Chương 44: Âm phật
Mùi rượu thanh ngọt quanh quẩn giữa răng môi, ý thức nàng đã dần mơ hồ, bất giác vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Mạnh mẽ qua lại trên môi nhiều lần, tùy ý tìm tòi vui vẻ, con ngươi u ám như lửa cháy rực, hơi thở quen thuộc mang lại yên tâm trong vô hình, ngay đến nàng cũng nóng lên, càng thêm mơ màng.
Hôn càng lúc càng sâu, dây dưa khó phân, hô hấp dần trở nên rối loạn. Bàn tay phủ sau cổ nàng rất nóng, cánh tay cường tráng dần siết chặt, hơi thở quấn lấy nhau như quên đi tất cả thế gian.
Cho tới khi tiếng kêu đầy sợ hãi phá vỡ yên tĩnh.
Ngước mắt nhìn lên, Bạch Phượng Ca đứng ở cạnh cửa khiếp hãi nhìn hai người, tay ngọc bịt miệng.
“Nhị tiểu thư có chuyện gì à?” Hắn buông Ca Dạ ra, khách sáo hỏi, cũng không có chút lúng túng khó chịu, trái lại còn cảm thấy buồn cười trước vẻ kinh hoàng thất thố của đối phương.
“Tam công tử, Diệp cô nương… hai… hai người…” Đôi mắt xinh đẹp trào dâng màn hơi nước thất vọng, nghi hoặc khó hiểu. Nữ hài bé nhỏ đứng dậy phủi hoa trên váy, vẫn thản nhiên như thường, con ngươi đen bóng nhìn thẳng sang.
“Bạch tiểu thư có gì chỉ giáo.”
Rốt cuộc vẫn là nữ nhi thế gia, sau màn khiếp sợ thì nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, có điều vẫn không giấu được chua xót, hốc mắt đỏ lên, chần chừ hồi lâu mới miễn cưỡng nói ra.
“Có nhiều bằng hữu ở ngoài sảnh bàn nhau đến Linh Ẩn tự dâng hương du xuân, ta nghĩ Diệp cô nương mới đến, có lẽ sẽ muốn đi xem…”
“Đa tạ ý tốt của nhị tiểu thư.” Hắn nhìn sang Ca Dạ.
“Ta không hứng thú với việc dâng hương lễ phật.”
“Cảnh trí ở đó không tệ, ngoài đại diện ra thì vẫn có không ít nơi để ngắm cảnh.” Hắn lên tiếng khuyên nhủ, “Trời chan hòa gió hây hây, ra ngoài cũng tốt.”
Ca Dạ nghĩ ngợi rồi gật đầu. Xem nhẹ đôi mắt sáng tỏ phức tạp bên cạnh, hắn nắm lấy tay nàng bước đi.
Trên tiểu lâu ở bên ngoài mười mấy trượng, Tạ Khúc Hành và Tống Vũ Thương liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều kinh hãi ra mặt.
Thân ở giữa đám nam nữ hò hét ầm ĩ, bầu không khí đúng là quái dị.
Huynh trưởng đi theo hắn nói đủ chuyện, ngó chừng không rời; Bạch Phượng Ca bị một đám bạn tốt khuê phòng vây quanh, thi thoảng lại liếc mắt nhìn sang, không che giấu được ai oán khổ sở; Bạch Côn Ngọc khi thì nhìn bên này, khi thì lại để ý đến Ca Dạ, tựa như đang suy nghĩ điều gì đấy; Tống Vũ Thương hở ra là nhìn hắn, giữa chừng cũng không quên để mắt nhìn kỹ những mỹ nhân đến dâng hương.
Lúc này Ca Dạ rất nhàn rỗi, một thân một mình lạc lõng cũng chẳng thấy ngại, vẫn bừng bừng hứng thú ngắm cảnh. Cưỡi ngựa cắm hoa một lượt, quả nhiên không vào Phật điện mà nàng đi thẳng ra sau núi, để lại đám con cái thế gia náo nhiệt cầu khấn.
So với tiền điện nồng đậm hương khói, sau núi đúng là yên tĩnh hơn nhiều.
Rừng rậm khắp núi, suối trong bào mòn đá thạch, giữa một màu xanh lá bao la bát ngát là bảo tháp tượng Phật vô cùng cổ xưa, thỉnh thoảng lại có tiếng gõ tụng kinh truyền đến làm lòng bình an. Nàng chuyên chọn những nơi vắng người để đến, càng đi càng yên tĩnh, chim hót líu lo vang vọng trong rừng, véo von êm tai, trên con đường núi mọc đầy rêu xanh, đại thụ to lớn cao chọc trời che lấp thái dương, chẳng hay đã mấy tuổi rồi.
