Chương 67
Phịch, giống như tiếng một cái bao bố rách bị ném xuống, Thu Tử Thiện bị bịt mắt nên khi nghe âm thanh này không khỏi lo lắng hô: "Hàn Miễn, là anh sao?"
Bên cạnh truyền đến một tiếng rên khổ sở, Thu Tử Thiện thử giãy giụa muốn mở sợi dây đang trói chặt cổ tay mình nhưng sợi dây bị buộc tương đối chặt chẽ nên không có cách nào cởi ra được.
Cô đang muốn gỡ băng dính trên miệng mình xuống chợt cảm giác có một đôi tay đang đặt xuống tay cô, Thu Tử Thiện bị sợ lập tức lấy chân đá hắn.
"Đừng lộn xộn, là tôi," Hàn Miễn cất giọng đáp, lúc này trong tâm Thu Tử Thiện mới buông lỏng xuống.
Tấm vải bịt mắt trên mặt bị lấy xuống, lúc này Thu Tử Thiện mới nhìn thấy vết thương trên mặt Hàn Miễn, cô đỏ mắt nói: "Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Cô không biết mình nên nói cái gì, nhưng so với cái này mà nói, cô chỉ muốn hỏi là tại sao Lạc Ngạn còn chưa tới?
Từ lúc cô bị mang ra đã luôn lo lắng hãi hùng không ngừng, cô sợ những người này mang mình đi ra ngoài giết người diệt khẩu. Coi như cô đã trải qua một đời nhưng cô cũng sợ tử vong hơn bất luận kẻ nào.
Lúc cô bị đẩy ra đây liền lập tức hiểu rằng Lạc Ngạn đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Bách Thần rồi. Nhưng tại sao anh còn chưa tới đón mình?
"Khóc cái gì, dù cô liên tục liên lụy tới tôi...tôi chẳng lẽ còn so đo với cô hay sao," Hàn Miễn miễn cưỡng nói, phải nói lúc bị bắt cóc nói không sợ nhất định là nói láo. Nhưng lúc này đối mặt với một cô gái nhỏ bị dọa sợ muốn phát khóc, Hàn Miễn vẫn phải tự giác lấy ra khuôn cách của đàn ông.
Hắn nhìn quanh bốn phía mấy lần, sau đó rối rắm nói: "Cô biết đây là nơi nào không?"
Thu Tử Thiện nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là một con phố rất cũ nát, cách đó không xa lóe lên ánh đèn, hình như là quán bán hàng đêm khuya.
Coo hỏi Hàn Miễn: "Trên người anh có tiền không?"
Hàn Miễn thuận tay bắt đầu lục soát trên người mình, kết quả hắn móc hết túi trái túi phải cũng không thấy một đồng. Còn Thu Tử Thiện lại càng thảm thương hơn, mặc một cái áo khoác len màu trắng, ngay cả một cái túi cũng không có.
Vân Đô vào mùa đông rất lạnh, những cơn gió như hàn kiếm lạnh thấu quét xuống người, Thu Tử Thiện xưa nay không thích mùa đông cũng bởi nguyên nhân như thế. Mà lúc này trên chân cô chỉ mặc một chiếc váy màu tím mỏng manh, mặc dù đi ủng da cừu cao đến gối nhưng vẫn rất lạnh.
Hàn Miễn cũng không tốt hơn chỗ nào, trên người hắn mặc một áo khoác ngắn màu màu xanh dương đậm, y phục vốn phẳng phiu cũng đã bị nhăn đến không còn hình dáng, chiếc quần dài màu đen mặc dù thoạt nhìn cực kỳ ôm dáng người nhưng lại không có bất kỳ chức năng giữ ấm nào.
"Chúng ta đi qua bên kia mượn điện thoại ông chủ quán gọi cho mẹ tôi đi?" Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc xong Thu Tử Thiện đưa ra đề nghị.
Ở một nơi không xa, trong một chiếc xe màu đen có hai người đang ngồi, đột nhiên một người nói: "Vince, cậu thật không đi qua sao?"
Người phía sau ẩn trong bóng tối, thỉnh thoảng ánh đèn của vài chiếc xe đi ngang qua chiếu sáng gò má anh, trong tinh xảo phiếm chút lạnh lẽo. Đường Tán thấy anh không nói lời nào, lắc đầu một cái: "Cậu tốn một cái giá cao như vậy cứu cô ấy về, giờ ngược lại để tiện nghi cho thằng nhóc kia à?"
