Chương 89: Bích ngọc điệp
Hôm ấy ngọt ngào tựa chiêm bao.
Nếu không cầm ngọc trong tay, hắn sẽ hoài nghi chẳng rõ là thật hay giả.
Không biết Ca Dạ bỏ thuốc mê từ lúc nào, hắn lại bị gài bẫy lần nữa, đến lúc tỉnh thì đã được người của Quân vương phủ đưa về. Thanh Lam lải nhải một lúc, bên tai mới được yên tĩnh.
Lại thấy hồ điệp.
Mà còn nằm trong vò rượu nhiều năm, chỉ dựa vào sắc ngọc đây cũng biết là thứ vô giá, huống hồ lại được điêu khắc tinh xảo đến thế. Thế mà nàng không hề hiếu kỳ, vất nó đi như vất đôi guốc cũ.
Tình báo Ngân Hộc thăm dò được cũng rất mơ hồ.
Phụ thân Quân Nhược Hiệp của Quân Tùy Ngọc lấy vợ là quận chúa Thanh Lạc, nghe nói tình cảm vợ chồng rất ấm êm, tương kính như tân. Quân Nhược Hiệp tiêu sái hào hoa nhưng rất biết giữ mình, không mấy khi có phấn hồng vương người, vợ qua đời không lâu thì cũng bị bệnh thành tật, mới tuổi tráng niên đã mất sớm, không nhìn ra là có nghi vấn gì.
Nhưng… Ở Dương Châu lại có sản nghiệp của ông ta, mười mấy năm trước ông ta từng ở lại đó một thời gian, có lẽ rất yêu thích phong cảnh nơi ấy nên về sau thậm chí còn dời tất cả nhà cửa cây cối đến Tây Kinh, xây một vườn hoa giống y hệt. Dinh thự to lớn khổng lồ được dựng rất tỉ mỉ, số tiền tiêu phí lại là con số trên trời. Nhiều năm sau vẫn có người cảm thán kể lại, trở thành một minh chứng cho sự giàu sang của Quân gia.
Mà uyển nơi Ca Dạ ở, lại thấp thoáng bóng dáng kiến trúc của Dương Châu.
Đồ ăn hảo hạng Dương Châu, căn phòng toàn trân phẩm, bát rượu Hán ngọc Hòa Điền bể, người phụ phân vô cùng sủng ái lại khiến nàng mơ hồ oán giận, vò đựng cốt biến mất không thấy đâu…
Quân Nhược Hiệp tốn nhiều công sức như thế để làm lại một tòa viện giống y như đúc, rốt cuộc là vì hoa trạch, hay là vì người từng ở nơi ấy? Bao suy đoán kéo đến như đèn kéo quân, đáp án mơ hồ như thật song lại không thể kiểm chứng được.
Ca Dạ… Quân Phiên Tiên…
Hắn bình tĩnh nhìn khối bích ngọc, trong đầu cứ lởn vởn đôi mắt đen trong vắt lạnh lùng, uyển chuyển nhìn quanh, dù giận dữ cũng rất có tình, tựa chú bướm nhiều màu nhẹ nhàng bay múa, làm người ta vừa muốn giữ lấy vẻ đẹp, lại sợ làm cánh bướm bị thương. Lòng trăm mối rối ren lửng lơ bất định, dù làm gì cũng không giữ được.
Một cánh tay bất ngờ cướp lấy bích ngọc, hắn phản ứng rất nhanh, trở cổ tay nhanh chóng cướp về, ánh mắt lướt qua, gương mặt nam tử ngăm đen nhìn thẳng vào hắn, chân mày nhướn lên cười đểu.
“Cửu Vi!”
Mấy năm không gặp khiến hắn vô cùng kinh ngạc lẫn mừng rỡ, vội vã đi lên ôm chầm đấm mấy phát, vừa mắng vừa cười, nhất thời vô cùng sung sướng.
“Ta có nên chúc mừng ngươi làm giáo vương không đây hả?” Hắn cười trêu chọc, quan sát bạn tốt một lượt từ trên xuống dưới, có thể vì đã trải qua màn tranh quyền đoạt vị kịch liệt, nên Cửu Vi bây giờ rất có vẻ ngang ngược, mà cũng càng tự tin tự phụ hơn.
