Chương 8: C8: Chương 8

Ngoại trừ Ngu Hạ, còn có không ít học sinh kinh ngạc với sự sắp xếp chỗ ngồi mới.


Lần này Trương Minh Tuyết sắp xếp bạn ngồi cùng bàn cho các học sinh khác hẳn ngày thường. Có bạn học tranh thủ giờ học nghiên cứu sơ đồ chỗ ngồi mới, sau đó phỏng đoán chắc là lần này cô giáo hy vọng các học sinh sẽ bù đắp cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau những môn học nào mà mọi người vẫn còn kém cỏi.


Ngu Hạ không quan tâm mục đích sắp xếp chỗ ngồi của Trương Minh Tuyết là gì. Cô chỉ đơn giản khiếp sợ, hoàn toàn không thể ngờ được rằng mình sẽ thành bạn cùng bàn của Lý Duật.


Tin tức này khiến người ta quá mức bất ngờ, thế nên trước khi xuống lầu để tập thể dục giữa giờ, Ngu Hạ vẫn còn chưa tỉnh táo.
Sau khi hết tiết thứ hai buổi sáng là lúc tập thể dục giữa giờ. Chiều cao của Ngu Hạ thuộc loại xuất chúng trong số các nữ sinh cùng lớp nên cô được xếp hàng cuối.


Ngu Hạ giậm chân, vươn người theo nhịp đếm của radio một cách máy móc. Đến lúc đổi động tác, Ngu Hạ mới chậm chạp nhận ra vị trí của Lý Duật trong đội ngũ là ngay bên cạnh mình.


Nhìn chiếc gáy có thể nói là hoàn hảo trước mặt mình, Ngu Hạ chớp mắt. Cô còn chưa kịp xoay người thì Lý Duật đã quay lại, nhìn cô bằng ánh mắt không cảm xúc.
Có lẽ là cảm thấy dáng vẻ của cô lúc này khá ngốc nghếch, anh cụp mi mắt, hơi hất cằm về phía trước, kêu một tiếng: “Ngu Hạ.”


available on google playdownload on app store


Ngu Hạ: “Cái gì?”
Lý Duật nhìn thoáng qua chủ nhiệm giáo dục ở cách đó không xa đang tiến về phía này kiểm tra, nói bằng giọng thờ ơ: “… Đến bài tập toàn thân rồi.”
“…”
Tập thể dục xong, các học sinh được nghỉ ngơi mười phút.


Ngày thường, Ngu Hạ sẽ cùng nhóm Thẩm Nhạc Tranh đến quầy bán đồ ăn vặt để mua nước lọc đồ uống nhưng hôm nay, cô giống hệt một trái cà héo úa, không còn một chút mong muốn thế tục nào.
“Hạ Hạ, đi quầy hàng không?” Thẩm Nhạc Tranh hỏi.


Ngu Hạ lắc đầu: “Các cậu đi đi, tớ về lớp đây.”
Thấy dáng vẻ chẳng còn gì lưu luyến trên đời này của cô, Thẩm Nhạc Tranh đề nghị: “Nếu cậu thật sự không muốn ngồi cùng bàn với Lý Duật thì chúng ta đi tìm cô Trương nói một câu?”


Cô ấy cho rằng Ngu Hạ ỉu xìu là vì chuyện đổi chỗ ngồi.
Nghe vậy, Ngu Hạ ngẩng đầu: “Có tác dụng không?”
Thẩm Nhạc Tranh không biết.
Ngu Hạ im lặng: “Thôi vậy.”


Nếu bây giờ cô tìm Trương Minh Tuyết nói chuyện này thì chắc chắn Trương Minh Tuyết sẽ hỏi cô lý do không muốn ngồi cùng bàn với Lý Duật là gì. Ngu Hạ không có một lý do nào thuyết phục, hiện tại cô cũng không chán ghét Lý Duật mấy, chẳng qua cô cảm thấy ngồi cùng bàn với Lý Duật thì cứ có cảm giác hơi quái dị và ngượng nghịu.


