Chương 8: Em là ai?
Em là ai l? Là người con gái trong quá khứ hay người con gái của hiện tại?
Hình bóng em thoắt ẩn thoắt hiện trong tôi làm sao để phân biệt đâu là thực tại đâu là ảo giác?
Tôi rất muốn biết cảm giác tôi dành cho em là gì là tình yêu của hiện tại hay vì tôi quá yêu hình bóng cũ mà nhầm lẫn đó là em?
Tiếng gót giầy chàng trai va chạm sàn khô khốc nhưng tiếng cười kia đã át đi tất cả sự im lặng bao trùm căn phòng Tử Phong từ nãy đến giờ.
- Đa tạ chủ tịch Lăng quan tâm, tôi vẫn khỏe_ nở nụ cười nhẹ nhìn người kia Tử Phong buông lời khách sáo.
- Thế à, vậy mà tôi nghe 3K nói chủ tịch cậu ta tâm trạng không được tốt bảo tôi đừng chọc giận_kéo ghế ngồi đối diện với Tử Phong cách nhau một cái bàn làm việc Thiên Ân lại buông lời bông đùa.
- Tên trợ lí này càng ngày càng nhiều chuyện lần sau cho anh ta một trận mới được.
- Thôi không đùa nữa tha cho cậu ta đi, tao tới đây rủ mày đi ăn trưa sẵn tiện có việc cần nói_ Thiên Ân lấy lại vẻ mặt nghiêm túc khi thấy Tử Phong nhắc đến việc xử tội 3K.
- Tao biết mày tới đây có việc tại mày đùa nên tao đùa theo thôi, chuyện gì quan trọng không sao không nói ở đây luôn đi!_ Tử Phong nheo mắt khó hiểu nhìn biểu hiện là là của Thiên Ân nhưng anh lại không tài nào đoán được rằng chuyện Thiên Ân định nói chuyện gì.
- Không quan trọng mà rất quan trọng, nên nói ở ngoài cảm thấy thoải mái hơn ở đây ngột ngạt quá.
- Rất quan trọng vậy phải nói ở đây mới kín đáo mày lần đầu tiên ra thương trường hả, không biết nói ở ngoài rất dễ lộ bí mật sao?
Tử Phong vô cùng kinh ngạc về thái độ của Thiên Ân, anh không hề nghĩ Thiên Ân lại hời hợt đến nỗi đi nói những chuyện bí mật ở bên ngoài mà không hề có một chút lo sợ.
- Thôi mày nói nhiều quá y chang ông già ra ngoài đi rồi nói, sẵn tiện ăn trưa luôn, tao đói rồi.
Thiên Ân đi đến cạnh Tử Phong vỗ vai anh một cái ra hiệu ra ngoài, rồi hai tay đút túi quần bước đi trước.
Tử Phong lắc đầu ngao ngán, rồi anh cũng đứng lên với lấy cái áo khoác trên thành ghế rồi bước theo sau Thiên Ân, đóng cửa lại hai anh cùng bước ra nhà xe.
- Giờ đi xe riêng hay xe chung đây?_Thiên Ân nhìn nhìn hai chiếc xe hơi một màu bạc một màu đen đang nằm cạnh nhau phân vân hỏi.
- Đi xe chung đi._Tử Phong chỉ vào chiếc xe màu đen của mình theo quán tính mà trả lời.
Lúc này Thiên Ân cũng gật gù đồng ý, cả hai cùng bước vào xe Tử Phong, chiếc xe từ từ rời khỏi nhà xe, những người bảo vệ mở cổng và cúi đầu chào.
Rời khỏi cánh cổng của tập đoàn P&A, chiếc xe lao đi rồi mất hút chỉ trong tít tắc.
Trên xe Tử Phong tập trung lái xe cũng không hề đá động gì tới chuyện lúc nãy, anh cứ im lặng như thế. Thiên Ân cũng chẳng nói gì anh lẳng lặng quan sát cảnh vật xung quanh.
Nhưng những gì Thiên Ân quan sát được chỉ là nhà cửa, các tòa chung cư và các nhà hàng khách sạn, khung cảnh hoàn toàn khác xa với nơi anh đã đến cách đây ba ngày.
Nơi đó không quá ồn ào, có chút gì đó yên tĩnh, bình dị hơn nữa điều đó lại khiến anh nhớ đến người con gái mang tên Tiểu Kì, anh đang vui vì anh lại sắp được gặp cô lần nữa.
Tình trạng hiện tại là người lái xe thì căng mắt ra nhìn đường, còn người ngồi thì thả hồn theo gió, đôi môi cười tủm tỉm một mình giống như một tên trốn trại.
Đến nơi, Tử Phong dừng xe nhưng không xuống, anh ngồi đó quan sát Thiên Ân đang cười một mình, anh khẽ nhíu mày khó hiểu nhìn thằng bạn với biểu hiện vô cùng lạ.
Trong ánh mắt Tử Phong hiện lên nét cười, anh biết Thiên Ân không lạnh lùng như anh nhưng Thiên Ân cũng biết kiềm chế bản thân chứ đâu đến nỗi ngồi cười một cách ngớ ngẩn thế kia.
Bất giác Tử Phong đưa tay sờ lên trán Thiên Ân.
- Mày bị bệnh hả?
Đang ngồi thả hồn lơ đãng với mớ bòng bong trong đầu, Thiên Ân khẽ nhăn trán khó chịu khi thấy có gì đó chạm vào trán mình.
Và sau cái chạm đấy còn là một câu quan tâm đập vào thính giác nhưng đối với Thiên Ân đó chẳng phải là một câu quan tâm đúng nghĩa của nó, đưa tay lên hất tay Tử Phong khỏi trán mình. Hướng tia nhìn sang Tử Phong, Thiên Ân tỏ ra bực dọc.
- Bệnh cái đầu mày.
- Ơ, thế sao mày ngồi cười một mình mày không bệnh không lẽ người bệnh là tao.
Tử Phong vẫn không buông tha Thiên Ân, người ta quan tâm như thế lại lấy oán báo ân. Trong đầu Tử Phong lại có suy nghĩ phải chăng thằng bạn của anh cũng đang trong tình trạng "cảm nắng".
- Đã bảo là tao không có mà, hôm nay mày hơi nhiều chuyện đó.
Thiên Ân muốn kết thúc cuộc trò chuyện ngô không ra ngô khoai không ra khoai này.
- Nhiều chuyện? Thế thôi tao không nói nữa.
Tử Phong nhún vai một cái bước ra khỏi xe, đưa chìa khóa cho bảo vệ của nhà hàng A Special Restaurant, từ bao giờ anh lại bị cho là nhiều chuyện như thế, anh còn nhớ hai từ này anh mới mắng cho 3K lúc sáng thế mà bây giờ anh cũng bị gán cho hai từ đó thật nực cười, vẻ lạnh lùng của anh đâu mất rồi chứ.
Thấy Tử Phong bước xuống xe, Thiên Ân cũng bước xuống theo nhưng đầu óc vẫn còn ngu ngơ mụ mị trong vô thức cứ theo Tử Phong.
Hai anh bước vào nhà hàng, làm biết bao cô gái phải đổ ngã nhưng vốn biết thân phận chẳng thể trèo cao nên đành ngồi yên nuốt nước bọt vào trong khoang họng.
Hai chàng trai tìm một bàn hơi khuất ở bên trong để tiện nói chuyện mà cũng ít người nhòm ngó.
Yên vị trên ghế bây giờ Tử Phong mới mấp máy đôi môi.
- Nói đi chuyện gì sao phải ra đây mới nói được?
- Từ từ làm gì mà gấp dữ vậy, ăn đi rồi nói, tao cũng ở đây có chạy đi đâu mà mày lo.
Thiên Ân vừa nói xong một cô phục vụ cực kì xinh gái, ngoại hình có thể nói là chuẩn vì đây là nhà hàng lớn nên việc tuyển nhân viên cũng khá gắt gao phải có ngoại hình đẹp không cần chiều cao nhưng cũng có tri thức để biết cách cư xử với những nhân vật có máu mặt.
Và hai chàng trai này chính là hai trong số đó, cô phục vụ nở nụ cười tươi giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng nếu là những người con trai khác đã đổ rầm rầm nhưng vấn đề ở đây là hai chàng trai trước mặt cô không phải dạng tầm thường. Và ngược lại, cô lại là người đổ mới ch.ết chứ.
- Cho hỏi hai anh dùng gì ạ_cô phục vụ chìa menu ra trước mặt Tử Phong, trên tay còn cầm chiếc khay nhẹ nhàng đặt hai cốc nước lộc cho hai chàng trai.
Tử Phong nhận lấy chỉ nhìn lướt qua cô rồi dán mắt vào menu.
- Cho tôi hai phần beefsteck, hai cà phê đá.
Nói xong, Tử Phong đưa lại cô phục vụ quyển menu, nhưng cô ta cứ nhìn anh không chớp mắt, Tử Phong lại chau mày nhắc lại.
- Xong rồi, cô có thể vào mang ra đây rồi chứ?
- À, vâng tôi mang ra ngay.
Cô phục vụ vội vàng nhận lấy quyển menu trong ngượng nghịu rồi đi vào trong.
Tử Phong lắc đầu ngao ngán, đẹp trai cũng khổ.
- Ê, cô ta chấm mày đó Tử Phong tao thấy cũng được đó.
Thiên Ân nở nụ cười gian xảo nhướng mắt về phía cô phục vụ vừa bước vào trong ra hiệu với Tử Phong.
- Thôi đi đừng có trưng cái nụ cười đó ra, nhìn phát ớn ch.ết được.
Thiên Ân tắt ngấm nụ cười ngay lập tức, gì chứ anh có nụ cười tỏa nắng đẹp mê hồn như thế mà bảo phát ớn có tin được không chứ thật quá đáng. Nếu đã thế ta sẽ trêu đến cùng.
