Chương 61
Đời người luôn có một vài điều tiếc nuối.
Trước năm lớp mười hai, cuối cùng thì Ngu Hạ cũng không thể gặp Lý Duật trong cùng một phòng thi. Trong kỳ thi hàng tháng cuối cùng của năm lớp mười một, cô vẫn không thể vào phòng thi thứ nhất.
Sau năm lớp mười một, ban xã hội của nhóm Ngu Hạ đã có danh sách phòng thi riêng của mình, ban tự nhiên cũng vậy.
Vì vậy, cho dù thành tích của cô có thể chạm vào ngưỡng cửa của phòng thi thứ nhất đi chăng nữa thì cô vẫn không thể nào gặp Lý Duật trong phòng thi được. Cũng may là cô cũng không quá ám ảnh với việc này, chỉ cần điểm số khi thi đại học không chênh lệch quá lớn là được, những việc khác cô cũng nhìn thoáng hơn.
Kỳ nghỉ hè năm nay, học sinh lớp mười hai có một kỳ nghỉ kéo dài một tháng không dài cũng không ngắn.
Trong một tháng này, Ngu Hạ không đi bất kì nơi nào, cô chỉ ở lì trong nhà ôn bài, đọc sách và làm bài tập. Còn Lý Duật thì đã quay về Hồng Kông mấy ngày và sẽ sớm quay về.
Tầng ba là nơi yên tĩnh nhất trong nhà họ Ngu, đồng thời cũng là nơi có ít người đi lại nhất.
Ngu Thanh Quân sợ làm phiền hai người nên nếu không có chuyện gì cần thiết thì bà sẽ không đi lên tầng ba. Ngu Hạ và Lý Duật đều thích sự yên tĩnh này, ngoại trừ việc ăn cơm và ngủ thì phần lớn thời gian cô đều ở phòng Lý Duật để học bài cùng anh.
Tất nhiên là đôi khi, Ngu Hạ cũng không nghiêm túc như vậy.
Con người luôn có giai đoạn chán nản, giai đoạn chán nản của Ngu Hạ đến khá muộn, nó đến khi kỳ nghỉ đông năm nay đang đến gần.
Sáng tinh mơ, Bắc Kinh có tuyết rơi.
Con đường đến trường phủ đầy tuyết trắng xóa, chú Trần lái xe rất chậm. Hai người xuống xe rồi cùng nhau đi bộ vào trường học, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Ngu Hạ lạnh đến mức cả người đều run lẩy bẩy.
Lý Duật cụp mắt, nhìn quần áo trên người cô, cau mày hỏi: “Em thấy lạnh sao?”
Ngu Hạ đáp lại một tiếng vâng rồi khụt khịt mũi: “Lý Duật.”
“Hả?” Lý Duật nheo mắt lại, lấy một chiếc máy sưởi ấm tay từ trong túi mình ra rồi nhét vào túi áo cô: “Em dùng cái này sưởi ấm một chút đi.”
Ngu Hạ hơi sửng sốt: “Em cũng có mà.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Duật vẫn điềm tĩnh như bình thường: “Hai cái thì sẽ ấm hơn một chút.”
Ngu Hạ không đáp, cô nhét lại một cái trong đó vào túi áo anh: “Em không cần.”
Cô sợ Lý Duật bị lạnh.
Lúc Ngu Hạ nhét máy sưởi ấm tay lại thì vô tình chạm vào cổ tay của Lý Duật.
Lý Duật hơi khựng lại, nhìn thấy những ngón tay bị lạnh đến mức đỏ bừng của cô, ấn đường hơi nhúc nhích. Anh nhẹ nhàng giơ tay lên, nhéo ngón tay cô một cái, giọng hơi trầm xuống: “Sao lại lạnh thế này?”
Ngu Hạ: “Mỗi khi đến mùa đông là em đều như vậy.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mờ mịt, cảm thấy hơi nhàm chán: “Lý Duật, còn lâu quá.”
Lý Duật ngẩn người: “Em muốn tốt nghiệp à?”
“Muốn.” Ngu Hạ thật thà nói: “Nhưng cũng không phải là em muốn tốt nghiệp, chỉ là em cảm thấy dường như việc học không hề có ý nghĩa gì.”
Lý Duật hiểu ý cô, anh nghĩ ngợi vài giây, dịu giọng nói: “Vậy em hãy thả lỏng bản thân mình một chút đi, ngày mai là cuối tuần rồi, em có muốn ra ngoài chơi không?”
Đôi mắt Ngu Hạ sáng lên nhưng lại lập tức tối đi, cô khẽ lắc đầu: “Thôi đi, bây giờ mà ra ngoài chơi thì thật là quá đáng.”
Cô buồn bã nói: “Em không xứng được chơi.”