“Xì.” Cửu Vi không khách khí than phiền, “Năm đó ngươi phủi mông chạy thẳng, đâu thèm để ý đến sống ch.ết của ta, bớt giả mù sa mưa đi.”
Hắn cũng chẳng ngượng ngùng, “Ngươi còn dám nói hả? Tưởng ta không biết chắc, nàng đi rồi không biết ngươi mừng đến đâu, bây giờ còn tố khổ lại à.”
Cửu Vi cười lớn, trong lòng vẫn chất chứa biết ơn, “Không sai, dù thiếu đi một cánh tay là ngươi, nhưng đổi lại lại mất đi một nửa thế lực của Thiên Minh, dù nằm mơ ta cũng muốn cười nữa là. Ngươi không biết mấy ngày đó mặt Thiên Minh tệ thế nào đâu, hắn còn tưởng có thể một mũi tên trúng hai đích, kết quả tiền mất tật mang.”
Đoán cũng đoán được, “Quả thực hắn đã đánh giá cao dã tâm của Ca Dạ rồi.”
“Ta cứ tưởng nàng chỉ lấy cớ, không ngờ thật sự không hề lưu luyến.” Cửu Vi cười xấu, “Ai ai cũng bị mỹ nam kế mê hoặc, ây dà…”
“Mỹ nam kế cái đầu nhà ngươi,” Hắn cười mắng lại, “Ngươi đi mà xài chiêu này với Tử Túc.”
Đã lâu hai người mới được cười to sảng khoái lần nữa.
Trong phòng ly tách bừa bãi, bầu rượu rỗng quăng đầy đất, Cửu Vi ném một hạt đậu vào miệng, say khướt kể lề tâm sự chưa từng nói với người ngoài.
“… Cái chức giáo vương này thật sự không dễ gì, ngày nào cũng đều nhìn một đám lục đục với nhau, lại còn phải cảnh giác bất cứ lúc nào, hễ sơ suất là bị quật ngã cho xem… Mất bao nhiêu tâm sức mồ hôi máu mủ mới lên được vị trí hôm nay, thế mà đến ngủ cũng không được yên giấc…”
“Không phải ngươi đã trừ khử Thiên Minh rồi sao?” hắn thấy đau lòng hộ, nhưng không để lộ ra ngoài.
“Nào chỉ mình Thiên Minh, ta cũng giết Tử Túc rồi.” Cửu Vi cười khổ, “Dã tâm của nàng ta quá lớn, chỉ dựa vào mị thuật mà đã lôi kéo được một đám người, uy hϊế͙p͙ quá lớn.”
Tử Túc cũng… hắn không khỏi ngẩn người. “Trên Thiên Sơn chưa từng có nữ giáo vương.”
“Nhưng nàng ta có ý đấy đấy.” Một tia ác độc lướt qua mắt, sự bá chủ hung hãn vừa hiện đã ẩn, “Đáng tiếc là không có cơ hội.”
“Xem ra mấy năm nay ngươi sống khổ cực rồi.” Sờ nửa buổi, hắn nhặt lấy một bầu rượu còn nửa, rót một ly cho đối phương.
“Mệt ch.ết đi được.” Cửu Vi uống cạn, buồn bực chép miệng, “Nói thật, ta rất hâm mộ ngươi có thể đi được, đáng tiếc lên vị trí này rồi không thể không làm đến cùng, nếu không sẽ càng ch.ết thảm hơn.”
“Bây giờ xán lạn huy hoàng rồi, cũng coi như đáng giá.”
Cửu Vi hiểu ý hắn, cười khổ, “Dĩ nhiên, so với thất bại thì vẫn tốt hơn chút.”
Hắn âm thầm thở dài thương xót, đúng lúc Cửu Vi cũng thở dài.
Cả hai ngẩn ra rồi cười phá lên, phiền muộn bay đi, Cửu Vi chứng nào tật nấy lại bắt đầu ngả ngớn.
