Chương 41

"Hạ Hạ?"
"Hạ Hạ."
Bên tai vang lên tiếng gọi to của Ngu Thanh Quân, Ngu Hạ ngẩn ngơ hoàn hồn: "Mẹ, có chuyện gì thế ạ?"
Thông qua ánh sáng màn hình, Ngu Thanh Quân nhìn cô, cạn lời hỏi: "Đang nói chuyện với ai đó? Sao trông con thẫn thờ thế."


"... Không phải đâu mẹ." Ngu Hạ vội tắt màn hình điện thoại, gương mặt cô nóng bừng lên: "Con chỉ đang mải suy nghĩ chút chuyện."
Nghe vậy, Ngu Thanh Quân nhướn mày, bà quan tâm hỏi: "Con đang nghĩ chuyện gì?"


Ngu Hạ vẫn chưa nghĩ ra cái cớ nào ổn thì tầm mắt liếc thấy nội dung bộ phim điện ảnh. Cô nhỏ giọng, nói: "Mẹ à, phim bắt đầu chiếu rồi, chúng ta xem phim trước đi."
Ngu Thanh Quân liếc mắt đã nhìn thấu cái cớ vụng về của cô.


Thế nhưng Ngu Hạ không muốn nói, trước đến nay bà cũng sẽ không ép buộc cô. Bà đồng ý rồi hướng mắt lên màn hình chiếu: "Được rồi."
"..."
Thấy Ngu Thanh Quân không hề chú ý đến cô nữa, Ngu Hạ lén lút mở màn hình di động, đọc tin nhắn mà Lý Duật vừa gửi đến.


Rõ ràng anh chỉ nói một câu bạn gái tương lai thôi thế nhưng gương mặt cô không khỏi nóng bừng lên.
Tự mình nghĩ ngợi một lúc, Ngu Hạ len lén hé miệng nở nụ cười.


Cười xong, cô lại lo lắng, sợ bản thân tưởng bở. Chẳng may Lý Duật có ý khác thì sao? Lấy tình hình trước mắt, cô thật sự không cách nào nhìn thấu được suy nghĩ ẩn sâu trong nội tâm anh.
Nghĩ đến đây, Ngu Hạ cảm thấy hơi chán nản.


available on google playdownload on app store


Cuối cùng, cô đổ thừa cho điều hòa trong rạp chiếu phim quá cao làm mặt cô đỏ, cũng kéo suy nghĩ tâm tư của mình ra khỏi khung thoại wechat, chuyển hướng đến nam diễn viên mà cô thích trên màn ảnh.
-
Ở bên kia, sau khi tin nhắn gửi đi được một lúc lâu rồi mà điện thoại không thấy có động tĩnh gì.


Đúng lúc Lý Duật chuẩn bị nhắn thêm một tin nhắn nữa cho người đầu dây bên kia thì Dụ Niệm Chi đi toilet xong quay lại, hỏi anh: "Cháu nhắn tin với ai đó?"


Không đợi Lý Duật trả lời, cô ấy đã hơi chê bai, nói: "Một tuần cháu và Ngu Hạ gặp nhau ít nhất năm ngày, giờ mới tách khỏi nhau chưa đến một ngày mà đã nhắn tin rồi hả?"
Lý Duật không đáp lời cô ấy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Khi nào thì cháu có thể đi vậy?"


Dụ Niệm Chi nheo mắt nhìn anh dò hỏi: "Ít nhất thì cũng phải chờ đến lúc người đó quay lại đã?"
Sau khi Dụ Niệm Chi đi toilet, đối tượng xem mắt của cô ấy đã ra ngoài sân của quán trà để nói chuyện điện thoại, giờ vẫn chưa quay lại.


Nghe cô ấy nói thế, Lý Duật nghiêng mắt nhìn về phía người quay lưng đứng đối diện với bọn họ ở trong sân quán trà rồi hỏi: "Dì cảm thấy sao?"
Dụ Niệm Chi liếc anh: "Không có cảm giác gì."
Cô ấy bưng một tách trà lên đổ đi, hùng hồn đáp: "Dì không thích uống trà."
"..."


Lý Duật đã hiểu, cô ấy không thích người đàn ông xem mắt lần này.
Lý Duật im lặng không nói gì vài giây rồi nói: "Nếu dì thật sự không thích đối tượng xem mắt lần này thì về sau có thể nói thẳng trực tiếp với bà ngoại."
Thật ra lần xem mắt này Dụ Niệm Chi không tính bị ép đến.