Chốc chốc lại nhác thấy tượng Phật sứt mẻ cũ nát đứng bên đường, nàng cũng chỉ cười lạnh coi như không thấy gì, rồi lại lững thững đi vào sâu hơn. Nhưng còn chưa được bao xa thì trời bắt đầu đổ mưa tí tách.
Mưa xuân Giang Nam như khói, không ồ ạt nhưng cũng đủ thấm ướt vạt váy. Trong chốc lát chần chừ, sau lưng có tiếng người truyền đến, ngoái đầu nhìn lại, chính là người cùng mình tới đây.
Không tới hai bước, tay áo rộng lớn che trên đỉnh đầu, ngăn mưa thay nàng.
“Nghe nói gần phía trước có đình đánh cờ, tới trú mưa đi.” Đôi mắt đẹp ẩn chưa nụ cười, cũng chẳng màng tới ánh mắt của người ngoài, che chở nàng bước đi, để lại những mối tâm tư rối loạn đằng sau.
Bạch Phượng Ca được huynh trưởng che chở, cắn môi đi theo, Tạ Khúc Hành nhíu mày song lại không tiện nói gì, Tống Vũ Thương nhìn bóng lưng hai người với vẻ khó hiểu.
Đúng là có đình thật.
Rẽ qua ngã rẽ trên đường, một góc mái cong đập vào mắt, vừa vặn tọa lạc ở ngay trên dốc hiểm.
Chảy dọc bên đình là dòng suối mát.
Nước suối cuồn cuộn chảy xuống từ trên dốc cao, hơi nước mù mịt bốc lên khiến cả thác nước như khói.
Dưới đình có người.
Một lão tăng cùng một thanh niên đang đánh cờ.
Có tiểu đồng áo xanh xuôi tay hầu hạ, thỉnh thoảng lại chêm trà.
“Xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của chư vị, mưa rơi bất chợt, trước sau không có chỗ trú nên bất đắc dĩ tạm lánh ở đây, mong lượng thứ cho.”
Hai người đang đánh cờ ngẩng đầu lên, trong lòng cùng cảm thán khen ngợi.
Nam tử tuấn tú phi phàm, nữ hài dung nhan tựa ngọc, tuy bị dính mưa nhưng vẫn chẳng che lấp được xán lạn rực rỡ.
Nam tử mặc đồ đen, rõ ràng là ẩn giấu khiêm tốn, nhưng lại tôn lên ưu việt lạnh lùng.
Nữ hài mặc váy trắng, vốn phải tinh khiết không vương bụi trần, song lại có vẻ băng giá.
Điểm sai biệt chính là chênh lệch tuổi tác, nếu không đúng là đôi trời sinh.
“Công tử nói gì thế, đình này cũng không phải là của tại hạ, cần gì phải khách khí, mau mau vào trú mưa đi.” Nam tử đánh cờ giơ tay thi lễ, lão tăng im lặng không nói, ánh mắt dưới lông mày trắng muốt đánh giá nữ hài, dường như rất lưu ý đến hai người.
Đoàn người nối đuôi nhau vào, nhất thời tiểu đình chật chội thấy rõ.
Mưa xuân dần rả rích, như tấm rèm châu treo bên mái hiên. Ca Dạ đứng cạnh đình, lâu lâu lại giơ tay ra hứng nước mưa, giọt nước rơi xuống bàn tay trắng nõn, đẹp mắt như ngọc. Tạ Vân Thư đứng một bên cũng không ngăn, chốc chốc lại che nước mưa rơi xuống hộ nàng.
Mọi người rảnh rang chẳng có việc làm, Tống Vũ Thương dịch lại gần bàn cờ nhìn hai người đánh, cũng không để ý đến quy tắc không được nói gì khi xem người khác chơi cờ, Tạ Khúc Hành nghiêng đầu, cùng Bạch Côn Ngọc đánh giá người chơi cờ, trong bụng thầm ước lượng.
Còn Bạch Phượng Ca thì ngạc nhiên nhìn Tạ Vân Thư, nhất thời ngây ra.
Lão tăng chơi cờ có râu tóc bạc trắng, đạm bạc ôn hòa, từ từ nhấp hớp trà, đợi đối phương ra tay.
