâu.”
Khanh Linh hồi lâu không nghe được câu trả lời của Cố Vọng, ngay khi cô muốn quay đầu lại nhìn xem thì chợt nghe được giọng nói khàn khàn của hắn: “Hắn và nàng là người cùng một thế giới.”
Khanh Linh ngẩn ra: “Cái gì?”
Cố Vọng khẽ cười một tiếng, ý tứ không rõ: “Ta mới là người nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ nàng lại.”
Gần như chỉ trong nháy mắt Khanh Linh đã hiểu ý của hắn.
Ở góc nhìn của Cố Vọng, cô và Thư Nhất là người đến từ cùng một nơi, trước đây Thư Nhất xuất hiện là vì muốn đưa cô rời khỏi, cho nên Thư Nhất khiến hắn bất an hơn bất kỳ kẻ nào khác.
Tâm trạng Khanh Linh phức tạp, cô hơi lùi khỏi vòng tay của Cố Vọng, ngẩng đầu lên mỉm cười: “Chàng quên rồi sao, ta đã nói là chỉ cần ta không nguyện ý thì ai cũng không thể giữ ta lại được.”
“Cũng giống như vậy, chỉ cần ta không muốn, cho dù là ai cũng không thể đưa ta đi.”
Cô nghiêm túc nhìn Cố Vọng: “Hình như ta chưa từng nghiêm túc nói cho chàng biết, ta vì chàng mới đến đây, là tự nguyện đến.”
“Cho nên chàng đừng sợ ta bỏ đi.”
“Ta và Thư Nhất thậm chí cũng không tính là quen thân.
Hắn muốn làm gì đều không liên quan đến ta.”
Mắt Cố Vọng như bị một vùng biển sâu bao phủ, bất kỳ lúc nào có có thể nuốt chửng người ta, nhưng màu đỏ kia dường như còn thiêu đốt được người khác.
Trái tim Khanh Linh nóng dần lên, cô cười nói: “Trước đây không phải đã nói sẽ không để cho ta đi à, sao lúc này vẫn còn sợ hãi?”
“Ừm.” Vậy mà Cố Vọng lại không phủ nhận, ngược lại mỉm cười: “Sợ, sao lại không sợ được chứ.”
Bởi vì mặc kệ hắn có làm gì, cô luôn có cách để rời đi.
“Đừng sợ.” Khanh Linh nhấc tay lên, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt đỏ bừng của hắn: “Ta không đi, chàng hãy tin ta.”
Yết hầu Cố Vọng khẽ lăn lộn, tầm mắt bị che kín, các giác quan khác lại cực kỳ rõ ràng.
Tay Tiểu Quỷ Chủ rất lạnh, huyết dịch quanh người hắn như sắp sửa quay cuồng.
Cố Vọng vẫn chưa nói tin hay không, hắn hơi cúi người, bàn tay giữ chặt sau gáy Khanh Linh, nhỏ giọng nói: “A Linh, nàng có biết Ma Tộc có một đặc tính này không?”
“Ừm?”
Cố Vọng cong môi, chậm rãi nói: “Bọn ta làm việc đều dựa theo duc v0ng của mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, thông thường người có ma tính càng nặng thì càng khó khống chế được.”
Không Linh không hiểu ý tứ của hắn, tay cô vẫn đang đặt trên mắt Cố Vọng, cũng không nhìn rõ được ánh mắt hắn.
Ngay lúc cô muốn dời tay đi, Cố Vọng lại đột nhiên đè xuống.
“Ví dụ như, bây giờ ta muốn hôn nàng, hơn nữa phần tình cảm này còn rất sâu đậm, không thể kiềm chế được.”
Cố Vọng không cho Khanh Linh rụt tay lại, một bàn tay ấn giữ sau gáy cô, tay còn lại giữ chặt tay cô, động tác vừa cứng rắn vừa mang theo vẻ tàn nhẫn điên cuồng.
Khanh Linh bất giác ngửa ra sau lại bị hắn kéo trở về.
Thật lâu sau, Cố Vọng mới hơi lùi về phía sau, nặng nề cười: “Nếu là như vậy, e là ta sẽ tin tưởng hơn một chút.”
Điểm này khác hoàn toàn với quá khứ, cũng không giống sự ép buộc trước kia, thậm chí Khanh Linh còn cảm giác được một loại thích thú khiến cô thỏa mãn.
Hơi thở Cố Vọng vẫn đang phả trên mặt cô, ánh mắt hắn đã bị bịt kín, nhưng cô lại có thể thấy được rõ ràng.
