Chương 65

Edit: Hà Phương
Lúc Hàn Miễn (Mark) đặt tay lên vai mình, trong mắt Thu Tử Thiện chỉ có gương mặt tuấn tú của Lạc Ngạn ở đối diện, cùng với cô gái xinh đẹp thành thục bên cạnh anh.


Người đàn ông đứng bên cạnh cô còn ngại tình huống lúc này không đủ loạn hay sao mà môi hắn khẽ mở kéo ra một đường cong xinh đẹp hỏi: "Thế nào, không giúp tôi giới thiệu một chút sao?"


Thu Tử Thiện hận không được đưa tay vác một phát cho cái miệng hắn rớt xuống luôn, hắn lại còn dám ɭϊếʍƈ môi bảo mình giới thiệu. Cuối cùng cô vẫn nhịn không được giận dữ trong lòng, bèn dịch người qua bên cạnh một chút, kéo cánh tay đang vắt trên vai mình xuống.


Sau đó cô mới mỉm cười nói với Lạc Ngạn: "Mark là con trai người bạn tốt nhiều năm không gặp của mẹ em, anh ta từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài nên cứ thích nói giỡn."


Gương mặt Hàn Miễn khẽ động, đuôi lông mày cũng khẽ hếch lên, sau đó thấy cô quay mặt sang kiểu cười nhưng trong lòng không cười nói với mình: "Mark, đây là bạn trai tôi, Lạc Ngạn."


Thu Tử Thiện chỉ đứng tại chỗ, còn Lạc Ngạn cũng không đi tới đây, hai người tựa như người xa lạ đã lâu không gặp, cho dù là câu này mang theo ý vị giới thiệu chủ quyền nhưng việc chạm mặt lúc nãy càng khiến hai người lúng túng.


available on google playdownload on app store


Do Thang Kiều ngăn trở nên ở trong nhà cô chỉ có thể tùy ý xem TV, lại không thể gọi điện thoại, ngay cả lên mạng Thang Kiều cũng ở một bên giám thị. Thu Tử Thiện cảm thấy hành động này của bà rất buồn cười, nhưng do không muốn làm ấn tượng của Thang Kiều đối với Lạc Ngạn trở nên tệ hơn nên cô cũng không dám phản kháng Thang Kiều quá nhiều.


Vì vậy lần cuối hai người gọi điện thoại là ở tuần trước, thời gian cách khoảng 6 ngày. Về phần gặp mặt, chính là lần ở nhà tang lễ kia.
Người trong cuộc vẫn còn đứng tại chỗ, còn hai người đứng bên người đã có chút sáng tỏ.


Mấy ngày nay Hòa Hà và Lạc Ngạn tuy không đến nỗi mỗi ngày gặp mặt, nhưng lại tiếp xúc thường xuyên. Tuy có cảnh sát ra mặt nói rằng Lạc Thiên Tề chỉ đang bị điều tr.a chứ không phải người hiềm nghi trong vụ án. Nhưng giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàn Ávẫn đang liên tục rớt giá chưa có dấu hiệu dừng lại.


Kế hoạch thượng vị của Lạc Ngạn cũng bị chuyện này ảnh hưởng nên đành phải dừng lại. Cũng may ông cụ Lạc kiên quyết ủng hộ anh, mặc dù kế hoạch để anh đảm nhiệm Phó Chủ tịch tập đoàn kiêm Tổng giám đốc điều hành bị gặp trở ngại, nhưng vì đền bù cho anh, hôm nay hệ thống rạp chiếu phim Hoàn Á đã được giao cho anh quản lý.


Nghiệp vụ tập đoàn Hoàn Á tuy phong phú phức tạp nhưng vẫn luôn được phân chia rõ ràng, Công Ty Bách Hóa, khách sạn và rạp chiếu phim, nghiệp vụ cả tập đoàn  chủ yếu vẫn là vây quanh sản nghiệp bất động sản.


Về phần nhiên liệu, sinh hóa các loại, chẳng qua là liên quan đến nghành đầu tư thôi, cũng không thể coi như là nghiệp vụ sinh lợi nhuận của công ty.