Hai người kia lúc này đang đi về phía trước, chỉ thấy Hàn Miễn đưa tay kéo tay Thu Tử Thiện, hai người sóng vai nhau đi trên đường, tiếng gió lạnh gào thét trên đường phố đêm khuya, ánh đèn đường kéo cái bóng họ dài thật dài.
Lạc Ngạn từ cửa xe nhìn sang, âm thanh mang theo chút yếu ớt lạnh lẽo: "Theo sau đi."
Sau khi hai người Thu Tử Thiện ngồi xuống, Đường Tán không nhịn được nói: "A Ngạn, đến cùng thì cậu nghĩ thế nào, nếu không phải do cô ta thì tên tiểu tử Bách Thần kia dám cưỡi trên đầu cậu như vậy sao?"
Lạc Ngạn hình như không có nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt anh chỉ nhìn chằm chặp người đối đi đằng kia, giọng nói mang theo mấy phần chán nản: "Nếu như không phải do tôi, cô ấy cũng sẽ không phải trải qua những thứ này."
"Đường Tán, cậu còn nhớ rõ Tạ Nhiên không? Mấy ngày trước cậu ta có gọi điện thoại cho tôi, cậu ta sắp làm ba rồi," Lạc Ngạn vô duyên vô cớ nói một câu.
Sau đó Đường Tán lại đột nhiên yên lặng, trong buồng xe tràn ngập một loại nặng nề khó nói lên lời.
Bọn họ ai cũng không thể nào quên Tạ Nhiên, Tạ Nhiên ở nước Anh, Tạ Nhiên yêu đương với một cô gái giống như từ một bức tranh thuỷ mặc đi ra tên là Diệp Thanh, Tạ Nhiên bởi vì chia tay với Diệp Thanh mà tự sát, cuối cùng Tạ Nhiên bình tĩnh cùng một người phụ nữ khác đi vào hôn nhân.
Khi ở Anh, Lưu Học Sinh cũng chỉ có một ít người, mà loại có gia thế như bọn họ ra nước ngoài cũng chỉ bó buộc trong một cái vòng tròn đó mà thôi. Tạ Nhiên cũng là người Vân Đô, hắn đi cùng với mối tình đầu của mình đến Anh.
Ban đầu ngay cả người lạnh nhạt như Lạc Ngạn khi gặp Diệp Thanh cũng giật nảy mình, tình cảm Tạ Nhiên đối với Diệp Thanh mọi người đều xem trong mắt.
Nếu như nói Diệp Thanh là một dòng suối trong vắt, như vậy Tạ Nhiên vừa vặn là đốm lửa thiêu đốt cô ấy. Tạ Nhiên nói hắn ở năm nhất sơ trung nhận biết Diệp Thanh, vì để có thể đường đường chính chính cùng Diệp Thanh học cùng trường học mà liều mạng học tập. Bọn họ lên lớp mười liền ở bên nhau, sau đó hai người cùng nhau vượt đại dương đi đến Anh du học.
Lúc ấy Tạ Nhiên còn nói, đến lúc hắn và Diệp Thanh kết hôn sẽ chuẩn bị một nhóm phù rể và nhóm phù dâu thật hoành tráng.
Hai người đó cứ như vậy, cảm giác như cả đời cũng sẽ không tách ra, đùng một cái bốn năm sau chia tay. Tất cả mọi người đều cho rằng là Diệp Thanh nói lời chia tay trước, bởi vì ai cũng cảm thấy đều là Tạ Nhiên yêu Diệp Thanh nhiều hơn một chút.
Sau đó Tạ Nhiên tự sát được đưa đến bệnh viện, hình như cũng xác nhận tin đồn như vậy.
Nhưng sự thật sau đó lại làm cho người ta thổn thức, thì ra là công ty gia tộc Tạ Nhiên xảy ra vấn đề, trong nhà giúp hắn an bài xem mắt. Là hắn chủ động đưa ra lời chia tay, sau lại bởi vì không có cách nào lựa chọn giữa người nhà và Diệp Thanh giữa mà lựa chọn tự sát.
"Cậu biết không? Lúc ấy tôi còn đặc biệt xem thường Tạ Nhiên, cảm thấy hắn đã vì một cô gái muốn ch.ết muốn sống, lại vì cái gọi là cứu vớt gia tộc mà cưới một cô gái khác, tôi cảm thấy cậu ta là một người nhu nhược."
