Chương 9: Liên Thành [Thượng]
Người dân Lê quốc vốn tưởng rằng Thái tử của bọn họ đã sớm hóa thành nắm đất vàng nhưng nay lại bình an trở về, trên dưới Lê quốc ai nấy đều vui mừng, lão Hoàng đế ngày đêm nằm trên giường bệnh lại càng mừng rỡ, bệnh tình đã thuyên giảm đi không ít.
“Hoàng nhi của ta…” Vừa hồi cung, Hoàng hậu đã vội vã ra nghênh đón, ôm Dạ Huyền khóc không thành tiếng, ngay cả Hoàng đế bệ hạ luôn trang trọng uy nghiêm cũng không kiềm được mà nước mắt ngắn dài, hai bên văn võ bá quan đều lộ vẻ xúc động, quanh quẩn trong đại điện đều là thanh âm nức nở, Sí Nguyệt ở phía sau đã sớm khóc òa lên.
“Phụ hoàng, mẫu hậu.” Dạ Huyền quỳ xuống trước mặt song thân, “Nhi thần bất hiếu, hữu phụ gia quốc ( ), thỉnh phụ hoàng thứ lỗi. Nhi thần ở đây bạo gan xin đi đánh giặc một lần nữa, đoạt lại non sông Lê quốc để bồi tội.”
Lời nói kiên định làm cả điện đều kinh ngạc, thanh âm trừu khí vang lên không dứt. Dạ Huyền ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía song thân đầu đã bạc trắng, khuôn mặt phong trần mệt mỏi không giấu được vẻ kiên nghị dứt khoát. Hoàng đế khiếp sợ, nói: “Hoàng nhi, ngươi đã một lần suýt ch.ết, trẫm sẽ không cho ngươi đi chịu ch.ết lần nữa.”
“Phụ hoàng.” Dạ Huyền nở một nụ cười trấn an, nói: “Nếu tính mạng của nhi thần có thể đổi lấy một lần tề tụ của quốc gia, sơn hà quy tịnh, nhi thần muôn lần liều ch.ết cũng sẽ không chối từ!”
…
Xa cách ba năm, vào một ngày tuyết đầu mùa bắt đầu lất phất rơi, hoàng Thái tử Lê quốc lần thứ hai nắm giữ ấn soái, xuất binh thu hồi quốc thổ đã bị đánh chiếm.
Xa cách ba năm, bọn họ lại một lần nữa gặp nhau trên chiến trường.
Những chuyện tình nồng mật ý đã không còn sót lại chút gì, chỉ biết chém giết đến ngươi ch.ết ta sống. Thời gian ba năm gắn bó bầu bạn kia tựa như một hồi mộng đẹp, tỉnh lại rồi chỉ còn lại oán hận mà thôi.
Nước sông một lần nữa nhiễm màu máu đỏ, hàn tuyết tung bay cũng không thể che khuất được khói lửa nơi chân trời cùng với những bộ xương khô vô định vô căn. ( )
Dưới sự dẫn dắt của Dạ Huyền trải qua hơn mười đợt chiến đấu, quân đội Lê quốc càng ngày càng mạnh, rốt cuộc cũng đánh tới dưới chân Tuyết Lĩnh quan.
Ngày mai chính là trận quyết chiến, đối diện với ánh trăng treo cao nơi chân trời, Dạ Huyền vuốt ve mặt nạ đầu hổ trong tay, thật lâu không nói, trong mắt hiện lên một nỗi niềm thương cảm nhàn nhạt.
Trong khi đó, tình hình trong soái doanh của Trấn bắc quân lại không được sáng sủa cho lắm.
Thẩm Anh Trì trúng một mũi tên, thần sắc của mấy vị quân y đều ngưng trọng, lấy ra mũi tên cho hắn rồi bôi thuốc băng bó. Tam vương gia Chu Cẩm Văn ở trong trướng đi tới đi lui, đợi quân y lui ra hết, y thong thả đi tới trước mặt Thẩm Anh Trì, nghiêm mặt nói: “Ngày mai, để ta thay ngươi lĩnh binh đi.”
“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại.” Thẩm Anh Trì bình tĩnh cười nói: “Ngươi cũng thật là, không ở kinh thành ăn ở thanh nhàn, theo ta ra chiến trường làm cái gì?”
