Chương 54

Ngu Hạ khẽ cử động ngón tay, thành thật nói: “Chưa ngủ.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, cuộc gọi của Lý Duật lập tức hiện lên.
Ngu Hạ bắt máy: “Sao cậu còn gọi điện cho tôi?”


Giọng nói của Lý Duật vào ban đêm còn dịu dàng hơn ban ngày. Anh đáp lại và chậm rãi nói: “Không ngủ được, chúng ta trò chuyện nhé?”
Ngu Hạ hơi ngạc nhiên, nghĩ rằng có lẽ vì đến ngày giỗ của mẹ nên tâm trạng anh không được tốt nên cũng đồng ý ngay: “Cậu muốn nói chuyện gì?”


Lý Duật: “... Cậu muốn nói cái gì?”
“Nói gì cũng được.” Ngu Hạ biết Lý Duật không phải người giỏi tìm chủ đề, cô định tìm một vài chuyện gì đó để phân tán sự chú ý của anh: “Lý Duật, tôi nghe người khác nói rằng pháo hoa ở cảng Victoria rất đẹp, cậu từng xem chưa?”


Lý Duật ừ một tiếng: “Hồi bé từng xem.”
Ngu Hạ: “Sau này lớn không đi nữa hả?”
Lý Duật: “Không đi nữa.”
Ngu Hạ à một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu là tôi thì chắc chắn là lần nào cũng sẽ đi xem.”
Cô thích tham gia những nơi đông người.


Khóe môi Lý Duật hơi cong lên: “Thế thì lần sau có thể đi xem.”
Ngu Hạ bắt đầu thấy hơi buồn ngủ, cô nhắm mặt lại rồi mơ màng nói: “Tuyệt quá.”
Mấy giây yên lặng, cô lại nghĩ ra gì đó rồi hỏi anh: “Tôi từng xem trên mạng nói rằng đu quay ở khu trung tâm khá là vui, giá cả cũng rất cao.”


Lý Duật cười nhẹ: “Muốn ngồi đu quay à?”
“Một chút.” Ngu Hạ thành thật trả lời: “Tôi muốn đi trải nghiệm thử xem, cậu từng ngồi chưa?”
Lý Duật nhớ lại: “Lần trước tôi đến đó chắc là từ lúc còn học cấp hai.”
Ngu Hạ ngạc nhiên: “Đi với bạn học hả?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn


available on google playdownload on app store


Lý Duật: “Ừm.”
Nghe thấy Ngu Hạ hơi chán nản: “Được rồi.”
Lý Duật giả vờ như không nghe thấy sự thất vọng của cô, anh hỏi từng chút một: “Trừ ngồi đu quay với xem bắn pháo hoa ra thì cậu còn muốn đi đâu nữa không?”
Ngu Hạ: “Disneyland.”
Lý Duật: “Đi đâu nữa.”


Ngu Hạ mơ màng, nghĩ tới gì nói cái đó, cô nhắc tới cả mấy danh lam thắng cảnh rồi cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu mà ngay cả chính mình cũng không nghe rõ: “Tôi muốn đến thăm nơi cậu ở trước đây nhất.”
Cô muốn biết về quá khứ của Lý Duật và cuộc sống trước đây của anh.


Mọi thứ trước khi họ biết nhau.
Bên kia không có âm thanh, Lý Duật gọi Ngu Hạ hai lần, chỉ có thể nghe được tiếng thở đều đặn.
Anh mỉm cười một mình, nhìn đồng hồ và nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Hy vọng cậu sẽ ngủ ngon trong đêm đầu tiên ở đây.


Sáng hôm sau, Lý Duật rời giường từ sớm và đi cùng Lý Cảnh Sơn ra nghĩa trang.
Đến nghĩa trang, Lý Cảnh Sơn ngắm nhìn bức ảnh trên bia mộ rồi lặng lẽ mỉm cười: “Anh tới thăm em đây.”
Người trên bia mộ mỉm cười rất dịu dàng.


Lý Duật đặt bó hoa trong tay xuống rồi gọi một tiếng “Mẹ.” Từ nhỏ đến lớn, số lần mà Lý Duật gọi bà Dụ là mẹ ngày càng ít. Khi còn bé chưa hiểu chuyện thì anh vẫn sẽ gọi, nhưng sau khi gọi thì lại bị người giúp việc, quản gia và người lớn dạy rằng nên gọi bà Dụ là phu nhân*, không phải là mẹ.


*Bản gốc là mẫu thân nhưng tuy nhiên bối cảnh hiện đại không thích hợp sử dụng từ này nên người dịch đổi thành "phu nhân" với nghĩa trang trọng tương đương.
Bà Dụ là phu nhân nhà họ Lý, không đơn thuần là mẹ của anh.