Thanh niên đánh cờ mặc cẩm y ngọc phục, bình tĩnh tao nhã, cử chỉ đầy cao quý, ban chỉ trên tay trong suốt như sơn.
Giang Nam vốn là nơi đầm rồng hang hổ, tất hai người đang đánh cờ đây cũng không phải hạng tầm thường. Có điều Ca Dạ không quan tâm thì hắn cũng chỉ coi như tình cờ gặp.
“Quả nhiên đại sư thật lợi hại, thế cờ đến nước này, ta đành phải bó tay chịu thua.” Người thanh niên nhận thua, nở nụ cười tươi rói, không hề có vẻ ấm ức khi bại trận.
“A di đà phật.” Lão tăng chắp tay thành hình chữ thập niệm, “Công tử đánh mạnh mẽ, sắc bén khó đỡ, đáng tiếc duy nhất chính là khinh suất, nếu không lão nạp đã không thắng nổi.”
“Đúng là có khuyết điểm ấy, tuệ nhãn của đại sư sáng như đuốc, nói chí phải.” Người thanh niên rút khăn ra lau tay.
“Cứng khó bền lâu, mạnh tất tàn suy, sinh sát có độ mới nên lẽ trời.” Lông mày dài trắng như tuyết gần như che kín mắt, lão tăng trả lời chứa thiện ý, “Thành ma hay thành phật, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc.”
“Người thì sao mà phật thì sao.” Tống Vũ Thương cười khì phản bác, “Ta nghĩ phật ma vốn là một nhà.”
Lấy phật tổ ra đùa thực không kính cẩn chút nào, Bạch Côn Ngọc khẽ trách vô lễ, có điều lão tăng lại không cho ấy là ngang ngược.
“Vị công tử này nói thế cũng không sai. Phật gia có câu ‘buông đao thành Phật’, vốn cũng là có ý này.” Nói tới đây, lão tăng giương mắt nhìn đến trước định, “Vị cô nương này có cho là thế không?”
Ca Dạ đang xuất thần, chợt nghe có người hỏi thì ngạc nhiên ngoái đầu.
“Lão nạp xin hỏi cô nương, đã từng nghe qua câu buông đao thành Phật chưa?” Lão tăng nhìn nàng, trầm giọng hỏi.
Tăng nhân lớn tuổi có phẩm đức đột nhiên chất vấn một cô gái bé nhỏ, không nói người ngoài, mà ngay cả thanh niên cùng chơi cờ cũng ngạc nhiên.
Ca Dạ ngẩn người, tròng mắt đen dần lạnh xuống, dừng lại bên Tạ Vân Thư rồi chậm rãi bước lên.
“Đại sư nói lời này là có ý gì?”
“Lão nạp cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn khuyên nữ thí chủ đây, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
Trong đình chợt lặng đi thấy rõ, chỉ còn lại tiếng thác chảy. Nàng trầm ngâm rồi đi lên mấy bước.
“Chúng ta từng gặp nhau sao?”
“Mấy năm trước, lão nạp may mắn được làm khách trong đại yến mừng đầy tháng của công chúa Sa Xa.”
“Trí nhớ của đại sư tốt thật đấy, khó trách có ý ám chỉ, thì ra là lại nhằm vào ta.” Bừng tỉnh hiểu ra, Ca Dạ khẽ vỗ tay, loáng cái trong mắt đã ngưng tụ thành băng.
“Diệp cô nương… nói lời này là có ý gì.” Bạch Phượng Ca ngập ngừng hỏi, nhìn quanh mấy người ở trong đình.
Tạ Vân Thư không có biểu cảm nào khác, nhìn chằm chằm lão tăng.
Người thanh niên ngồi đối diện cũng khá bất ngờ, hứng thú nhướn mày lên, dường như cảm thấy rất thú vị.
Tống Vũ Thương và Bạch Côn Ngọc không hiểu, ngạc nhiên nhìn Ca Dạ rồi lại nhìn Tạ Vân Thư.
Chân mày Tạ Khúc Hành nhíu lại, bước lên trước một bước, làm như vô tình chắn trước người đệ đệ.
“Ở lâu nơi buồng tối, dễ gì nhận ra ánh sáng nhật nguyệt; Ở lâu tại tiệm cá, khó lòng ngửi được mùi hương lan. Bằng vào hiểu biết tường tỏ của cô nương, hẳn là biết đúng sai phải trái…”
Còn chưa nói xong, Ca Dạ đã búng ngón tay cắt đứt lời đối phương. Với tuổi tác của nàng mà làm hành động này thì khá vô lễ, thế nhưng lại không có ai nói gì, sát ý mù mịt giữa chân mày che lấp đi phần nào non nớt, tà khí rét lạnh mơ hồ thẩm thấu.