Khuôn mặt tuấn dật của Chu Cẩm Văn co lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bản vương muốn bắt sống Nhạc Thừa Lẫm!”
Y muốn tự tay vặn đầu tên hỗn đản kia! Lúc ở kinh thành bày ra vẻ mặt giả dối ôn nhu kính cẩn nghe theo y, bị hắn lừa tới tâm hoa nộ phóng ( ), đầu óc choáng váng, kết quả lại dẫn sói vào nhà, suýt nữa còn bị gán vào tội thông đồng với địch phản quốc. May mà hoàng huynh anh minh mới không đem một người đường đường là đại vương như y mà bỏ ngục.
Thẩm Anh Trì nhìn y oán khí ngập trời, hảo tâm nhắc nhở: “Hoàng đế bệ hạ sở dĩ không truy cứu là bởi vì thượng bất chính hạ tắc loạn ( ). Chính người cùng với Nhị hoàng tử Lê quốc dây dưa không rõ, tự nhiên cũng sẽ lo lắng cho người khác.”
“Vậy còn ngươi?” Chu Cẩm Văn liếc nhìn hắn, nói: “Ngày mai quyết chiến, tới lúc trọng yếu, ngươi có cam tâm hạ thủ với y không?”
“Nếu không thì ta tới đây làm gì?” Thẩm Anh Trì trả lời qua loa cho có, Chu Cẩm Văn hừ lạnh một tiếng: “Đại tướng quân, không nên tỏ ra vẻ huyền bí làm gì, nghĩ xem làm thế nào có thể bắt sống bọn họ mới là chính!”
“Tuân mệnh.” Thẩm Anh Trì hành lễ một cái làm Tam vương gia không nói được lời nào nữa, than thở cả nửa ngày, cuối cùng cũng vung tay áo, quay về nghỉ ngơi.
Thẩm Anh Trì nhìn theo bóng dáng y, chỉ cười nhưng không nói.
…
…Tuyết lất phất bay, mang theo những mảnh băng nhỏ vụn, chốc chốc lại xoẹt qua mặt. Cánh đồng mênh mông bát ngát không có lấy một bóng người, trong cơn gió lạnh tựa hồ còn mang theo vài tiếng thì thào nức nở, nghe như tiếng ngâm khẽ ôn nhu của ái nhân. Thiên địa ngổn ngang thành một màu, hắn mãi bước đi trong tuyết, không rõ phương hướng, nhưng theo bản năng cứ đi về phía trước, chân càng ngày càng nặng nề, tựa như dưới lớp băng tuyết có vô số gút mắc đang quấn lấy, làm tắc nghẽn cước bộ của hắn. Đưa tay đón lấy vài mảnh bông tuyết, vừa chạm vào đã tan ra, giọt nước theo kẽ tay mà chảy xuống, đến khi mở ra, cả bàn tay đã nhuộm một màu đỏ, mùi máu tươi xông vào mũi, hắn ngạc nhiên nhìn xung quanh, chỉ thấy đọng lại trên mặt đất phủ đầy tuyết là một mảnh đỏ thẫm, từng đốm từng đốm nhỏ, càng tới gần càng nhiều, mãi đến khi đôi mắt đã nhuốm hồng.
Trên mặt đất là mặt nạ đầu hổ của Thái tử Lê quốc, mặt trên còn vương lại vài giọt máu đã nguội lạnh. Hắn đưa tay nhặt lên chiếc mặt nạ ấy, vừa chạm tới nó, nơi trời đông tuyết phủ trong nháy mắt biến thành sân nhà trong kinh thành. Trước mặt là cành liễu nhẹ nhàng đung đưa, ánh trăng sáng tỏ liêu nhân cùng những cánh hoa quế nho nhỏ lất phất rơi xuống, bay bổng trên mặt hồ. Cảm nhận được da thịt ấm áp của tình nhân đang kề bên, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm kia chứa đựng biết bao thâm tình, cười khanh khách nhìn hắn.
Gắt gao đem người nọ kéo vào lòng, Trấn bắc tướng quân nở một nụ cười thỏa mãn. Vẫn còn đang trong cơn mộng mị tràn đầy nhu tình, ở ngoài trướng, gió cuồn cuộn thổi tung lớp tuyết mỏng manh cùng với cát vàng trên mặt đất, chậm rãi bay xa.