Lớn lên một chút, thật sự là Lý Duật cũng khá ít khi gọi “mẹ”, anh cứ cảm thấy như vậy quá thân thiết.
Sau này muốn gọi thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Nghe thấy anh gọi như thế, Lý Cảnh Sơn cũng không nói gì.


Ông ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người trên bia mộ, khi Lý Duật nói rằng anh đi một vòng xung quanh thì ông mới trầm giọng đáp lại.
Sau khi anh đi, Lý Cảnh Sơn ngồi xuống, hiếm hoi bộc lộ cảm xúc của mình và cùng nói chuyện với người trên bia mộ.
Một lúc lâu sau Lý Duật mới quay lại.


Lý Cảnh Sơn biết anh muốn nói chuyện với mẹ nên tự giác tránh đi xa một chút: “Con cứ tâm sự với mẹ chuyện ở Bắc Kinh đi, ba đợi con dưới kia.”
Lý Duật gật đầu.
Trò chuyện với bà Dụ một lúc lâu, Lý Duật mới rời khỏi nghĩa trang.


Lý Cảnh Sơn vẫn chưa đi, thấy anh đến gần mới lên tiếng: “Dẫn Ngu Hạ đi chơi ở Hồng Kông chỗ nào vui nhé, ba không về nữa đâu.”
Lý Duật nhìn ông: “Ba về công ty à?”
Lý Cảnh Sơn: “Không phải.”
Lý Duật gật đầu, cũng không hỏi rốt cuộc ông muốn đi đâu.


Ngày này hàng năm đều rất khó để liên lạc với Lý Cảnh Sơn. Anh không hỏi nhiều mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: “Ba uống ít rượu thôi.”
“...”

Khi Lý Duật về đến nhà, Ngu Hạ vẫn chưa dậy.
Anh trở về phòng thay quần áo khác rồi xuống nhà chờ cô.


Sau khi Ngu Hạ tỉnh dậy, hai người cùng nhau ăn sáng xong Lý Duật mới dẫn cô ra ngoài.
Chú Lâm lái xe cho hai người, bầu không khí trong xe hôm nay nhộn nhịp hơn hôm qua nhiều.
Nhưng Lý Duật không nói gì mấy.
Ngu Hạ biết tâm trạng anh không mấy vui vẻ nên cố hết sức để nói anh nghe những câu chuyện thú vị.


Vào đến trung tâm thành phố, Lý Duật dẫn cô tới một nhà hàng.
Nhà hàng này trước đấy Ngu Hạ lướt thấy trên mạng và được biết rằng nó rất ngon, nhưng nếu muốn ăn thì phải đặt chỗ rất lâu.
Cô không ngờ Lý Duật lại đưa thẳng cô tới đây.


Trên đường phố ngập tràn các món đồ mang không khí Giáng sinh.
Ăn cơm xong, Lý Duật vốn định dẫn Ngu Hạ tới Disneyland nhưng buổi tối anh lại có những sắp xếp khác. Bọn họ đi tới Disneyland song không chơi được quá lâu bởi vì ngày lễ nên số lượng người tới chơi rất đông.


Sau khi đã hỏi ý Ngu Hạ, Lý Duật dẫn cô tới một con phố cá vàng mà cô muốn check-in.
Lý Duật chưa bao giờ đến con phố đó, cuộc sống ở đó quá phong phú và hoàn toàn khác với cuộc sống trước đây của anh.
Tháng mười hai ở Hồng Kông, gió hơi lớn nhưng không quá lạnh lẽo.


Hai người đi dạo trên đường giống như hầu hết những người khác.
Tới phố cá vàng vào ban ngày, cảm giác chụp ảnh không được đẹp như khi Ngu Hạ thấy trên mạng.
Cô đi dạo một vòng rồi quay lại hỏi Lý Duật: “Tôi mua một con cá vàng được không?”
Lý Duật: “Được chứ.”


Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Duật mua cho cô một con cá vàng, Ngu Hạ đưa cho anh rồi cười dịu dàng: “Cho cậu đấy.”
Lý Duật ngước nhìn: “Cho tôi?”
“Đúng thế.” Ngu Hạ hỏi: “Cậu không muốn sao?”
Lý Duật cụp mắt nhìn túi cá vàng trong suốt rồi đưa tay nhận: “Muốn.”