Nhưng nếu phải nói rõ quái dị chỗ nào thì tạm thời cô không thể giải thích rõ ràng.
Thẩm Nhạc Tranh: “Được rồi, thế thì tớ với Hy Nguyệt đi quầy bán hàng đây, có cần bọn tớ mua thứ gì cho cậu không?”
Ngu Hạ: “Không cần đâu.”


Trước khi quay về lớp học, Ngu Hạ vào nhà vệ sinh một chuyến.


Lúc bước ra nhà vệ sinh, cô thấy Lý Duật đang đứng bên hành lang. Ngu Hạ không xác định có phải anh đang chờ ai đó không, bất kể là cùng giới tính hay khác phái thì đều sẽ thiên vị người có ngoại hình xuất chúng từ trên tình cảm và hành vi.


Rõ ràng Lý Duật mới chuyển trường chưa đầy một tuần, nói cũng rất ít, mỗi ngày đều lạnh lùng đến mức có thể làm cho các sinh vật chung quanh ch.ết cóng. Song điều kỳ quặc là vẫn có rất nhiều người chủ động làm quen bắt chuyện với anh.


Ví dụ như lúc này, anh chỉ lười biếng đứng đó, đã có mấy nam sinh cùng khối vây quanh anh, có người cùng lớp, cũng có người của lớp tự nhiên.
Trông họ có vẻ rất quen thuộc, đứng đó vừa nói vừa cười, bầu không khí rất hài hòa.


Ngu Hạ biết Lý Duật rất đẹp trai, sự xuất của anh khiến cô có khái niệm cụ thể hơn, nhận thức chính xác hơn đối với cụm từ “đẹp trai”. Chẳng qua cô không ngờ cho dù anh mặc bộ đồng phục trắng xanh quá khổ xấu xí của trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm mà thoạt nhìn vẫn tỏa ra khí chất trong trẻo và cao quý như ngày thường.


Làn da của anh rất trắng, ánh nắng ban mai sáng sớm chiếu lên người họ như mạ một quầng sáng vàng óng ánh chung quanh mọi người.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Ngu Hạ cảm thấy vẻ hờ hững lạnh nhạt trên gương mặt Lý Duật vơi bớt rất nhiều, trông không còn khó gần như mọi khi.


Chắc là vì cô nhìn người ta lâu lắm nên đương sự cũng nhạy bén cảm nhận được. Khi Lý Duật đưa mắt nhìn về phía mình, Ngu Hạ giả vờ bình tĩnh dời tầm mắt, mặt lạnh như tiền đi ngang qua chỗ họ, tiến về phía phòng học.


Lúc đi đến cửa phòng học, Ngu Hạ nghe thấy tiếng cười đùa truyền tới từ đằng sau. Có lẽ là tự luyến, cũng có lẽ là giác quan thứ sáu của phái nữ, cô cảm thấy hình như mấy người kia đang thảo luận về mình.


Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của Ngu Hạ rất chính xác. Sau khi đi Ngu Hạ ngang qua chỗ đám Lý Duật, quả thực có người nhắc đến cô.


Nam sinh lớp bên cạnh biết cô ngồi trước Lý Duật, đồng thời cũng chú ý tới khi nãy cô ngẩn người nhìn Lý Duật. Thế nên cậu con trai mười mấy tuổi không biết đúng mực là gì bắt đầu nói đùa chuyện mà họ cho rằng không đáng nhắc đến.


“Anh Duật, hoa khôi ngắm cậu đến mức ngây người luôn kìa.”
“Không ngờ hoa khôi cũng thiển cận đến mức này.”


