Chương 22
Hai người nhìn nhau, Ngu Hạ trầm ngâm rồi đáp: “Ăn cơm gia đình nhé?”
Cô không biết khẩu vị mọi người ra sao, nếu bảo ăn cơm gia đình thì món gì cũng có.
Lý Duật và Vương Tân Giác không có ý kiến.
Bốn người đi đến một quán cơm gia đình rất ngon, giá cả cao hơn bình thường một chút rồi ngồi xuống. Lúc ấy Tống Tri Hành và Thường Tại cũng đến nơi.
Thường Tại là người có EQ rất cao, biết cách để mọi người cảm thấy thoải mái. Miễn là có cậu ta thì bầu không khí lúc nào cũng rất vui vẻ và hòa đồng.
Ngồi xuống được một lúc, Thường Tại đã thêm QQ của cả Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh rồi sôi nổi trò chuyện.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, nghe Thường Tại nói Ngu Hạ mới biết tại sao trưa nay bốn người họ lại hẹn nhau ăn cơm trưa.
Thường Tại tuy là học sinh chuyên thể thao nhưng cũng là thành viên của lớp tự nhiên.
Thành tích của cậu ta không quá nổi trội, có thể vào được lớp tự nhiên hoàn toàn là nhờ vào công sức của ba mẹ. Gia đình họ đã tìm hiệu trưởng và được bổ sung thêm một suất vào lớp tự nhiên. Vừa không chiếm chỗ của ai, lại vừa có thể học cùng với các bạn có thành tích tốt và tận hưởng một môi trường tốt đẹp.
Trong kỳ thi tháng vừa rồi, không ngạc nhiên khi cậu ta đứng ở vị trí cuối lớp.
Để giúp cậu ta có thể theo kịp khoảng cách với các bạn cùng lớp, Phùng Quang Lượng đã cố ý sắp xếp cho cậu ta ngồi cùng với Tống Tri Hành để nếu Tống Tri Hành có rảnh thì sẽ giảng bài giúp cậu ta.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, sau khi Tống Tri Hành bị Lý Duật cướp vị trí số một thì Phùng Quang Lượng lại bắt đầu có thêm suy nghĩ khác. Ông ấy biết Lý Duật là học sinh giỏi toàn diện và biết điểm yếu của Tống Tri Hành, trong cuộc thi tháng lần trước Tống Tri Hành đã bị môn vật lý gây kìm hãm một chút.
Vì để cho mọi người cùng nhau tiến bộ, ông ấy đã giới thiệu hai người với nhau và mong rằng cả hai sẽ giúp đỡ lẫn nhau và nâng cao thành tích trong học tập.
Nghe Thường Tại nói xong, Ngu Hạ không khỏi cảm thán: “Thầy Phùng đúng là nhọc lòng.”
“Lão Phùng lúc nào cũng vậy.” Thường Tại thở dài: “Ông ấy đối xử với bọn tôi nghiêm ngặt lắm nhưng thực ra lại rất tốt.”
Phùng Quang Lượng xuất phát điểm là một học sinh vùng núi rồi trở thành giáo viên, ông rất hy vọng rằng tất cả học sinh có thể thay đổi vận mệnh của mình bằng cách học tập, sống đúng với con đường mình đã đặt chân. Vào tháng sáu năm sau, có thể tự tin nở nụ cười bước vào phòng thi và cũng có thể tươi cười từ phòng thi đi ra.
Bởi thế nên ông luôn cố gắng hết sức để tổ chức các hoạt động học tập, giúp các học sinh bù trừ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.
Thẩm Nhạc Tranh gật đầu, dời mắt sang cậu nam sinh đeo kính đen đang vùi đầu ăn cơm: “Vậy Vương Tân Giác cũng là lão Phùng sắp xếp hả?”
Thường Tại: “Đúng rồi.”
Ngu Hạ đoán: “Có phải lão Phùng nhờ cậu ấy bổ sung kiến thức Ngữ Văn cho các cậu không?”