“Không biết là nuôi được bao lâu nhỉ?” Ngu Hạ chờ anh nhận rồi mới hỏi: “Tuổi thọ của cá vàng có dài không?”
Lý Duật hiểu ý cô, cô đưa cá vàng cho anh là để an ủi.
Anh cầm theo túi cá vàng rồi nhìn cô nói: “Cậu mong là bao lâu thì tuổi thọ nó có thể tới chừng ấy.”


Từ phố cá vàng ra ngoài, Lý Duật dẫn theo Ngu Hạ đến những con đường dài, chật hẹp và đông đúc của Hồng Kông.
Tay hai người chỉ đụng nhau nhưng vì sợ Ngu Hạ đi lạc nên Lý Duật bỗng dừng bước, hỏi cô: “Cậu muốn nắm tay không?”


Ngu Hạ nhìn đôi mắt đen láy đối diện cô, cảm thấy anh như đang cố ý.
Nhưng mà, cô không từ chối được sự cố ý này: “Muốn.”
Cô đưa tay cho Lý Duật nắm.
Lý Duật nắm rất chặt, luôn siết chặt tay cô trong tay mình.


Ngày lễ Giáng sinh này Ngu Hạ và Lý Duật đã dành cả nửa ngày trời để đi dạo ở một thành phố vô cùng lạ lẫm nhưng lại rất đáng tò mò với cô.
Đến chạng vạng tối, hai người lên xe, Lý Duật nói sẽ dẫn cô đi ngắm ngôi sao.


Ngu Hạ cứ nghĩ rằng Lý Duật nói ngắm sao là lên đ ỉnh núi hoặc nhìn từ những nơi khác gần đó, cũng có thể là đài thiên văn.
Nhưng cô đã nhầm.
Cho đến khi lên thuyền, Ngu Hạ vẫn còn ngơ ngác: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”


Cô không ngờ rằng khi Lý Duật nói sẽ đưa cô đi ngắm sao thì lại là ra biển ngắm sao.
Lý Duật mỉm cười nói: “Đi ra đảo.”
Anh quan sát vẻ mặt Ngu Hạ, nhẹ giọng hỏi: “Cậu sợ à?”
"Sợ cái gì chứ?" Ngu Hạ theo bản năng hỏi: "Chẳng lẽ cậu định bán tôi?"


Lông mày Lý Duật hơi nhướng lên: “Không có chuyện đó đâu.”
Anh cụp mắt nhìn cô, gió biển thổi tóc cô xõa xuống vai và trên mặt, giọng nói anh rất nhẹ nhàng: “Không nỡ.”
Tiếng tàu vang lên, Ngu Hạ không nghe rõ anh nói gì: “Cậu nói gì cơ?”


Lý Duật nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, giơ tay vỗ nhẹ trán cô: "Không có gì."
Ngu Hạ: “...”
Ngồi trên thuyền một lúc, Ngu Hạ và Lý Duật xuống thuyền.
Bầu trời hoàn toàn tối đen, mặt biển gợn sóng. Ngu Hạ được Lý Duật kéo lên, lên trên bờ, cô mới nhớ ra hỏi anh nơi này là đâu.


Lý Duật: “Nơi chúng ta ngắm sao đêm nay.”
Nghe thấy đáp án đó, Ngu Hạ thật sự rất muốn đánh anh.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cô đã bị dời đi: “Ngắm sao đêm nay? Ý của cậu là, đêm nay chúng ta không về sao?”
Lý Duật: “Nếu cậu muốn về thì chúng ta có thể đi về.”


“Không phải.” Ngu Hạ giật mình: “Chỗ này ngủ được không?”
Lý Duật bật cười: “Chú Lâm đã chuẩn bị đồ dã ngoại ngoài trời rồi.”
Ánh mắt Ngu Hạ sáng lên, tò mò hỏi anh: “Thật sao? Vậy tối nay chúng ta không về nữa, dù sao thì ngôi sao cũng chưa xuất hiện sớm như vậy đâu nhỉ.”


Lý Duật mỉm cười: “Nghe lời cậu.”
Đồ dã ngoại ngoài trời đã được chú Lâm và vệ sĩ sắp xếp, Ngu Hạ và Lý Duật hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Khi màn đêm buông xuống, hai người ngồi trên bờ và có thể nghe thấy tiếng tàu cao tốc, tàu thủy khởi hành từ xa.


Màn đêm rất đẹp và cũng rất dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên cô đón lễ Giáng sinh ở Hồng Kông.


Ngu Hạ không ngồi đu quay, cũng không ngắm pháo hoa ở cảng Victoria, và cũng chẳng cảm nhận được bầu không khí Giáng sinh ở những danh lam thắng cảnh nổi tiếng. Cô và Lý Duật ngồi trên đảo, nghe thanh âm của sóng biển, nhìn bầu trời đêm từ từ xuất hiện và những ngôi sao dần tiến vào trong mắt họ.