Trong lòng Đường Tán lướt qua một tia không rõ, ban đầu bạn bè trong giới biết được chân tướng xong còn đối với đoạn tình yêu này mang mấy phần thổn thức. Mặc dù đàn ông trời sanh tính tình cũng không cảm tính như phụ nữ, nhưng mà đối với tình yêu thì bọn họ cũng có cảm xúc của mình.
"Lúc ây tôi còn cuồng vọng nghĩ rằng nếu tôi mà là Tạ Nhiên thì sẽ lựa chọn Diệp Thanh, sau đó dựa vào năng lực của mình để giải quyết vấn đề công ty lúc ấy," giọng Lạc Ngạn lúc này nghe cực kỳ khổ sở.
Nhưng Đường Tán cũng không thể không đồng ý, bởi vì lúc ấy có ý nghĩ như vậy tuyệt đối không chỉ riêng Lạc Ngạn, chỉ sợ đám đàn ông lúc ấy biết được chuyện này đều sẽ có loại ý nghĩ này.
"Nhưng giờ tôi mới hiểu, có một số việc quá khó khăn, quá khó khăn," Lạc Ngạn nói liên tục hai lần quá khó khăn, mềm yếu như vậy đối với anh mà nói quá mức khó khăn.
Mà anh hiện giờ đang bị vây trong cái tình trạng khó khăn đó.
--- ----- Tầm mắt đảo lại chuyện đàm phán xế chiều hôm nay---- ---
Lạc Ngạn nghe được lời nói của Bách Thần thì trong đầu trống rỗng, anh thật không hiểu cũng không thể hiểu, tại sao ba mình lại muốn lựa chọn con đường như vậy.
Chẳng lẽ Lạc gia còn chưa đủ có tiền? Nhưng anh vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu rõ ý nghĩ của ba mình, bây giờ anh chỉ có thể thu dọn hậu quả mà ông ấy lưu lại. Giờ khắc này, Lạc Ngạn không biết trong lòng mình có oán hận Lạc Thiên Tề hay không, nhưng anh lại không cách nào làm như không thấy.
"Người ch.ết như đèn tắt, nhưng chắc cậu cũng không hi vọng danh tiếng của chú Lạc bị phá hủy chứ," Bách Thần hình như nhìn thấu ý định của Lạc Ngạn. Là bạn đồng học cũng là đối thủ, hắn luôn luôn rất coi trọng Lạc Ngạn.
Lạc Ngạn cười lạnh: "Chẳng lẽ cậu còn dám đem ta chuyện ba tôi công bố ra ngoài sao, chính cậu cũng nói ba tôi là đối tác của Bách Thất Gia, cậu muốn phá hủy cơ nghiệp của ba mình thì cậu có thể thử xem."
Bách Thần cũng không để ý lời anh nói lắm, chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó an ủi nói: "A Ngạn, tôi đương nhiên không dám phá hỏng thanh danh của chú Lạc. Nhưng cậu cũng biết lần này Bách gia chúng tôi tổn thất cũng không nhỏ, cộng thêm lại mất đi một người đồng hợp tác quan trọng như chú Lạc, đây đối với nhóm buôn lậu hải đạo chúng tôi là đả kích quá lớn."
Lạc Ngạn yên lặng nhìn hắn, ngồi chờ hắn nói tiếp.
Bách Thần quả thật không có ý định dừng lại, chỉ nghe hắn nói: "Hôm nay chú Lạc lại bị người ta ám sát, có phải cậu cũng nên suy tính cùng Bách gia chúng tôi hợp tác, liên thủ tìm ra hung thủ sát hại chú Lạc không?"
"Chỉ là tìm ra hung thủ thôi sao?" Lạc Ngạn mặt không thay đổi hỏi.
Bách Thần thản nhiên cười một tiếng: "Dĩ nhiên không phải, tôi hi vọng cậu có thể thừa kế nghiệp của ba mình."
"A Ngạn, chúng ta liên thủ đi, tôi hi vọng cậu có thể trở thành anh em của tôi."
--- --------
"A Ngạn, Bách Thần người này dã tâm quá lớn, cậu cần phải coi chừng." Lúc này xe bọn họ đã dừng lại bên đường đối diện, bên kia Thu Tử Thiện và Hàn Miễn đã ngồi xuống. Lúc Đường Tán nói những lời này, Lạc Ngạn đang nhìn thẳng Thu Tử Thiện cầm khăn giấy trên bàn dùng sức lau, anh thậm chí có thể tưởng tượng bộ dáng yếu ớt lại oán trách của cô.