Cô ấy hiểu suy nghĩ của ba mẹ mình, bọn họ chỉ mong cô ấy sớm ngày kết hôn, hy vọng tương lai cô ấy có một bến đỗ.
Vì lẽ đó mà bọn họ sắp xếp cho Dụ Niệm Chi đi xem mắt, đề nghị cô gặp nhiều người hơn, biết đâu sẽ gặp được một người phù hợp thì sao?


Hơn nữa, bọn họ cũng không phải kiểu ba mẹ gàn bướng ngu ngốc, không chịu thay đổi quan niệm, nếu Dụ Niệm Chi thật lòng không muốn, bọn họ cũng sẽ không trói người ném đến địa điểm xem mắt.
Dụ Niệm Chi đáp: "Dì biết rồi."


Cô ấy xua tay, nói: "Đây là lần đầu tiên nên dì không muốn làm bọn họ buồn lòng."
Lần tới, cô ấy chắc chắn sẽ từ chối.
Lý Duật ngước mắt nhìn Dụ Niệm Chi, nói: "Nếu không muốn bọn họ buồn lòng thì sao dì lại bảo cháu giả làm bạn trai? Dì không sợ bọn họ biết à?"


Dụ Niệm Chi phản bác, cô ấy liếc mắt nhìn Lý Duật, lạnh lùng hỏi: "Cháu đóng giả bao giờ?"
"..."


Nhắc đến đây, cô ấy bắt đầu nổi cáu: "Cháu mới tí tuổi mà đã sợ bạn gái tương lai giận? Bạn gái tương lai của cháu biết chuyện này à? Nếu con bé không biết thì có cần dì nói cho con bé biết không?"


Lý Duật nhếch mép mỉm cười, đang định nói chuyện thì người ra ngoài gọi điện thoại đã đi vào.
Dụ Niệm Chi không hề do dự, cô ấy vội nói: "Anh Trần, ngại quá, tôi và cháu ngoại còn có chút việc, buổi gặp mặt uống trà kết thúc ở đây nhé, nếu rảnh thì liên lạc."


Anh Trần được nhắc đến ngẩn cả người, anh ta cực kỳ áy náy nói: "Xin lỗi cô Dụ, hôm nay công ty tôi có việc gấp, lần sau tôi mời cô đi ăn nhé?"
Dụ Niệm Chi mỉm cười, phóng khoáng nói: "Không sao đâu."
Cô ấy chỉ về hướng cửa: "Vậy chúng tôi đi trước."


Anh Trần khựng lại, đang muốn giữ cô ấy nói thêm hai câu thì Dụ Niệm Chi đã túm lấy Lý Duật, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi quán trà.
Sau khi rời khỏi quán, hai người lên xe.
Dụ Niệm Chi liếc mắt nhìn người bên cạnh, hỏi: "Cháu muốn về nhà họ Ngu hay đi đâu?"
Lý Duật đáp: "Dì vội về lắm à?"


Dụ Niệm Chi: "Dì không vội, nhưng dì chuẩn bị đi dạo đâu đó một lúc."
Lý Duật nói: "Thế cháu đi cùng dì."
Dụ Niệm Chi nhướn mày, quay sát Lý Duật từ trên xuống dưới: "Nói đi, cháu đang ôm ý đồ xấu gì?"
Lý Duật bày ra vẻ mặt vô tội, nói: "Có sao?"


Dụ Niệm Chi khẽ hừ một tiếng, nói: "Thôi quên đi, dì lười hỏi cháu, về sau dì sẽ biết."
"..."
-
Vị trí quán trà cách nội thành hơi xa.
Dụ Niệm Chi không quen lái xe trong nội thành, lái xe còn phóng khoáng, hấp tấp hơn cả uống trà.


Cũng may tố chất tâm lý Lý Duật không kém lắm nên không bị kỹ thuật lái xe thần sầu của cô ấy dọa sợ.
Lúc xuống xe, Lý Duật nhiều nhất chỉ nghĩ, lát nữa về anh nên gọi xe thì tốt hơn.
Dụ Niệm Chi xuống xe, nhìn trung tâm thương mại trước mặt, nói: "Đi thôi, đi dạo với dì."