“Rốt cuộc đại sư muốn gì?” Nàng không khỏi cười giễu cợt, “Muốn ta xuất gia làm ni cô là chuyện tuyệt đối không thể.”
“Không dám, lão nạp chỉ hy vọng cô nương có được tấm lòng từ bi, thỉnh thoảng đến chùa rách này nghe văn giảng kinh, về lâu dài nhất định sẽ có ích.”
“Quá nhiều thiện chí, có khác gì thừa thãi.” Nàng hứng thú ngắm nghía quân cờ trắng đen, “Đại sư giữ lại mặt mũi, ý trong đó ta cũng đoán được một hai, chỉ là…”
Quân cờ rơi xuống giữa kẽ tay nàng, đập vào bàn trúc khẽ vang cái *cộp*, “Thực sự quá lo.”
“Lớn tuổi rồi khó tránh khỏi nghĩ nhiều.” Nàng như cười như không, nét mặt trong trẻo lạnh lùng có phần châm chọc, “Rõ ràng đã đánh cờ xong, đại sư còn tưởng đang ở trong cuộc?”
“Cô nương ám chỉ điều gì?” Lông mày trắng nhướn lên, lão tăng hơi do dự.
“Ta không muốn nhập cuộc, cần gì phải lấy mình mà độ ta, thế sự nào liên quan gì đến ta.”
“Quả đúng là vậy, lão nạp nói bừa rồi.” Im lặng hồi lâu, lão tăng ngước mắt lên, “Nhưng nếu…”
“Nhưng nếu cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thì xin thứ cho ta vô lễ.” Nàng khẽ gật đầu, “Đại sư cảm thấy như thế thì có thể xem là công bằng?”
“A di đà phật, cầu mong cô nương có rảnh thì hãy ngắm cảnh núi non Giang Nam nhiều hơn.” Lão tăng dừng lại, rồi bổ sung một câu, “Nếu có nhã hứng đánh cờ, tất nhiên lão nạp sẽ thắp hương đợi.”
“Đa tạ.” Ca Dạ cười nhạt, lần đầu tiên chấp lễ.
“Mưa đã ngừng rời, không dám quấy nhiễu nữa, mời hai vị tiếp tục.”
“Vì sao đại sư lại thận trọng với nữ tử này như thế.” Chêm trà nóng, trên bàn cờ lại bày một ván khác.
Cờ hạ xuống, lão tăng mới chậm rãi lên tiếng.
“Người này có thể coi là nhân vật lật mây che mưa ở Tây Vực, không biết vì sao lại đến Giang Nam.”
“Lật mây che mưa? Đại sư nói đùa, bằng vào tuổi tác của nàng…”
“Năm năm trước ta đã gặp nàng ta ở Tây Vực, cũng là dáng vẻ như thế.” Lông mày dài bị trà nóng xông, hơi nước bám vào, tương phản hẳn với mây khói khắp núi rừng.
“Ý ngài muốn nói đã năm năm mà nàng ta không hề thay đổi?”
“Chưa chắc là chỉ có năm năm.”
“Làm sao có thể, rốt cuộc thân phận của nàng ta là gì.”
Lão tăng lắc đầu nói, “Ta vốn lo nàng ta sẽ gây rắc rối ở Trung Nguyên, xem ra hiện tại không có ý này, cũng coi như là vận may. Thế tử không cần hỏi nhiều, vẫn nên mỗi người tự sống yên ổn vô sự là tốt.”
“Đại sư chớ lo, Giang Nam và Tây Vực cách nhau vạn dặm, dù có lợi hại đến mấy thì có được gì.”
“Thế tử đừng có ý nghĩ muốn tranh đấu.” Tựa như nhìn thấu nội tâm y, lão hòa tượng lên tiếng khuyên bảo, “Tuy nàng ta có lai lịch, nhưng rốt cuộc vẫn trông như trẻ nhỏ, thắng cũng chẳng vui vẻ gì, vẫn nên thôi đi.”
“Rốt cuộc nàng ta bao nhiêu tuổi?” Cuối cùng vẫn chẳng ngăn được tò mò.
“Việc này thì…” Lão tăng mỉm cười, “Sợ là chỉ có Phật tổ mới biết.”
Cộp! Tiếng cờ hạ vang lên giữa núi rừng.