Chương 19: Tiểu giao

Từ khi Long Tô bị thương đã hơn nửa tháng, hắn vẫn chưa tỉnh. Ta thả Cẩm Huyền khỏi Lãm Nguyệt tháp để cho nó xử lý triều chính, còn mình thì toàn tâm toàn ý chăm sóc Long Tô.
Con giao màu xanh trôi nổi trong chậu gỗ, không khí trầm lặng không có động tĩnh gì. Ta dùng khăn màu vàng để lau người cho hắn,


Sống lưng Long Tô gồ ghề, có vài miếng lân không nguyên vẹn, nghĩ đến khi hắn biến thành người, trên người la liệt vết thương, trong ngực đau đớn, những miếng lân này giống như là bị người ta lột xuống từng mảnh.
Rốt cuộc Long Tô đã phải trải qua những gì mới có thể chấp nhất với long khí như vậy?


Rõ ràng hắn xem thường tiên giới như vậy, luôn là một yêu quái kiêu ngạo, vì sao còn muốn hóa long?
Hôm đó nhìn thấy vị bạch y tiên nhân kia rõ ràng có mối quan hệ sâu xa ví Long Tô, thậm chí có thể là phụ thân của hắn, vì sao lại muốn đưa Long Tô vào chỗ ch.ết?


Nghĩ có chút buồn cười, ta cùng Long Tô triền miên lâu như vậy, thậm chí cho phép hắn tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể, nhưng đối với hắn, ta vẫn là không biết gì cả.
Ta dùng vải bông lau khô thân thể Long Tô, cẩn thận ôm lấy hắn, để cho hắn cuộn thành một đoàn trong ngực.


Dập tắt ánh nến chói mắt, ta bình yên ngủ.
Trong mơ trở lại lúc còn bé, đại khái là lúc tám chín tuổi, ta ở trong Hạ Cẩm viên chơi đùa, nhìn thấy hoa sen trong hồ rất đẹp liền nổi lên lòng ham, loạng choạng lướt qua lan can muốn hái đóa hoa kia, nháy mắt liền trượt chân rơi vào trong nước.


Lúc sắp hít thở không thông, bỗng nhiên nhìn thấy một con đại xà mắt xanh mình đen, đầu lưỡi đỏ tươi, giương miệng như chậu máu bơi về phía ta.
Khi ta sắp bị con xà này nuốt vào trong bụng, đầu v* đau xót, ta tỉnh dậy từ giấc mơ.


available on google playdownload on app store


Trên người mồ hôi nhỏ giọt vô cùng không thoải mái, đầu v* lại đau đớn, ta không suy nghĩ nhiều, dùng tay vung lên, đẩy mạnh vật thể mềm nhũn kia ra.
Long Tô mang hình dạng con giao giắt ở bên giường, dùng cái đuôi ôm lấy mép giường, ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy tủi thân xem ta.


Ta ngốc lặng, cúi đầu nhìn bộ ngực lạnh lẽo, vừa nhìn, một quầng ɖú đã bị ʍút̼ vào đỏ bừng, không thể ức chế nhếch miệng, nhấc chăn phủ lên đỉnh đầu, ngã người ngủ say: người này, sắc tính không đổi, ta hối hận đã cứu hắn!


Nhưng Long Tô lại nhanh hơn, ‘xoạt’ một tiếng chui vào chăn của ta, vòng quanh cánh tay ta cuộn lại, thân mật chà lên mặt, thè lưỡi ɭϊếʍƈ miệng ta.
Ta ngồi dậy, ghét bỏ giơ lên cánh tay, cùng Long Tô nhìn nhau.
“Ngươi đàng hoàng chút cho trẫm, bây giờ ngươi còn không to bằng một cánh tay của trẫm đâu!”


Giống như phản bác lời của ta, con giao màu xanh liền duỗi thẳng thân thể, cái đuôi ôm lấy ngón tay cái của ta, đầu ngẩng cao, cố gắng cọ mặt ta, miệng thè lưỡi ‘tê tê’ — bộ dáng kia giống như đang nói… ta to hơn ngươi nha!
Mặt ta đen sì: “Ngươi thật sự là Long Tô sao?”