Vì để ngăn cản giá cổ phiếu công ty liên tục rớt xuống, Lạc Ngạn gần đây bận bịu đến sứt đầu mẻ trán. Mà động tác của anh là muốn đầu tư một hạng mục ở Mân Hồ, một khu nằm trong trung tâm thành phố, khu đất này gần như tất cả thương nhân bất động sản đều coi trọng, thuộc về loại đất dùng thương nghiệp, có thể dùng làm khách sạn cấp năm sao, siêu văn phòng cùng với quảng trường thời thượng.


Mà một loạt cái kể trên đều thuộc về lĩnh vực nghiệp vụ của Hoàn Á nên một khi lấy được mảnh đất này, đó chính là một tin tức cực kì có lợi cho Hoàn Á.


Lạc Ngạn biết lần này Hoàn Á cũng không chiếm ưu thế rõ ràng, nhưng ở thời điểm này anh chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại. Lạc Thiên Tề qua đời, nội bộ tập đoàn truyền đến không ít nghị luận không hay, nói cái gì mà ba anh chưa bao giờ mang đến lợi ích gì cho tập đoàn, chỉ biết bôi đen tập đoàn, thậm chí trước khi ch.ết cũng không quên hố Hoàn Á một phen.


Khi nghe được mấy lời đồn đó, trong lòng Lạc Ngạn hận không thể khai trừ đám người tung tin đồn bậy bạ này. Nhưng thực tế chính là như vậy, dù anh thân là Tổng giám đốc cũng không thể tùy ý xử trí công nhân viên trong tập đoàn.


Nhưng mà anh cũng hiểu, thứ tin đồn nhảm này là do một vài người có lòng cố ý truyền bá, những nhân viên lắm mồm kia cũng chỉ là vật hi sinh thôi. Lạc Ngạn âm thầm ghi nhớ tất cả những việc này, một ngày nào đó anh sẽ khiến đám người đó trả giá thật lớn.


Hòa Hà đứng bên cạnh Lạc Ngạn, nhìn anh mặt không thay đổi nhìn chằm chằm đối diện, trong lòng cô ta liền vui vẻ không dứt. Mấy ngày qua cô ta chưa từng thấy qua bạn gái Lạc Ngạn, mặc dù cô ta chưa hoàn toàn nắm giữ hành tung của Lạc Ngạn, nhưng cô ta dám khẳng định thời gian gặp mặt của anh và cô bạn gái trong truyền thuyết này tuyệt đối không nhiều.


Cô ta đang đắc ý thì thấy Lạc Ngạn đột nhiên sải bước nhảy qua.


Thu Tử Thiện thấp thỏm không yên, lúc anh chuẩn bị nổi giận, sẽ khí thế mười phần đi tới đây, lại nghĩ tới bộ dáng anh đánh người trong cục cảnh sát ngày đó, trong lúc nhất thời thật không biết nên ngăn cản hay là để Lạc Ngạn đánh ch.ết cái tên độc mồm sau lưng này đây.


"Không phải em nói gần đây mẹ em không để cho em ra khỏi nhà sao?" Lạc Ngạn vừa mở miệng chính là câu này, khiến Thu Tử Thiện có chút uất ức.


Nhưng cũng may tuy cô có chút tùy hứng nhưng cũng sẽ không ở trước mặt mọi người phản bác Lạc Ngạn. Dù sao trước mặt mọi người, thể diện của đàn ông vẫn đặc biệt quan trọng.
Cô giải thích: "Hôm nay dì Thẩm tổ chức sinh nhật có mời mẹ em ăn cơm, mẹ em cũng mang theo em đi hóng gió."


Lạc Ngạn nghe xong thì trực tiếp kéo tay cô đi tới một bên, sau đó anh vội nói: "Không phải anh đã nói em nên nghe lời mẹ, gần đây không nên đi ra ngoài sao?"


Có lẽ là vẻ mặt Lạc Ngạn vô cùng nghiêm túc, khiến Thu Tử Thiện chợt có chút lo sợ không yên, cô bĩu môi nhìn Lạc Ngạn, tủi thân giải thích: "Em cũng đã mười sáu ngày không ra khỏi nhà, sắp bị mẹ em bức ch.ết rồi. Nếu không phải vì không để cho bà ấy chán ghét anh, anh cho rằng em có thể chịu đựng ở trong nhà lâu như vậy không?"