Tiếng tiêu nghẹn ngào trong khoảng không, quan sơn nguyệt minh. ( )
…
Trận quyết chiến ngày tiếp theo phát sinh chuyện chưa từng xảy ra, quân đội Lê quốc đại phá Long hành trận, đánh bại Trấn bắc quân, bắt sống hàng vạn binh sĩ cùng với Trấn bắc tướng quân và Tam vương gia Chu Cẩm Văn, áp tải về đô thành hổ yển.
Thẩm Anh Trì mấy năm qua chưa bại dưới tay ai, lúc này lại thua không còn manh giáp, ngay cả hắn cũng không thể tin được, nhưng mà bản thân bị trọng thương, tính mệnh như chuông treo mành chỉ khiến Trấn bắc tướng quân không có tâm tư nào mà suy nghĩ nữa. Lúc tỉnh dậy sau cơn hôn mê, đã mặt đối mặt với Tam vương gia đang bị nhốt trong địa lao rồi.
Một thân bị thương, còn có thể thấy rõ bạch cốt ở bên trong, nhiều năm vào sinh ra tử như vậy, bị thương còn nhiều hơn ăn cơm, Thẩm Anh Trì từ lâu đã tôi luyện bản thân, cho dù thái sơn có sụp đổ vẫn không tỏ ra yếu kém, hô to gọi nhỏ.
“Anh Trì! Ngươi không nên lộn xộn, thật vất vả máu mới ngừng chảy!” Chu Cẩm Văn bám vào lao lan ( ), ném một bình sứ nhỏ qua cho hắn, “Uống đi! Là định thần đan.”
Thẩm Anh Trì dựa vào tường ngồi xuống, phát hiện vết thương chỉ được xử lý đơn giản, đem cả người hắn quấn thành ổ bánh chưng. Hắn kéo xuống băng vải trước ngực, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thật là ác độc, hạ thủ nặng như vậy.”
Tình hình của Chu Cẩm Văn khá tốt, chỉ bị thương ngoài da, tuy rằng chật vật, nhưng nhìn thấy y còn có khí lực nói huyên thuyên, chỉ biết người này vẫn chưa ăn chút khổ cực nào.
Vậy mà… thất bại, cổ họng bỏng rát, hầu như không nói được lời nào, đôi mắt sắc bén như ưng phủ kín một tầng âm trầm u tối, không biết nên hỉ hay bi.
Ba ngày không gặp mà người đã khác xưa, Dạ Huyền ngày hôm nay từ lâu đã không còn là ái nhân ôn nhu ngoan ngoãn trong lòng hắn nữa, có thể nói rằng, đối đầu với Thẩm Anh Trì bây giờ là vị tướng lĩnh thiếu niên ngang sức ngang tài đã từng cùng hắn giằng co nơi chiến trận.
Tất cả dường như chỉ là một giấc mộng, tỉnh rồi lại càng thêm sầu muộn. Ở trong lòng y, có khi nào hắn đã sớm trở thành đối tượng mà y muốn xóa bỏ hay không? Tình cảm ba năm qua, đối với một Thái tử tâm cao khí ngạo mà nói, chẳng phải là điều hết sức sỉ nhục hay sao?
Chưa nói đến hôm nay thua trên tay y, chuyện sinh tử, hắn đã sớm không để ý nữa.
“Anh Trì?” Chu Cẩm Văn thấy hắn trầm lặng, lo lắng hỏi: “Ngươi sẽ không giận điên lên chứ?” Phản ứng của người này quả thật làm y đoán không ra.
Thẩm Anh Trì xoa xoa thái dương, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp khàn khàn vang vọng trong địa lao, lộ ra vẻ âm lãnh quỷ dị. Lông tơ phía sau Chu Cẩm Văn đều muốn dựng đứng lên, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đại tướng quân đã từng khiến kẻ địch vừa thấy đã sợ mất mật này đây.
Tiếng cửa mở cắt đứt tiếng cười của hắn, từ xa vọng lại tiếng bước chân rồi dừng lại trước ngục của bọn họ.