- Mà lúc nãy ở trong xe sao mày quan tâm tao quá vậy?_lại là nụ cười đó một lần nữa lại tái xuất.
Tử Phong cảm thấy có mùi nguy hiểm, nhưng vẫn giữ bình tĩnh trả lời, trên tay cầm cốc nước lọc chưa kịp uống.
- Thì bạn bè thấy mày không bình thường nên quan tâm thôi.
Nói xong, Tử Phong đưa cốc nước lọc lên miệng uống một ngụm. Nhưng Tử Phong chưa kịp nuốt thì lại nghe được câu nói từ Thiên Ân truyền theo không khí với vận tốc cực đại rồi luồng vào màng nhỉ.
- Nói thật đi mày yêu tao rồi chứ gì!
Màng nhỉ Tử Phong đã tiếp nhận được câu nói đó và nó bắt đường tiêu hóa không được phép tiếp nhận ngụm nước vừa mới uống, phải đẩy chúng ra ngoài.
Kết quả là Tử Phong vừa mới nghe xong câu nói, Tử Phong phun hết ngụm nước vừa mới uống vào mặt Thiên Ân làm cậu ta đứng hình.
- Mày...mày nói cái quái gì vậy?_ Tử Phong tống hết nước ra khỏi khoang miệng đáp hết trên mặt Thiên Ân thì khó khăn mở miệng.
Gì chứ tưởng anh là gey thật sao mà con trai đi yêu con trai chứ.
Ngạc nhiên thật anh không ngờ Thiên Ân lại nói đùa được như thế chắc là bị 3K làm ảnh hưởng rồi.
Tử Phong lấy khăn ra lao đi phần nước còn động trên mép miệng.
Thiên Ân vẫn chưa định thần lại được vì anh không ngờ tới rằng mình lại ngu ngốc đến nỗi đi trêu người khác trong lúc uống nước. Hóa ra người ta thường nói cái miệng hại cái thân là hoàn toàn đúng, xem như anh đã có một bài học kinh nghiệm.
- Thức ăn của quý khách đây ạ!
Thiên Ân còn chưa kịp lao đi đống nước trên mặt, thì cô phục vụ lại đi ra trên môi nở nụ cười vì vô tình cô đã thấy được cảnh lúc nãy.
- À, vâng cô để đây được rồi._ Tử Phong đón lấy thức ăn từ cô phục vụ rồi ra hiệu cho cô vào trong, giọng anh có chút gì đó nghèn nghẹn vì nhịn cười.
Cô phục vụ quay lưng bước đi được vài bước thì đôi vai run lên, nhìn thôi cũng đủ biết cô đang cười, hành động đó dĩ nhiên cả Tử Phong lẫn Thiên Ân đều thấy.
Cô phục vụ vừa đi khuất vai Tử Phong cũng run lên, ở khoảng cách của Thiên Ân có thể nghe thấy tiếng cười.
- Mày cười gì?
Bực tức trước con người đang run lên vì cười kia Thiên Ân trở nên cáu gắt, đưa tin nhìn lườm Tử Phong một cách sắc bén.
- Tao...tao thấy...buồn...buồn cười...vì mày ...lần đầu ...tiên mất hình tượng trước con...con gái.
Tử Phong đã không thể kìm nén được nữa anh vừa cười vừa nói trong đứt quãng nếu ai mà nhìn thấy Tử Phong cười lúc này thì thật sự mất hình tượng lạnh lùng bao năm khổ công gầy dựng, cũng may bàn hai anh ngồi nằm chỗ khuất nhất trong nhà hàng.
- Mày..._tức nghẹn họng nhưng không thể thốt nên lời Thiên Ân bỏ vào phòng vệ sinh để chỉnh chu lại tóc tai và gương mặt điển trai của mình bị ai kia phun một tràn nước vào mặt một cách không thương xót, anh đi mà quên bén luôn chuyện mình sắp nói lúc nãy.
Tử Phong nhìn theo dáng Thiên Ân khuất hẳn nhưng trên môi vẫn hiện hữu nét cười, hai tay đan vào nhau hai chân bắt chéo trông dángvẻ đầy cao ngạo và điềm tĩnh, anh chờ Thiên Ân ra để cùng ăn và hỏi về chuyện quan trọng mà Thiên Ân định nói với anh. Sau vài phút chờ, Tử Phong lại đưa tay cầm cốc nhấp một ngụm nước, vừa xong anh cũng thấy bóng dáng Thiên Ân ló dạng.
Đi đến bàn Tử Phong đang ngồi, Thiên Ân lại lia tia nhìn đầy trách móc về Tử Phong.
- Mày xong rồi hả, ở trong đó trang điểm hay sao mà lâu vậy?_chẳng thèm để ý đến ánh mắt người kia Tử Phong không những không cảm thấy có lỗi về việc mình đã gây ra mà còn đá xoáy vào nỗi đau của nạn nhân.
- Mày giỏi nhỉ tại ai mà tao ra thế này?_kéo ghế ngồi một cách thô bạo đầu Thiên Ân bừng bừng lửa giận.
- Ơ, sao mày lại nói tại tao tại mày làm tao sốc quá mới làm vậy, nếu muốn trách thì trách mày chứ sao trách tao được._ Tử Phong tỏ vẻ bức xúc vì bị vu oan là thủ phạm nhưng thật chất anh hiểu rõ lỗi cũng một phần do anh, nếu anh biết kiềm chế hơn thì chẳng xảy ra chuyện vừa rồi làm Thiên Ân và cả anh mất hình tượng trước cô phục vụ.
- Thôi không cải nữa ăn đi mệt quá!_ Thiên Ân giọng có vẻ dịu đi hơn lúc nãy, tay cầm dao tay cầm nĩa cắt cắt xẻ xẻ miếng thịt trên đĩa.
Tử Phong cũng chẳng nói thêm câu nào lặng lẽ cầm dao nĩa lên theo lời Thiên Ân nói. Sau vài phút ăn trong im lặng, sực nhớ ra điều gì Tử Phong lại hỏi Thiên Ân:
- Mày nói ra đây có chuyện quan trọng cần nói sao không nói đi.
- Hả?_đang ăn vẫn chưa kịp nuốt câu nói của Tử Phong nên Thiên Ân buột miệng hỏi lại như một người chẳng hề biết gì.
Tử Phong cũng chả buồn hỏi lại đôi mắt màu cà phê mở to hơn trong khi đôi mày khẽ nhíu lại tỏ thái độ không hài lòng vì nghĩ là Thiên Ân lừa mình.
- À, tao quên mất thật ra cũng không có gì quan trọng chẳng qua muốn cho mày một bất ngờ thôi._định thần lại Thiên Ân nở nụ cười nhẹ nhàng trả lời.
Nhưng câu trả lời chẳng làm cho tâm trạng Tử Phong khá lên là bao, càng ngờ vực hơn hỏi ngược:
- Bất ngờ?
- Đúng rồi bất ngờ nho nhỏ.
- Bất ngờ gì?
- Đã bảo là bất ngờ dĩ nhiên phải giữ bí mật chả lẽ lại đi nói ra thằng hỏi lạ thôi ăn đi lát nữa rồi biết.
Tử Phong lắc đầu ngán ngẩm chẳng biết Thiên Ân định bày trò gì.
Hai người đang ăn cho xong thì nghe tiếng gót giày đang ngày càng tiến lại gần cả hai ngẩng mặt lên nhìn, đôi đồng tử trong mắt Tử Phong căng ra đầy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường mỉm cười với người trước mặt đã không còn xa lạ.
Thiên Ân thì không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, mà chỉ mỉm cười một nụ cười chào đón như đã biết trước sự hiện diện của người này.
Người vừa bước vào là một chàng trai trạc tuổi hai anh, dáng vẻ không kém cạnh hai anh là mấy nở nụ cười tươi đưa hai tay ra để để bắt lấy hai tay của hai thằng bạn đang chào đón mình.
- Khỏe không hai chủ tịch trẻ?_ chàng trai kéo ghế ngồi giữa hai người nhẹ nhàng hỏi giọng nói đầy khách sáo nhưng đùa cợt.
- Cảm ơn Đường thiếu gia quan tâm chúng tôi vẫn khỏe_ Tử Phong cũng đáp trả bằng giọng khách sáo nhưng khóe môi vẫn cười vì gặp lại người bạn cũ.
Cả ba cùng bật cười vì điệu bộ vừa rồi. Cười xong chàng trai họ Đường cũng lên tiếng:
- Thôi được rồi không giỡn nữa, thấy tao về ngạc nhiên không?
Tử Phong không đáp chỉ nhếch khóe môi nhẹ gật đầu đồng tình, trong khi đó Thiên Ân trả lời cộc lốc:
- Không._vừa trả lời xong anh nhận được cái đánh bốp tù người bạn cũ.
- Ai da, đau sao mày đánh tao?_khẽ nhăn nhó mặt vì đau Thiên Ân càu nhàu.
- Mày được tao báo cho biết rồi ngạc nhiên cái nỗi gì.
- Ờ hé, tao quên.
- Thì ra tụi bây bày trò, về lúc nào sao không nói tao ra sân bay đón bày dặt bày trò rõ trẻ con._bây giờ Tử Phong mới lên tiếng.
- Ờ, tao cũng mới về thôi, tao báo cho thằng Ân biết nó đòi nói cho mày biết ra sân bay đón nhưng mà tao kêu nó giấu muốn cho mày một bất ngờ thôi.
- Ra thế, thôi ăn gì gọi đi Chiêu_ Tử Phong đưa tay về phía phục vụ ra hiệu, một nhân viên phục vụ đi ra là nam cũng may không phải cô lúc nãy nếu không Tử Phong lại không nén được cười.