Thành tích môn Văn của Vương Tân Giác rất tốt.
Mỗi lần thi Văn, người đứng đầu mà không phải Ngu Hạ thì chính là cậu ấy.
Thường Tại: “Đúng rồi.”
Cậu ta nói cho hai cô nghe: “Các cậu học cùng lớp với cậu ấy chắc cũng biết rồi. Cậu ấy học giỏi lắm, khả năng ghi nhớ cũng siêu, điểm Văn của hai người kia chỉ ở mức trung bình nên lão Phùng tất nhiên muốn tìm một người có thành tích tốt để hỗ trợ họ.”
Ngu Hạ gật đầu: “Đúng thế thật, gần như lúc nào tôi cũng thấy cậu ấy đọc sách.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Tớ nghe bạn cùng lớp nói rằng hiệu sách đủ loại trước cổng trường chính là nhà cậu ấy.”
Ngu Hạ: “Thật đấy à?”
Cô và Vương Tân Giác chưa nói chuyện mấy câu nên chuyện này cô cũng không biết nhiều.
Thường Tại còn chưa kịp nói, Vương Tân Giác vẫn mải mê ăn cơm nãy giờ chưa nói lời nào bỗng ngẩng đầu, cậu ấy đẩy mắt kính rồi nói rất nghiêm túc: “Nhà tôi đấy, sau này hai cậu muốn mượn sách thì nói với bà nội tên của tôi, bà ấy sẽ giảm giá 70% cho hai cậu.”
Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh buồn cười nhìn nhau: “Được rồi, thế thì cảm ơn bạn Vương trước nhé.”
Vương Tân Giác đáp: “Không cần khách sáo.”
Khi sắp ăn cơm xong, Ngu Hạ vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, cô đi thẳng tới quầy thu ngân và định thanh toán hóa đơn trước.
Không khéo là Lý Duật cũng vừa lúc đi tới.
Hai người nhìn nhau, Ngu Hạ mở lời trước: “Bữa hôm nay tôi mời.”
Không cho Lý Duật từ chối, cô nghiêm túc nhìn anh rồi thốt một câu kinh người: “Chờ giành với tôi, nếu không tôi sẽ giận cậu đấy.”
“...”
Lý Duật không thể làm gì được, anh đành nghiêng đầu mỉm cười. Đôi mắt hẹp dài trong sáng, khóe môi hơi cong, đẹp trai đến mức khiến Ngu Hạ mất hồn.
Thanh toán hóa đơn xong, mọi người chuẩn bị về trường.
“Hết bao nhiêu tiền vậy?” Vương Tân Giác hỏi Lý Duật: “Cậu tính xong nhắn tôi nhé, tôi chuyển khoản cho.”
Lý Duật nắm tay, hất cằm chỉ về hướng người bên cạnh: “Không phải tôi trả.”
Thường Tại ngẩn người, nhìn sang phía Ngu Hạ: “Cậu trả à Ngu Hạ? Thế cậu tính tiền đi, bọn tôi chia đều cho.”
“Thôi không cần đâu.” Ngu Hạ xua tay: “Bữa này coi như tôi đãi cậu.”
Bữa cơm này vốn là bốn người họ hẹn nhau. Ngu Hạ cảm thấy cô với Thẩm Nhạc Tranh tự dưng tham gia vào có phần ngại ngùng. Hơn nữa, vốn dĩ cô cũng muốn mời Lý Duật ăn cơm, mời một người là mời, mà mời mấy người cũng là mời thôi.
“Sao bọn tôi lại không biết xấu hổ ăn chực thế được.” Vương Tân Giác vội nói: “Chúng mình đều là học sinh, tiền tiêu cũng là của ba mẹ cho, cậu trả thế tốn kém lắm.”
Ngu Hạ im lặng mấy giây, đưa mắt về phía Lý Duật xin giúp đỡ.
Lý Duật mỉm cười: “Để bọn họ chia tiền đi, lần sau cậu mời thì nhớ nói trước với họ.”