“Nhạc.Thừa.Lẫm!” Chu Cẩm Văn sắc mặt trắng xanh, nghiến răng nghiến lợi. Thừa tướng Lê quốc diện vô biểu tình nhìn y một cái, lại chuyển qua nhìn Thẩm Anh Trì, ngoài cười nhưng trong không cười, chấp tay nói: “Thẩm tướng quân, thất lễ rồi.”
“Đâu có.” Thẩm Anh Trì thờ ơ cười, hỏi: “Xin hỏi Nhạc thừa tướng làm sao xử lý ta?”
“Việc này phải để Thái tử điện hạ định đoạt.” Nhạc Thừa Lẫm đưa mắt ra hiệu, tên cai ngục ở ngoài liền mang cho hai người bọn họ một hộp thức ăn, dọn xong liền lui ra ngoài. Nhạc Thừa Lẫm nhìn thoáng qua Tam vương gia đang nghiêm mặt không phản ứng, nói: “Nếu tiếp đãi không chu đáo, mong hai vị thứ tội.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi. Thẩm Anh Trì liền gọi hắn lại: “Chờ một chút!”
“Còn có chuyện gì?”
Thẩm Anh Trì đưa cho hắn một chiếc bình sứ nhỏ, nói: “Đưa cho y dùng, mỗi ngày một viên.”
“Anh Trì!” Chu Cẩm Văn hung hăng đá một cước vào lao lan, gầm nhẹ: “Đầu óc ngươi hỏng rồi sao?”
Thánh phẩm trị thương định thần đan nghìn vàng khó có được lại bị hắn đưa vào tay giặc!
Nhạc Thừa Lẫm mở nắp bình, ngửi một cái, nheo mắt nhìn đối phương, nói: “Thương thế của ngươi nặng hơn so với y.”
“Cũng không ch.ết được.” Thẩm Anh Trì miễn cưỡng cười, trên mặt lộ ra vẻ chẳng hề gì. Nhạc Thừa Lẫm nhíu mày, mỉa mai: “Làm sao ta biết được người có bỏ độc hại Thái tử hay không?”
Nhìn xem, đúng là chó cắn Lã Động Tân!( ) Chu Cẩm Văn cười lạnh một tiếng, định chen vào nói, nhưng Thẩm Anh Trì vẫn giữ bộ dáng điềm tĩnh, thản nhiên nói: “Yên tâm, nhất nhật phu thê bách nhật ân ( ), ta là vì tình xưa, nhất quyết sẽ không hại y.”
Nhạc Thừa Lẫm như bị tát một cái, vẻ mặt nan kham, ánh mắt phức tạp, liếc mắt nhìn Chu Cẩm Văn, phất tay áo bỏ đi.
…
Hoàng huynh đã ngây người cả đêm nhìn cái bình sứ kia rồi —- Sí Nguyệt trộm ngắm y hơn mười lần, rốt cuộc nhịn không được, len lén nhón chân từ phía sau, đoạt lấy bình dược. Dạ Huyền thình lình bị cắt đứt tâm tư, cau mày nói: “Đừng làm rộn!”
Trên tay bỗng dưng mất đi đồ vật, tâm dường như cũng rơi xuống vài phần.
“Dạ Huyền ca ca.” Sí Nguyệt ngồi xuống cạnh y, đem cái bình vẫn còn mang theo độ ấm của người giơ lên trước mắt, nói: “Huynh là do dự nên uống hay không uống, hay là do dự nên giết hay không giết?”
Dạ Huyền bị đoán trúng tâm sự, thở dài: “Về công về tư, cũng không nên lưu hắn.”
Bệnh tình Quốc vương ngày càng nghiêm trọng, đến nỗi chỉ có thể nằm trên giường không dậy nổi, quốc sự toàn bộ giao cho Thái tử gánh vác. Đại thần trong triều đều dâng tấu, không ngại mà nói rằng Trấn bắc tướng quân bách chiến bách thắng là cái gai trong thịt của Lê quốc, lần này bị thua, có nhiều người rất muốn trừ khử hắn, thân là Thái tử Lê quốc, vốn phải sớm quyết định, nhưng lại mượn cớ thân thể không khỏe, dồn lại tấu chương, chần chờ chưa quyết.