Khải Chiêu gọi món xong, cũng cùng ăn với hai thằng bạn lúc này Thiên Ân mới kể về cuộc điện thoại từ Khả Chiêu cách đây hai ngày.
***
Nữa đêm đang an giấc trên giường bỗng điện thoại Thiên Ân reo lên hé mở mắt đôi mày nhíu lại đầy khó chịu tay quờ quạng lên cái bàn cạnh giường để lấy điện thoại, bắt máy trong chất giong ngáy ngủ, cũng chả thèm nhìn cái tên hiển thị trên màn hình đang nhấp nháy bắt máy vội áp lên tai nghe.
- Ai vậy?
- Tao nè, bạn cũ mới đi mấy năm mà quên rồi hả thằng kia?
- Tao là tên nào, đang ngủ đừng làm phiền_ nghe xong câu nói của Thiên Ân người đầu dây bên kia hơi sững người tưởng nhầm số, nhưng nghĩ lại múi giờ hai bên địa cầu trái ngược cậu khẽ cười.
- Giọng của tao mà cũng không nhận ra hả, đầu óc mày mau quên vậy?
Nghe xong câu này thì Thiên Ân mới nuốt trôi hết những câu nói nãy giờ, suy ngẫm lại giọng này đúng là rất quen rồi anh thản thốt kêu tên người đầu dây bên kia:
- Đường Khả Chiêu?
- Nói đúng rồi mừng vì mày còn nhớ tao, tao làm phiền giấc ngủ mày hả?
- Không phiền nhưng có chuyện gì mà gọi khuya vậy?
- Không có gì tao chuẩn bị về nước nên gọi điện báo cho mày biết.
- Thật à, vậy bao giờ về tao với thằng Phong ra đón.
- Không cần tới đó tao nói cho mày biết rồi mày hẹn thằng Phong ra là được rồi tao muốn cho nó một bất ngờ, cứ vậy đi mày đừng nói gì với nó.
- Ừ, vậy thôi bye bữa đó gặp.
- Ừ bye!
***
Cuộc gọi kết thúc và cũng là lí do ba anh có cuộc gặp mặt như hiện tại, có thể nói Khả Chiêu là người bạn thân thứ hai của Tử Phong mặt dù đã xa nhau bốn năm vì Khả Chiêu phải sang Hoa Kì du hoc sau khi tốt nghiệp phổ thông bên này. Từ đó Tử Phong và Thiên Ân chỉ có thể liên lạc với Khả Chiêu qua webcam, thỉnh thoảng gặp nhau vài lần thông qua những chuyến công tác nhưng thời gian gặp cũng hết sức ngắn ngủi.
Khả Chiêu không phải bạn chung từ nhỏ của Tử Phong và Thiên Ân mà họ chỉ thân nhau từ khi học trung học vì hợp tính cách và cùng chung lí tưởng.
Khả Chiêu cũng là một trong số những người nằm trong tổ chức FA của Tử Phong. Lúc đầu Tử Phong không hề muốn cậu tham gia vì là bạn bè anh không muốn Khả Chiêu gặp bất trắc ngòai ý muốn chỉ vì chuyện riêng của anh nhưng vì cậu hâm dọa nếu không để cậu giúp thì đừng xem cậu là anh em nữa. Ngược lại thì Tử Phong không muốn mất một người anh em như Khả Chiêu nên đành cho cậu tham gia.
Khả Chiêu tốt bụng thẳng thắn và có khiếu hài hước nhất trong ba người nhưng khi xử lí công việc thì vô cùng cẩn thận.
Mặc dù thân nhưng Tử Phong và Thiên Ân cũng chỉ biết cậu khi ở trường biết sơ qua về gia thế và những người trong gia đình cậu còn những mối quan hệ dây mơ rễ má khác thì họ không quan tâm.
Ba chàng trai gặp lại nhau đúng là có nhiều chuyện để nói nhưng vì thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi nên họ chỉ ăn uống xong, Tử Phong kể chuyện lúc nãy cho Khả Chiêu nghe rồi cả ba cùng cười, trò chuyện vài câu.
- Nói đi mày học xong chưa mà về rồi?_ Tử Phong gieo tia nhìn về phía Khả Chiêu đầy nghi hoặc vì anh nhớ khi còn học cấp ba có đôi lần Khả Chiêu cũng cúp tiết mà trốn đi chỗ nào đó ngủ, có lẽ anh nghĩ lần này Khả Chiêu cũng trốn về nước trước khi hoàn thành khóa học.
- Đúng rồi nhìn điệu bộ mày tao cũng nghi ngờ lắm_Thiên Ân gật gù đồng tình ngầm hiểu ý trong câu nói của Tử Phong.
- Tụi bây đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, phải tin tao chứ_tự vỗ ngực khẳng định năng lực bản thân để hai thằng bạn tin tưởng.
- Có nghĩa mày đã hoàn thành khóa học?_vẫn muốn chắc chắn rằng điều khẳng định kia Thiên Ân lại hỏi lần nữa.
- Dĩ nhiên, mày đa nghi quá rồi đấy.
Khả Chiêu không nói nữa mà thò tay vào cái cặp đựng toàn giấy với giấy lấy ra hai tấm thiệp mời nho nhỏ nhẹ nhàng đặt lên bàn đưa cho Tử Phong và Thiên Ân mỗi người một cái.
Nhẹ nhàng cầm lên hai người nhận thiệp đồng thanh:
- Gì đây?
Rồi hai anh đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn Khả Chiêu.
- Thiệp mời hai đứa bây không có mắt nhìn hả?_nheo mắt khó hiểu nhìn hai con người cao nhòng nhòng học rộng tài cao chẳng nhẽ không biết đọc chữ.
- Tao biết nhưng nhân dịp gì?_ Thiên Ân lại để tấm thiệp xuống bàn nhẹ nhàng hỏi mà chẳng thèm mở trong thiệp kia ghi những gì.
Tử Phong thì lịch sự hơn từ từ mở tấm thiệp ra xem, nhưng trước khi Tử Phong xem thì Khả Chiêu cũng vừa nói xem như Tử Phong nghe Khả Chiêu thuyết minh về tấm thiệp vậy.
- Thì sinh nhật tao hai ngày nữa tới mày quên à?
- Nhớ rồi, nhưng chỉ lí do đó thôi hay còn lí do khác, tao nhớ mày đâu thích tổ chức tiệc sao lần này thấy long trọng vậy?_Thiên Ân lại tiếp tục hỏi còn Tử Phong thì vẫn chăm chú nhìn tấm thiệp rồi gật gù vì anh đã hiểu lí do của buổi tiệc.
- Mày định mở rộng chi nhánh tập đoàn gia đình mày bên nay nên công bố luôn trong buổi tiệc đúng không?_ Tử Phong đặt tấm thiệp xuống bàn rồi vẫn tư thế cũ hai tay đan vào nhau, mái tóc hơi xụp xuống che đi một phần nhãn thần màu cà phê kia.
- Đúng vậy lần này tao về sẽ ở đây điều hành tập đoàn KC Fashion.
- Thế cũng tốt, thôi cũng sắp tới giờ làm việc rồi tụi tao về trước đây hẹn khi khác nói tiếp_Thiên Ân đưa tay lên xem giờ rồi buong lời tạm biệt.
- Thế cũng được, vậy tụi bây đi trước đi lâu rồi không về Việt Nam thấy khác quá tao muốn ngồi đây thêm chút nữa.
- Vậy thôi tụi tao về_ Tử Phong nói rồi cũng bước đi về phía cửa ra hiệu cho nhân viên thanh toán tiền, nhưng Khả Chiêu ngỏ ý mời nên Tử Phong cũng bước đi.
Thiên Ân cũng bước đi về phía Tử Phong bỏ lại Khả Chiêu ở đó khuấy khuấy ly cà phê đắng không đường.
Khả Chiêu ngồi một mình trong ASpecial Restaurant, mắt nhìn xa xăm ra khung cửa sổ cạnh đó, lê đôi mắt buồn ảm đạm.
Hôm nay, thời tiết tốt nắng chói chang của buổi trưa hè, soi khắp mọi ngõ ngách của thành phố nhưng đâu đó trong tâm khảm con người vẫn tồn tại một khoảng tối vô định, khoảng tối đó cần có loại đèn có ánh sáng cực kì màu nhiệm mới có thể đưa nó về lại với ánh sáng.
Năm đó Khả Chiêu ra đi, không chỉ vì muốn du học mà còn vì trốn tránh một sự thật về một cô gái.
Cậu thật sự không ngờ cô gái đó lại thích Tử Phong, trong khi cô ta vẫn giả vờ tốt vớ cậu.
Cậu cũng biết lỗi không do Tử Phong là do cô ta tự đa tình nhưng nghe đến điều đó cậu vẫn thật sự không thể chấp nhận được mà đành ra đi một thời gian mong sẽ xóa đi mảng đau buồn kia.
Cậu cũng không hề nói cho Tử Phong biết lí do tại sao cậu ra đi vì cậu không muốn bạn mình khó xử chỉ vì một cô gái tham tiền.
Cậu rất muốn biết trong ngần ấy thời gian ở bên cạnh nhau cô ta có một chút tình cảm nào đối với cậu không nhưng cậu chỉ nhận được sự im lặng.
Phải cậu thừa nhận cậu vẫn không hề quên cô ta nhưng cậu cũng không muốn giữ cô ta trong lòng để thêm phiền muộn.
Cậu đã chấp nhận ra đi để cô ta theo đuổi ước mơ nói đúng hơn là theo đuổi danh vọng, ngày đầu cậu và cô ta quen nhau cô ta vô cùng ngây thơ trong sáng không mưu toan lợi lộc nhưng từ khi nào cô ta trở nên như thế.