Thu Tử Thiện không thể bảo là mình không uất ức, cô có làm gì đâu. Vậy mà đầu tiên bị cảnh sát mang đi, nói cái gì mà cô có liên quan đến một vụ án buôn lậu, sau đó lại bị mẹ mình mạnh mẽ nhốt trong nhà. Đáng lí ra là bạn trai phải nên giúp đỡ mình mới đúng, lúc này lại còn nói cái gì mà cô nên nghe lời mẹ không nên đi ra ngoài?


Lạc Ngạn nhìn cô nhóc đứng dưới ánh đèn, mắt to lông mi dày, mặt mày vẫn tinh xảo như cũ, tóc quăn màu nâu thật dài xõa trên bả vai, nhìn qua tựa như một cô bé con. Đây chính là người mà anh muốn nâng lòng bàn tay cả đời.


Trong lúc nhất thời lòng anh cũng mềm nhũn ra, đưa tay sờ soạng bên má cô, sau đó nhỏ giọng dặn dò: "Chuyện của ba anh còn chưa kết thúc, anh lo lắng em sẽ gặp nguy hiểm. Em yên tâm, chỉ cần chuyện này kết thúc, anh nhất định sẽ tự mình đi giải thích với mẹ em."


"Vậy em phải chờ tới lúc nào," Thu Tử Thiện xưa nay luôn biết nhìn sắc mặt, thấy Lạc Ngạn đã hòa hoãn xuống thì bắt đầu làm nũng: "Em đợi trong nhà thật muốn đợi ra bệnh, anh cứ như vậy nhẫn tâm để em thấp thỏm đợi trong nhà sao?"


"Anh cũng không biết lúc nào thì có thể kết thúc, nhưng em chờ anh một đoạn thời gian nữa có được không?" Lạc Ngạn ôn tồn giải thích.


Thu Tử Thiện cũng đau lòng anh nên cũng không đành lòng ở thời điểm này còn tăng thêm gánh nặng cho anh, vì vậy không tiếp tục hỏi nữa. Nhưng đại khái chính cô cũng không nghĩ tới, cho rằng hiện giờ chẳng qua chỉ là một dấu phẩy, chỉ là tạm thời, trong lúc lơ đãng lại trở thành vĩnh viễn.
--- ------ -----


Chờ Thu Tử Thiện đứng tại chỗ nhìn Lạc Ngạn vào phòng, Hàn Miễn nhìn cô mang bộ dạng hòn vọng phu, không nhịn được lên tiếng giễu cợt: "Mới vừa rồi không phải vẫn còn lớn lối sao, giờ lại làm ra cái bộ dáng này?"
"Phụ nữ a, tên cô nên gọi là khẩu thị tâm phi," hắn vừa than thở vừa lắc đầu.


Thu Tử Thiện quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó khinh thường nói: "Đàn ông a, tên anh nên gọi là bà ba hoa."


Hàn Miễn nghe được ba chữ bà hoa xong bèn giương nanh múa vuốt muốn đi qua. Thu Tử Thiện nhìn bộ dáng này của hắn chỉ than thở con hàng này nhiều nhất cũng chỉ là một tên hai mặt, vừa rồi lúc mình mới gặp gỡ hắn còn giật nảy mình đấy.


Nhưng Thu Tử Thiện cũng không muốn có gì dây dưa với hắn, cô bèn tách hắn ra đi về hướng cầu thang. Nhưng ai biết Hàn Miễn vẫn còn tò tò đi theo sau lưng cô.


Cô không chút do dự nhấn xuống tầng trệt, trong đầu còn đang tưởng tượng, đem chìa khóa xe cầm trên tay mình, như vậy cô có thể tự lái xe đi ra ngoài dạo một vòng rồi trở lại nhà, phải biết từ khi hiểu chuyện tới nay, cô chưa từng ở trong nhà tự kỉ lâu như vậy.


Ai ngờ người bên cạnh lại có chút không yên nói: "Cô đến chỗ bãi đậu xe sao, nơi đó vừa tối lại vừa loạn."
Thu Tử Thiện lúc ấy cũng không để ý, chỉ miễn cưỡng trả lời một câu: "Đương nhiên là đi lấy xe. Anh đi theo cũng không được gì đâu, tôi sẽ không đưa anh về đâu."


Khi cô bước ra khỏi thang máy, người đàn ông vẫn đứng bên cạnh cô đột nhiên biến thành đứng sau lưng cô, mà lúc này bãi đậu xe trống trải lại u tĩnh trông có vẻ khá kinh người.