Long Tô nghiêng đầu nhìn ta một cái, dùng cái đuôi ôm cổ tay ta, người rơi xuống giống như cái móc, nhìn thấy chỗ mở rộng ở cổ áo ta, ‘xoẹt’ một cái chui vào, bụng lành lạnh dán lên thân thể ta, lấy tốc độ cực nhanh trượt xuống dưới.


Lòng ta kêu không tốt, vội vàng cởi áo, muốn bắt tiểu tử quấy rối này.
Nhưng động tác của Long Tô còn nhanh hơn, ta chưa bắt được đuôi của hắn, hắn đã tiến vào quần trong của ta, tiếp theo, thân thể mềm nhũn của hắn quấn lên dương v*t của ta, ngẩng đầu dương dương đắc ý nhìn ta.


Trên dương v*t của Gia Hạp có đuôi long mà Long Tô vẽ, Long Tô quấn lên trên, cái đuôi theo đuôi long cắm vào mã nhãn của Gia Hạp.


Ta cười lạnh một tiếng nhìn Long Tô, hắn không đề cập tới thì không sao, mà động tác lần này lại khiến ta nhớ tới ngày hôm đó, trong lòng sinh tức giận, ta nắm lấy Long Tô, tách hắn ra xa: “À? Khoe kiệt tác của ngươi với trẫm hả? Có muốn trẫm cởi áo cho ngươi xem rõ hơn không?” Long Tô thấy sắc mặt của ta bất thiện liền vội lắc đầu.


Ta hừ lạnh một tiếng: “Trẫm cứu ngươi là do ngươi còn nợ trẫm. Trẫm không hảo hảo lợi dụng một phen chẳng phải là lỗ sao? Ngươi đừng có đắc ý vênh váo!”


Long Tô mở to con mắt hạt đậu, vội vàng gật đầu. Lần này hắn còn không to bằng ngón tay ta, thân thể mịn mịn, chính là giống con rắn bỏ túi, ngốc ngốc đáng yêu cực kì.


Ta còn chưa nghĩ ra nên trừng phạt hắn như thế nào, nghĩ đến có chút nghẹn, cắn răng hạ quyết tâm, đặt hắn lên mặt đất, ra lệnh: “Không được đồng ý của trẫm, không cho phép lên giường quấy rầy!”


Long Tô lập tức xụi lơ trên mặt đất, móng vuốt ngắn tũn nho nhỏ vươn ra ngoài, hữu khí vô lực dán trên mặt đất, đầu khẽ cúi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như hoa cúc, đôi mắt màu xanh biếc long lanh nước giống như muốn khóc.


Ta bị bộ dáng này của hắn dọa sợ: thân thể Long Tô nhỏ đi, trí lực cũng thoái hóa theo?
Ta ngăn chặn ý nghĩ muốn ôm hắn lên giường, mắng hắn: “Không biết xấu hổ!”
Long Tô vừa nghe cả người liền gục xuống, ngay cả cái đầu ngang ngạy cũng cúi rũ, làm ra vẻ đáng thương vô hạn.


Ta không dám nhìn nữa, ngả đầu xuống giường, xoay lưng về phía hắn.
Nằm trên giường chốc lát, trong lòng không yên, lại nghĩ tới Long Tô mới tỉnh lại, thân thể còn chưa khỏe, mặt đất lạnh như vậy, nếu ngã bệnh thì làm thế nào?


Lại bò dậy, cầm lấy gối đầu. Long Tô ở dưới đất giương mắt nhìn ta một cái, tiếp tục gục trên mặt đất làm cái thi thể, chẳng qua là đuôi đắc ý lay động một chút.
Ta mặc kệ tiểu xiếc của hắn, để gối trên mặt đất rồi quay lại giường ngủ.


Long Tô nhìn ra Gia Hạp đã quyết tâm với mình, chỉ có thể tủi tủi thân thân mà nên bước chân nhỏ bé bò lên gối đầu, tìm vị trí thoải mái rồi ngủ khò khò.


Ta nằm trên giường hồi lâu vẫn chưa ngủ được, chỉ có thể trợn tròn mắt ngẩng người: Tỉnh dậy đương nhiên là chuyện tốt, không uổng công ta chăm sóc nửa tháng, nhưng bộ dáng hôm nay của hắn là vì sao? Lại đổi cách đùa giỡn ta à?






Truyện liên quan