Khanh Linh khẽ chớp mắt, mặt lập tức ửng đỏ đến tận mang tai.
Cô thu tay lại, lần này Cố Vọng ngược lại bỏ qua cho cô.
Màu đỏ trong mắt hắn đã sớm rút đi, chỉ còn sót lại ý cười sâu xa.
Đúng lúc này, có người đột nhiên xông vào: “Khanh Linh!”
Nghe được giọng nói này, Khanh Linh và Cố Vọng đồng thời quay đầu lại, đúng lúc đối diện với Tống Đoan đang hớt ha hớt hải chạy vào.
Nhìn tư thế của hai người lúc này, Tống Đoan hơi ngẩn người, sắc mặt lập tức đỏ lên, nhất thời đi cũng không được mà tới cũng không xong: “Ta, có phải ta đã tới không đúng lúc không?”
Cố Vọng hừ một tiếng: “Đúng đấy.”
“Bây giờ ngươi có thể đi được rồi.”
Tống Đoan: “...”
Mắt thấy Tống Đoan thật sự muốn rời đi, Khanh Linh vỗ vào tay Cố Vọng, thoát ra khỏi cái ôm của hắn: “Có chuyện gì sao?”
Tống Đoan thấy bọn họ đã tách ra, lúc này mới tiến lên: “Vừa rồi nghe người ta nói các ngươi có xung đột với Thư Nhất Tiên Tôn, ta định qua đây xem thử.”
Khanh Linh nhủ thầm một tiếng không hay rồi, vừa mới dỗ người ta xong, lúc này còn nhắc đến Thư Nhất làm gì chứ.
Có điều lúc này Cố Vọng dường như không có phản ứng gì khác, bình thản đến lạ.
“Không có.” Cố Vọng lười biếng nhếch khóe môi: “Gặp được cố nhân, hàn huyên đôi câu thôi.”
“Vậy là được rồi.” Tống Đoan thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đó cũng là người có tố chất đứng đầu đám người Vân Cửu Phong đến đây lần này, nếu nổi lên xung đột thì thật đúng là khó nói.
Hắn hơi kích động nói: “Bởi vì ngày mai là tiết Du Niên, cho nên sẽ bắt đầu từ giờ Tý đêm nay.
Nam Sở Môn sắp làm lễ rồi đấy, các ngươi chuẩn bị đi.”
Cũng chính là cuộc vui sắp bắt đầu rồi.
Khanh Linh có chút hào hứng, lại thấy Tống Đoan lấy một cái mặt nạ từ trong nhẫn trữ vật của mình ra, phía trên có khắc hoa văn phức tạp, ngay chính giữa là một con mắt kỳ quái phóng đại, nhìn sơ có chút dọa người.
“Mười hai canh giờ ngày tiết Du Niên, không luận xuất thân không luận môn phái, đều phải cùng đến Vân Gian Cảnh Nam Sở Môn cầu phúc.
Đây là truyền thừa của Nam Sở Môn bọm ta, đến lúc đó tất cả mọi người đều phải mang theo cái này.”
“Hơn nữa đeo cái này lên, có lẽ đến lúc đó các ngươi sẽ tự tại hơn một chút.”
Khanh Linh nhận lấy mặt nạ: “Được.”
Tống Đoan lộ ra nụ cười: “Thế thì giờ Tý gặp lại.”
Hắn nói rồi ho nhẹ một tiếng, ám chỉ: “Các ngươi tiếp tục đi nhé.”
Khanh Linh: “...”
Cô còn chưa kịp nói gì thì Tống Đoan đã chạy mất.
Khanh Linh đưa chiếc mặt nạ trong tay cho Cố Vọng, Cố Vọng không hề nhìn đến, ngược lại khẽ cười nói: “Chúng ta tiếp tục nhé?”
Lỗ tai Khanh Linh nóng lên, không thèm đếm xỉa tới hắn quay người bỏ đi.
Cố Vọng nhìn theo bóng lưng của cô, bật cười một tiếng, nhưng cũng không đuổi theo.
Khanh Linh đi lên lầu rũ mắt xuống quan sát, Cố Vọng vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn ngắm nghía cái mặt nạ trên tay, đầu ngón tay như ấn xuống mắt mặt nạ một cái, sau đó đeo mặt nạ kia lên.
Chớp mắt tiếp theo, hắn quay đầu lại: “A Linh, nếu là như vậy, nàng có thể nhận ra ta không?”
—Hết chương—.