“Chuyện này thì cậu không biết rồi, hoa khôi trường tụi mình thiển cận nhất mà, cậu ấy cực kỳ thích trai đẹp. Học kỳ trước tớ ngồi sau bàn cậu ấy một thời gian, mỗi ngày đều nghe thấy cậu ấy với bạn cùng bàn thảo luận các sao nam. Có lần hai người cãi nhau không phân thắng bại còn tìm tớ để phân xử nữa chứ.”


“Chẳng lẽ hoa khôi thích anh Duật của tụi mình?”
“Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên? Đừng nói là hoa khôi, ngay cả nữ thần cũng đối xử đặc biệt với anh Duật nhé.”


Mọi người đang thảo luận thì có một người tò mò hỏi Lý Duật: “Còn anh Duật thì sao? Cậu sẽ chọn hoa khôi hay nữ thần?”
“…”
Nghe vậy, Lý Duật chẳng buồn nhấc mí mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Nữ sinh không phải là hàng hóa để lựa chọn.”


Mấy nam sinh ngây ra, sau đó mới ý thức được mình nói giỡn quá lố, vội vàng nói xin lỗi: “Anh Duật nói đúng, sau này đừng nên nói đùa con gái kiểu đó thì tốt hơn.”
Lý Duật liếc nhìn bóng dáng nấp sau ngã rẽ, ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Sắp vào học rồi.


“Bọn tôi cũng về lớp đây.” Hai nam sinh đi sang chỗ khác, bỗng nhớ lại chuyện gì đó, bèn ngoảnh đầu hỏi: “Anh Duật, buổi chiều cùng nhau chơi bóng được không?”


Lúc hỏi câu này, nam sinh rất lo lắng Lý Duật sẽ từ chối họ vì lời đùa quá trớn vừa rồi. Nào ngờ Lý Duật lại gật đầu rất sảng khoái.

Ăn trưa xong, nhóm bạn Ngu Hạ trở về lớp học đổi chỗ ngồi.
Mọi người đều vội vàng nghỉ trưa nên chẳng mấy chốc đã đổi chỗ ngồi xong.


Ngu Hạ và Lý Duật ngồi dãy bàn cuối cùng của tổ một, góc gần tường gần cửa ra vào. Thẩm Nhạc Tranh thì bị sắp xếp ngồi chung bàn với lớp trưởng Giang Phồn, ở tổ ba.
Không thể không nói, lần này Trương Minh Tuyết thật sự ra tay tàn nhẫn, tách rời hai người xa đến mức thậm chí không thể truyền giấy cho nhau.


Đổi chỗ ngồi xong, Lý Duật đã bị nam sinh lớp bên cạnh kêu ra ngoài.


Ngu Hạ ngồi xuống chỗ ngồi mới, thở dài thườn thượt. Thẩm Nhạc Tranh vừa lại gần thì nghe thấy tiếng thở dài não nề ấy. Cô ấy dở khóc dở cười, giơ tay ôm vai Ngu Hạ, mặt nhăn mày nhó: “Hạ Hạ, tụi mình hoàn toàn bị cô Trương chia lìa một cách vô tình.”


Ngu Hạ cho cô ấy một ánh mắt: “Bây giờ cậu mới khóc thì có phải là hơi trễ không?”
Thẩm Nhạc Tranh cứng đờ, thoáng chốc trở nên đứng đắn: “Bây giờ cậu thấy thế nào?”


Nhìn chỗ ngồi trống trơn sạch sẽ gọn gàng bên cạnh, cùng với cậu bạn cùng bàn vừa lộ diện thì đã biến mất thăm, Ngu Hạ ăn ngay nói thật: “Tạm thời tớ chưa có cảm giác gì hết.”
Thẩm Nhạc Tranh ồ một tiếng, lưỡng lự mấy giây rồi mới nói: “Hạ Hạ, hay là cậu thử kết bạn với Lý Duật xem sao?”