Nở nụ cười buồn Khả Chiêu muốn xua đi những suy nghĩ vớ vẫn kia, cậu đã quyết định vẫn xem cô ta là bạn nếu như cô ta muốn.
Khả Chiêu lấy điện thoại ra gọi cho cô gái đó để nói chuyện cậu nghĩ là cô ta đã đổi số nhưng ngoài dự đoán số máy vẫn liên lạc được.
- Alo, người mẫu Y Ngân xin nghe_giọng nói một cô gái vang lên một cách ngọt ngào đầu dây bên kia điều đó đã làm Khả Chiêu mất bình tĩnh trong phút chốc im lặng.
-...
- Cho hỏi ai vậy ạ?_tiếng Y Ngân vang lên lần nữa làm Khả Chiêu thức tỉnh.
- Anh đây, em có thể ra gặp anh không?
- Anh...anh Khả...Khả Chiêu..._giọng Y Ngân vang lên đầy ngạc nhiên khi người con trai cô đã phụ cách đây gần bốn năm tránh mặt cô bây giờ lại gọi cho cô.
- Phải anh đây, anh về nước rồi, anh đang ở A Special Restaurant.
- Xin lỗi em không thể ra gặp anh ngây bây giờ được vì em đang có chuyến lưu diễn tại Bình Dương khoảng một ngày nữa em mới về lại Sài Gòn, anh có thể đợi đến lúc đó không?_giọng Y Ngân vang lên có chút gì đó nghèn nghẹn.
- Không sao vậy để anh xuống Bình Dương cũng được sẵn tiện anh làm một số chuyện._giọng Khả Chiêu vẫn điềm đạm nhỏ nhẹ như ngày nào trước mặt người con gái này.
- Vâng vậy khi nào anh đến thì gọi cho em, bây giờ em phải chuẩn bị phục trang rồi, tạm biệt anh gặp lại sau.
- Tạm biệt em!
Tút...tút....
Khả Chiêu tắt máy bỏ vào túi rồi đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
-------------------
Tử Phong và Thiên Ân sau khi rời nhà hàng, cũng phóng xe về lại tập đoàn P& A.
Trên xe vẫn im ắng không ai nói với nhau câu gì, dường như họ cũng hiểu được nỗi buồn của Khả Chiêu mặc dù cậu không nói nhưng cả hai cũng biết chẳng qua không muốn khơi lại vết thương trong cậu.
- Mày nghĩ Khả Chiêu quên được Y Ngân chưa?
Thiên Ân sau giây phút im lặng cũng mở lời.
- Tao nghĩ là chưa_ Tử Phong mắt vẫn hướng phía trước, hai tay cầm vô-lăng điềm tĩnh lái xe nhẹ nhàng trả lời như đã chuẩn bị sẵn không cần suy nghĩ.
- Tao cũng nghĩ vậy._ Thiên Ân cũng quay lại tư thế cũ gật gù đồng tình, là bạn thân làm sao mà không hiểu.
Nhắc đến Y Ngân thì hai chàng trai lại nhớ đến hai cô gái, ngày hôm đó họ bắt gặp Y Ngân trong nhà hàng đã cảm thấy khó chịu định bỏ đi nhưng lại gặp chuyện bất trắc của Tâm Di nên đành nán lại.
Chẳng mấy chốc xe cũng đến nơi, tập đoàn P&A hiện ra trước mắt, Tử Phong lái xe vào garage rồi cũng quay lại phòng làm việc.
Thiên Ân lấy xe mình rồi cũng dong thẳng đến tập đoàn Lăng Thị trong dòng người dòng xe hối hả đến giờ hành chính.
----------------------------------
Khả Chiêu ra khỏi nhà hàng thì gọi cho tài xế riêng của nhà cậu đến đưa xe cho cậu.
Cậu lái xe đi thẳng đến Bình Dương để mời một số người bạn đến dự bữa tiệc sắp tới và cũng để gặp lại Tạ Y Ngân.
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho một người:
- Alo, biệt thự nhà họ Ngạn xin nghe_tiếng Dì Năm vang lên giọng ồm trầm trầm vì có tuổi.
- Cho tôi gặp bà Đường Dân._Khả Chiêu nhẹ nhàng hỏi.
- Ông bà Ngạn đã sang Thụy Sĩ công tác, chắc mấy ngày nữa mới về cậu có thể để lại lời nhắn hoặc gọi cho họ qua số di động.
- Vâng, vậy còn những ai ở nhà?
- Còn tiểu thư nhưng cô ấy đi mua sắm vẫn chưa về, nhưng cũng sắp về rồi.
- Vâng, cảm ơn._nói xong Khả Chiêu tắt máy.
- Không có gì, chào cậu._dì Năm cũng gác máy.
Trong cái nắng vàng rọt, một chiếc xe lao đi như vũ bão nhanh chóng rời khỏi địa phận thành phố.
-----------------------------------------
Ở Bình Dương, Thiên Tư và Tiểu Kì cũng mua sắm hả hê và đi ăn trưa xong cũng đang trên đường về, Tiểu Kì sung sướng vì được mua sắm nên cứ tíu ta tíu tít.
- Bà thấy đồ hôm nay thế nào, đẹp lắm đúng không?
- Ừ đẹp_Thiên Tư thì chẳng hơi sức đâu nói chỉ nói cho qua chuyện.
- Mấy bộ này mà để đi dạ tiệc là hết ý_Tiểu Kì cứ luyên thuyên mãi, còn Thiên Tư thì cứ gật gù.
- Bà sao vậy? Không khỏe hả?_ Tiểu Kì nhìn mặt Thiên Tư không chút sức sống mà sốt sắng hỏi.
- Không có gì chỉ hơi mệt.
- Ừm vậy về gắng nghỉ ngơi cho khỏe.
Hai cô gái mãi nói chuyện cũng đến trước biệt thự nhà họ Ngạn nhưng cùng lúc cũng có một chiếc xe hơi màu đỏ nhìn chói cả mắt đậu đối diện ngay trước cổng biệt thự.
Vì sự cản trở vô duyên của người kia Tiểu Kì bức xúc đạp phanh xe.
- Két...
Hai chiếc xe chỉ còn cách nhau vài xenti mét, với màu xe chói lóa còn đậu ngay trước cổng nhà mình, Tiểu Kì trở nên tức tối mở cửa xe sấn tới chiếc xe đắt tiền kia đập một cách thô bạo vào cửa kính mà chẳng cần quan tâm đến người trong xe là ai.
- Này...này, mau xuống xe!_cung cách ra lệnh quá quen thuộc.
Người trong xe không những không ra còn dựa lưng vào ghế một cách thoải mái trong xe, đôi môi khẽ cười vì hành động không thể nhầm lẫn đi đâu được của ai kia.
- Tôi nói có nghe không hả, mau xuống xe!_mặc dù rát cả da tay nhưng bàn tay Tiểu Kì vẫn đập mạnh vào cửa kính một cách thô bạo.
Nghe tiếng cửa bị đập ngày càng mạnh, người trong xe khẽ nhíu mày vì xót xa cho cánh cửa thân yêu.
Nhắm tình hình không ổn Thiên Tư từ nãy đến giờ vẫn ngồi trong xe im lặng, vội mở cửa xe chạy ra ngoài kéo tay Tiểu Kì.
- Thôi từ từ bà làm gì dữ vậy, thủng thẳng người ta ra làm quá người ta sợ rồi sao?
- Bỏ ra, tôi hỏi cho ra nhẽ.
- Sao cô bé có chuyện gì?_cửa kính từ từ hạ xuống một gương mặt điển trai hiện ra, nở nụ cười tươi.
Tiểu Kì mở mắt to ngạc nhiên, miệng lắp bắp:
- Anh...anh họ.
Thiên Tư thì trố mắt nhìn Tiểu Kì rồi nhìn người con trai trước mặt rồi cũng thản thốt kêu tên:
- Anh Khả Chiêu?
- Nhận ra rồi à hai em gái ?
Hai cô gái trong vô thức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
- Vậy sao không vào nhà định đứng đây phơi nắng à?
- Không...không chúng em vào nhà ngay đây_ Tiểu Kì nhoẻn miệng cười.
Nói rồi cả hai một người trở vào trong xe, một người thì bấm chuông cửa.
Vừa nghe tiếng chuông cửa, dì Năm lật đật chạy ra mở cửa, nở nụ cười khi thấy Thiên Tư
- Hai cô về rồi à?
- Vâng tụi cháu mới về_ Thiên Tư cũng đáp lại bằng một nụ cười, rồi bước vào trong vì đã vào nhà nên Thiên Tư không lên xe nữa mà đi bộ vào nhà.
Thiên Tư đứng cạnh dì Năm nép sang một bên cổng để hai chiếc xe tiến vào trong.
Thiên Tư từ từ bước vào trong, dì Năm thì khóa cổng lại rồi mới đi vào.
Thiên Tư bước vào nhà ngồi trên ghế sô-pha cho đỡ mệt, trong nhà có máy điều hòa dường như cảm giác thoải mái hơn.
Trong khi đó ở garage xe của biệt thự, vừa đậu xe xong, cả Tiểu Kì và Khả Chiêu cùng bước xuống xe, Tiểu Kì đã chạy lại gần Khả Chiêu hỏi han đủ điều.
- Anh về khi nào vậy?
- Anh mới về thôi sẵn có công chuyện nên xuống đây thăm dì dượng và em luôn nhưng không ngờ dì dượng lại không có nhà.
- Ừm...ba mẹ em đi công tác bên Thụy Sĩ rồi không biết khi nào về nữa.
- Thế tập đoàn bên này ai quản lí?_ Khả Chiêu đoán là Tiểu Kì sẽ quản lí nhưng cũng ngờ vực hỏi.
- Thì em chứ ai.