Thu Tử Thiện đối với bãi đậu xe này cũng chẳng thân quen, lúc này lại quên mất chỗ đậu xe ban đầu, cho nên cô đứng tại chỗ nhìn quanh bốn phía.
Hàn Miễn vẫn im lặng đứng phía sau cô đột nhiên hỏi "Sao cô còn không đi, đứng ở đây làm gì?"


Giọng hắn vốn thuộc về kiểu trầm thấp êm tai dễ nghe, nhưng lúc này bởi vì cấp bách mà tiết lộ ý nghĩ trong lòng hắn, Thu Tử Thiện quay đầu cười như không cười nhìn hắn hỏi: "Sẽ không phải là sợ tối đấy chứ?"


Câu này vừa dứt thì chỉ thấy chiếc đèn lớn ngay phía trên đỉnh đầu họ chớp tắt mấy cái rồi lập tức tắt ngóm.
Thu Tử Thiện có thể rõ ràng cảm giác tên kia nhích lại gần mình thêm một bước, vì vậy cô không biến sắc liếc mắt nhìn phía sau, đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng.


Quả nhiên, đôi tay tên đàn ông kia lập tức bắt được cánh tay cô, sau đó dùng giọng run rẩy hỏi: "Phía sau có cái gì thế?"
"Không có gì cả a," Thu Tử Thiện nhìn thấy nét mặt thất kinh của hắn, tâm tình thật tốt trả lời lại.


Ngũ quan Hàn Miễn quá mức thâm thúy bén nhọn, cho tới khi loại vẻ mặt kinh hoảng  này xuất hiện trên mặt hắn, nó trở nên không hòa hài làm cho người ta cảm thấy vô cùng buồn cười.


Hình như ngũ quan sắc bén tinh xảo như vậy nên khi mặt không thay đổi lại có vẻ miệt thị chúng sanh, cho nên khi Thu Tử Thiện trêu chọc thành công kẻ miệt thị chúng sanh sau lưng mình, tự nhiên cảm giác chán ghét đối với hắn ngược lại ít đi rất nhiều.


Dù sao một người đàn ông có khuyết điểm có thể làm người khác ưa thích hơn nhiều so với một con người toàn vẹn.
Cô vừa lui về phía sau vừa cười nhạo Hàn Miễn: "Anh thật sự là đàn ông sao? Vóc dáng trắng trẻo lại cao gầy như vậy, chậc chậc."


Ngay lúc này chợt có một chiếc xe cũ rách 16 chỗ màu trắng lái vào bãi đậu xe, Thu Tử Thiện vừa nghe đến sau lưng có tiếng xe motor đang thả chậm tốc độ liền lập tức quay đầu. Cô mở trừng hai mắt, sau đó muốn lui về phía sau mấy bước.


Cánh cửa xe màu trắng đột nhiên mở ra, từ bên trong bước ra hai gã đàn ông che mặt chỉ chừa lại đôi mắt. Thu Tử Thiện trong nháy mắt dâng lên dự cảm không tốt, vừa định chạy thì đã bị hai người này bắt được cánh tay.


Hàn Miễn vừa quay đầu lại càng hoảng sợ, nhưng sau đó lập tức tiến lên, một tay kéo Thu Tử Thiện, một cái tay khác vung qua một quyền, khiến gã đàn ông đứng bên trái lung lay.


Thu Tử Thiện vội vàng giãy giụa, trên chân không ngừng đạp về phía sau, ý đồ có thể tránh thoát cánh tay hai người đàn ông này. Nhưng gã đàn ông đứng sau lưng cô lại tăng sức khiến cô có cảm giác cánh tay mình đau nhức kịch liệt, thậm chí cô còn nghe được âm thanh rắc rắc.


Hàn Miễn cũng là một cao thủ đánh nhau, hắn tóm lấy cánh tay gã đàn ông che mặt rồi vật ngã gã. Nhưng chờ Thu Tử Thiện nhìn thấy chỗ tài xế ngồi có người xuống, vừa muốn nhắc nhở một tiếng thì Hàn Miễn đã bị người từ phía sau đánh ngất xỉu.