Đối diện với ánh mắt chăm chú của cô bạn thân, Thẩm Nhạc Tranh lẩm bẩm: “Thực ra tớ cảm thấy cậu ấy rất tốt, trông lạnh nhạt hờ hững vậy thôi nhưng thực ra cũng nhiệt tình, tốt bụng lắm.”


Không chờ Ngu Hạ hỏi cho ra nhẽ, Thẩm Nhạc Tranh đã mở loa nói liến thoắng: “Cậu còn nhớ thứ sáu tuần trước tớ đạp xe đến trường rồi cùng Lý Duật vào phòng học không?”
“Nhớ chứ.” Ngu Hạ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


Thẩm Nhạc Tranh: “Thực ra không phải bọn tớ gặp nhau trong tòa nhà dạy học đâu, bọn tớ gặp nhau ngoài trường cơ.”


Đã lâu rồi Thẩm Nhạc Tranh không tự đạp xe đến trường, sợ tốc độ đạp của mình quá chậm nên hôm đó Thẩm Nhạc Tranh rời khỏi nhà đến trường sớm hai mươi phút. Nhưng không may, đã lâu rồi cô ấy không đạp xe nên dây xích xe đạp đã bị rỉ sét, mới đạp được không lâu thì đã tuột xích.


Lúc ấy Thẩm Nhạc Tranh vẫn còn cách trường học một khoảng cách, bất đắc dĩ, cô ấy đành phải nghĩ cách gắn dây xích lại rồi đạp xe tiếp. Song thử đi thử lại mấy lần mà dây xích vừa gắn vào đã trượt mất, vừa gắn vào là trượt xuống, ngay khi cô ấy đang sứt đầu mẻ trán thì Lý Duật chạy ngang qua bên cạnh.


Không chờ Thẩm Nhạc Tranh chủ động lên tiếng, anh đã dừng lại bên cạnh cô ấy, hỏi cô ấy có cần giúp đỡ không. Thời điểm đó, thực ra chung quanh cũng có không ít học sinh mà Thẩm Nhạc Tranh quen biết hoặc không quen biết đi ngang qua, có điều các học sinh đều tranh thủ thời gian đến trường, sợ đi học trễ nên không ai hỏi cô ấy có cần giúp một tay không.


Thế nên khi nghe Lý Duật hỏi như vậy, cô ấy còn rất bất ngờ. Thấy Lý Duật cau mày, cô ấy vội trả lời: “Nếu cậu tiện tay thì giúp tôi với.”
Cũng chính vì thế nên hai người mới cùng nhau đến trường, cùng nhau vào lớp đúng lúc chuông tan học reo lên.


Kể xong, Thẩm Nhạc Tranh quan sát nét mặt của bạn thân: “Hạ Hạ, sao cậu không nói lời nào?”
Ngu Hạ hoàn hồn: “Nói cái gì?”
Thẩm Nhạc Tranh cứng đờ: “Nghe xong câu chuyện của tớ, chẳng lẽ cậu không có lời nào để đánh giá?”


“…” Ngu Hạ ngẫm nghĩ rồi hỏi lại cô ấy: “Cậu cảm thấy tớ nên đánh giá thế nào?”


Thẩm Nhạc Tranh cạn lời, bắt chước dáng vẻ lúc nãy của cô thở dài não nề: “Được rồi, dù sao tớ chỉ chợt nhớ lại chuyện này nên nói với cậu một tiếng thôi. Còn chuyện sau này cậu với Lý Duật làm bạn cùng bàn với nhau sẽ sống chung với nhau kiểu gì thì cậu thích sao cứ làm vậy đi.”


Cô ấy chống cằm bằng hai tay nhìn Ngu Hạ, nói đùa một câu: “Bạn chí cốt sẽ vĩnh viễn ủng hộ cậu vô điều kiện.”
Ngu Hạ bị cô ấy chọc cười: “Thế thì tớ cảm ơn cậu trước nhé?”
Thẩm Nhạc Tranh: “Đừng khách sáo.”