Tiểu Kì cười ngô nghê thừa nhận năng lực bản thân.
- Em?_đưa tia nhìn về phía Tiểu Kì, Khả Chiêu vẫn nghi ngờ năng lực Tiểu Kì.
- Sao? Anh không tin à, em nói thật đấy._Tiểu Kì vẫn không hề thay đổi thái độ.
- Thôi anh tin rồi đùa em thôi_nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Tiểu Kì, Khả Chiêu cười dịu dàng.
- Anh này..._Tiểu Kì làm vẻ mặt nũng nịu.
Cả hai nói chuyện rôm rả cười đùa cho đến khi bước đến trước bậc thang vào nhà.
Vừa thấy cả hai bước vào nhà, Thiên Tư đã đứng dậy chào Khả Chiêu.
- Em chào anh!
- Chào em Tâm Di, mấy năm không gặp em xinh hơn nhỉ?_miệng nở nụ cười Khả Chiêu buông lời khen ngợi nữa đùa nữa thật.
- Vâng! anh quá khen rồi em vẫn vậy thôi.
- Anh ngồi đi! _Thiên Tư mở lời mời Khả Chiêu ngồi.
- Thế em không xinh à sao anh toàn khen Tâm Di vậy?_ Tiểu Kì cũng đến ngồi cạnh Khả Chiêu tỏ vẻ giận dỗi.
- Cả em cũng xinh nữa được chưa, vậy cũng chấp đúng là trẻ con_Khả Chiêu kí nhẹ vào đầu Tiểu Kì giọng điệu yêu chìu.
- Hì...hì em giỡn thôi chứ nhìn thôi em cũng biết Tâm Di xinh hơn rồi, đúng không Tâm Di ?_vừa nói Tiểu Kì nhướng nhướng mày với Thiên Tư.
- Không dám!_từ nãy đến giờ Thiên Tư vẫn im lặng mà cười khẽ nghe nhắc đến mình nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Kì nên nhẹ giọng từ chối cho yên thân.
Rồi cả ba lại nói chuyện luyên thuyên về chuyện cũ, về cái ngày xưa ấy.
- Cô cậu uống gì để tôi sai người vào làm_dì Năm đi ra nhẹ giọng hỏi.
- Con chào dì Năm_Khả Chiêu nhẹ giọng chào hỏi.
- Cậu là..._nhìn người này dì Năm có cảm giác quen quen nhưng lại không nhớ ra có lẽ sắp bước vào cái tuổi về già nên đảng trí mất rồi.
- Anh Khả Chiêu đó dì_ Tiểu Kì nhanh nhảu giải đáp thắc mắc cho dì Năm.
- À, thì ra là cậu Đường vậy mà tôi quên mất, cậu đi đâu mấy năm mà biệt tích vậy?_bây giờ dì Năm mới nhớ ra cậu trai trẻ kia là ai.
- Dạ con đây, mấy năm qua con du học không về nước nên dì không gặp là phải.
- Vậy à, mà thôi cô cậu uống gì để tôi mang ra cho trời nắng nóng thế này chắc cô cậu mệt rồi nghỉ ngơi đi cho khỏe.
- Dì cho con lon nước ngọt được rồi_Khả Chiêu nói một cách nhẹ nhàng nhất giọng điệu đầy kính trọng người trước mặt.
- Cho con hai ly cam vắt_ Thiên Tư cũng đã quen với căn biệt thự này và cũng chẳng lạ gì sở thích uống cam vắt của Tiểu Kì nên cũng nhanh nhẹn trả lời.
- Vâng tôi mang ra ngay!_nói xong dì Năm cũng đi vào trong
Bên ngoài phòng khách, cả ba người vẫn nói chuyện không ngớt.
- Anh về đây rồi có đi nữa không?
Thiên Tư nhẹ giọng hỏi, với Thiên Tư thì Khả Chiêu cũng là anh trai như Tiểu Kì, thật ra cô chỉ mới biết Khả Chiêu trước đó một năm trước khi anh đi du học mà không một lời từ biệt. Khả Chiêu đi ngay ngày sinh nhật của cậu một điều mà không ai ngờ đến.
Tâm Di gặp Khả Chiêu chỉ vài lần nhưng trông cậu khá thân thiện nên cũng có thiện cảm và xem cậu như anh trai.
- Không anh về đây luôn, anh sẽ điều hành một chi nhánh của tập đoàn KC Fashion tại đây.
- Thế à xem ra anh định cạnh tranh với Tiểu Kì rồi nhỉ
Thiên Tư nở nụ cười châm chọc Tiểu Kì.
- Gì cơ? Anh điều hành KC Fashion á?_ Tiểu Kì nhìn Khả Chiêu ngạc nhiên vì từ trước đến giờ cậu đâu thích việc điều hành.
- Em làm gì mà ngạc nhiên vậy? Sợ cạnh tranh không lại anh à?
- Không có gì, em thấy anh từ trước đến giờ đâu thích việc điều hành sao bây giờ lại hứng thú nên thấy lạ vậy thôi.
- Mặc dù không thích nhưng nhà chỉ có mỗi anh, anh không làm thì ai làm.
- Ừm...cũng phải_cả hai cô gái nhìn mặt nhau gật gù.
- Cô cậu dùng nước_lúc này dì Năm mang nước ra họ cũng dừng nói.
- Cảm ơn dì._cả ba cùng cảm ơn dì Năm.
Dì Năm để nước lên bàn rồi cũng đi vào. Khả Chiêu lại thò tay vào cặp xách của mình đưa ra hai tấm thiệp mời, đưa mỗi người một tấm.
- Hai ngày nữa là sinh nhật anh sẵn tiện công bố việc anh điều hành chi nhánh bên này hai em đến dự nhé.
- Sinh nhật á? Mọi lần em đâu thấy anh tổ chức tiệc tùng xem ra lần này anh nghiêm túc thật rồi._ Tiểu Kì gật đầu với ý nghĩ kia của mình.
- Thì anh đã bảo anh nghiêm túc mà.
- Nhưng em không thuộc trong lĩnh vực kinh doanh em nghĩ em dự buổi tiệc này không hợp._ Thiên Tư cầm tấm thiệp lên lê đôi mắt đọc rồi phân vân dò hỏi.
- Không sao em đi với tư cách là em gái anh nên không thuộc lĩnh vực kinh doanh cũng chẳng sao.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết, bà đi với tôi nên chẳng phải lo đâu_ Tiểu Kì cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người đưa ra ý kiến dứt khoát.
- Tiểu Kì nói phải đó, hai em đi sẵn tiện anh giới thiệu cho hai em hai thằng bạn thân đẹp trai cực vì lời hứa năm xưa chưa thực hiện được đã vội bỏ đi nên xem như chuộc lỗi vậy.
- Trai đẹp á?_mắt Tiểu Kì sáng lên trông thấy làm hai người còn lại phải phì cười.
- Sao? Em đi chứ?_lia mắt nhìn Thiên Tư Khả Chiêu hỏi lại.
- Vâng... em đi_Thiên Tư đồng ý nhưng giọng ỉu xìu làm Khả Chiêu nhíu mày khó hiểu.
- Bà ấy chẳng quan tâm trai đẹp như em đâu vì trong tim đã có người trong mộng rồi nên ỉu xìu vậy đó._Tiểu Kì nói nhỏ nhưng đủ để Khả Chiêu nghe và hiểu vấn đề.
- Em có bạn trai rồi à?
- Dạ? Không...không làm gì có Tiểu Kì nói lung tung đấy anh đừng tin.
- Thế thì tiếc quá hai thằng bạn anh vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại chưa có bạn gái xem ra không có duyên rồi.
Khả Chiêu lắc đầu tiếc nuối vì mối lương duyên khó gặp.
- Thôi quyết định vậy nhé ngày đó Tâm Di sẽ đi cùng Tiểu Kì, thôi giờ cũng trễ rồi anh còn có việc đi trước đây.
- Vâng em sẽ bắt bà ấy đi cho bằng được anh yên tâm, vậy thôi tạm biệt anh.
Tiểu Kì hứa một cách dứt khoát với Khả Chiêu.
Hai cô gái đứng lên tiễn Khả Chiêu ra tận cổng.
Tài xế lái xe ra và đưa chìa khóa cho Khả Chiêu, cậu bước lên xe vẫy tay chào rồi lái xe đi thẳng trong cái nắng đã ngã về chiều.
----------------
Dĩ nhiên Khả Chiêu vẫn chưa về lại thành phố, cậu vào một nhà hàng gần đó gọi một số người bạn cũ ra nói chuyện và mời họ đến dự buổi tiệc.
Trò chuyện xong lần lượt ai nấy cũng có việc bận nên ra về trước.
Lúc này Khả Chiêu lại gọi cho Y Ngân:
- Anh đang ở nhà hàng Star em đến đây được chứ chỉ một lát thôi.
- Vâng, em đến ngay.
- Vậy anh chờ, bye em!
- Bye anh!
Khả Chiêu ngồi lặng chờ thời gian trôi, ném ánh nhìn vào khoảng không vô định đầy mơ hồ. Nét mặt không biểu lộ cảm xúc, thần thái khác hẳn bộ dạng ngày thường, nghiêm túc và chững chạc hơn rất nhiều.
Cậu đang chờ người con gái kia đến để xác nhận lần cuối tình cảm của hai người.
Đang chìm đắm trong kí ức với những dòng suy nghĩ chồng chéo, cậu nghe tiếng xôn xao đưa ánh nhìn đến nơi phát ra tiêng ồn để xem chuyện gì đang xảy ra.
- Kia kìa, đó không phải là người mẫu Y Ngân sao?
- Ừ, đúng rồi.
- Nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trong màn ảnh.
-...........