Lý Duật mặt không đổi sắc "dạ".
Hai người bắt đầu đi dạo từ tầng một, Dụ Niệm Chi mua đồ chưa bao giờ nhìn giá, thích là lấy.
Sau khi mua một đống đồ chẳng biết có dùng được hay không, Dụ Niệm Chi nhìn Lý Duật, nói: "Có lẽ dì nên mua cho cháu thêm mấy bộ quần áo, nhỉ?"


"... Không cần đâu." Lý Duật từ chối ý tốt của cô ấy: "Cháu có quần áo mặc rồi."
Dụ Niệm Chi: "Phải mua chứ. Năm sau cháu tốt nghiệp rồi, không thể ăn mặc quá xấu được."
Lý Duật bình tĩnh sửa lời cô ấy: "Sang năm sau nữa cháu mới tốt nghiệp."


"... Thì cũng từa tựa." Dụ Niệm Chi nhớ nhầm nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ: "Trái lại còn hơn một năm nữa."
Lý Duật không còn lời nào để nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người đi dạo, không xa vang lên âm thanh quen thuộc: "Lý Duật."


Hai người nghiêng đầu. Ngu Hạ hai mắt sáng ngời, vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng nhìn bọn họ: "Chị Niệm Chi, sao hai người ở đây?"
Thấy cô, Dụ Niệm Chi hiểu ngay.
Khó trách thằng nhóc này nói muốn đến đây đi dạo, cô ấy nên sớm nghĩ đến anh muốn ngẫu nhiên gặp mặt Ngu Hạ.


Trong lòng thì thầm khinh thường thằng cháu nhà mình nhưng ngoài mặt thì Dụ Niệm Chi cười ha ha, bước đến chào hỏi Ngu Thanh Quân: "Chị Thanh Quân, lâu lắm mới gặp chị."
Cô ấy giải thích: "Hai dì cháu em qua đây dạo một vòng, không ngờ hai người cũng ở đây."


Ngu Thanh Quân mỉm cười: "Bọn chị mới từ rạp chiếu phim đi ra."
Bà nhìn mấy túi đồ mà Lý Duật đang xách trong tay, hỏi: "Đi dạo sao rồi? Có muốn tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ một lát không? Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm luôn?"
Dụ Niệm Chi mỉm cười, đáp: "Được ạ."


Trời xui đất khiến, hai người biến thành bốn người đi dạo trung tâm thương mại.
Đoán được hai người lớn có chuyện muốn nói, Ngu Hạ tự giác túm Lý Duật đi, bảo anh cùng cô đi mua đồ dùng học tập.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Ngu Thanh Quân thoải mái cười: "Con bé này..."


Dụ Niệm Chi cười mặt mày cong cong: "Chị Thanh Quân, Tiểu Duật không gây thêm phiền phức gì cho chị chứ?"


Thật ra khi cô ấy còn ở Mỹ đã gọi điện thoại cho Ngu Thanh Quân, liên hệ qua lại để hỏi thăm tình hình của Lý Duật gần đây. Chẳng qua hai người đều quá bận nên mỗi lần gọi điện cũng chỉ nói nhanh dăm ba câu.
Ngu Thanh Quân đáp: "Không đâu."


Dụ Niệm Chi: "Vậy là tốt rồi, em vẫn luôn lo lắng với tính tình của thằng nhóc, chỉ sợ nó ở bên này không thích ứng được."
Cô ấy không ngờ được, Lý Duật chẳng những thích ứng được mà còn thích ứng rất tốt.


Ngu Thanh Quân biết ẩn ý của cô ấy, bà nói: "Tuy tính tình Tiểu Duật hơi lạnh lùng nhưng vẫn mềm lòng." Bà ấy cảm thán: "Điểm này của thằng bé rất giống chị gái em."
Dụ Niệm Chi hơi giật mình, cô ấy gật đầu, bùi ngùi nói: "Đúng vậy, từ nhỏ thằng bé đã thế, trong nóng ngoài lạnh."


Hai người trò chuyện tâm sự một lúc lâu, Ngu Thanh Quân hỏi dự định tương lai của Dụ Niệm Chi: "Em định quay về Mỹ à?"
"Em sẽ quay lại đó một chuyến." Dụ Niệm Chi thành thật đáp: "Nhưng trước khi qua đó, em muốn đến Hồng Kông một chuyến."
Ngu Thanh Quân ngẩn người: "Em đi cùng Tiểu Duật à?"