Nhưng Lạc Ngạn không nhìn thấy, Thu Tử Thiện đưa lưng về phía anh vừa lau đồ vừa rưng rưng nước mắt.
"Cô đừng khóc mà," Hàn Miễn khóe miệng có thương tích, nói chuyện động đến vết thương liền đau. Nhưng đối với mặt người khóc đến đáng thương này, Hàn Miễn không nhịn được nghĩ đến, khó trách trên sách có nói phụ nữ đều làm bằng nước.
Từ nãy giờ một đường đi tới, Thu Tử Thiện đã cố nén tiếng khóc, cô ấy giống như sợ mình nghe được tiếng khóc của cô ấy, nhưng cả người cô ấy cứ nhẹ run lên không ngừng.
Hàn Miễn không nhịn được muốn nói với cô, cô cứ khóc thành tiếng đi. Nhưng cố tình hắn không nói ra miệng được.
Ông chủ quán nhìn Thu Tử Thiện khóc đến đau lòng, lúc rót nước cho bọn họ không khỏi lắm mồm nói một câu: "Cậu nhóc, cậu tốt nhất nên dỗ dành bạn gái của mình, đàn ông phải rộng lượng chút, biết nhường nhịn một chút."
Hàn Miễn không khỏi lúng túng nhìn Thu Tử Thiện, nhỏ giọng cầu khẩn nói: "Đại tiểu thư ơi, xin cô thương xót đừng khóc nữa có được không. Cô cứ khóc khiến tôi cũng muốn khóc theo."
Thu Tử Thiện ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn đủ mọi sắc thái của hắn, nhất thời vừa dở khóc dở cười, sau đó nói: "Thật xin lỗi, đều là tôi liên lụy anh."
"Cô đã nói lần thứ hai rồi đấy, tôi không muốn nghĩ cũng phải nghĩ đến," Hàn Miễn đột nhiên hạ thấp giọng đến gần cô nói: "Tiền bữa cơm này chúng ta phải trả thế nào đây?"
Hai người yên lặng chờ thức ăn được mang lên, Hàn Miễn đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc là cô đã đắc tội người nào mà bọn họ lại muốn bắt cóc cô vậy?"
Thu Tử Thiện cuối cùng nhớ lại nên quan tâm đến vị tiên sinh không cẩn thận biến thành vật hi sinh này: "Bọn họ có làm gì anh không vậy?"
Hàn Miễn chỉ chỉ mặt mình, ai ngờ động tác quá lớn khiến động vào vết thương đau đến nhe răng, sau đó hắn nói: "Lúc đầu tôi chỉ bị nhốt trong một căn phòng, sau đó tôi muốn đi ra ngoài tìm cô, kết quả là bị đánh bầm dập."
"Đợi em trai tôi đến đây, tôi sẽ để nó đưa anh đến bệnh viện kiểm tr.a một chút," vừa rồi Thu Tử Thiện đã hỏi rõ địa chỉ nơi này, lại mượn điện thoại của ông chủ quán báo Thu Tử Hàn tới đón mình.
Cô rất muốn gọi cho Lạc Ngạn, nhưng lòng tự trọng đáng thương lại quấy phá đến cô. Nếu cô có thể không một chút tổn hao nào được thả ra, vậy khẳng định là Lạc Ngạn đã tìm được Bách Thần. Về phần tại sao anh không tự mình đến đón, Thu Tử Thiện cũng không thể biết được.
"Vậy cũng không cần, chẳng qua là hơn một ngày tôi không về nhà, ba mẹ tôi chắc sắp phát điên lên rồi." Hàn Miễn có chút lo lắng nói.
Thu Tử Thiện chỉ biết lúc nãy Thu Tử Hàn nhận được điện thoại của mình thì âm thanh kinh ngạc tuyệt đối không phải là giả bộ. Cô xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ người trong nhà đều cho rằng cô bị bắt cóc, đoán chừng lúc này đang chờ tiền chuộc đấy.
Nghĩ tới đây Thu Tử Thiện không khỏi siết chặt bàn tay, thứ người như Bách Thần hoàn toàn không đặt đạo đức và luật pháp vào mắt, cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu. Thu Tử Thiện cô cho tới bây giờ không phải là người mặc cho người khác ức hϊế͙p͙, coi như hiện giờ cô không làm được cái gì, nhưng cô sẽ chờ tới ngày Bách gia bị thua đó.