Lý Duật không hề đồng tình với lời này: “Chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Ngu Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của anh, đáy lòng bắt đầu dao động: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Lý Duật nhéo ngón tay cô một cái, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Lúc nghỉ ngơi thì em suy nghĩ thử xem mình có muốn đến nơi nào không.”
Anh nói với Ngu Hạ: “Đợi khi nào em nghĩ ra rồi thì nói cho anh biết, ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Ngu Hạ không lên tiếng.
Lý Duật kéo cô đi về phía tòa nhà dạy học, trên nền tuyết vẫn còn để lại hai dấu chân một lớn một nhỏ của hai người, trông vừa hài hước vừa hài hòa.
Khi đi đến cửa lớp 2 ban xã hội, Lý Duật nhìn Ngu Hạ bước vào lớp, chào những người bạn khá thân thiết khác rồi mới quay về ban tự nhiên.
Vừa đến nơi, mấy người bạn cùng lớp ở bàn bên cạnh lập tức quay đầu lại nhìn anh, trêu chọc: “Anh Duật, đưa Ngu Hạ đến lớp rồi đấy à?”
90% học sinh trong trường đều biết chuyện ngày nào Lý Duật cũng đưa Ngu Hạ đến lớp học.
Mà bạn học cùng lớp như bọn họ lại càng hiểu rõ hơn một điều là kể từ ngày Lý Duật chuyển đến ban tự nhiên, ngày nào anh cũng đưa Ngu Hạ đến ban xã hội trước rồi mới quay về ban tự nhiên.
Lúc đầu, mọi người còn tưởng rằng Lý Duật quen đến ban xã hội rồi nên đi nhầm. Dần dà bọn họ mới biết được thì ra anh đặc biệt đến đó để tiễn Ngu Hạ, chỉ vì để hai người có thể ở cùng nhau lâu hơn một chút, một chút thôi cũng được.
Dần dần, mọi người cũng không nhịn được bắt đầu chế nhạo anh.
Nhưng Lý Duật là loại người không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của người khác. Anh cũng không hề cảm thấy việc mình đưa Ngu Hạ đến ban xã hội thì có gì đáng để trêu chọc.
Lý Duật không quan tâm đ ến lời chế nhạo của bọn họ, liếc nhìn Tống Tri Hành đang cầm đầu: “Thì sao? Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Tống Tri Hành: “Chúng tôi còn có thể tìm cậu vì chuyện gì được chứ, có một câu hỏi không biết làm.”
Cậu ấy lấy ra một tờ bài thi vật lý: “Nghe nói đây là đề thi, tôi đã giải thử một chút nhưng không làm được, cậu xem thử xem?”
Thật ra lúc ban đầu học sinh của ban thực nghiệm tự nhiên không có quá nhiều hy vọng đối với một người chuyển đến giữa chừng như Lý Duật, thậm chí bọn họ còn mang một chút thành kiến và kiêu ngạo với anh, họ cho rằng anh quá ngạo mạn nên mới chuyển đến học tự nhiên vào học kỳ hai của năm lớp mười một, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng mình là thiên tài sao.
Sau một thời gian ngắn, trong lớp đã không còn loại thành kiến này nữa.
Bởi vì Lý Duật thật sự gánh được hai chữ thiên tài này. Kể từ đó về sau, cho dù là bạn cùng lớp nam hay nữ, chỉ cần gặp phải câu hỏi mà mình không giải được hay gặp phải khó khăn gì thì đều tìm đến Lý Duật.
Lý Duật đặt cặp sách xuống, ừ một tiếng: “Tôi uống chút nước rồi xem thử.”
Tống Tri Hành: “Được.”
Một lát sau, Lý Duật cầm lấy tờ đề thi có câu hỏi đó xem một chút rồi lấy một cây bút và tờ giấy từ trong hộc bàn ra, bắt đầu tính toán từng bước.
Trước khi tiếng chuông vào học vang lên, Lý Duật đã giải xong câu hỏi đó.
“Câu hỏi này có nhiều loại đáp án khác nhau.” Lý Duật nhìn Tống Tri Hành: “Cậu lấy được đề thi này ở đâu vậy?”
Tống Tri Hành: “Giáo viên ở trường trung học cơ sở số 1 đưa cho tôi. Mọi người đều nói rằng đề này rất khó nên tôi xin một bản để xem thử.”
Lý Duật khẽ gật đầu, nhìn mấy người bạn cùng lớp ở xung quanh đang chăm chú xem từng bước trong lời giải, đưa ra suy đoán: “Hẳn là thi đại học sẽ không có loại câu hỏi có nhiều đáp án như vậy đâu.”
Như vậy thì quá dễ gây tranh cãi, cũng rất thử thách thí sinh.