Dụ Niệm Chi: "Thằng bé không đi với em."
Ngu Thanh Quân gật đầu, không hỏi thêm.
Dụ Niệm Chi im lặng, cô ấy nhìn về phía Ngu Thanh Quân, nói: "Chị Thanh Quân, có một việc em muốn nhờ chị."
Ngu Thanh Quân nhìn cô ấy, nói: "Có việc gì em cứ nói thẳng ra đi."


Dụ Niệm Chi thở dài, hơi buồn rầu: "Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn. Chẳng qua em muốn nhờ chị khuyên nhủ Tiểu Duật giúp em, để thằng bé chuyển sang học ban khoa học tự nhiên."


Từ bé Lý Duật đã thích thiên văn và vật lý. Ở phương diện này, anh đã bỏ ra không ít tâm huyết, Dụ Niệm Chi không hy vọng anh vì phân cao thấp với ba mình mà từ bỏ thứ anh thích nhất.


Tuy nói ban xã hội cũng rất tốt, tương lai cũng có nhiều ngành học chuyên nghiệp tốt để lựa chọn, nhưng cô ấy hiểu Lý Duật, cô ấy biết Lý Duật thích nhất là thứ gì, mục tiêu của anh, trường học, chuyên ngành, thậm chí tương lai làm nghề gì.


Ngu Thanh Quân khựng lại, bà im lặng vài giây rồi hỏi: "Vấn đề này chị vẫn luôn muốn hỏi Tiểu Duật nhưng sợ thằng bé không muốn nói."


Ngày đầu tiên Lý Duật chuyển đến trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm, Ngu Thanh Quân đã nhận được cuộc gọi từ giáo viên ở trường học cũ, người đó là một người bạn của bà. Lúc bà làm thủ tục chuyển trường cho Lý Duật, bà đã sắp xếp cho anh vào ban khoa học tự nhiên, nhưng khi Lý Duật đến báo danh đã nói bản thân anh muốn học ban xã hội.


Ngu Thanh Quân không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể tùy anh.
Đến tận bây giờ, Ngu Thanh Quân vẫn không biết lý do vì sao rõ ràng Lý Duật rất thích học khoa học tự nhiên nhưng lại kiên quyết lựa chọn khoa học xã hội.


Đúng lúc Dụ Niệm Chi nhắc đến, bà không khỏi tò mò: "Em có biết lý do vì sao thằng bé học xã hội không?"
Dụ Niệm Chi đau đầu, đáp: "Nguyên nhân cụ thể thì em không rõ, em đoán thằng bé cãi nhau với ba nó, cho nên cố tình giằng co, phân cao thấp với ba nó."


Ngu Thanh Quân nhíu chặt mày, dịu giọng nói: "Tiểu Duật trông không giống một đứa nhóc ngây thơ đến thế."
Dụ Niệm Chi: "Thằng bé khi ở trước mặt ba nó đều ngây thơ như thế đấy. Đến giờ nó còn..."
Nói được nửa câu, cô ấy im lặng.


Ngu Thanh Quân biết cô ấy ám chỉ điều gì, bà thở dài một hơi.
Sau khi im lặng một lúc, bà đồng ý: "Chị sẽ tìm lúc nào đó thích hợp rồi hỏi thằng bé."
Dụ Niệm Chi mỉm cười, chân thành nói: "Em cảm ơn chị trước, chị Thanh Quân."


Ngu Thanh Quân: "Chị đã theo dõi Tiểu Duật từ lúc thằng bé chào đời."
Tuy trước đây bà ấy không có nhiều liên hệ với Lý Duật lắm nhưng bà ấy hoàn toàn xem Lý Duật như con ruột của mình, đối xử với anh như con trai mình.
-


Ngu Hạ và Lý Duật không biết hai người đang nói về vấn đề gì nhưng nếu không đoán nhầm thì trọng tâm câu chuyện là hai người bọn họ.


Trước đến nay Ngu Hạ không bao giờ để tâm đ ến những chuyện đó. Trong tầng một trung tâm thương mại có một gian văn phòng phẩm cực kỳ lớn, có đầy đủ đồ dùng.
Cuối tuần nên trong cửa hàng khá đông người.


Vừa đi vào trong, hai mắt Ngu Hạ lập tức phát sáng: "Cái bút này đáng yêu không?" Cô hỏi Lý Duật.
Lý Duật nhìn chú vịt con trên nắp bút, gật đầu: "Trông không tệ lắm."
Mặt mày Ngu Hạ cong cong, cô bỏ nó vào tay anh: "Vậy tôi đi mua thêm mấy cái."
"..."






Truyện liên quan