Ngu Hạ nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.
…
Ăn cơm xong quay lại trường học, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh không đi cùng mấy người đó nữa.
Hai người vẫn muốn xuống căn tin mua quà vặt, tiện thể trò chuyện với nhau nữa.
Bản thân Thẩm Nhạc Tranh cũng bối rối vì bị Ngu Hạ kéo đi ăn cùng đám người Lý Duật vào buổi trưa. Cô ấy không hiểu vì sao Ngu Hạ nhất quyết đòi ăn cùng nhưng lại không tìm được cơ hội để hỏi.
Hiện tại bọn họ đã tách ra nên cô ấy không nhịn được nữa, hỏi thẳng: “Sao tự nhiên cậu cứ muốn đãi Lý Duật ăn cơm thế?”
“Tớ muốn để cậu ta hiểu rằng nhận được lợi ích từ người khác thì phải biết nể mặt.” Ngu Hạ nói thẳng thắn.
Thẩm Nhạc Tranh: “Hả?”
Ngu Hạ tủi thân nhìn cô ấy: “Lão Phùng giao một nhiệm vụ cho tớ.”
“Nhiệm vụ gì thế?”
Đối với bạn thân, trước giờ Ngu Hạ vẫn luôn có gì nói đó.
Cô kể lại lời nhắn nhủ của Phùng Quang Lượng cho cô ấy rồi lo lắng nói: “Cậu nghĩ tớ có thể hỏi được đáp án thật sự của Lý Duật không?”
Vấn đề này đúng là gây nan giải cho người khác.
Thẩm Nhạc Tranh nghiêm túc suy nghĩ: “Tớ không biết.”
Ngu Hạ thở dài: “Vốn là tớ định mời cậu ta bữa cơm rồi nói bóng nói gió tìm cách hỏi cậu ta. Nhưng mà cậu ta đề phòng tớ quá, còn nói bữa cơm của tớ là Hồng Môn yến nữa chứ.” Nói đến đây, nỗi bực dọc của cô lại càng thêm sâu: “Tớ nào có lộ liễu như vậy.”
Thẩm Nhạc Tranh buồn cười, vỗ má cô: “Có khi nào là nhìn cậu là người ta đã nhận ra ngay rồi không?”
Ngu Hạ nhìn cô ấy.
Thẩm Nhạc Tranh bật cười một lúc, sau đó an ủi cô: “Thế giờ cậu định làm như thế nào?”
“Tớ đang nghĩ cách đi đường vòng.” Ngu Hạ ghé sát vào tai cô ấy rồi nói khẽ: “Nếu tớ lịch sự mời cậu ta như thế mà lại bị từ chối, vậy thì tớ không mời nữa.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Ồ?”
Cô ấy mở to mắt, không hiểu lắm ý của Ngu Hạ: “Không mời ở đây ý là cậu muốn mời cậu ấy ăn cơm rồi bắt cóc mang tới quán ăn đấy hả?”
“... Cậu nghĩ tớ có khả năng làm vậy không?” Ngu Hạ hỏi lại một cách yếu ớt.
Thẩm Nhạc Tranh nhìn lại tay chân mảnh khảnh của Ngu Hạ, thật thà lắc đầu: “Không.”
Ngu Hạ liếc nhìn cô ấy: “Ý tớ muốn là, tớ sẽ đối tốt với cậu ta một chút.”
“Sau đó thì sao?” Thẩm Nhạc Tranh hỏi dồn.
Ngu Hạ: “Tớ đối xử tốt với cậu ta rồi thì chắc chắn thái độ của cậu ta cũng phải thay đổi chứ? Đến lúc đó tớ sẽ hỏi lại, chắc chắn cậu ta không thể không biết xấu hổ mà từ chối lấy lệ được đúng không?”
Đây là logic của Ngu Hạ.