Và rất nhiều nhiều lời khen không ngớt khác, đúng họ đã khen bởi lẽ họ chưa hiểu một con người sống hai mặt như Y Ngân.
Thì ra là Y Ngân, cô đã đến. Y Ngân mặc trên người chiếc áo voan mỏng màu trắng sữa kiểu cách tay dài hơi phùng ở vai, quần dài màu đen vải mềm bóng chuyên dụng cho người mẫu làm tôn lên chiều cao đáng nể một một mét bảy mươi tám.
Phải rồi Y Ngân đã là người nổi tiếng đã đang cận kề đỉnh danh vọng nên đi đến đâu đều được chú ý đến đó sao cậu lại quên điều đó chứ.
Khả Chiêu nhìn người con gái đang dần bước đến trước mặt mình nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy kéo ghế cho Y Ngân đầy lịch thiệp.
- Em đến rồi à, ngồi đi.
- Vâng cảm ơn anh_ Y Ngân cũng nhẹ nhàng ngồi xuống đôi môi nở nụ cười đáp trả Khả Chiêu.
- Em dùng gì?
- Cho em một ly capuchino.
Khả Chiêu ra hiệu cho phục vụ đến rồi nói đúng như yêu cầu của Y Ngân.
Vì Khả Chiêu chọn khu vực dành cho khách víp nên ở đây khá ít người cho dù có thì họ cũng ở địa vị cao sang như hai người cho nên cũng không có sự nhòm ngó hay bàn tán như vừa rồi.
Lúc này, Khả Chiêu mới thư thả ngã lưng ra thành ghế, hai tay đan vào nhau mắt vẫn không rời người con gái trước mặt.
- Mấy năm không gặp xem ra em vẫn không mấy thay đổi nhưng nổi tiếng hơn lúc trước rất nhiều.
- Em vẫn vậy, đúng là có nổi tiếng hơn trước nhưng những việc rắc rối thì cũng theo đó tăng dần.
Bây giờ Khả Chiêu mới nhìn thật kĩ Y Ngân, mặt cô có vẻ hơi hóc hác và xanh mặc dù nó được che đậy bởi lớp phấn trang điểm dày đặc, có lẽ đó là hậu quả của việc tập luyện quá sức.
- Capuchino của quý khách!_một anh phục vụ đi ra nhẹ nhàng đặt tách capuchino thơm lừng lên bàn.
- Cảm ơn!_ Khả Chiêu vừa nói vừa ra hiệu cho phục vụ lui ra.
Khả Chiêu nhẹ nhàng đẩy tách capuchino về phía Y Ngân.
- Sở thích của em vẫn không đổi.
- Vâng, anh cũng chẳng đổi vẫn là cà phê đắng không đường._ Y Ngân khẽ liếc nhìn ly cà phê của Khả Chiêu đã vơi đi phân nữa nhàn nhã trả lời rồi nở nụ cười nhẹ, tay đón lấy tách capuchino.
Khả Chiêu bật cười vì câu nói của Y Ngân ít ra cô không hề quên sở thích của cậu.
- Phải cả hai chúng ta đều không đổi.
- Mấy năm qua anh sống tốt chứ?
- Khá tốt!
- Khá tốt? Em nghĩ qua bên ấy phải sống rất tốt mới đúng chứ.
- Phải chỉ khá tốt thôi.
- Tại sao? Công việc nhiều lắm à?
- Vì không có em.
Sau câu nói của Khả Chiêu, Y Ngân như bất động, đâu phải cô không biết cậu ra đi vì lí do gì nhưng sao nghe được câu nói kia cô lại có cảm giác tội lỗi tim hơi nhói.
- Anh đùa thôi không cần căng thẳng, có lẽ em nói đúng vì công việc quá nhiều.
Nhận ra sự căng thẳng kia, Khả Chiêu lại bật cười để Y Ngân lấy lại bình tĩnh. Chính cậu cũng không biết tại sao lại buộc miệng tốt ra bốn từ kia, phải chăng đó là nguyên nhân thật sự.
- À không, em chỉ hơi bất ngờ một chút sao ngần ấy năm mà tính hài hước của anh vẫn không đổi.
Y Ngân nhớ, nhớ chứ, cô nhớ tất cả những lần cô buồn anh đã làm trò để cô cười vẫn cái khiếu hài hước đó.
- Tất nhiên đó là tính cách thì không đổi được.
Khả Chiêu nhấp ngụm cà phê, từ tốn đáp lời.
Y Ngân nhận ra rằng anh đã chững chạc hơn trước rất nhiều.
- Anh gọi em ra chỉ để nói chuyện hay còn chuyện khác?
Y Ngân chuyển chủ đề để dễ bề nói chuyện.
- Hai ngày nữa là sinh nhật anh, em còn nhớ chứ?
- Tất nhiên em vẫn nhớ.
- Anh sẽ tổ chức tiệc hôm đó em đến dự được không?
- Được chỉ cần anh cho phép thì em sẽ đến.
- Dĩ nhiên.
- Anh thay đổi đấy lúc trước anh đâu thích tổ chức tiệc.
- Thật ra anh còn việc muốn công bố ngày hôm đó_nói xong Khả Chiêu đưa cho Y Ngân tấm thiệp đã chuẩn bị sẵn.
- À, ra vậy._ Y Ngân đón lấy tấm thiệp từ tay Khả Chiêu.
Vừa xong, Y Ngân có điện thoại cô xin phép Khả Chiêu nghe điện thoại sau đó quay lại và nói có việc bận nên xin phép về trước.
- Em có việc bận rồi em xin phép về trước._nói xong Y Ngân bỏ vội điện thoại vào túi xách, chào Khả Chiêu, cầm vội túi xách toan bước đi thì bị Khả Chiêu gọi giật lại.
- Khoan đã!
Y Ngân bước chân khựng lại, quay đầu nhìn Khả Chiêu:
- Anh còn chuyện gì muốn nói nữa à, nếu không quan trọng để sau nhé.
Tuy cất giọng nói nhưng Y Ngân không hề có ý nán lại để tiếp tục cuộc nói chuyện vẫn trong tư thế đứng sẵn sàng bước đi.
- Từ trước đến giờ em có dành chút tình cảm nào cho anh không?
Câu nói thốt ra nhẹ nhàng bay vào không trung như làn gió nhưng để nói được câu đó thì Khả Chiêu đã phải cố trấn tĩnh bản thân hết mức có thể, hơn thế anh mong câu trả lời kia là"có".
Người thốt ra câu hỏi hết sức khó khăn, người trả lời cũng không ngoại lệ.
Y Ngân quay mặt đi, bước thêm một bước để lấy lại bình tĩnh sau khi nghe câu hỏi của Khả Chiêu rồi lại dừng nhưng không hề quay lại mà cất giọng nghèn nghẹn:
- Em...em xin lỗi!
Nói rồi Y Ngân cất bước đi để tránh đi lỗi lầm đang vây lấy cô, chỉ sợ không kiềm lòng được mà nước mắt kia sẽ tuôn.
Y Ngân đã đi rồi bóng cô đang dần khuất, trong khi đó Khả Chiêu vẫn ngồi đó ch.ết lặng đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống, khẽ nhếch môi cười nhạt.
Hóa ra bấy lâu cậu vẫn ảo tưởng rằng người con gái kia sẽ có một chút tình cảm nào đó đối với cậu nhưng có lẽ cậu đã sai, kết quả cậu nhận được chỉ là ba từ nghe đau đến thắt lòng" em xin lỗi".
Đột nhiên hôm nay tách cà phê cậu uống-cà phê đắng không đường trở nên rất đắng. Đó có phải vị của cà phê hay đó là vì tim cậu nhói, lòng thấy đau bởi nếm vị đắng của tình yêu?
------------------------------------------------------------------------------
Phần cuối : Hôn thê
Uống xong tách cà phê Khả Chiêu cũng đứng dậy thanh toán tiền rồi rời nhà hàng, lên xe và lái xe một mạch về lại thành phố, cậu đã có một ngày thật sự mệt mỏi.
Trời đã về chiều nắng đã nhạt, đâu đó chỉ còn vài giọt nắng yếu ớt còn đậu lại trên những tán cây cao ngất.
Lúc này Thiên Tư cũng đã về nhà sau khi ở lại chơi với Tiểu Kì chốc lát sau khi Khả Chiêu đi.
Hôm nay tâm trạng Thiên Tư khá tốt cô về nhà dọn dẹp và cất mớ đồ vừa mua sắm được lúc trưa, rồi cũng thay đồ chạy nhanh xuống lầu cùng bà Ngọc Hoa làm cơm chiều.
Bà Ngọc Hoa thấy cô có tâm trạng tốt nên cũng buông lời trêu con gái.
- Chà hôm nay trời trở gió rồi thì phải.
- Mẹ nói gì vậy con thấy thời tiết vẫn bình thường mà_vẫn ngu muội không hiểu thâm ý sâu xa trong câu nói kia Thiên Tư nhìn ra khoảng sân im ắng lạ thường cành lá vẫn cứng đờ không hề rung rinh thì làm gì có gió.
- Tôi nói cô hôm nay tâm trạng thay đổi thất thường đấy mới mấy ngày trước còn ủ dột hôm nay thì mặt tươi rói lại còn biết phụ mẹ làm cơm không lạ hay sao?
Bà Ngọc Hoa dí tay lên trán Thiên Tư mắng yêu.
- Mẹ này lại trêu con.
Cô lại làm gương mặt phụng phịu, đưa tay kéo kéo cánh tay bà Ngọc Hoa.
- Thôi không đùa nữa, mau phụ mẹ dọn cơm đi!
Thấy cô ngượng nên bà cũng không trêu nữa. Cô nghe bà nói xong cũng cùng dọn món ăn ra chén bát rồi đặt lên bàn ăn.