Lý trí cứ mãi kêu gọi y rầm rĩ: giết người kia, tháng ngày ngươi ở kinh thành kia hoang đàng bừa bãi cũng chưa có ai thấy qua, sẽ không còn lo sợ người ngoài biết được Thái tử điện hạ kiêu ngạo cao quý lại tùy ý một người nam nhân đặt ở dưới thân mặc sức cầu hoan, sẽ không còn phải tự trách một đoạn phong hoa tuyết nguyệt này đã làm lỡ việc nước nhà, cũng không còn mỗi lần nghĩ tới hắn, ngực lại đau đớn như bị thiêu đốt, tựa như một chén nước sôi, kích động không thôi.
Đôi mắt trong suốt của Sí Nguyệt chăm chú nhìn y, đưa tay đặt lên lồng ngực y, thấp giọng nói: “Ngày đó ban đêm, huynh đã chính miệng nói cho đệ biết, huynh thương hắn.”
Dạ Huyền không khỏi lộ vẻ xúc động, kéo tay hắn xuống, tâm tư hỗn loạn. Trong lòng Sí Nguyệt đã có vài phần sáng tỏ, đưa tay ôm lấy cổ Dạ Huyền, kề khuôn mặt lên vai y, thấp giọng nói: “Dạ Huyền ca ca, huynh… kỳ thực vẫn còn thích hắn, đúng không?”
Dạ Huyền dở khóc dở cười, xoa xoa đầu hắn, nói: “Tiểu hài tử biết cái gì?”
“Đệ mười lăm rồi!” Sí Nguyệt ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn y, kêu lên: “Dạ Huyền ca ca, đệ biết huynh nhất định không nỡ giết hắn, huynh đừng khó dễ chính mình nữa.”
“Làm sao không nỡ?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Huyền hiện lên một tầng băng sương, ngay cả thanh âm đều lạnh đến thấu nhân: “Hắn hủy quốc gia của ta, lại lừa ta ba năm, thậm chí ngay cả thân nhân của ta cũng hãm hại, người như vậy, vì sao ta có thể bỏ qua cho hắn?”
“Đệ… đệ lại không biết nói thế nào…” Sí Nguyệt đem đầu cọ cọ vào hõm vai y, thanh âm mềm mại tinh tế: “Huynh có phải nghĩ rằng giết hắn xong là có thể giải quyết mọi chuyện? Dạ Huyền ca ca, huynh có thể tàn nhẫn ra tay sao? Nếu hắn ch.ết, huynh có quên được hắn không?”
Dạ Huyền yên lặng, trầm mặc trong chốc lát, cười nói: “Ngày trước không biết ai hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả? Sao bây giờ lại nhẹ dạ như vậy?”
“Đệ mới không thèm quan tâm hắn sống hay ch.ết!” Sí Nguyệt hừ lạnh một tiếng, làm nũng trên người Dạ Huyền, thấp giọng nói: “Đệ sợ huynh sẽ hối hận.”
Hối hận…sao? Dạ Huyền biết mình không phải là người dễ động tình, cả đời này duy nhất chỉ có một lần tâm động, đó chính là vào khoảng trống ba năm mê muội kia, đơn thuần yêu thương người nọ, si mê chờ mong hắn, toàn tâm toàn ý dung túng hắn.
Nếu thật có thể hoàn toàn quên mất thì tốt rồi, toàn bộ chỉ như một giấc mộng xuân, vô luận là ngủ đến cuồng loạn hay sau khi thanh tỉnh, tâm vẫn trong sáng trấn tĩnh như trước, bất nhiễm tạp trần.
Hồi tưởng lại ba năm ấy, chỉ có kinh ngạc cùng phẫn nộ vì bị lừa dối, nhưng lại không hề thấy nửa phần khuất nhục, nếu là tình nhân, Thẩm Anh Trì quả thực đối xử rất tốt với y, một mảnh chân thành, chỉ là, bọn họ cuối cùng vẫn phải đối địch với nhau, làm sao có thể dễ dàng hóa giải?
Thẩm Anh Trì ơi Thẩm Anh Trì, nếu ba năm trước đây người không làm cái chuyện treo đầu dê bán thịt chó, ta sợ là đã sớm về với Hoàng Tuyền bỉ ngạn (miền cực lạc), hóa thành tro bụi, ngươi cũng sẽ không phải mang họa sát thân, mà ta cũng sẽ không phải tâm loạn như ma thế này.