Ỷ vào trí nhớ kiếp trước, sự e ngại của cô về Bách gia cũng không nhiều như tưởng tượng. Đối với cô mà nói, Bách gia chỉ là một đám châu chấu trong kì thu hoạch, nhảy lên không được mấy ngày.
Khi hai người đang ăn Bún gạo thì Thu Tử Hàn đã lái xe tới, tốc độ xe của cậu quá nhanh nên khi thắng mạnh thì giương lên một lớp bụi bụi.
"Thu Tử Thiện, chị. . ." Thu Tử Hàn mấy bước liền vọt đến bên người cô, nhìn cô còn có tâm tình thong thả ung dung ăn đồ ăn, nhất thời vừa tức lại vừa thấy may mắn.
Ngược lại Thu Tử Thiện có chút không hiểu hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Em làm sao?" Thu Tử Hàn hú lên quái dị, sau đó nói: "Chị bị người ta bắt cóc rồi, chị còn nói em làm sao?Từ hôm qua đến giờ mẹ cứ khóc suốt, chỉ sợ chị xảy ra chuyện gì."
"Rốt cuộc là ai bắt cóc chị...và làm sao chị ra ngoài được? Là chị tự mình chạy thoát hay sao?" Thu Tử Hàn không ngừng nghỉ đưa liên tiếp mấy câu hỏi.
Chọc cho Thu Tử Thiện có chút băn khoăn, dù sao cô là người đã xảy ra chuyện, cô biết Bách Thần sẽ không làm gì với mình, nhưng mẹ cô và Thu Tử Hàn không biết gì cả đúng là lo lắng hãi hùng rồi.
"Em ngồi xuống trước đi, chị sẽ nói cho em nghe."
Thu Tử Thiện tránh nặng tìm nhẹ nói sự tình đã trải qua, nhưng Thu Tử Hàn còn rất bất mãn, hiển nhiên cậu đã hiểu ra chuyện này khẳng định không thoát được quan hệ với Lạc gia. Nhưng bay giờ từ lúc gặp chuyện không may đến khi phát hiện Lạc Ngạn lại chưa bao giờ xuất hiện qua, thậm chí ngay cả Thu gia anh cũng không đi qua.
"Trước em vẫn cho rằng mẹcó hơi trách móc nặng nề với Lạc Ngạn, dù sao ba anh ta là ba anh ta, cũng không nên trách lên người anh ta, nhưng bây giờ em coi như hiểu được ý tứ của mẹ rồi, anh ta căn bản là người nhu nhược. Anh ta không xứng ở bên cạnh chị."
Thu Tử Hàn nói như chém đinh chặt sắt, Hàn Miễn bên cạnh vẫn cúi thấp đầu nghiên cứu Bún gạo trong chén mình, món Bún gạo thịt bò này quả thật ăn rất ngon.
Lạc Ngạn đang chờ đợi bên kia nhìn thấy Thu Tử Hàn đến thì cuối cùng cũng buông trái tim xuống.
Anh nhẹ giọng nói với tài xế: "Lái xe đi."
Khi xe từ từ khởi động thì ánh mắt Lạc Ngạn khẽ nghiêng qua một bên, bóng dáng Thu Tử Thiện từ trong mắt anh xẹt qua, sau đó bị rơi xuống đằng sau.
Lạc Ngạn mặt không thay đổi nhìn phía ngoài cửa sổ, Bách gia lấy chứng cớ phạm tội của ba uy hϊế͙p͙ mình. Anh là người làm con, nhất định phải suy tính đến thanh danh của ba mình.
Nhưng bây giờ anh so với bất luận kẻ nào càng muốn đẩy ngã đế quốc Hắc Ám Bách gia này.
Bách gia đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, hôm nay bọn họ dám quang minh chính đại bắt cóc Thiện Thiện, như vậy chứng tỏ mạng sống những người bên cạnh anh đều đang bị uy hϊế͙p͙.
Đây là đau đớn mà Lạc Ngạn không thể chịu đựng được.
Lạc Ngạn đã từng xì mũi coi thường một vài người có hành động cách xa người yêu của mình để bảo vệ cho họ, nhưng bây giờ anh mới phát hiện có một số việc quá khó khăn, quá khó khăn để lựa chọn.