- Con lên phòng gọi ba xuống dùng cơm đi!_bà Ngọc Hoa vừa dọn chén bát ra bàn vừa ra hiệu cho Thiên Tư lên phong gọi ông Dương Thanh.
- Vâng con lên ngay!
Thiên Tư bước nhanh lên phòng ông Dương, gõ cửa nhẹ nhàng.
- Cộc...cộc cộc
- Ai vậy ?_ông Dương đang đọc sách vội bỏ quyển sách xuống bàn gỡ mắt kính ra để trên quyển sách nhẹ nhàng hỏi.
Sau câu hỏi Thiên Tư đẩy nhẹ cửa vào nhìn ông Dương cất tiếng mời một cách lễ phép.
- Ba à cơm tối chuẩn bị xong rồi, ba xuống dùng cho kịp còn nóng.
- Được rồi ba xuống ngay.
- Vậy con qua gọi Kỳ Quân đây.
- Ừ, con cứ đi trước đi.
Nói xong Thiên Tư đóng cửa lại đi sang phòng Kỳ Quân để gọi thằng em quý hóa.
- Kỳ Quân, Kỳ Quân, em có trong phòng không?_vừa hỏi cô vừa gõ cửa.
-....
Tiếng gõ cửa vồn vã thế kia mà bên trong vẫn im hơi lặng tiếng.
- Kỳ Quân em nghe chị gọi không?
-...
Lại im lặng không hề có động tĩnh, vì bực tức cô đẩy mạnh cửa vào.
Hiện tượng cô nhìn thấy là Kỳ Quân tai đeo tai nghe đầu lắc lư theo điệu nhạc tay gõ lạch cạch trên bàn phím laptop.
Cô nhìn mà không thể kìm được cơn giận, đi một mạch đến cạnh Kỳ Quân đưa tay giật mạnh tay nghe, Kỳ Quân thoáng nhíu mày vì hành động khiếm nhã kia.
- Chị làm quái gì vậy?
Thiên Tư vẫn nhìn Kỳ Quân đầy tức giận.
- Làm gì là làm gì, em ở trong mà chị gọi khan tiếng vẫn chẳng lên tiếng bảo sao không tức.
- Thì em đang nghe nhạc sao mà nghe được nhưng mà có chuyện gì?
- Thì...
Thiên Tư chưa nói xong đã nghe tiếng bà Ngọc Hoa réo ở phía dưới:
- Hai đứa làm gì trên đó sao không mau xuống?
- Dạ tụi con xuống liền.
Nói xong Thiên Tư liếc xéo Kỳ Quân một cái rồi cất bước đi.
- Sao không mau xuống, còn ngồi đó nữa à.
- Được rồi em xuống liền...khổ quá.
Kỳ Quân vội vàng cất laptop sau đó cũng đi theo sau Thiên Tư xuống lầu.
Hai người xuống dưới thì ông bà Dương cũng đã ngồi vào bàn, cả nhà cùng nhau ăn uống nói chuyện rôm rả nhưng đôi lúc vẫn nghe tiếng cải cọ của hai chị em nhà này.
Đột nhiên Thiên Tư đề cập đến chuyện dự sinh nhật của Khả Chiêu, Thiên Tư nghĩ ông bà sẽ không đồng ý nhưng không ngờ hai người chỉ cười và đồng ý:
- Không sao con muốn đi dự tiệc thì cứ đi, dù sao con cũng sắp lên đấy học rồi đi tham quan trước để tránh lạ nước lạ cái cũng tốt_ông Dương Thanh cười nhẹ.
- Nhưng là con gái đi xa như vậy con phải cẩn thận đấy_bà Ngọc Hoa tuy đồng ý nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
- Ba mẹ yên tâm con đi cùng Tiểu Kì không sao đâu, con sẽ cẩn thận mà mẹ không cần lo đâu.
Thiên Tư mừng vì được cho phép thật ra cô cũng không muốn đi, nhưng vì trước khi về Tiểu Kì nói nhỏ vào tai Thiên Tư rằng đó là buổi tiệc lớn trong lĩnh vực kinh doanh cô có thể có cơ hội gặp lại Tử Phong xác suất rất cao, chính vì thế dù không muốn đi nhưng để gặp lại người trong mộng dù chỉ là hy vọng cô cũng phải thử.
- Ba mẹ lo lắng làm gì lắm vậy chị ấy đã hơn mười tám tuổi rồi sắp bước vào quãng đường đại học rồi nhỏ nhắn gì đâu._Kỳ Quân thì lại tỏ ra không mấy hài lòng vì vấn đề lo lắng thái quá của mẹ mình, thật ra cậu cũng chẳng ghét bỏ gì cô chị của mình nhưng cậu có tư tưởng con cái cần sự tự do riêng khi đến tuổi trưởng thành kể cả khi cậu chưa đến tuổi trưởng thành cũng không thích sự gò bó.
- Cái thằng chị con là con gái phải khác với con trai chứ đâu như con được.
- Dạ thôi con biết tự lo cho mình mà, thật ra Kỳ Quân nói cũng không sai cũng đến lúc con tự lo cho mình rồi.
Sau cuộc nói chuyện thì cả nhà lại trở lại không khí vui vẻ trong bữa cơm ấm cúng, Thiên Tư cảm thấy hạnh phúc và yêu gia đình này vô cùng, cô không dám hình dung rằng nếu không còn gia đình này cô có nghị lực để sống không nữa.
Khẽ cốc vào đầu mình vì ý nghĩ điên rồ kia, gia đình cô sẽ mãi vẫn vậy làm gì có chuyện xui rủi nào xảy ra cơ chứ.
Nhưng có những chuyện người ta không ngờ đến nó vẫn xảy ra đấy thôi, chẳng qua là nó chưa đến thời điểm để diễn ra.
Cho đến khi nó xảy ra thì con người ta lại không kịp trở tay đành bất lực nhìn nó diễn ra cho dù nó vô cùng tàn nhẫn.
Sau bữa tối, Thiên Tư giúp bà Ngọc Hoa dọn dẹp bàn ăn rồi lên phòng, cả ba người còn lại thì ngồi xem phim.
Thiên Tư lên phòng lăn qua lăn lại trên giường, cứ nhắm mắt thì khuôn mặt của Tử Phong lại hiện lên vô cùng rõ, cô cứ mong cho đến ngày buổi tiệc diễn ra vì đó là cơ hội để cô gặp lại anh. Miên man trong suy nghĩ rồi Thiên Tư chìm vào giấc ngủ đôi môi vẫn nguyên nụ cười hạnh phúc.
Trong giấc mơ cô vẫn thấy anh và cô tay trong tay, hay thật có lẽ đêm nay giấc mơ đối với cô không là ác mộng như mọi ngày khi có anh bên cạnh, phải chăng anh chính là thiên thần được cử đến để bảo vệ cô?
-----------------------------------
Về phần Tử Phong sau khi hòan thanh công việc tại tập đoàn lập tức lái xe về nhà mặc dù có sự nghiệp nhưng anh vẫn rất xem trọng gia đình và trong lòng anh luôn tồn tại hình bóng của vị hôn thê chưa rõ tung tích.
Về đến nhà, Tử Phong vội lên phòng tắm rửa thay đồ để bớt căng thẳng mệt mỏi hơn, cả ngày hôm nay anh đã suy nghĩ quá nhiều cả về công việc lẫn tình cảm.
Mới bước ra từ nhà tắm, trên người mặc áo choàng tắm màu xám, trên tay vẫn cầm chiếc khăn trắng lao khô tóc còn vương vài giọt nước, thì cửa phòng bật mở, khẽ nhíu mày khó chịu vì thái độ không được gọi là lịch sự.
- Anh hai!
Giọng một cô gái vô cùng trong trẻo cất tiếng nói, cô không cao so với anh là một trời một vực, đôi môi nhỏ nở nụ cười nhìn người trước mặt.
- Vào sao không gõ cửa?
Tử Phong mặc dù đã quen với hành động này nhưng vẫn phải nhắc nhở ai đời con gái lại cứ thích mở cửa phòng người khác đặc biệt là khác giới mà vẫn thản nhiên như không có gì.
Tử Phong vẫn lao tóc không ngừng, đi đến ngồi trên nệm một màu trắng muốt đồng nhất.
- Anh làm như em là người lạ không bằng.
Cô gái làm vẻ mặt buồn đi đến ngồi cạnh Tử Phong.
- Có chuyện gì thì nói luôn đi đừng ở đây mà phá anh.
- Anh hai em thấy anh dạo này lạ lắm.
Cô gái lập tức đổi sắc mặt nở nụ cười cùng giọng điệu đầy ẩn ý.
- Lạ? Lạ chỗ nào?
Tử Phong nghe cô em gái nhận xét mình mà không kìm được ý tò mò hỏi lại, anh không hề thể hiện ra bên ngòi thì làm sao cô có thể nhận ra được cơ chứ.
- Vậy là em đoán đúng nhé nếu anh không có tật sao phải giật mình.
Bây giờ mới biết mình bị lừa xem ra anh đã mất cảnh giác đặc biệt trước cô gái này thì không hề có chút gì gọi là cảnh giác.
- Không hề!
- Em chắc chắn có, mau nói em nghe đi!
- Không có.
Trước ánh mắt long lanh mong mỏi câu trả lời của đứa em gái người được gọi là anh buông hai từ cụt ngũn mà anh cho là xúc tích nhất, rồi tiếp tục công việc lau khô tóc.
- Có mà.
- Không có.
- Anh gạt ai chứ sao gạt được em.
Cô em gái vẫn không buông tha anh trai cứ léo nhéo bên tai làm anh cảm thấy chột dạ đành lên tiếng giọng điệu cảnh cáo:
- Tử An đủ rồi đấy!
- Không nói thì thôi vậy nhưng em sẽ nói với ba mẹ cho xem.