Thu Tử Thiện bị đám người này không khách khí ném vào trong buồng xe, đây là loại xe kém nhất mà cô ngồi từ lúc chào đời cho đến này. Hàn Miễn thì té xỉu nằm ở đó, còn Thu Tử Thiện thì bị đẩy nằm sấp trên người hắn.


Sau khi xe chạy ra ngoài, lúc này người ở phòng camera mới chú ý tới có cái gì không đúng. Chờ bọn họ mở lại video nhìn lại một lần nữa mới phát hiện lại có người dám lớn lối đến thế, cả gan bắt cóc người ở bãi đỗ xe của khách sạn cấp năm sao.


Chờ phòng an ninh cho người đi báo cảnh sát thì chiếc xe kia đã sớm biến mất không còn bóng dáng.
Căn cứ vào băng ghi hình trước khách sạn, người phụ trách khách sạn trước tiên đi tìm Lạc Ngạn và Thang Kiều.


Sau khi Thang Kiều nghe xong liền muốn ngất xỉu, nếu không phải là bên cạnh có người đỡ bà thì chỉ sợ lúc ấy bà đã té xỉu rồi. Vẻ mặt bà nhìn Lạc Ngạn tựa như nhìn kẻ thù, bà oán hận nói: "Đều tại cậu, một nhà các cậu làm sao lại như oan hồn không tan như vậy. Ba cậu khiến nó dính líu phải vào cục cảnh sát, còn cậu thì liên lụy khiến nó bị bắt cóc. Sao người bị bắt cóc không phải là cậu kia chứ?"


Thang Kiều cực kỳ tức giận nguyền rủa, lại nói trúng tâm tình Lạc Ngạn lúc này, đúng vậy, sao người bị bắt cóc không phải là mình?
--- ------ -------


Nhắc tới bắt cóc, người bình thường chỉ liên tưởng đến nhà xưởng cũ rách hoặc là phòng cho thuê đơn sơ, bằng không chính là các loại địa phương đổ nát.
Nhưng vách đá dựng đứng không phải là loại địa phương này chứ.


Khi Thu Tử Thiện tỉnh dậy, cô đánh giá chung quanh gian phòng, thảm màu đỏ tươi, trên vách tường khắc họa hoa văn tinh xảo, ngay cả ghế sa lon cô ngồi lúc này cũng là loại da rất sáng bóng.


Cô nhìn chung quanh một vòng thấy Hàn Miễn không có ở đây. Tuy cô đã tỉnh táo lại nhưng cũng không đứng lên, cũng không đi ra mở cửa, mà là an tĩnh ngồi nơi đó, cúi thấp đầu hình như trầm tư gì đó.


Cứ như vậy kéo dài nửa giờ, lúc nghe tiếng cửa mở, trong lòng cô lộ ra một cỗ vui vẻ. Hiển nhiên người bắt cóc cô không được kiên nhẫn như cô.


Cô ngẩng đầu lên trông thấy người đứng ngoài cửa. Người đàn ông này tuổi cũng không lớn, khoảng chừng 24-25 tuổi, vóc dáng không phải đặc biệt cao nhưng lại có một đôi chân thon dài,  khi hắn đi tới gần thì con ngươi Thu Tử Thiện chợt co lại.


Người đàn ông này có chút bất ổn, tuy hắn hết sức giữ vững đáng đi bình thường, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra trong đó không ổn.
"Cô Thu, xin chào," giọng người đàn ông này mát lạnh nhu hòa, nhưng Thu Tử Thiện cũng sẽ không cho rằng hắn là một người tốt.


Cô nhìn chằm chằm người đàn ông này nhưng vẫn không lên tiếng. Ngược lại người đàn ông này lại lạnh nhạt nói: "Cô Thu, phương thức mà thủ hạ tôi mời cô tới đây có chút thô lỗ, hi vọng cô bỏ qua cho."


Bỏ qua cho? Ai có thể bỏ qua cho việc mình bị bắt cóc chứ hả? Cô không tốt nhìn chằm chằm người đàn ông này, sau đó nói: "Anh quả thật là muốn mời, mà không phải là bắt cóc sao?"
Người đàn ông khẽ mỉm cười, tiếp tục lạnh nhạt nói: "Tôi tin cô sẽ hiểu thành ý của tôi."