“Ngươi và Ca Dạ có chuyện gì thế hả, ta nghe tiểu tử Bích Chuẩn nói chuyện không được như ý à?” Lông mày rậm nhướn lên vẻ khó tin, “Lâu như thế rồi mà vẫn chưa thu phục được nàng?”
Hắn lườm Cửu Vi, “Ngươi tưởng ta là ngươi, chỉ cần lừa người vào… là thành hả.”
Bỗng Cửu Vi cười mập mờ, mắt lóe lên, “Thì ra là đã ra tay, nếu đã vậy, dựa vào tướng mạo này của ngươi còn không có được nữ nhân mình muốn hả? Nói xem cảm thụ thế nào?”
“Đi ch.ết đi.” Làm giáo vương rồi mà tính tình vẫn chẳng thay đổi, hắn tức giận phỉ nhổ, “Cái tên thô tục này.”
“Nam nhân mà.” Cửu Vi lơ đãng cười, bừng bừng hứng thú dịch lại gần, rất có vẻ muốn nói chuyện, “Cảm giác ôm thế nào? Ngươi chắc chắn là nam nhân đầu tiên của nàng rồi đúng không, tuy vóc dáng hơi kém nhưng nước da không tệ, sờ vào chắc hẳn…”
Một quả táo lập tức nhét vào cái miệng thao thao bất tuyệt kia.
“Tốt đến nỗi không thể tốt hơn được, hài lòng chưa.” Hắn khống chế không nhớ đến, nhưng vẫn bất giác nhoẻn miệng cười.
“Hài lòng con quỷ, đến một chi tiết cũng không có.” Tức giận lấy táo ra gặm một cái, Cửu Vi tự biết không thể hỏi thêm được gì, “Cười ɖâʍ đãng như thế, xem ra quả thật nàng ta khiến ngươi mất hồn lắm nhỉ.”
Khóe mắt liếc qua, hắn chỉ đáp, “Tới nỗi ngươi không tưởng tượng ra được.”
“Hừ.” Cửu Vi khịt mũi coi thường, “Nữ nhân không phải đều như nhau sao, lạ gì.”
Hắn cũng chẳng phản bác mà chỉ cười cười, trông vô cùng mãn, khiến người khác hận không thể ụp luôn khay vào mặt hắn. Càng ậm ờ Cửu Vi càng ngứa ngáy, vặn hỏi đủ kiểu cũng không có kết quả, hắn đành phải nói qua chuyện khác, “Không nói thì thôi, nếu ngươi đã ra tay, thì sao lại trông rũ rượi thế hả.”
Lòng có tâm sự nên hắn không cười nổi, lại hiện lên khổ sở.
“Ta muốn cưới nàng, nhưng nàng không chịu.”
“Nàng chịu đi theo ngươi mà không chịu gả ư?” Cửu Vi ngạc nhiên.
Hắn lắc đầu, “Nàng vốn không muốn đi với ta, ban đầu là vì gia thế…” Vài ba lời thuật lại đại khái câu chuyện, “Bây giờ tìm đến nàng, cũng không hiểu là vì nguyên nhân gì.”
Cửu Vi mơ hồ biết được vài điều, khẽ thở dài, “Cũng không lạ gì, muốn người kiêu ngạo như nàng nghe lời, e càng khó chịu hơn là giết nàng. Mà gia thế của ngươi cũng không có khả năng dễ dàng bỏ qua thái độ kiêu kỳ như vậy, nàng và lệnh tôn chính là vương không nhìn vương.”
“Nên ta mới muốn rời khỏi nhà.” Mang theo tâm sự nặng nề, hắn ngẩn người nhìn vào ly rượu, “Như thế mới giữ nàng lại được, nàng mà nấp thì đến quỷ cũng không tìm ra. Ta mất bốn năm thời gian công sức mới tìm được, vậy mà vẫn cự tuyệt ta.”
“Hơn nữa giờ lắc mình đã thành người trong Quân vương phủ thanh danh hiển hách.” Cửu Vi nghĩ không ra, “Rốt cuộc nàng ta có quan hệ gì với Quân Tùy Ngọc?”