Đêm nay cũng như những năm trước, Lý Duật đăng ảnh bầu trời đầy sao mà anh chụp được.
Không ai để ý rằng ở góc ảnh của anh có một mái tóc dài ẩn hiện trong màn đêm. Đây là lần đầu tiên Ngu Hạ xuất hiện trong vòng bạn bè của Lý Duật, mặc dù chi tiết này không nhiều người biết.


Nhưng Ngu Hạ đã nhìn thấy.
Mà Lý Duật cũng biết cô đã thấy.
Hai người ngầm hiểu ý nhau.

Sau lễ Giáng sinh, Ngu Hạ và Lý Duật trở lại Bắc Kinh để tiếp tục đi học.


Nếu không phải cô vô tình nhấp vào vòng bạn bè của Lý Duật và lướt tới những bức ảnh trên trang của anh thì Ngu Hạ sẽ cảm thấy việc mình đi tới Hồng Kông, thậm chí là ra khơi vào ban đêm, ngắm sao trên đảo chỉ là ảo giác của cô.


Trở lại trường học, nhịp sinh hoạt của Ngu Hạ và Lý Duật lại tiếp diễn như cũ.
Việc học ngày càng áp lực hơn trước, qua lễ Tết Nguyên Đán, tới gần ngày thi cuối kỳ bầu không khí học tập lại càng căng thẳng hơn bao giờ hết.


Hàng ngày Ngu Hạ đều tìm Lý Duật dạy thêm cho cô, chỉ vì muốn bản thân có thể vào phòng thi thứ hai cho kỳ thi tiếp theo.
Thấy cô ngày càng gầy đi, dì Dương mỗi ngày đều nấu canh cho hai người theo nhiều cách khác nhau để bổ sung dinh dưỡng.
Cuối tháng Giêng, kỳ thi cuối kỳ đã đến.


Kỳ thi kéo dài trong ba ngày, Ngu Hạ ngồi trong phòng thi, lần này cô còn cẩn thận chăm chú hơn mọi lần rất nhiều. Cô muốn thi tốt một chút để kéo gần khoảng cách với Lý Duật hơn.
Trước đây cô đã từng hỏi Lý Duật, anh muốn thi vào trường đại học nào.


Song Lý Duật không trả lời cô, anh chỉ hỏi là cô có thể thi ở đâu.
Ngu Hạ không muốn vì cô mà anh phải lùi lại lựa chọn khác, cô cảm thấy Lý Duật nên tới ngôi trường tốt đẹp nhất.
Tương tự như vậy, cô sẽ học tập chăm chỉ để được vào trường tốt nhất mà Lý Duật sẽ theo học.


Nhưng những lời này cô không hề nói với Lý Duật. Cô không muốn tạo gánh nặng cho ai, cũng không muốn họ phải căng thẳng vì mình, cô làm vậy chỉ vì cô muốn mà thôi.
Thay đổi vì người mình thích, Ngu Hạ cảm thấy mình khá ngầu.


Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, Ngu Hạ và Lý Duật ăn cơm xong bèn trở về phòng đi ngủ.
Sáng hôm sau, Ngu Hạ ngủ tới mười giờ mới tỉnh lại.


Trong điện thoại có không ít thông báo, có của Lý Duật mà có cả của nhóm Thẩm Nhạc Tranh. Vừa mới thi xong đã được nghỉ đông nên ai cũng muốn được thư giãn vài ngày.
Thẩm Nhạc Tranh rủ Ngu Hạ và Lý Duật ra ngoài chơi, nói là đi thư giãn đã đừng nghĩ tới những chuyện khác.


Bọn họ phải biết quý trọng kỳ nghỉ đông trọn vẹn cuối cùng này, thời gian nghỉ đông của lớp mười hai chỉ có mười ngày thôi.
Ngu Hạ trả lời tin nhắn của Thẩm Nhạc Tranh rồi mới trả lời Lý Duật: [Cậu ở phòng hay dưới nhà đó?]
L: [Ở phòng.]
Hạ Liễu Hạ Thiên: [Tranh Tranh muốn rủ bọn mình ra ngoài chơi.]


L: [Đi đâu vậy?]
Hạ Liễu Hạ Thiên: [Tôi cũng không biết, còn chưa hỏi nữa, cậu có đi không?]
Lý Duật trả lời rất rõ ràng: [Cậu muốn đi thì bọn mình sẽ đi.]
Ngu Hạ đi, Lý Duật sẽ đi.






Truyện liên quan