“Dạ Huyền ca ca…” Sí Nguyệt lắc lắc cánh tay y, hỏi: “Huynh tại sao không nói gì? Đệ nói sai cái gì rồi sao?”
Dạ Huyền sủng nịch xoa mặt hắn, nói: “Tiểu Sí Nguyệt của ta đã trưởng thành rồi. Đêm đã khuya, quay về ngủ đi, ngày mai lâm triều ta sẽ cùng triều thần bàn bạc sau.”
“Ta muốn ngủ ở đây.” Sí Nguyệt dường như rất sợ y cự tuyệt, nhanh chóng cởi giày leo lên giường, chui vào trong chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần đắc ý, hướng y cười hì hì. Một tia tình cảm ấm áp dần lan ra trong lòng Dạ Huyền, tắm rửa xong, hai huynh đệ cùng ôm nhau ngủ, thân thể ấm áp của Sí Nguyệt rụt vào lòng y, ngáp một cái liền ngủ, Dạ Huyền như có điều suy nghĩ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn, một đêm vô miên.
…
Ngày hôm sau lâm triều, không ai chú ý tới trong mắt của vị Thái tử trẻ tuổi mơ hồ nổi lên vài sợi tơ máu cùng với thần sắc uể oải, chúng đại thần trăm miệng một lời, nỗ lực khuyên giải Dạ Huyền đem Thẩm Anh Trì bêu đầu thị chúng, chấm dứt hậu hoạn.
Sắc mặt Dạ Huyền dần âm u, đôi mắt đen láy trầm tĩnh như nước, nhìn không ra một tí dao động.
Bọn họ chắc là cho rằng sự tình đã định? Bất quá chỉ thiếu một tiếng ra lệnh của y mà thôi. Dạ Huyền tức giận nắm chặt tay, tại sao không có ai hỏi một chút, ý của Thái tử ra sao?
Người ở bên dưới mỗi người một câu, những câu có lý, tựa như tầng tầng lớp lớp mây đen vây trong lòng y, chỉ thiếu chút nữa sẽ có sấm sét. Lúc này, thừa tướng Nhạc Thừa Lẫm vốn trầm mặc bỗng nhiên chậm rãi ra khỏi hàng, nói: “Điện hạ, thần có ý kiến, đại vương Chu Cẩm Văn và Chu Cẩm Hằng là huynh đệ ruột thịt, cực kỳ thân thiết, nên vì hòa bình của hai nước mà lưu lại hắn. Về phần Thẩm Anh Trì, giết để định lòng quân là chuyện đương nhiên, nhưng điện hạ lại nhân từ, nổi lên lòng trắc ẩn cũng là lẽ thường, không bằng phế võ công của hắn, giữ làm nô bọc, cấp cho một vị đại thần nào đó để bảo toàn tính mạng của hắn, người nghĩ sao?”
Dạ Huyền lắng nghe hắn nói xong, khóe môi hiện lên một nụ cười ấm áp, nói: “Không.”
Y đứng dậy, chậm rãi bước xống bậc thang được trải một lớp thảm thật dày có hình hổ văn, triều thần hai bên nhất thời xôn xao, nín thở ngưng mắt nhìn Dạ Huyền bước qua họ, đi tới cửa đại điện, Dạ Huyền xoay người lại, cất cao giọng nói: “Ta thà là giết hắn, cũng không muốn làm nhục hắn như vậy.”
“Điện hạ!” Nhạc Thừa Lẫm thất thanh kêu lên, trong mắt tràn đầy sầu lo. Dạ Huyền phất tay áo bảo hắn chớ lên tiếng, đang muốn mở miệng, tổng quản thái giám hầu hạ lão hoàng đế đã lảo đảo chạy tới, quỳ xuống, run giọng nói: “Điện… Điện hạ, Bệ hạ… người không xong…”
“Phụ hoàng?” Dạ Huyền hoảng hốt, văn võ cả triều nhất thời kinh sợ. Thái tử Lê quốc cau mày, bỏ lại một câu “Việc này tính sau!” liền vội vã chạy tới tẩm cung của phụ hoàng.
-oOo-