“Có lẽ nàng vốn xuất thân từ nơi đó.” Dù mối liên hệ này vừa hoang đường lại không thể chứng thật, nhưng lại có khả năng chân thực nhất.
Quân Tùy Ngọc từng nói nàng trông như một cố nhân, cố nhân như thế nào mà có thể khiến bá chủ một phương đến Dương Châu hòng chứng nhận thân phận ruột thịt, rồi lại sẵn sàng dùng vũ lực thôn tính Phương gia để hoàn thành tâm nguyện? Hắn không cho rằng Quân Tùy Ngọc sẽ tùy tiện nhận một nghĩa muội.
Cửu Vi ngạc nhiên trong chớp mắt, cười khan không tin nổi.
“Sao có thể chứ, người như vậy sao lại đến Thiên Sơn?”
Hắn không cười, thuật lại chi tiết điều tr.a lần này, lời Ca Dạ vô tình nói qua rất ngắn gọn, cho đến mấy ngày trước khi hắn tình cờ lấy được bích ngọc.
Cửu Vi trầm ngâm, nửa tin nửa ngờ.
“Nếu như có thân phận như vậy thì nàng có thể danh ngôn chính thuận gả cho ngươi mà, vì sao lại từ chối?”
“Ta cũng không biết.” Giữa chân mày toát lên khổ sở không hề che lấp, “Tâm tư của nàng quá khó đoán, cứ luôn muốn chạy trốn, ta bắt được nàng thì tâm lực đã quá mệt mỏi.”
Nhìn nét mặt của hắn, Cửu Vi đồng cảm từ trong thâm tâm, “Có lẽ nàng vốn không thích ngươi, ta chưa từng thấy trong đầu nàng có chứa gì gọi là cảm tình cả.”
“Ta không nghĩ thế, lúc ở trong ngực ta, ta có thể chắc chắn nàng không bài xích, thậm chí còn thích gần gũi với ta, nhưng chỉ khi rời đi…” Hắn chán nản lắc đầu, “Thì đừng hòng nghe được lời thật lòng từ miệng nàng.”
“Có lẽ ngươi nên trói nàng ta trên giường.” Đột nhiên Cửu Vi cười xấu, tùy tiện trêu ghẹo, “Nữ nhân vào lúc đó là thành thật nhất, chỉ cần có kỹ xảo thì muốn nghe gì cũng được.”
Hắn cũng cười, nhưng nụ cười lại thấm đẫm cô đơn, “Thật ra ta cũng rất mệt, không biết phải làm gì với nàng nữa, hoàn toàn không cho người khác một cơ hội nào, vô kế khả thi.”
“Ai bảo ngươi yêu nữ nhân rắc rối như vậy.” Cửu Vi lẩm bẩm, trở tay rót rượu cho hắn.
“Có thể không yêu đúng là tốt.” Hắn thổn thức, thản nhiên thừa nhận bản thân vô phương ứng đối, “Ta thật sự hy vọng nàng đừng cố chấp như thế, ngoan ngoãn ở cạnh ta, muốn gì ta cũng đồng ý… Nhưng nàng lại không cần gì cả, chỉ muốn rời đi.”
Truy đuổi lâu như vậy, hắn đã bỏ ra quá nhiều tình cảm, như con thiêu thân xông vào lửa, vậy mà nàng chỉ xoay lưng lại, bao giờ cũng hời hợt mờ ảo, như gần như xa, tựa núi tuyết ẩn trong sương mù xa không với tới, thế nên lần nào lưu luyến cũng đều là một lần ngạc nhiên mừng rỡ như mộng.
Chưa gì rượu đã thấy đáy, người có tâm sự cũng say đi.
Nhìn người say đến nỗi mất đi tri giác, Cửu Vi im lặng thở dài.
Đã lâu như thế, hắn vẫn chìm đắm vì một nữ nhân, tình yêu dài đằng đẵng như ngọn lửa nóng bỏng, vượt qua nhiều năm vẫn không hề lụi tàn. Ca Dạ ơi là Ca Dạ, sao cô có thể nhẫn tâm như thế.