Hai người ghé vào tai thủ thỉ với nhau, sau đó Thẩm Nhạc Tranh trở về chỗ ngồi của mình.
Ngu Hạ hoàn thành nốt bài tập về nhà mà hồi sáng chưa viết hết, sau đó bắt đầu buồn ngủ. Đêm qua cô xem truyện tranh thức đến khuya nên bị thiếu ngủ. Trong lúc vô thức, Ngu Hạ ngủ thiếp đi.


Ngu Hạ ngủ một giấc kéo dài đến khi tiếng chuông vào học buổi chiều vang lên. Tiếng ồn ào vang lên chung quanh, cô bất đắc dĩ mở mắt nhưng không ngờ cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt mình không phải là vách tường trắng muốt, mà là một gương mặt khiến người ta sững sờ.


Lý Duật vừa rửa mặt xong, tóc con trên trán hơi ướt, giọt nước trong veo vẫn còn đọng trên lông mi, tràn ngập khí chất thiếu niên khiến người ta không thể làm lơ.


Từ vị trí nằm trên bàn của Ngu Hạ chẳng những có thể thấy rõ đường cằm vừa mượt mà vừa xuất sắc của anh mà thậm chí thấy rõ yết hầu của anh nhúc nhích lúc uống nước.


Có lẽ là vì vẫn đang trong trạng thái buồn ngủ nên khi thấy yếu hầu lăn lên lăn xuống của Lý Duật, Ngu Hạ cũng vô thức nuốt nước miếng một cái.


Bỗng nhiên, người bên cạnh như nhận thấy điều gì đó nên dừng động tác uống nước, cụp mắt nhìn cô một lát rồi hỏi: “Cậu cũng muốn uống nước hả?”
“?”


Ngu Hạ sửng sốt, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc đỏ bừng như gấc chín. Lúc này cô mới hoàn hồn, bối rối dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác: “Không muốn.”
Lý Duật: “Ừm.”
Ngu Hạ: “…”


Cô cứ tưởng rằng Lý Duật sẽ nói thêm câu nào đó, song chờ một lát mà không chờ được câu nói kế tiếp của anh. Ngu Hạ giằng co một lát, cuối cùng kìm lòng không đậu giải thích: “Vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ nên mới…”


Nói được nửa câu, cô khựng lại. Cô cảm thấy mình không cần thiết phải giải thích với anh, nếu nói nhiều thì thậm chí cho Lý Duật cảm giác như mình giấu đầu hở đuôi.
“Nên mới gì?” Lý Duật quay sang lần nữa, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
Ngu Hạ: “…”


Thấy vẻ bỡn cợt lóe lên trong mắt Lý Duật, Ngu Hạ không nhịn được trừng anh một cái: “Không có gì.”
Cho dù có gì thì chỉ cần cô không muốn nói cũng sẽ không ai biết.
Thấy dáng vẻ ngang bướng của cô, Lý Duật không tiếp tục truy vấn.


Giáo viên chính trị bước vào lớp học. Ngu Hạ mạnh mẽ kéo sự chú ý của mình từ bên cạnh chuyển dời lên trang sách.
Đến buổi chiều tan trường, hai người đều không trao đổi một câu.


Sau giờ tan trường, Ngu Hạ vẫn ngồi xe hơi mà chú Trần đến đón về nhà như mọi khi, còn Lý Duật đạp xe về nhà. Khi hai người về đến nhà thì Nhậm Nham và Ngu Thanh Quân vẫn chưa tan làm.
Dì Dương đã nấu bữa tối xong, hai người im lặng ăn tối rồi lần lượt về phòng của mình.


Trong một khoảng thời gian kế tiếp, Ngu Hạ và Lý Duật vẫn giữ mối quan hệ bạn cùng lớp bình thường. Bất kể là ở nhà hay trên trường, hai người đều không trao đổi là bao, họ tựa như hai người dưng nước lã cùng sống chung dưới một mái nhà.