Độ khó của kỳ thi tuyển sinh vào đại học cũng không cao đến vậy.
Nghe vậy, các học sinh khác đều nhìn về phía anh: “Thật sao?”
Lý Duật: “Ừ.”
“Vậy là được rồi.” Một người khác thở phào nhẹ nhõm: “Nói thật là nếu kỳ thi đại học thật sự có độ khó cao như vậy thì tôi nghĩ rằng kết quả của mình sẽ nát bét mất.”
Một bạn cùng lớp khác cũng phụ họa: “Tôi cũng vậy.”
Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người đều trở về vị trí của mình.
Lý Duật mang sách vở ra, nhân lúc Phùng Quang Lượng không để ý, anh lấy điện thoại di động trong hộc bàn ra.
Sau khi chuyển đến ban tự nhiên, Tống Tri Hành trở thành bạn cùng bàn với Lý Duật. Cậu ấy vô tình quay đầu sang, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng anh đang lén lút bấm điện thoại này, cậu ấy khẽ nhướng mày, sáp lại gần anh nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cậu gặp phải chuyện gì à?”
Kể từ khi Lý Duật bước vào lớp học, Tống Tri Hành đã mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của anh không đúng lắm nhưng vừa rồi xung quanh anh có nhiều bạn cùng lớp nên cậu ấy cũng không tiện hỏi nhiều.
Nghe vậy, Lý Duật liếc nhìn cậu ấy: “Trông rất rõ sao?”
Tống Tri Hành: “Một chút.”
Lý Duật mỉm cười, ấn tắt màn hình điện thoại di động: “Cậu có biết ở Bắc Kinh có nơi nào khá thoải mái không? Thích hợp để đi vào ngày cuối tuần.”
Tống Tri Hành hơi sửng sốt: “Cuối tuần này cậu muốn ra ngoài chơi sao?”
Lý Duật: “Tôi định vậy.”
“Cậu đi cùng với Ngu Hạ à?” Tống Tri Hành tiếp tục đoán.
Lý Duật: “Còn chưa chắc chắn.”
Anh không biết Ngu Hạ có muốn gọi nhóm Thẩm Nhạc Tranh đi cùng hay không.
Tống Tri Hành hiểu ra, cậu ấy hồi tưởng lại một chút: “Hẳn là Ngu Hạ đã từng đến những nơi thú vị ở Bắc Kinh rồi chứ?”
Nói đến đây, cậu ấy nghi hoặc hỏi: “Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, sao các cậu không đợi đến kỳ nghỉ đông rồi hãy ra ngoài chơi?”
Lý Duật không trả lời.
Ngay lúc anh im lặng thì Phùng Quang Lượng nhìn sang, nhắc nhở Tống Tri Hành: “Tập trung học đi.”
Tống Tri Hành: “...”
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Tống Tri Hành liếc Lý Duật: “Ban nãy cậu muốn nói cái gì?”
Lý Duật nhìn cậu ấy, hỏi: “Cậu phải đối mặt với áp lực rất lớn sao?”
“?”
Ban đầu Tống Tri Hành không hiểu lời của Lý Duật có ý gì, một lát sau mới hiểu ra, cậu ấy mỉm cười cay đắng, nói: “Trước khi cậu chuyển đến trường của chúng tôi, tôi thật sự không có áp lực gì cả.”
Trước khi Lý Duật chuyển đến trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm, Tống Tri Hành và một người bạn cùng lớp khác thay phiên nhau đứng đầu lớp. Sau khi Lý Duật chuyển đến, cậu ấy và người bạn cùng lớp đó chỉ có thể tranh nhau vị trí thứ hai của lớp.
Vậy thì cũng thôi đi, Tống Tri Hành không phải là người xem trọng thứ hạng đến vậy nhưng điều làm cậu ấy tự cảm thấy xấu hổ vì sự kém cỏi của bản thân mình chính là thành tích đứng đầu lớp của Lý Duật lần nào cũng cao hơn hạng nhì như cậu ấy hơn hai mươi điểm, việc này thật sự hơi đả kích người khác.
Cũng may là Tống Tri Hành không phải là một người nhỏ mọn, từ trước đến nay người nào tài giỏi thì cậu ấy sẽ hòa nhập với người đó. Lý Duật mạnh như vậy thì cậu ấy sẽ giữ mối quan hệ tốt với Lý Duật, để bản thân mình cũng mạnh hơn một chút.
Nghe vậy, Lý Duật nhướng mày: “Vậy cậu vẫn nên có áp lực thì tốt hơn.”
Như vậy sẽ dễ tiến bộ hơn.
Tống Tri Hành liếc anh một cái: “Cũng chỉ có một mình cậu nói lời này mới không bị đánh.”