Bị cảnh cáo là thế nhưng tính ương bướng nào dễ đổi thay, vẫn quyết tìm cách để moi cho bằng được tin tức.
- Tùy.
Nói xong Tử Phong quàng khăn lên cổ. Tử An thì vẫn gân cổ lên thách thức:
- Để xem ai hơn ai.
Tử Phong nở nụ cười đầy thách thức đưa tay xoa đầu Tử An.
- Rất tốt, rất có cá tính.
- Không cần anh phải khen với giọng điệu mỉa mai như thế , em đã nói thì sẽ làm được.
Tử Phong nhướng đôi mày hướng thẳng tia nhìn vào mặt Tử An đầy ngạc nhiên.
- Được anh cũng rất muốn chứng kiến.
- Anh...
Bây giờ Tử Phong bật cười vì bộ mặt đầy giận dữ của Tử An vì không moi được tin.
- Thôi được rồi em lên đây làm gì? Không phải để cải nhau với anh đó chứ?
Được Tử Phong nhắc bây giờ Tử An mới nhớ nhiệm vụ của mình lên là để gọi Tử Phong xuống nói chuyện với ba mẹ.
- Thôi ch.ết em quên mất, ba bảo có chuyện muốn nói với anh nên bảo em lên gọi.
- Thế à, vây em xuống trước đi anh chải lại tóc rồi xuống sau.
- Vậy xuống trước đây, em không quên chuyện lúc nãy đâu nhé.
Dứt lời Tử An đi ra khỏi phòng và khép cửa lại.
Tử Phong lắc đầu vì tính tò mò của Tử An, Tử An đã mười sáu tuổi nhưng tính tình chẳng lớn là bao. Tử An rất tò mò chuyện tình cảm của Tử Phong cứ hễ thấy cô gái nào xinh đẹp dễ gần là lân la hỏi chuyện để làm bà mai.
Đâu phải Tử An không biết trong lòng Tử Phong có ai nhưng cũng có cùng suy nghĩ như bao người khác cô cho rằng người chị dâu được định sẵn kia vốn không còn trên đời thì xá gì anh cô phải cố công đợi chờ trong vô vọng.
Chải tóc xong Tử Phong bước xuống lầu để nói chuyện với ba mình là ông Du Tử Nhạc. Ba Tử Phong là một người không hề khó tính và đặc biệt ông luôn tin tưởng vào mọi quyết định của Tử Phong nhưng chỉ có việc tìm lại hôn thê của anh thì ông đã bảo Tử Phong bỏ cuộc để tìm một cô gái khác nhưng anh một mực bỏ ngoài tai.
Nhưng có lẽ sức chịu đựng có giới hạn, thực sự thời gian đã quá lâu và mọi chuyện chắc phải kết thúc tại đây rồi không nên nuôi hy vọng vào một việc không hề có kết quả.
Lúc trước, nhà họ Du và nhà họ Diệp rất thân thiết, nói trắng ra ông Du và ông Diệp là hai người bạn thân. Hai ông thấy đôi trẻ chơi với nhau từ nhỏ nên nảy ra ý định đặt ra hôn ước để thâm tình hai gia đình thêm khắng khít.
Nhưng vì lo cho sự nghiệp của gia đình, lo cho danh vọng sau này của Tử Phong và ông phát hiện được sự tài giỏi hơn người của Tử Phong khi chỉ mới ở cái tuổi mười hai nên ông Du đã phải nhẫn tâm chia rẻ đôi trẻ để đưa Tử Phong đi du học. Ông nhẫn tưởng mọi chuyện sẽ sóng yên biển lặng cho đến khi cậu trở về, lúc đó thì cả hai có lẽ cũng đủ tuổi có suy nghĩ để nghĩ đến chuyện hôn ước nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi theo một hướng khác.
Thực ra ông cũng cảm thấy có lỗi khi bắt Tử Phong phải đi du học, phải rời xa người hôn thê mà anh yêu quý. Trái lại, ông ở nhà lại không thể bảo vệ được nhà thông gia đó cũng là một phần trách nhiệm trong khi trước khi đi anh đi đã nói với ông bằng giọng dặn dò, năn nỉ và như biết trước mọi chuyện anh bảo rằng ông phải bảo vệ hôn thê của anh.
Ông lại nghĩ anh trẻ con nên chỉ xoa đầu anh cười gật gù cho qua chuyện, ông thấy cả giọt nước mắt của Thiên Tư khi tiễn Tử Phong, ông cũng rất xót xa nhưng ông nghĩ rằng sau khi Tử Phong trở về thì hạnh phúc sẽ đến với hai đứa trẻ một cách mĩ mãn hơn, Tử Phong cũng đủ bản lĩnh hơn để bảo vệ người anh yêu.
Nhưng không ngờ chỉ sau ba tháng kể từ khi Tử Phong đi nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện vì sợ Tử Phong bỏ bê việc học nên đã giấu nhẹm chuyện này đi và bảo rằng anh phải thực hiện việc huấn luyện gắt gao nên không thể liên lạc với bất cứ ai trừ gia đình nên cho đến tận năm năm anh vẫn không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhẫn tưởng anh sẽ hận ông hay giận dữ nhưng anh đã bình tĩnh hơn ông nghĩ khi anh biết chuyện đó, anh chỉ lẳng lặng điều tr.a lại vụ việc, có lẽ cuộc huấn luyện thật sự có hiệu quả khi có thể làm anh trưởng thành hơn trong suy nghĩ, thấu đáo hơn trong hành động.
Vì cảm giác có lỗi nên ông chẳng hề can ngăn mặc cho Tử Phong muốn làm gì thì làm.
Nhẹ nhàng đi đến phòng khách nơi có ba mẹ và em gái đang ngồi. Tử Phong gieo tia nhìn về phía ông Du và bà Du.
- Ba mẹ gọi con?
Tử Phong ngồi trên ghế sô-pha cạnh ông Tử Nhạc đang đọc báo.
Ngước lên nhìn Tử Phong sắc mặt ông Tử Nhạc vẫn không có gì thay đổi nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống.
- Con xuống rồi à, ngồi đây ta nói chuyện một lát.
- Dạ, có chuyện gì ba cứ nói con nghe đây.
Không chỉ Tử Phong đang lắng nhe mà cả mẹ Tử Phong và Tử An ngồi đối diện cũng đang lắng nghe.
- Cũng chẳng có gì quan trọng, ta chỉ muốn biết công việc ở tập đoàn ổn chứ, sao dạo này ta thấy con có vẻ mệt mỏi hơn trước?
- Con không sao, mọi thứ vẫn ổn.
- Vậy còn chuyện hôn thê của con thì sao con vẫn quyết định như thế sao?
- Con chắc chắn cô ấy vẫn còn sống vì thế con sẽ không bỏ cuộc.
- Nhưng không hề có tin tức gì cả, con làm như thế có phải là phí công sức không?_ Bây giờ bà Nhã Nhàn- mẹ Tử Phong mới lên tiếng thở dài mệt mỏi nhìn con trai mà bà thương yêu.
- Phải đó anh hai, em cũng rất quí chị dâu nhưng em cũng không muốn nhìn thấy anh mãi như thế này.
Tử An ngồi bên cạnh mẹ mình cũng góp ý kiến.
Tử Phong đưa mắt nhìn một lượt mọi người, trong đôi mắt sắc lạnh chứa đầy sự quyết tâm nhưng cũng có chút gì đó tội lỗi vì để mọi người phải lo lắng. Hơn ai hết, Tử Phong hiểu rõ mọi người làm như thế cũng chỉ muốn tốt cho anh sao anh có thể trách họ được.
- Con biết mọi người muốn tốt cho con, nhưng trong chuyện này hãy tin con, con sẽ không để mọi người phải thất vọng.
Nói xong Tử Phong cúi đầu chào ông bà Du rồi đi thẳng lên phòng.
- Nếu không còn gì con xin phép lên phòng trước.
- Thôi con lên nghỉ đi.
Ông Du cũng cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng điệu của Tử Phong nên ngoác tay cho anh lên phòng, rồi cũng cầm tờ báo lên đọc.
Cả ba người còn lại đều hướng đôi mắt u buồn nhìn theo Tử Phong, Tử Phong chỉ tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng trước người khác thôi nhưng khi đối mặt với những người thân thì anh lại dễ để lộ sự lo lắng sâu thẳm. Hóa ra ở một góc cạnh nào đó con người ta vẫn có những mặt hạn chế nhưng làm sao để người ta không nhận thấy mặt hạn chế ở mình thì đó mới là quan trọng.
Tử Phong đi lên lầu đóng sầm cửa phòng lại và và ngã người nữa nằm nữa ngồi trên tấm nệm trắng tựa lưng vào thành giường, sắc thái trên mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng anh lại đang hoang mang.
" Thiên Tư phải chăng anh đã sai? Có phải em vốn không thể trở về bên anh, có phải anh nên buông tay rồi không?"
Đưa tay tắt đèn Tử Phong chìm vào giấc ngủ nhưng có một điều anh không ngờ tới khi mắt anh khép lại thì hình ảnh của một cô gái anh vốn dĩ chỉ gặp lần đầu nhưng nó vẫn tồn tại cho đến bây giờ.
" Em là ai tại sao lại lạc vào tâm trí tôi liệu nếu tôi nắm lấy tay em, em có buông tay tôi như người con gái trước kia không?"
Cô là ai? Phải chăng cô chính là người đưa anh ra khỏi những khoảng tối vẫn tồn tại đâu đó trong tận sâu thẳm tâm hồn.
Đêm nay có lẽ là một đêm khá tĩnh lặng vòm trời đầy sao, vẻ đẹp huyền bí nhưng u tối trái lại đôi tim lại đứng trong vùng ánh sáng chỉ có hai người.