Chỉ thoáng chốc đã đến tuần lễ trước kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn.
Trước khi được nghỉ, khối lớp 11 và 12 nghênh đón kỳ thi tháng của trường.
Từ khi khai giảng đến nay, các giáo viên đã muốn thử nghiệm trình độ học tập trước mắt của các học sinh.


Kỳ thi sẽ chia thành hai ngày, chỗ ngồi trong phòng thi được sắp xếp dựa theo thành tích cuối học kỳ trước. Trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm có tổng cộng hai mươi lớp, tám lớp xã hội, mười hai lớp tự nhiên. Thành tích của Ngu Hạ trong lớp xã hội thuộc tầm trung, địa điểm thi của cô là lớp 11/3.


Lý Duật là học sinh chuyển trường nên theo lệ thường, anh sẽ thi trong phòng học cuối cùng.
Thời gian của ngày thi thường trôi qua nhanh hơn ngày đi học bình thường. Ngu Hạ còn chưa có cảm giác sâu sắc gì thì kỳ thi tháng đã kết thúc.
Sau khi học sinh thi cử xong, nhà trường cho nghỉ.


Tuy nhiên kỳ nghỉ của học sinh cấp 3 chẳng dễ chịu hơn lúc đi học là bao.


Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, mọi người đều quay về phòng học của mình. Kế tiếp, giáo viên các môn sẽ thay phiên nhau phân phát đề thi mô phỏng và bài tập về nhà được đánh dấu của các môn mà các học sinh cần phải hoàn thành trong kỳ nghỉ lần này.


Ngu Hạ tính toán, dựa theo tốc độ làm bài của mình thì suốt kỳ nghỉ quốc khánh, có lẽ cô chỉ thực sự được nghỉ ngơi đúng một ngày mà thôi.
Bài tập về nhà thật sự hơi nhiều. Ngu Hạ nhét chúng vào cặp sách rồi chuẩn bị về nhà.


Sau khi Ngu Hạ kéo khóa cặp sách, tiếng kêu của Thẩm Nhạc Tranh truyền tới từ không xa: “Hạ Hạ, về chưa?”
Ngu Hạ trả lời: “Đi thôi.”


Có lẽ cô đánh giá không chính xác về trọng lượng mà cánh tay của mình có thể gánh vác, khi nhấc ba lô định đeo lên lưng, Ngu Hạ bị trọng lượng của nó đánh cho trở tay không kịp, chân mềm nhũn. Ngay khi Ngu Hạ cho rằng mình sẽ ngã sấp xuống mất mặt trước cả lớp thì một người bên cạnh vươn tay ra, đỡ lấy thân hình sắp ngã xuống của cô. Cùng lúc đó, cặp sách trên tay cô cũng được anh lấy đi.


“…”
Ngu Hạ vẫn chưa kịp hoàn hồn, kinh ngạc nhìn về phía Lý Duật: “Tôi…” Đầu óc cô chập mạch mấy giây rồi mới phát ra âm thanh run rẩy: “Cảm ơn.”


Lý Duật cụp mi mắt nhìn cô, không biết là bị hoảng sợ vì cô hay là vì lý do nào khác. Một lát sau, anh mới lười nhác hỏi: “Không xách được hả?”
“Chắc là xách được.” Ngu Hạ trả lời. Vừa rồi cô không lường được nên mới bị hụt tay.


Nghe thấy hai chữ “chắc là”, Lý Duật cười khẽ: “Đi thôi.”
Ngu Hạ: “Hở?”
Cô nhìn chằm chằm vào hai chiếc cặp sách được Lý Duật xách trên tay, ngơ ngơ ngác ngác hỏi ngược lại: “Đi đâu cơ?”


Có lẽ Lý Duật bị nghẹn họng vì câu hỏi của cô. Một lát sau, anh mới liếc cô bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Cậu định đi đâu?”
“…”






Truyện liên quan