"Được rồi, bây giờ chúng ta nên trở lại chuyện chính rồi, nếu như cô Thu có thể phối hợp tốt với tôi thì cô có thể trở về nhà,"  trên mặt người đàn ông vẫn mang theo nụ cười cầm thú vô hại, nhưng trong mắt Thu Tử Thiện thì mỗi nếp nhăn trong nụ cười của hắn đều có độc.


Bình thường chó cắn người đều là bộ dạng này.
"Anh đã làm gì bạn tôi?" Thu Tử Thiện hoài nghi nhìn hắn.
"Vị tiên sinh kia có chút nóng nảy, tôi đã cho người tiếp đãi hắn thật tốt rồi."
Thu Tử Thiện nghe xong lời này liền hiểu rõ, chỉ sợ Hàn Miễn lần này phải chịu đau khổ rồi.


Hai người ngồi trên ghế sofa, mặt đối mặt nhìn đối phương. Thu Tử Thiện vì không biết thân phận đối phương mà cẩn thận, nhưng đối phương hiển nhiên cũng có một chút kiêng kị nhất định với cô.


Dù sao Thu gia cũng không phải là một gia đình mặc cho người ta bắt chẹt, nếu là một người thiếu nữ mười tám tuổi bình thường mất tích thì cảnh sát chưa chắc sẽ để ý. Thế nhưng khi một cô gái có tiền bị mất tích thì áp lực sẽ lập tức từ phía trên truyền xuống.


Trong thời gian hai người nói chuyện, cảnh sát đã tìm được chiếc xe cũ bị vất cách một kho hàng bỏ hoang không xa. Mà xe MiniBus này là một chiếc xe bị trộm, thế là đầu mối có vẻ tới đây bị đứt.


Nhưng không người nào dám nói ra việc như vậy, bởi vì ngay cả cục trưởng cũng tự mình trấn giữ, các camera giám sát trên đường đều bị xuất ra điều tra, tất cả mọi người đều đang lo lắng tìm kiếm.


"Cô biết không? Hiện giờ mọi người đều cho rằng món hàng bị mất lúc trước đang nằm trong tay cô phải không?" Gã đàn ông vừa cười vừa nhìn chằm chằm cô.


Thu Tử Thiện cả kinh, mặc dù cô đã từng xì mũi coi thường lời nói của cảnh sát, thế nhưng khi cô thật bị bắt cóc, cô mới phát hiện ra tình cảnh của mình còn lâu mới được an toàn giống như cô nghĩ.


"Chuyện cười, nếu anh thật sự biết chuyện, vậy thì nên biết bác Lạc hoàn toàn  không tham dự vào vụ án buôn lậu đó, còn cái gọi là "hàng" kia dĩ nhiên là không có quan hệ gì với ông ấy, vậy thì làm sao có thể ở trên tay tôi được?"


Người đàn ông lạnh nhạt với lời cô nói, diện mạo hắn cũng không phải hết sức xuất sắc, nhưng cố tình phong cách lại mát lạnh, một cái nhăn mày một nụ cười cũng mang theo cảm giác làm cho người ta thoải mái.


"Cô cũng không muốn biết đêm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì sao?" lời nói của người đàn ông không nghi ngờ đã hấp dẫn Thu Tử Thiện, chỉ nghe hắn nói: "Hiện giờ Lạc Ngạn vì tìm ra hung thủ báo thù cho ba của hắn nên đã điên rồi, hắn lại muốn ủng hộ bọn bang côn đồ bên thành Nam kia."


Thu Tử Thiện khẽ phóng đại con ngươi, trái tim khó có thể tin được.


"Thật ra chuyện của hắc đạo không phải loại người Quý công tử như hắn có thể chạm vào, không bằng cô khuyên hắn hợp tác với tôi đi? Các người giao hàng cho tôi, tôi bảo đảm nhất định sẽ thay các ngươi tìm ra hung thủ hại ch.ết ông Lạc, đến lúc đó là giết hay là lóc thịt, tôi đều có thể giúp các người sắp xếp," gã đàn ông nhẹ nhàng nói ra lời nói kinh thế hãi tục.


Thu Tử Thiện hiểu chợt hiểu ra lúc này tình thế phát triển đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi mà cô có khả năng nắm giữ. Cô có thể mặt không đổi sắc quát lớn Hà Minh Châu, cũng có thể tùy ý xử trí người trong Trung Vực, đó là bởi vì tất cả hành động của bọn họ đều nằm trong phạm vi của pháp luật.