Cô thay đổi suy nghĩ, nếu có một người đối xử với cô rất tốt, luôn hỏi han ân cần rồi giúp đỡ. Bỗng có một ngày người đó yêu cầu cô làm một điều gì đó sai trái, chắc chắn cô sẽ không tiện từ chối.
Thẩm Nhạc Tranh chớp mắt mấy lần, mơ hồ cảm thấy logic của Ngu Hạ không có gì sai nhưng lại không đáng tin đến thế.
Lý Duật không giống như vậy, mình đối tốt với cậu ấy, chưa chắc cậu ấy đã đối xử khác với mình.
Nhưng mà…
Nhìn vào đôi mắt dập dềnh sóng nước của thiếu nữ, đôi môi anh đào chúm chím cong lên và gương mặt xinh đẹp này thì bỗng cảm thấy cách này có thể người khác làm với Lý Duật sẽ không hiệu quả, nhưng với Ngu Hạ thì chắc chắn 100% sẽ có tác dụng.
Nghĩ vậy, Thẩm Nhạc Tranh vỗ đầu cô: “Được rồi, tớ ủng hộ cậu, hay lát nữa mua cho Lý Duật chai nước đi?”
Ngu Hạ do dự: “... Mua nước có phải bình thường quá không? Mua đồ uống hay sữa bò nhỉ?”
Thẩm Nhạc Tranh: “Ừ cũng được.”
Đồ uống được bán tại quầy quà vặt ở trường có rất nhiều loại. Ngu Hạ đứng trước tủ lạnh nhìn một lúc lâu rồi mới quyết định chọn một chai nước ép thanh mai đắt tiền nhất.
“Tớ mời cậu ta uống cái này được không nhỉ?”
Thẩm Nhạc Tranh đáp: “Được đấy.”
Trở lại lớp học, Ngu Hạ hào phóng đặt chai nước thanh mai lên bàn Lý Duật. Lúc anh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, Ngu Hạ bèn nở nụ cười nhẹ nhàng: “Mời cậu uống nước.”
Lý Duật: “...”
Mấy ngày sau, ngày nào các bạn cùng lớp cũng có thể nhìn thấy Ngu Hạ mua một chai nước thanh mai từ căn tin lên.
Buổi sáng cô mang sữa bò cho Lý Duật, buổi trưa mua nước thanh mai, buổi tối… Thì bọn họ không biết.
Dần dần, trong trường học có một tin đồn.
Hôm nay, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh ăn cơm rồi chuẩn bị xuống quầy bán đồ ăn vặt mua nước.
Như thường lệ, cô lại lấy một chai nước thanh mai giá mười mấy tệ rồi đi thanh toán.
Trả tiền xong, Ngu Hạ bị Mộ Tử Lâm gọi lại.
Cô nhìn nữ sinh cao gầy xinh xắn trước mặt, hơi nghi ngờ hỏi: “Cậu gọi tôi có việc gì à?”
Mộ Tử Lâm cúi đầu, liếc nhìn chai nước thanh mai trong tay cô rồi bĩu môi: “Ngu Hạ, cậu đừng nghĩ là dùng mấy thủ đoạn trẻ con vặt vãnh là có thể theo đuổi được Lý Duật đấy chứ?”
“?”
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, dường như không hiểu cô ta đang nói gì: “Cậu nói gì thế? Tôi theo đuổi Lý Duật?”
Mộ Tử Lâm liếc nhìn cô: “Sao hả? Cậu xun xoe với Lý Duật như thế, không phải theo đuổi cậu ấy thì còn là gì nữa?”
“Cậu đừng để ý tôi làm gì, dù sao thì tôi cũng không theo đuổi cậu ta.” Ngu Hạ ngẫm nghĩ, sau đó nói một tràng để đối phương không coi thường mình: “Hơn nữa tôi xinh đẹp thế này, có cần phải theo đuổi cậu ta không? Muốn theo đuổi thì cũng là cậu ta theo đuổi tôi, đúng không Tranh Tranh?”
Lý Duật đúng lúc đi ra từ chỗ khác: “...”