Lý Duật mỉm cười.
Tống Tri Hành nghe anh nhắc đến chuyện này, cuối cùng cũng hiểu ra sự bất thường của anh đến từ đâu. Cậu ấy suy nghĩ một lát, do dự hỏi: “Trạng thái tâm lý của Ngu Hạ không ổn sao?”
Học sinh cấp ba, đặc biệt là học sinh lớp mười hai, thường có học sinh phải đối mặt với áp lực quá lớn nên xảy ra vấn đề ở mọi mặt.
Tống Tri Hành nhớ mang máng rằng lúc bọn họ học lớp mười còn gặp phải chuyện một đàn anh học lớp mười hai muốn nhảy lầu. Sau đó, mặc dù anh ấy đã được cứu nhưng lại gặp phải vấn đề về tinh thần. Đàn anh đó chẳng những không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mà còn phải bỏ học.
Bây giờ bọn họ đều ở vị trí này, thật ra thì cũng có một vài học sinh quá căng thẳng, áp lực đến từ chính bản thân mình, từ thầy cô, phụ huynh, bạn cùng lớp chồng chất, chuyện gặp phải vấn đề về mặt cảm xúc cũng khá bình thường.
Nhưng mà Tống Tri Hành không ngờ Ngu Hạ cũng gặp phải.
Lý Duật ừ một tiếng: “Cũng không có vấn đề gì, chỉ là cô ấy cảm thấy không được vui mà thôi.”
Tống Tri Hành im lặng một lát: “Vậy thì thật sự có thể ra ngoài một chuyến.”
Cậu ấy vỗ vai Lý Duật một cái, cười nói: “Cậu chờ một chút, tôi đi hỏi thử mấy người bạn thích đi chơi xem.”
Lý Duật: “Cảm ơn cậu.”
Tống Tri Hành liếc anh một cái: “Không có gì.”
Nhưng mà cuối tuần này, Ngu Hạ và Lý Duật vẫn không thể nào ra ngoài chơi được.
Còn hơn nửa tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ. Ngu Hạ không muốn ra ngoài, Lý Duật cũng không thể ép buộc cô ra ngoài được. Nhưng mà cảm xúc của Ngu Hạ vẫn không ổn định nên Lý Duật càng quan tâm cô hơn ngày thường một chút.
…
Kỳ thi cuối kỳ của lớp mười hai đã đến.
Lần này Ngu Hạ ở phòng thi đầu tiên của ban xã hội, vị trí của cô nằm ở chính giữa. Ngồi vào chỗ của mình trong phòng thi, Ngu Hạ ngẩng đầu lên nhìn hai hàng ghế trước mặt, trong lòng cô tính toán một hồi, chỉ khi nào thi được từ hàng dọc thứ hai trở lên thì cô mới có thể vững vàng vào cùng một trường đại học với Lý Duật được.
Nghĩ đến đây, Ngu Hạ thở dài thườn thượt.
Không biết là có phải vì tiếng thở dài này không, hoặc cũng có thể là vì những nguyên nhân khác.
Kỳ thi cuối kỳ lần này, Ngu Hạ chẳng những không tiến bộ mà còn thụt lùi.
Ngày cô biết thành tích của mình là vào một ngày trước năm mới.
Lý Duật quay về Hồng Kông còn Ngu Hạ thì ở nhà ôn tập.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô đang đọc sách thì nhớ đến thành tích của kỳ thi cuối kỳ nên nhắn tin cho Trương Minh Tuyết.
Đợi đến khi Trương Minh Tuyết gửi bảng điểm của cô đến, Ngu Hạ nhìn chằm chằm những con số trên bảng điểm của mình rất lâu, sau đó mới nhắn lại một câu: “Cảm ơn cô.”
Vừa mới gửi tin nhắn xong, Trương Minh Tuyết đã gọi cho cô.
“A lô.” Ngu Hạ nghe máy: “Cô Trương ạ.”
Trương Minh Tuyết ừ một tiếng, cười nói: “Ngu Hạ, chúc mừng năm mới. Em đang làm gì thế?”
Ngu Hạ mím môi đáp: “Lúc nãy em đang đọc sách ạ.”
Trương Minh Tuyết hiểu rõ, bà trò chuyện vài câu với cô: “Gần đây tâm trạng của em như thế nào?”
“Cũng… Khá tốt ạ.” Ngu Hạ nói.
Trương Minh Tuyết mỉm cười, giọng dịu dàng nói: “Ngu Hạ, chỉ còn mấy tháng nữa là các em sẽ phải rời khỏi trường rồi, thật ra cô cũng hơi hoài niệm khoảng thời gian em còn học lớp mười.”
Ngu Hạ ngẩn người.