Nhưng bây giờ người đàn ông trông có vẻ bình thường đang ngồi trước mặt mình này, có khả năng là một nhân vật giết người hàng loạt. Loại người thường xuyên ở trong gió tanh mưa máu này đã sớm đạp luật pháp dưới lòng bàn chân, mạng người trong mắt bọn họ chắc cũng chỉ như cái mạng của một con mèo thôi.


"Anh là người thông minh, tôi nói xạo hay không chắc anh có thể nhìn được đi, tôi thật sự không có hàng gì cả."
Cô nhìn người đàn ông một cái thật sâu rồi nói: "Nhóm hàng đó là của các người sao?"


Người đàn ông cười ha ha một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: "Thật ra thì Lạc Thiên Tề đúng là ch.ết oan uổng. Đêm đó thuyền của chúng tôi xảy ra chút vấn đề nên mới mượn thuyền của ông ta. Ông ta luôn say mê đồ cổ nên quan hệ giữa chúng tôi và ông ta không tệ. Ông ta đương nhiên biết chúng tôi làm cái gì, nhưng loại người có tiền này cũng sẽ không để ý những vấn đề đó."


Thu Tử Thiện ngừng thở nghe hắn hồi tưởng chuyện đêm đó.


"Tất cả đều diễn ra bình thường, nhưng ngay lúc thuyền chuẩn bị trở về cảng thì chúng tôi gặp phải tập kích. Hỏa lực của đối phương hết sức mạnh, bọn họ lên thuyền liền khai mở súng bắn càn quét chung quanh, người của chúng tôi bị trọng thương không ít. Chờ tôi phản ứng kịp nhảy xuống biển, đối phương một phát súng bắn trúng mắt cá chân tôi."


"Bọn họ giết sạch mọi người, đoạt hàng xong thì cho thuyền nổ tung. Nếu không phải là có thuyền đánh cá gần đó cứu tôi thì e rằng hiện giờ tôi không chỉ bị thương một chân thôi đâu."


Thu Tử Thiện không biết vì cái gì mà hắn muốn đem chuyện bí mật kinh thiên như vậy nói cho cô biết, nhưng nếu hắn đã nói rồi có nghĩa là hắn quyết định chủ ý muốn kéo cô xuống nước.
"Bác Lạc ch.ết thế nào?"


"Một phát đạn trúng ngay giữa mi tâm, kỹ thuật bắn của đám người đó đều rất chính xác,"  giọng điệu hắn thong thả.


Thu Tử Thiện nắm chặt bàn tay, móng tay dài gần như ngắt vào trong thịt. Coi như trong lòng từng có tưởng tượng qua, có lẽ bác Lạc tựa như mấy bộ phim trong ti vi, chỉ bị ngã xuống biển, sau đó có lẽ ông ấy sẽ được người cứu, chỉ là còn chưa có trở lại thôi.


Nhưng khi nghe người đàn ông này xác minh, ngọn đèn hi vọng nhỏ nhoi trong lòng cô lập tức bị dập tắt.
"Lạc Ngạn biết không?"
"Biết, cũng chính bởi vì hắn biết cho nên bây giờ hắn mới một lòng muốn đối nghịch với nhà họ Bách chúng tôi," âm thanh người đàn ông hơi chút lãnh liệt.


Thu Tử Thiện ngẩng đầu, nhà họ Bách?


Ở kiếp trước của cô Vân Đô đã từng xảy ra qua một chuyện lớn khiến cả nước phải chú ý, đó chính là Bách Thất Gia được xưng là hoàng đế ngầm ở Vân Đô trong một đêm bị nhổ tận gốc. Có điều trừ bỏ Bách Thất Gia bị bắt, hình như những nhân vật quan trọng của nhà họ Bách đều trốn thoát được.


Chuyện này xảy ra vào năm thứ hai Thu Tử Thiện rời khỏi Trung Quốc, bởi vì chuyện này quá mức oanh động, thậm chí còn liên lụy đến lãnh đạo cấp cao trung ương cho nên ngay cả ở nước ngoài cũng có báo cáo.


Thu Tử Thiện kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt này, chẳng lẽ Lạc Ngạn đang đối nghịch với nhà họ Bách được xưng là hoàng tộc thế giới ngầm Vân Đô sao?






Truyện liên quan